Lục Mãng cau mày nhìn Đường Hi đang căng thẳng, "Nếu sợ thì cứ lên trên đi."
Đường Hi lắc đầu: "Không sợ, tôi muốn đi cùng mọi người."
Lục Mãng nhìn cậu, hừ lạnh: "Vừa yếu ớt vừa bám người."
Ngụy Tuân Thành dẫn đầu, bọn họ trực tiếp đi xuống.
Đường Hi:【1551, bên trong có tư liệu của tôi không?】
1551 quét một vòng:【Mấy tư liệu quan trọng đều đã bị hủy, nhưng những thứ liên quan thì vẫn còn.】
Đường Hi căng thẳng nắm lấy vạt áo:【Làm sao bây giờ?】
Bởi vì lúc đến thế giới này, hệ thống đã canh sai thời gian nên bây giờ nó vô cùng tích cực.
1551 chủ động nói:【Tôi có thể đổi điểm tích phân để đem những tư liệu đó bỏ vào trong túi của cậu.】
Đường Hi khẽ gật đầu:【Vậy cậu làm đi.】
Cậu thở phào nhẹ nhõm, lúc mọi người phát hiện ra khu nghiên cứu dưới tầng hầm thì cậu càng tự tin hơn.
Hoàng Nguyên Miểu tìm thấy khoang dinh dưỡng trống rỗng.
Đây là nơi Đường Hi tỉnh lại sau khi xuyên đến thế giới này.
Hình như cái viện nghiên cứu này có hơi keo kiệt, cho dù bên trong có rất nhiều thiết bị Đường Hi không biết tên nhưng ở mấy thế giới trước cậu đã từng là nghiên cứu viên, cậu biết rõ những thứ ở đây cũng không đầy đủ.
Ngay cả khoang dinh dưỡng cũng chỉ có một cái.
Vậy nên bọn họ liền khẳng định khoang dinh dưỡng này là nơi đối tượng thí nghiệm đã từng nằm qua.
Hoàng Nguyên Miểu vừa cố gắng thu thập tóc còn sót lại trong khoang vừa nói: "Ít nhất chúng ta còn có hy vọng là cậu ta vẫn còn sống."
Bên trong phòng nghiên cứu không hề có dấu vết bị tang thi tấn công.
Bọn họ đi một vòng khắp căn cứ tìm kiếm.
Xác định không tìm thấy được gì, bọn họ đành tay trắng ra về.
Trần Dao có hơi thất vọng: "Còn tưởng là sẽ tìm được vài bản ghi chép nghiên cứu ở đây."
Lục Mãng đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau đột nhiên lên tiếng: "Chuyến này đi cũng không phải không có thu hoạch."
Hắn có ý riêng.
Trần Dao lập tức vực dậy tinh thần, cô nhìn về phía Đường Hi: "Đúng rồi, chúng ta còn có một chiến lợi phẩm đáng yêu mà."
Đường Hi mờ mịt chớp mắt một cái.
Dáng vẻ ngốc nghếch này làm Trần Dao gào thét trong lòng, sao mà đáng yêu quá đi.
Nhưng cô cũng không dám vươn tay xoa đầu cậu.
Bởi vì Lục Mãng đang đặt tay ở sau lưng ghế, thoạt nhìn như đang ôm Đường Hi.
Nhớ đến cái đội quy khó hiểu kia, trong lòng cô lập tức có đáp án, chỉ có điều suy nghĩ này có hơi đáng sợ nên cô cũng không dám khẳng định.
Lục Mãng cảm nhận được Đường Hi mềm mại đang dựa bên người mình, lần nữa rơi vào giấc ngủ nông.
Loại cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có lại một lần nữa xuất hiện.
Bọn họ lên đường trở về căn cứ Rạng Đông, nhưng lần này lại có nhiều thêm một đội ngũ.
Trên đường gặp phải dị thú, bọn họ đều sẽ dừng lại tiêu diệt để thu thập.
Đường Hi phối hợp với bọn họ càng ngày càng linh hoạt, đặc biệt là với Lục Mãng, cậu có thể ở bên cạnh hắn chính xác tung tia sáng chữa trị cho những người khác.
Hệ chữa lành không chỉ chữa được vết thương mà còn có thể khôi phục lại năng lượng đã tiêu hao của dị năng giả.
Còn Lục Mãng thì sát sao bảo vệ cậu bên người, không để người khác chạm vào dù chỉ là một sợi tóc.
Bọn người sống sót cũng biết nếu bọn họ tham gia tiêu diệt dị thú thì cũng sẽ được chia một ít gì đó từ chiến lợi phẩm.
Ngoại trừ Trần Kim Hạo đến mặt cũng không ló thì những người khác vô cùng tích cực, ngay cả người anh em hồ bằng hữu cẩu của hắn có dị năng đặc biệt cũng bắt đầu nịnh nọt lấy lòng đội lính đánh thuê.
Sắc mặt Trần Kim Hạo càng ngày càng thối, bây giờ hắn đã biết Đường Hi không phải dị năng giả hệ chiến đấu mà là hệ phụ trợ.
Đường Hi cũng nhận ra ánh mắt hung ác hay lướt ngang qua người mình, trực giác nhạy cảm đã nói cho cậu biết đó là Trần Kim Hạo, nhưng thật ra cậu cũng không có hoảng sợ gì, hệt như con mèo nhỏ xấu xa ở bên cạnh nhân viên dọn phân phe phẩy cái đuôi to xinh đẹp.
Quả thật Trần Kim Hạo chẳng dám làm gì, nếu muốn liếc Đường Hi thì cũng phải đợi cho Lục Mãng không ở bên cạnh cậu.
Mà hắn càng đợi càng không có cơ hội, bây giờ dường như Đường Hi ở đâu là Lục Mãng ở đó.
Các đội viên cũng kinh ngạc phát hiện dạo này bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực của lão đại không tái phát nữa.
Bọn họ đều biết sự thay đổi này do ai gây ra, chỉ có hai đương sự là chẳng biết gì.
Đường Hi cũng đã quen với dục vọng chiếm hữu của nhân viên dọn phân, cái dáng vẻ hận không thể nào nhét mình vào túi thời thời khắc khắc mang theo bên mình là bệnh cũ của hắn ở mỗi thế giới.
Mà Lục Mãng lại vô cùng ngu ngốc chậm nhiệt, hắn chỉ biết khi ở bên cạnh Đường Hi thì chứng hưng cảm của hắn sẽ biết mất, đặc biệt là khi đôi mắt mèo long lanh ánh nước nhìn mình, cả người hắn vô cùng sảng khoái, dường như đáng lẽ phải là như vậy mới đúng.
Hắn đơn thuần cho rằng những việc này là do dị năng chữa lành của Đường Hi đã chữa giúp hắn chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực.
Nhưng các dị năng giả hệ chữa lành khác đã từng cố gắng chữa bệnh cho hắn nhưng cũng không có kết quả gì.
Quan hệ thân mật của bọn họ không chỉ thể hiện ở đây, trong mắt người khác, Lục Mãng càng ngày càng dung túng chiều chuộng Đường Hi.
Có những phần cơ thể của dị thú có hơi khó ăn, chỉ có một ít phần thịt non mềm, nhưng mỗi lần nướng thịt thì Lục Mãng sẽ "vô ý nướng quá nhiều" phần thịt non mềm ngon nhất đó, sau đó thì quay sang đút cho Đường Hi đang ngoan ngoãn ngồi chờ bên cạnh.
Còn những người khác tha thiết chờ mong hả? Tự nướng đi.
Trong thời tận thế, đột ngột xảy ra chuyện là một việc chỉ trong nháy mắt.
Trước khi 1551 phát ra cảnh báo thì Lục Mãng đã cảm nhận được điều bất thường, nhưng hắn chỉ kịp kéo Đường Hi rồi hô to một tiếng tản ra.
Dưới chân đột nhiên có mấy sợi dây leo có đường kính ba bốn mét, phá sàn xi măng chui lên.
Nếu như không phải các đội viên phản ứng nhanh thì bọn họ đã sớm bị dây leo siết chết, cho dù là vậy nhưng có người bị thương là việc khó tránh khỏi.
Trải qua mấy ngày nay, độ ăn ý của Đường Hi và đội ngũ đã tăng lên, cậu tung một chùm tia sáng chữa trị về phía Y Phong, cánh tay của cậu ta đã bị nhánh của dây leo đâm xuyên qua.
Phía sau bọn Lục Mãng chính là nhóm người sống sót, bọn họ không bị dây leo tấn công đầu tiên nhưng bây giờ thì dây leo lại hung hăng quất về phía bọn họ.
Đường Hi nghe được rất nhiều tiếng la hét, trong cơn choáng váng cậu còn thấy được một cánh tay đang bay về phía mình.
Đó là cánh tay của người nào đó, nó nhanh chóng bị dây leo cuốn đi.
1551:【Trốn về bên trái đi!】
Xuất phát từ tín nhiệm, Đường Hi không hề do dự đi về phía đó.
Chỗ cậu vừa đứng đột nhiên bị một sợi dây leo phá đất chui lên, nếu như không phải cậu chạy kịp thời thì sợi dây leo kia chắc chắn sẽ xuyên qua cậu.
Nhưng hành động của Đường Hi đã khiến cho cậu và Lục Mãng bị tách ra, cậu chỉ nhìn thấy Lục Mãng sa sầm mặt chặt đứt dây leo đã chia cách cậu và hắn.
Hắn dùng dị năng hệ kim điều khiển cây đao xoay tròn chém thẳng vào nó.
Ngay giây phút bị dây leo cuốn đi, trong đầu Đường Hi chỉ còn sót lại một suy nghĩ.
Anh ấy là tam hệ dị năng sao?
...!
【1551? Hệ thống?】
Đường Hi ở trong đầu chọt chọt quả cầu màu bạc kia..
Cậu cũng không có sợ lắm nhưng mà hình như 1551 còn sợ hơn cả cậu.
Cậu không cảm nhận được ác ý từ mấy sợi dây leo này, những ác ý đó đều nhắm vào Trần Kim Hạo, người bị bắt cùng với cậu.
Trong cuộc hỗn chiến, lúc cậu bị tách ra với Lục Mãng thì ngay lập tức bị dây leo bắt đi.
1551 vô cùng áy náy, nó cảm thấy là do mình không kịp thăm dò dị động kịp lúc, ngay cả vai ác còn phản ứng nhanh hơn cả nó nữa.
Nó nhỏ giọng nói: 【Do được ý thức thế giới yêu thích nên thật ra đám dây leo này cũng không có bắt cậu tới làm chất dinh dưỡng cho tụi nó, là tại lúc nãy Lục Mãng xém nữa đã phá hủy rễ của tụi nó nên tụi nó mới tùy tiện bắt đại hai người để bỏ chạy.】
Hai tên xui xẻo này chính là cậu và Trần Kim Hạo.
Đám dây leo này là thực vật ăn thịt, sau khi tận thế thì có rất nhiều loài thực vật biến dị thành loài ăn thịt, mà trong đó thì chỉ có một số ít là ăn thịt người.
Dọc đường đi, Đường Hi cảm nhận được các loài thực vật đều rất thân thiện đối với mình, tuy các loài thực vật ăn thịt người cũng không thân thiện với cậu lắm nhưng bọn chúng cũng chỉ hờ hững mặc kệ, xem cậu như không khí.
Trần Kim Hạo không giống cậu, hắn là con người hàng thật giá thật.
Toát ra hương vị thịt người.
Kẻ bắt bọn họ đến đây là hai cây thực vật, mà bây giờ tụi nó vừa mới đánh nhau để tranh xem ai được hưởng dụng Trần Kim Hạo, hai đứa đánh đến bất phân thắng bại, cuối cùng thì cũng thông minh được một chút, quyết định ném hắn vào trong đất để chờ hắn biến thành chất dinh dưỡng.
Vậy nên bây giờ mới có một màn mắt to trừng mắt nhỏ giữa Đường Hi và Trần Kim Hạo.
Trên người Trần Kim Hạo đều là vết thương do bị dây leo lôi kéo, mà trên người cậu vẫn hoàn hảo lành lặn, thoải mái ngồi trên một tảng đá phẳng.
Gương mặt hắn vặn vẹo đi về phía cậu: "Tao biết mày là dị năng giả hệ không gian rồi, trong không gian của mày nhất định là có rất nhiều vật tư."
Đường Hi yên lặng lui về sau: ""Tốt nhất là anh đừng lộn xộn nữa."
Trần Kim Hạo như nghe được một câu chuyện hài hước, cười ha ha: "Ha! Mày đang trông chờ tên kia đến cứu mày sao?"
"Không thể nào! Không có ai ngu xuẩn chui vào lòng lòng đất này để cứu mày đâu."
Hắn hét lớn với Đường Hi, dường như làm như vậy thì sẽ trấn an nội tâm sợ hãi của hắn.
Rầm ——
Dây leo đột nhiên xuất hiện quất bay hắn.
Sau đó lại kéo hắn trở về.
Đường Hi thở dài: "Anh coi, tôi đã khuyên anh rồi mà."
Đám dây leo không thích nhân loại ồn ào.
Mặt của Trần Kim Hạo sưng vù, tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Nếu hôm nay phải chết ở đây thì tại sao tao không thể chết một cách sảng khoái chứ!"
Lần này hắn hạ giọng, nghe có vẻ hơi buồn cười.
Đường Hi không còn gì để nói, cậu không ngờ bây giờ lại còn có người suy nghĩ ngu xuẩn như vậy.
Cái tên tự phụ này không hề cân nhắc khả năng của mình.
Trên tay Trần Kim Hạo xuất hiện ngọn lửa, hắn áp sát đe dọa Đường Hi.
"Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời tao thì sẽ ăn khổ ít hơn một chút."
Vừa dứt lời, Lục Mãng đã nhảy từ trên xuống.
Sắc mặt hắn tối sầm lại, điên cuồng đấm vào mặt Trần Kim Hạo.
"Con mẹ nó mày nói lại lần nữa?" Ánh mắt Lục Mãng đen thăm thẳm như vực sâu vô tận.
Không đợi Trần Kim Hạo bớt ù tai, hắn đã đấm thẳng mấy quyền xuống.
Hắn không dùng dị năng, cũng chẳng cần vũ khí, chỉ đơn thuần là dùng nắm đấm của mình mà phát tiết lửa giận.
Từng cú đấm va chạm với da thịt, gương mặt hắn đều là tức giận, răng cắn chặt, cằm có hơi run rẩy, ngay cả hai cái cây kia cũng cảm nhận được sát khí dọa người này, tụi nó nhanh chóng bật rễ chạy mất.
Dáng vẻ nổi giận không thua gì một con rồng bị cướp mất kho báu.
Thấy Trần Kim Hạo bị đánh đến nỗi gãy răng, trên mặt be bét máu tươi, Đường Hi nhanh chóng kéo Lục Mãng ra.
"Lục Mãng, đừng đánh nữa."
Vừa nghe được giọng nói của cậu, Lục Mãng lập tức bình tĩnh lại, hai mắt đỏ ngầu và gân xanh trên trán cũng dần dịu lại.
Không loại thuốc an thần nào có thể sánh bằng.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay nhân viên dọn phân ăn giấm đánh luôn người ta =v=.