HÔM NAY MÈO CON CŨNG CỨU VỚT VAI ÁC



Sau khi thức dậy, cơ hồ Đường Hi đã quên sạch chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Cậu được Hạ Vọng đưa đi ăn sáng, ở trên bàn cơm uể oải ăn một miếng cá khô nhỏ và liếm hai ngụm sữa dê.

Thấy mèo con ăn xong, Hạ Vọng đặt ly cà phê đen xuống, đứng dậy đi làm.

Lúc đầu Đường Hi còn đang phân vân không biết nên kiếm cớ gì để không bị đưa đến công ty, nhưng khi phát hiện hôm nay vai ác không muốn đem mình theo, cậu vô cùng vui vẻ.

Cậu bày ra kỹ thuật diễn xuất tệ hại của mình, lấy lòng cọ cọ Hạ Vọng, làm bộ không muốn rời xa hắn.

Kỹ thuật diễn xuất của Hạ Vọng so với cậu còn chuyên nghiệp hơn, biểu tình trên mặt vẫn cứ như lúc thường: "Ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng chạy loạn."
Đường Hi hoàn toàn không nghi ngờ: "Meo meo." Anh mau đi đi.

Quản gia theo phân phó của Hạ Vọng, sau khi hắn đi làm thì ôm mèo nhỏ lên phòng ngủ chính.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, Đường Hi từ trên giường chậm rãi đứng lên: "Meo." Đi thôi.

Nếu lại không đi học, cậu sợ Diệp giáo thảo sẽ gấp chết.

Đến lúc đó nếu cậu ta muốn xem hồ sơ nhập học của cậu thì xong chuyện, hệ thống chỉ giúp cậu làm giả thân phận, địa chỉ cũng là giả nốt, nếu bị điều tra thì sẽ bại lộ ngay.

Cậu ngáp một cái rồi mới biến thành hình người, đôi mắt mèo còn vương lại hơi nước, sau đó thong thả đi đến đường hầm nối liền giữa phòng của Hạ Vọng với trường học, lập tức biến mất.

Cậu cùng hệ thống đều sơ ý, không ai phát hiện ra trong phòng lại có nhiều thêm một góc khuất nhỏ.

Vừa đến lớp, Đường Hi đã được các bạn học thân thiết thăm hỏi.


Cả nam lẫn nữ đều vây quanh cậu, trong mắt của tất cả mọi người đều hiện lên vẻ lo lắng.

Trên diễn đàn có vô số phiên bản về chuyện của Đường Hi và Thẩm giáo bá, không có ai biết rõ sự tình như thế nào, chỉ nghe nói hai người cùng gặp chuyện nên mới nhập viện.

Hôm nay Thẩm Thần Tư đến trường, trên trán còn quấn băng gạc khiến cho diễn đàn xôn xao một trận, mọi người đều tò mò không biết giáo bá và học sinh chuyển trường đã xảy ra chuyện gì.

Học sinh lớp 12-7 rất đoàn kết, không có ai dám bàn tán tám chuyện, chỉ xoay quanh Đường Hi quan tâm hỏi han về "thương tích" của cậu.

Trần Duệ Lực dựa vào ưu thế hình thể của mình mà chen lên phía trước, trong mắt còn mang theo tự trách: "Cậu không bị sao chứ?" Hắn cho rằng bởi vì tiết thể dục hôm đó hắn đã để Đường Hi ở một mình cho nên mới xảy ra chuyện.

"Không, không có sao hết."
Đường Hi bị vây trong đám người, thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé, không biết sao bộ dáng lại đáng thương hề hề như động vật nhỏ, làm người khác muốn đưa tay xoa nắn rồi dỗ dành cậu.

Tấm lòng người mẹ của Trần Vũ đột nhiên bị khơi dậy, ngày thường cô rất được lòng với mọi người xung quanh, lập tức lớn giọng nói: "Đừng vây nữa, Đường Hi vẫn còn bị thương, mọi người để cậu ấy ngồi xuống đi."
Các nữ sinh đều hiểu chuyện lùi xuống, còn dùng ánh mắt dịu dàng trìu mến nhìn cậu, các nam sinh cũng lập tức tản ra sau.

Đối mặt với nhiều ánh nhìn như vậy, gương mặt Đường Hi nóng lên, cậu nhanh chân bước đến bàn của mình ngồi xuống, giống như sợ chỉ chậm một giây nữa thôi thì sẽ bị vây thêm lần nữa.

Trần Vũ hài lòng đi về chỗ ngồi, cảm thấy mình thật may mắn vì ngồi ở trước Đường Hi, cô quay đầu xuống nhỏ giọng hỏi: "Đường Hi, cậu không bị thương thật sao?"
"Thật." Ánh mắt Đường Hi tràn đầy chân thành.

Cậu không muốn lừa dối các bạn học đang lo lắng cho mình nên thành khẩn khai báo, nhưng trong lòng Trần Vũ lại không tin.

Cô cảm thấy Đường Hi đang cố gắng tỏ ra không có việc gì để an ủi bọn họ, nhưng thật ra cậu ở sau lưng lại lén lút liếm láp vết thương của mình.

Cô tự mình bổ não đến ngược thân ngược tâm, ánh mắt nhìn Đường Hi thêm vài phần trìu mến: "Mình biết, mình biết mà."
Nói xong cô quay đầu về, muốn cho bạn học nhỏ đáng thương nghỉ ngơi một chút.

Mặc dù không hiểu cô muốn nói gì, nhưng Đường Hi vẫn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chuyện này rốt cuộc cũng được giải quyết êm xuôi.

Diệp Kỳ An nãy giờ vẫn không lên tiếng, đột nhiên mở miệng: "Bây giờ cậu không cần sợ nữa đâu."
Từ lúc Đường Hi đi vào lớp, tầm mắt cậu ta một giây một phút cũng không dám rời.

Khác với mọi người, cậu ta nhìn ra được Đường Hi thật sự không bị thương tổn gì, gương mặt cũng trắng nõn hồng hào.

Điều này càng làm cậu ta khẳng định những suy đoán trước đó của mình, càng làm cậu ta đau lòng hơn.

—— Bạn cùng bàn quả thật bị doạ sợ nên mới không dám đến trường.

"Tôi không có sợ gì nha." Đường Hi thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao cậu chỉ nghỉ có hai ngày thôi mà mọi người lại trở nên kỳ kỳ quái quái như vậy?
Ánh mắt Diệp Kỳ An mang theo một chút cưng chiều: "Ừm, cậu không có sợ, đây là ghi chép trong hai ngày qua, cậu xem một chút đi."
Cậu ta tri kỷ bỏ qua vấn đề này, đẩy tập của mình qua cho cậu.

Lực chú ý của Đường Hi thành công bị dời đi, bắt đầu cầm tập đối chiếu với sách giáo khoa.

Biểu tình mười phần nghiêm túc.

Bị 1551 nhắc nhở, cậu mới nhớ tới mục đích chính của mình.

"Thẩm Thần Tư bị thương, cậu có biết không?" Đường Hi làm bộ lơ đãng nhắc đến

"Ừm, biết." Diệp Kỳ An nghiêng đầu nhìn cậu, nghiêm túc bổ sung thêm: "Đáng đời cậu ta."
"Sao lại đáng đời cậu ấy được? Cậu ấy bị thương thật đó, bị một đám người vây đánh đó." Đường Hi kinh ngạc mở to mắt.

Đáp án này so với cậu tưởng tượng không hề giống nhau.

"Là cậu ta hại cậu suýt chút nữa bị thương." Cổ họng Diệp Kỳ An hơi thắt lại, trong mắt hiện lên tia tức giận.

Hình như hướng đi của vấn đề này có chút sai sai, không phải cậu ta nên quan tâm đến Thẩm Thần Tư sao?
Sở dĩ Thẩm Thần Tư chọc tới đám lưu manh kia là do một ngày nọ, y thấy bọn Hoàng Mao khi dễ một nữ sinh nên mới hăng hái làm việc nghĩa, ra tay tương trợ, vậy nên mới bị đám đó thương nhớ.

Nhưng những việc này Đường Hi không thể nói cho Diệp Kỳ An biết, mặc dù cậu rất muốn nói ra nhưng chỉ có thể nhịn xuống.

Diệp Kỳ An không muốn kết thúc chủ đề này, cậu ta nghiêm túc nhìn Đường Hi: "Không phải tôi đã nói với cậu nên cách xa cậu ta ra một chút sao? Cậu xem đi, không có chuyện gì tốt cả."
Cậu ta dừng lại một chút, tựa hồ cảm thấy ngữ khí của mình quá nghiêm khắc sẽ dọa đến bạn cùng bàn, nên thanh âm dịu lại: "Nếu sau này muốn trốn học đi chơi thì tôi sẽ đi cùng cậu, đừng đi cùng tên kia nữa."
Đây là lời của một học sinh hạng nhất có thể nói ra à???
Không phải cậu nên ghét bỏ hành vi trốn học này sao?
Đường Hi bị lời nói của Diệp Kỳ An doạ cho đứng hình, không có tâm tình thay Thẩm Thần Tư nói chuyện nữa.

Bộ dáng trầm mặc của Đường Hi ở trong mắt Diệp Kỳ An chính là cậu đồng ý lời cậu ta vừa nói.

Trong lúc giải lao, Thẩm Thần Tư lại đi đến lớp 12-7, thoải mái giống như đi dạo hoa viên ở nhà mình, trên đầu còn quấn băng gạc, tạo hình rất buồn cười.

"Cậu không sao chứ?" Trên tay y cầm một ly trà sữa.

Đường Hi nhỏ giọng: "Tôi có việc gì hay không không phải cậu biết rất rõ sao?"
Ngày đó là tôi đưa cậu đi bệnh viện mà.

Thẩm Thần Tư bị bộ dáng kiêu ngạo của cậu chọc cười, đưa tay xoa xoa mái tóc đen của cậu, tiện tay đặt ly trà sữa lên bàn: "Cho cậu."
Cái mũi nhỏ của Đường Hi nhanh chóng được kích hoạt, ngửi thấy mùi vị thơm ngọt của dâu tây, cậu lập tức treo lên nụ cười ngoan ngoãn: "Cảm ơn cậu!"
Cậu cầm ly trà sữa cắm ống hút dùng sức hút một ngụm, hai má nhỏ phồng lên, ánh mắt tỏa sáng, cả gương mặt tràn ngập hạnh phúc.

Diệp Kỳ An mặt lạnh ngồi ở một bên, cho đến khi thấy tay của Thẩm Thần Tư sắp chạm vào mặt Đường Hi, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

Cậu ta đột ngột đẩy ghế ra, đứng lên: "Cách xa cậu ấy ra một chút."
Ghế dựa trượt trên sàn nhà, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.

Âm thanh nói chuyện trong lớp nhỏ đi vài phần, tất cả mọi người đều giả vờ bận việc, không dám nhìn sang bên này.

Thẩm Thần Tư cười lạnh: " Liên quan gì đến cậu?"
"Tôi ngồi cùng bàn với cậu ấy, tôi có quyền giúp cậu ấy ngăn cản những người nguy hiểm xung quanh, còn cậu lấy thân phận gì mà đứng ở chỗ này xun xoe hả?" Diệp Kỳ An hơi nắm chặt tay lại, giọng điệu châm chọc, "Chỉ vì cậu suýt chút nữa liên lụy cậu ấy sao?"
Nếu so về độ không biết xấu hổ thì không ai vượt qua được Thẩm Thần Tư, y lười biếng nói: "Chỉ vì cậu ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi muốn báo đáp cậu ấy không được sao?"
Đường Hi cầm ly trà sữa lên uống, bị hai người kẹp ở giữa, hứng chịu lửa giận từ hai bên.

Cậu còn không biết vì sao hai người lại đột nhiên cãi nhau, lại còn quyết liệt như vậy.

"Hai người đừng cãi nhau nữa." Một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại chen vào.

Vẻ mặt Thẩm Thần Tư lập tức thay đổi: "Không cãi, đây là cùng bạn học giao, lưu, hữu, hảo." Bốn chữ cuối cùng gần như bị ép ra giữa hai kẽ răng.

Diệp Kỳ An trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, không muốn mất bình tĩnh trước mặt Đường Hi, cuối cùng cũng không châm chọc Thẩm Thần Tư nữa.

Nhưng bầu không khí cũng không hoà hoãn được chút nào, bọn họ đều nhìn chằm chằm Đường Hi đang ngồi ở giữa uống trà sữa, tựa như đang canh giữ bảo bối, sợ lơ là một chút sẽ bị người kia đoạt đi.


Hai người vẫn giằng co trong thầm lặng.

Khẩn trương đến mức Đường Hi hút một miệng to toàn là dâu tây.

Bầu không khí quỷ dị này kéo dài cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, cho dù Thẩm Thần Tư không cam lòng nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn quay về lớp học.

...!
"Hạ tổng, đây là văn kiện của hôm nay." Thư ký Hoàng nhẹ nhàng đặt xấp văn kiện lên trên bàn.

Cô tinh tế cảm giác được tâm trạng của ông chủ hôm nay hơi nghiêm trọng, không dám ở lại lâu, đưa đồ xong lập tức nhanh chân chạy ra ngoài.

Hạ Vọng liếc mắt nhìn văn kiện một cái, hoàn toàn không có ý muốn xem xét lại, đôi chân dài hơi duỗi ra, bàn tay to lớn đặt trên con chuột.

Mũi tên chậm rãi di chuyển đến một video.

Đây là video ghi được ở trong phòng ngủ vào sáng nay.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấp hai lần trên con chuột, video bắt đầu phát.

Trong video là hình ảnh quen thuộc của phòng ngủ, sau khi tua một đoạn, quản gia đã ôm mèo con vào phòng.

Hắn bỏ tua nhanh đi, yên lặng châm một điếu thuốc, cũng không hút liền mà kẹp giữa hai ngón tay, tùy ý để sương khói phiêu tán.

Qua làn khói, mèo con trên màn hình đang chơi đùa với cầu lông, sau đó ngậm quả cầu leo lên giường, vùi đầu vào chăn như một quả cầu lông vàng.

Một lúc sau, không biết mèo nhỏ nghĩ đến cái gì, lấy lại động lực, đột nhiên meo một tiếng, tựa như đang hạ quyết tâm.

Tiếp theo đó, sự việc đã phát triển theo một hướng không thể ngờ đến.

Trái tim của Hạ Vọng kích động mãnh liệt, hắn tua ngược thanh tiến trình lại một lần nữa, nhìn thấy mèo nhỏ đột nhiên biến thành một thiếu niên, sau đó biến mất trong góc phòng.

Gương mặt thiếu niên kia mang theo vẻ non nớt, từng ngũ quan đều vô cùng bắt mắt nhưng khi dung hợp trên gương mặt thiếu niên thì lại vô cùng hài hoà, đường nét mềm mại cùng một đôi mắt mèo đen tuyền ẩm ướt.

Tuy rằng đã có nghi ngờ từ trước, nhưng bây giờ chứng kiến một màn linh dị thần quái như thế này vẫn khiến hắn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Thẳng đến khi tàn thuốc cháy đến ngón tay, hắn mới dừng video lại.

Trong mắt hắn lộ ra suy nghĩ phức tạp, nhưng cuối cùng tất cả lại biến thành ý muốn chiếm hữu mãnh liệt.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên gương mặt của thiếu niên trên màn hình, thấp giọng lẩm bẩm: "Thật không nghe lời, sao luôn chạy loạn như vậy..."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngã rồi!!!
Lúc này mèo con vẫn còn đang nhớ thương hương vị dâu tây, không biết mình đã ngã ngựa mất rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi