HÔM NAY CÔNG TỬ HẮC HÓA CHƯA


Ngu Phương Linh rõ ràng không tin: “Rõ ràng huynh rất thuần thục.”
“Cái này gọi không thầy dạy cũng hiểu.” Bách Lí Triều Hoa dán đến bên tai Ngu Phương Linh, thấp giọng nói một câu, cuối cùng, hắn lại bổ sung thêm, “Sư phụ dạy ta đã từng khen ta thiên phú dị bẩm, ta nghĩ, bất luận là kiếm đạo, hay là chuyện này, thiên phú thứ này hẳn như nhau.”
Ngu Phương Linh kinh ngạc: “Đường đường là Thất công tử của Bách Lí sơn trang, cư nhiên cũng sẽ xem loại sách đó?”
“Ta là phàm phu tục tử, còn là lúc tuổi tác huyết khí phương cương, cũng không thể học giống những hòa thượng trong miếu.” Bách Lí Triều Hoa lại lần nữa múc một muỗng cháo, “Đêm qua phản ứng của Linh Nhi nói cho ta, ta biểu hiện cũng không tệ.”
Ngu Phương Linh im lặng không nói gì.
Bách Lí Triều Hoa múc cô ăn hơn phân nửa chén cháo, còn mình thì một miếng cũng không ăn.

Ngu Phương Linh đoạt lấy chén trong tay hắn, múc một muỗng, đưa tới bên môi hắn: “Huynh cũng ăn.”
Bách Lí Triều Hoa há miệng nuốt cháo.
Khi ăn không nói lời nào, không khỏi có chút xấu hổ, đặc biệt là vừa yên tĩnh lại, Bách Lí Triều Hoa gần trong gang tấc, Ngu Phương Linh thậm chí có thể cảm giác được hô hấp của hắn, không khỏi làm cô lại nhớ tới, đêm qua hắn giống như yêu nghiệt mà dán ở lỗ tai cô, bật hơi.
Cô không khỏi tò mò hỏi: “Vừa rồi huynh nhắc tới sư phụ huynh, sao ta lại chưa bao giờ nghe nói huynh còn có sư phụ?”
Thất công tử của Bách Lí sơn trang, thiên tư trác tuyệt, có thể đảm đương nổi chức trách làm sư phụ của hắn, nhất định là cấp bậc giống Kiếm Thần.

Phóng mắt nhìn toàn bộ giang hồ, có mấy ai có thể làm sư phụ của hắn được, người này nhất định là rất nổi danh, Ngu Phương Linh lại chưa từng nghe nói qua, nên thấy kỳ lạ.
“Nàng từng kêu ta lập lời thề, không được nói sự tồn tại của nàng ra.

Cho đến ngày nay, ta cũng không hề tra ra thân phận thật sự của nàng, thậm chí đến bộ dáng cũng không nhớ rõ.

Kiếm pháp Vô Song cùng tất cả ba mươi sáu kiếm, người trong giang hồ cũng không biết,《 Kiếm phổ Vô Song 》 của Bách Lí gia chỉ ghi lại ba mươi lăm kiếm, một kiếm cuối cùng đã sớm thất truyền vào trăm năm trước, nàng lại dạy kiếm pháp thứ ba mươi sáu đó cho ta.”
“Nói như vậy, nàng là người của Bách Lí gia?”
Bách Lí Triều Hoa lắc đầu: “Nàng không phải người Bách Lí gia.”

“Nàng đã nhắc huynh đừng nói ra sự tồn tại của nàng, sao huynh còn nói cho ta, Thất công tử của Bách Lí sơn trang cũng không phải là người nói không giữ lời.” Ngu Phương Linh trêu chọc nói.
“Tất nhiên do Linh Nhi là người thân mật nhất với ta trên đời này, tất cả bí mật ta đều muốn chia sẻ cùng Linh Nhi.” Bách Lí Triều Hoa mang vẻ mặt nghiêm túc.
Hai người ăn xong đồ ăn sáng, Bách Lí Triều Hoa bảo Đinh Đương xuống núi đi mua nến đỏ cùng xiêm y, thuận tiện hỏi thăm tin tức thú Ngũ Độc.

Thú Ngũ Độc ai cũng muốn bắt được, Úc Cẩm Huyền đuổi theo thú Ngũ Độc mà tới, bất luận có đắc thủ hay không, lúc này nhất định đã nháo đến dư luận xôn xao.
Đinh Đương vừa đi, Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh đi ra sơn động, ngồi ở trước vách núi, phơi nắng.
Bách Lí Triều Hoa mang kiếm Linh Tê bảo bối của hắn ra, ở trước mặt Ngu Phương Linh khoa tay múa chân đánh ra một kiếm cuối cùng của kiếm pháp Vô Song —— thiên hạ Vô Song.
Một chiêu này vô cùng uy lực, đặc biệt là từ động tác nhẹ nhàng như ngọc của Bách Lí Triều Hoa dùng ra, thật sự đảm đương nổi xưng hô “Thiên hạ Vô Song” này.
Bách Lí Triều Hoa khoa tay múa chân xong, hỏi Ngu Phương Linh: “Có nhớ kỹ?”
“Hả?” Ngu Phương Linh ngây người, cô chỉ lo xem Bách Lí Triều Hoa, hoàn toàn không chú ý kiếm pháp.
“Đêm qua khi chúng ta ngủ chung, ta đã truyền nội lực cho nàng, từ hôm nay trở đi, nàng sẽ đi theo sau ta học kiếm.”
Ngu Phương Linh rối rắm: “… Bách Lí công tử cũng không giống như là rất thiếu đồ đệ mà.” Nhưng vì sao mặc kệ cô đổi sang áo choàng nào, hắn đều chấp nhất với việc phải làm sư phụ của cô.
“Ý gì?” Bách Lí Triều Hoa khó hiểu.
“Nếu huynh muốn tìm truyền nhân cho kiếm pháp Vô Song, ta cảm thấy Đinh Đương cũng rất tốt.”
“Ta vô tình kêu nàng làm truyền nhân của ta.” Bách Lí Triều Hoa bất đắc dĩ, bỗng nhiên hắn nghĩ đến gì đó, vui vẻ mà nở nụ cười, “Nếu nàng đã muốn làm thê tử của ta, lại muốn làm đồ đệ của ta, giữa nàng cùng ta thêm đoạn sư đồ luyến kinh thiên động địa, cũng không phải không thể.”
“Không muốn, không muốn, ta cũng không muốn trên lưng gánh bêu danh thầy trò nghịch luân.” Ngu Phương Linh vội vàng từ chối, đột nhiên lại hiểu được, cô bị quấn vào kịch bản của Bách Lí Triều Hoa.
Quả nhiên, Bách Lí Triều Hoa cười nói: “Nói như vậy, nàng là muốn làm thê tử của ta.”
Ngu Phương Linh quay đầu, quyết định không nói chuyện với Bách Lí Triều Hoa nữa.

Mấy năm nay hắn không chỉ hắc hóa, còn biết giảo hoạt.
Bách Lí Triều Hoa đẩy kiếm Linh Tê vào vỏ kiếm, đi đến bên người cô, nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Nàng chịu làm thê tử của ta, ta cầu mà không được, làm sao có thể để trên lưng nàng gánh bêu danh.


Lặp lại lần nữa cho ta nghe, nàng phải làm thê tử của ta.”
“Bách Lí công tử, huynh có thấy ấu trĩ hay không?” Ngu Phương Linh nhéo nhéo đầu ngón tay của hắn.
“Ta biết, là ta bức bách nàng, nàng gả ta, cũng không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng ta cố tình có lòng tham, muốn nghe chính miệng nàng lặp lại lần nữa.”
“Chiêu vừa rồi kia ta chưa nhớ rõ lắm, huynh dạy lại cho ta đi.” Ngu Phương Linh nhặt nhánh cây trên đất lên, nắm ở trong tay, bất động thanh sắc mà dời đi đề tài.
Bách Lí Triều Hoa thành công bị cô kéo đi, hắn không nhìn thấy, đơn giản từ phía sau ôm cô vào trong lòng ngực, thủ sẵn cổ tay của cô, thao túng cánh tay đâm ra: “Như vậy, một chiêu này phải dùng lực.”
Gió núi nghênh diện phất tới, phất bay sợi tóc của hai người, quấn ở bên nhau.
Hoàng hôn chìm vào Tây Sơn, Đinh Đương mang theo hôn phục cùng nến đỏ chạy về.
Đinh Đương tuy không tán thành Bách Lí Triều Hoa đ.ộng t.ình với một nữ tử, rốt cuộc Ngu Phương Linh là cô nương đầu tiên Bách Lí Triều Hoa muốn cưới, trong miệng nói không vui, trong tay vẫn rất thành thành thật thật mà bố trí sơn động.
Công tử nhà hắn thành thân, tuyệt đối không thể keo kiệt.
Bận việc một hồi, sơn động đã bố trí thành tân phòng.
Tảng đá lớn được san bằng trong động kia, được Đinh Đương trải đệm chăn lên, cái giường đá này là dùng để động phòng, nhất thiết không thể qua loa, nếu như cộm hỏng eo công tử nhà hắn, vậy không được tốt.
Đinh Đương nghĩ không rõ, vì sao chính mình sẽ cảm thấy cộm hỏng eo công tử nhà hắn, dựa theo truyền thống nam trên nữ dưới, hỏng cũng nên là eo của Ngu Phương Linh.

Đại khái là Ngu Phương Linh thoạt nhìn giống như yêu tinh, đáng thương công tử nhà hắn bị yêu tinh quấn phải.

Nếu ý tưởng này bị Ngu Phương Linh biết, khẳng định muốn căm giận bất bình, rõ ràng trên giường người giống yêu nghiệt hơn là Bách Lí Triều Hoa cơ mà.
Xung quanh giường được treo lên màn lụa đỏ, trên vách núi đá cũng dán lên chữ “Hỉ” được Đinh Đương dùng giấy đỏ cắt ra, trên đá có một đôi đuốc long phượng đỏ thẫm đang thiêu đốt, ánh sáng màu cam chiếu rọi sơn động, ấm áp hòa hợp với ánh nến trong sơn động.
Chiều hôm chậm rãi chìm xuống, một vòng ánh trăng sáng tỏ treo trên màn trời, ánh trăng lưu li uốn lượn phập phồng mênh mông dãy núi.
Phóng mắt nhìn lại, thiên địa mênh mông, vô biên vô hạn.

Ngu Phương Linh mặc vào hôn phục mới mua, ngồi ở trước gương, vãn cái búi tóc xinh đẹp.

Dù cho là bị Bách Lí Triều Hoa uy hiếp thành hôn, thì dù sao cũng là lần đầu tiên thành hôn, Ngu Phương Linh không muốn làm qua loa.
Cô cầm lấy son môi, bôi lên cánh môi, làm đôi môi màu hồng nhạt nhiễm thành đỏ thắm, áo cưới màu đỏ càng thêm diễm lệ.
Bách Lí Triều Hoa đi đến phía sau cô, vươn tay, ở trên bàn s.ờ s.oạng một lát, sờ đến một cây trâm phượng.
Hắn cài trâm lên búi tóc của Ngu Phương Linh, cúi đầu nói bên tai cô: “Tân nương tử của ta tối nay nhất định rất xinh đẹp.”
Trong giọng nói có chút tiếc nuối, đáng tiếc, hắn không thể chính mắt nhìn tân nương tử của mình.
Ngu Phương Linh nhìn mình trong gương, cây trâm bị cắm ở trong búi tóc thoáng lệch đi một ít, có chút buồn cười mà cắm trên đó.
Bách Lí Triều Hoa thân mật mà cọ lên đầu cô, hai người kề sát, cũng có vài phần như kim đồng ngọc nữ.
“Công tử, giờ lành sắp tới rồi.” Đinh Đương đi vào, nhắc nhở một câu.
Bách Lí Triều Hoa giơ tay, từ trong tay hắn nhận lụa đỏ, nắm lấy tay Ngu Phương Linh, đặt lụa đỏ vào lòng bàn tay cô, không cho cự tuyệt mà dán sát.
Ngu Phương Linh đứng dậy, đi theo Bách Lí Triều Hoa, ra ngoài động.
Không biết có phải trong lòng hắn quá kích động hay không, thế nhưng xem nhẹ đường đi dưới chân, lúc vượt qua cửa động, bị đá ngoài cửa động vướng phải, lảo đảo một bước.
“Công tử!” Đinh Đương đi ở bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, chính là phòng ngừa Bách Lí Triều Hoa xuất hiện loại tình huống này, hắn vội vàng duỗi tay đỡ lấy Bách Lí Triều Hoa.
Trên trân Bách Lí Triều Hoa thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, trên gò má lại đầy vẻ vui mừng, phiếm nhàn nhạt ửng đỏ, phất tay, dịu giọng nói: “Ta không có việc gì.”
Đinh Đương mím chặt khóe môi, đứng tại chỗ, nhìn Bách Lí Triều Hoa nắm lụa đỏ, chậm rãi đi vào ánh trăng.
Bách Lí Triều Hoa dù không nhìn thấy, nhưng thính lực cùng trí nhớ đều rất lợi hại, rất ít xuất hiện sai lầm như vậy.

Một kiếm khách đứng đầu, đặc biệt là kiếm khách lưng mang huyết hải thâm thù, một sai lầm nho nhỏ, đều sẽ tạo thành cục diện không thể cứu chữa.
Hy vọng chỉ là hắn suy nghĩ nhiều.
Trước vách núi, ánh trăng sáng trong như sương.

Trên đất trống bị Đinh Đương bày một chiếc bàn dài, bên trên bày đồ.
Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa đứng ở dưới ánh trăng, ánh trăng mạ lên hồng y của bọn họ, như khoác một tầng sương lạnh.

Đinh Đương nhìn hai người, trong lòng thấy ngũ vị tạp trần.
Bách Lí Triều Hoa lang bạt giang hồ lâu như vậy, cuối cùng cũng có một mái nhà, đây là mong muốn của Bách Lí Triều Hoa, hiện giờ được như ý nguyện, hắn hẳn nên vì Bách Lí Triều Hoa mà vui mừng.
Hốc mắt Đinh Đương hơi nóng, cầm pháo đốt lửa, trong một trận tiếng vang “Bùm bùm”, cao giọng hô: “Giờ lành đã đến ——”
Bách Lí Triều Hoa nhấc vạt áo, quỳ xuống trước ánh trăng cùng đất trời, nhận thấy được Ngu Phương Linh không phản ứng, hắn hơi kéo lụa đỏ.
Ngu Phương Linh hoàn hồn, cũng học theo bộ dáng của hắn mà quỳ xuống.
Hai người vái ba lần với ánh trăng cùng đất trời.
“Ánh trăng chiếu rõ, trời đất làm chứng, hôm nay Bách Lí Triều Hoa cưới Ngu Phương Linh làm vợ, nguyện từ nay về sau, đời đời kiếp kiếp, đều có thể làm phu thê kết tóc, nắm tay đầu bạc, đến chết không phai.”
Ngu Phương Linh đột nhiên quay đầu nhìn hắn.

Mong muốn của người khác đều là đời này kiếp này, hắn cầu chính là đời đời kiếp kiếp.

Cô dữ dội may mắn, lại để hắn vượt qua nước Vong Xuyên, trải qua trăm kiếp luân hồi, cũng muốn truy tìm theo bước chân cô.
Bách Lí Triều Hoa giống như biết Ngu Phương Linh đang nhìn hắn, xoay người lại, hơi mỉm cười, đôi tay nắm lại, thi lễ thật sâu với Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh ngây người, lặng lẽ ở trong đầu chọc mở hệ thống: “Hệ thống, hệ thống.”
Hệ thống: “Đinh, hệ thống luôn online 24 giờ phục vụ ngài.”
“Nếu tôi cóp đủ 100% tiến độ xuyên qua, rời khỏi thế giới này, nơi này sẽ như thế nào?”
“Số liệu đổi mới, thế giới sẽ khởi động lại.”
“Nói cách khác, mặc kệ vai chính hay vai phụ của thế giới này, một khi thế giới đổi mới, ký ức về tôi đều sẽ biến mất, đúng hay không?”
“Có thể hiểu như vậy.” Hệ thống đáp.
Ngu Phương Linh không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, nghe câu trả lời xong, cô đã cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, lại có chút mất mát nhàn nhạt.
Nói như vậy, chỉ cần thế giới đổi mới, Bách Lí Triều Hoa trước mắt sẽ không còn tồn tại nữa.

Số liệu khởi động lại, hắn vẫn là thiếu niên thanh nhã của Bách Lí sơn trang như cũ, cưỡi ngựa vung roi, tung hoành giang hồ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi