HÔM NAY MÈO CON CŨNG CỨU VỚT VAI ÁC



"Cô có ý gì hả!?"
Hoàng Tử Du tức giận đập bàn, y đứng phắt dậy trừng mắt nhìn Trần Dao.

Trần Dao mỉm cười châm chọc: "Ý tôi là gì anh không hiểu sao?"
Cô hờ hững đưa tay vén lọn tóc mai đang rũ xuống.

Sau khi hoàn thành kế hoạch vây quét tang thi lần trước, cô và Hoàng Nguyên Miểu lập tức tranh quyền đoạt vị với đám người trong căn cứ.

Bọn họ biết rõ kẻ hãm hại lão đại là ai nhưng lại không thể trực tiếp vạch trần, chỉ có thể từng bước nắm quyền, dường như bọn họ đã trưởng thành chỉ trong một đêm, không còn gò mình theo lề sách quyền lực nữa.

Nếu như Lục Mãng còn ở đây thì chỉ cần một câu nói của hắn cũng có thể đổi từ thủ lĩnh này sang thủ lĩnh kia.

Nhưng bây giờ ở đây chỉ còn cấp dưới của hắn, Hoàng Tử Du không cam lòng yếu thế.

Thậm chí quyền lực của y ở trong căn cứ còn không lớn bằng Trần Dao.

Trần Dao dựa vào đợt vây quét tang thi lần trước mà trở thành dị năng giả cấp cao trong căn cứ, mà công đoàn lính đánh thuê bên kia cũng đã bị Hoàng Nguyên Miểu từng bước khống chế.

Mặc dù thủ lĩnh căn cứ là chú của y nhưng ông ta cũng không thể lạm quyền quá nhiều.

Sở dĩ lúc đó Lục Mãng đồng ý cho ông ta làm thủ lĩnh cũng là do ông ta chơi chiến thuật tâm lý với hắn.

Gừng càng già càng cay, làm sao ông ta không nhận ra đứa cháu trai lòng đầy dã tâm này của mình.

Hoàng Tử Du giả vờ làm đứa cháu hiếu thuận ở trước mặt ông ta cũng chỉ vì chức vụ của y thấp hơn Trần Dao.

Lồng ngực y phập phồng, như bị chọc tức đến phát nghẹn.

Trần Dao nở nụ cười lạnh nhạt, có vài phần châm biếm giống Lục Mãng thường ngày.

Hoàng Tử Du bị cô nhìn chằm chằm như vậy, chợt thấy bản thân như thằng hề nhảy nhót múa may trước mặt cô, y lập tức không cam lòng im lặng.

Những người khác nhanh chóng kết thúc cuộc họp.


Ở đây cũng có vài đội trưởng, bọn họ đều biết hai phe này đang xảy ra mâu thuẫn gì.

Nhưng bọn họ cũng không xen vào, chỉ đứng ở phái trung lập.

Cuối cùng Trần Dao bỏ lại một câu không đồng ý rồi lập tức đứng dậy rời đi.

Mục tiêu cuộc họp hôm nay chính là xây thêm tường cao bên ngoài căn cứ.

Hoàng Tử Du muốn điều hết nhân thủ đang đóng quân bên ngoài vào trong căn cứ.

Trần Dao trực tiếp bác bỏ, không hề cho y một chút mặt mũi nào.

Trong lòng cô thầm tự hỏi có phải mới yên ổn ít ngày thì đầu óc bọn họ bị tang thi ăn mất rồi sao, một khi ngoại thành gặp chuyện thì đám người bên trong căn cứ đừng hòng chạy thoát.

Ở bên ngoài tường cao của căn cứ còn rất nhiều dân thường,
Như để chứng minh cho sự mất não của đám người này, ngày hôm sau, có một dị năng giả có biệt danh là "Mắt ưng" bất ngờ đưa ra cảnh báo.

Với dị năng này, anh ta đang đảm nhiệm vị trí điều tra cảnh giới trong căn cứ.

Không ngờ một lần quan sát lại thấy được nhiều tang thi đến vậy.

Anh ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những chấm đỏ dày đặc đang dần tiến lại đây.

Mỗi chấm đỏ đại diện cho một nhóm gồm mười mấy con tang thi.

Tin tức này vừa được truyền ra, cả căn cứ lập tức như muốn nổ tung, nhanh chóng rơi vào khủng hoảng.

Đường Hi chớp mắt, cậu và Lục Mãng đang đứng trong phòng chờ của căn cứ, bây giờ dường như sắc mặt của người trông coi còn kém hơn so với lúc nãy.

Còn hai mươi phút nữa là bọn họ có thể vào được căn cứ.

Cần nhiều nhất hai tiếng để một người bình thường chuyển hóa hoàn toàn thành tang thi, vậy nên bọn họ chỉ cần đợi hai giờ là đã có tư cách để bước vào căn cứ.

Đường Hi do dự hỏi hệ thống:【1551, cậu chắc thân phận của nhân viên dọn phân sẽ không bị bại lộ chứ?】
1551:【Xác suất bị bại lộ dưới một phần trăm.】
Cậu mới đút lót một xíu vật tư nên mới không bị cởi sạch quần áo để kiểm tra.

Nếu không thì làm sao có thể dỗ dành Lục Mãng vào đây được.

Để tiện hành động, cậu biến về hình người, đeo thêm khẩu trang và nón, tai mèo dưới nón run lên bất an dưới dòng người tấp nập.

Còn cậu đeo khẩu trang là vì vừa sợ người khác thấy mặt nhận ra mình, còn vì để che giấu đôi môi sưng đỏ do bị hôn.

Sáng sớm hôm nay cậu bị Lục Mãng đè xuống hôn lâu một trận, không biết hắn lại phát điên cái gì.

Nhưng sau khi bắt nạt mèo nhỏ xong hắn lại trầm tĩnh hơn không ít, vẫn luôn ngoan ngoãn nắm tay cậu hòa lẫn trong dòng người.

Cậu suýt chút nữa cho rằng Lục Mãng đã khôi phục lại ký ức, không còn là tang thi chỉ biết tồn tại theo bản năng nữa.

Nhưng trong cốt truyện cũng không nhắc đến việc vua tang thi sẽ khôi phục lại được ký ức.

Cậu không biết quả thực Lục Mãng đã khôi phục lại ký ức của mình.

Chỉ có điều nó chẳng hề hoàn chỉnh, chỉ là những mảnh vụn vặt do bị Tưởng Ôn Thư kích thích.

Mà bản năng của vua tang thi quá mạnh, suýt chút nữa là đã lấn át được lý trí của hắn, nếu không phải có Đường Hi bên cạnh kiềm chế thì hắn đã sớm thả ra uy áp càn quét đám nhân loại ngu xuẩn kia rồi.

Lúc hắn nhớ lại những điều này, thậm chí có chút tự mình ăn giấm, lại dựa vào đó mà quay sang bắt nạt Đường Hi.

Lục Mãng yên lặng một mình hờn dỗi, tay vẫn nắm chặt lấy tay của Đường Hi.

Thời gian trôi qua, dòng người càng tăng chứ chẳng giảm.

Đường Hi cẩn thận nghe bọn họ nói chuyện, chấp chỗ này vá chỗ kia mới có thể biết chuyện gì đang xảy ra.

Thì ra là chuẩn bị có làn sóng tang thi sắp quét qua đây.


Mà bây giờ căn cứ muốn đóng cửa, phía sau vẫn còn vô số người xếp hàng muốn đi vào căn cứ.

Đoàn người ồn ào chen chúc, còn có người suýt chút nữa đã xô ngã Đường Hi.

Lục Mãng chắn cho cậu, hắn lạnh mặt nhìn người đó, ngay lập tức những người xung quanh tự động tản ra chừa chỗ cho hắn và Đường Hi.

Đường Hi nghe thấy mấy tiếng nổ súng, đám người tức khắc im bặt, không dám chen lấn nữa.

Có người đứng trên cao cầm loa nói: "Yên lặng! Yên lặng! Chúng tôi sẽ không bỏ rơi một ai hết!"
Dường như bọn họ không cùng phe với lính gác cổng, đồng phục cũng không giống nhau, sau khi bọn họ đến thì đám lính gác cũng trở nên thu liễm, không còn vênh vênh tự đắc như lúc nãy nữa.

Đám người bên dưới khi nghe được những lời này thì lập tức khôi phục trật tự.

Đường Hi kiễng chân lên xem, cậu liền thấy huy hiệu công đoàn lính đánh thuê trên ngực áo của người nọ.

Không phải làn sóng tang thi đã bị càn quét sạch rồi sao? Sao lại xuất hiện nữa?
Không lẽ lần này lại là một đợt mới?
Đường Hi ngờ vực, cuối cùng cũng đã qua hai tiếng, cậu nắm tay Lục Mãng đi nhận giấy xác nhận cư dân bình thường.

Cậu mong chờ nhìn Lục Mãng, hy vọng sau khi vào căn cứ thì hắn sẽ nhớ ra được cái gì đó.

Nhưng Lục Mãng lại chẳng thèm quan tâm xung quanh, ánh mắt của hắn vĩnh viễn đặt trên người Đường Hi.

Trong mắt hắn, Đường Hi chính là sự sống duy nhất, còn những người khác chỉ như những miếng thịt tươi sống di động mà thôi.

Kế hoạch đầu tiên của Đường Hi thất bại, cậu chỉ đành dẫn hắn về căn nhà mà cả hai đã từng ở.

Hy vọng nơi ấy sẽ khơi gợi lại ký ức của hắn.

Không biết xuất phát từ lý do nào mà Lục Mãng lại không muốn để Đường Hi biết mình đã có thể nhớ lại một chút.

Bọn họ đang đứng trước một khu dân cư cấp cao, vì để phòng ngừa chuyện bất trắc nên người bình thường không được phép đi vào nơi này.

Lúc bảo vệ ngăn Đường Hi lại, Lục Mãng bất ngờ bạo phát.

Uy áp không kiểm soát được thoát ra ngoài, ngay lập tức dọa bảo vệ bất động.

Đường Hi vội vàng kéo Lục Mãng đi, cậu không muốn thu hút sự chú ý của người khác.

Nhưng mới đi được hai bước thì sau lưng đã vang lên giọng nói quen thuộc.

Hoàng Nguyên Miểu tóc đỏ nhìn chằm chằm họ, cất bước đi đến: "Hê, mấy người đang làm gì vậy?"
Cậu ta nhận được thông báo liên quan đến làn sóng tang thi nên muốn đi đến cuộc họp, đáng lẽ là không cần vì những chuyện nhỏ nhặt này mà dừng lại.

Nhưng chân lại như bị ai đó điều khiển, vô thức đi về phía này.

Cậu ta nghi ngờ nhìn Đường Hi và Lục Mãng, trong đầu đang có một âm thanh kêu gào.

Lục Mãng thu lại uy áp lúc nãy, bấy giờ bảo vệ mới hô lớn: "Anh ta, bọn họ rất kỳ lạ!"
Hoàng Nguyên Miểu gật đầu: "Cậu đi trước đi."
Bảo vệ như trút được gánh nặng, cong chân chạy mất.

Đường Hi:...!
Cậu cố gắng bóp giọng, lí rí đáp lại: "Chúng tôi không cẩn thận nên lạc đường, giờ chúng tôi đi liền."
Cậu không ngờ Lục Mãng lại chẳng có một chút phản ứng nào khi gặp lại người quen.

Hoàng Nguyên Miểu ồ một tiếng, phất tay: "Vậy mấy người đi đi."
Đường Hi nhanh chóng quay người lại kéo tay Lục Mãng muốn đi.

"Cậu nghĩ như vậy mà có thể gạt được tôi sao?"
Giọng nói Hoàng Nguyên Miểu chợt vang lên, nghẹn ngào như sắp khóc tới nơi.

Đường Hi mở to mắt quay đầu lại, cậu sững sờ nhìn Hoàng Nguyên Miểu.

Bây giờ cậu ta hệt như một con cún lớn bị chủ nhân bỏ rơi, chỉ còn thiếu cái đuôi mà thôi.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác áy náy như mình đã vứt bỏ một con vật nhỏ vậy.


Đường Hi cứng ngắc tháo kính râm xuống: "Tôi thật sự không muốn lừa gạt mọi người."
Hoàng Nguyên Miểu hít sâu một hơi: "Hai người mới trở về sao?"
Đường Hi gật gật đầu, cậu thấy bàn tay của Hoàng Nguyên Miểu cũng bắt đầu run lên.

Cậu cũng có thể hiểu được, dù sao bọn họ đều nghĩ hai người đã chết rồi nhưng bây giờ lại sống sờ sờ đứng trước mặt cậu ta, vậy nên có kích động cũng là điều bình thường.

Sau đó cậu lại thấy Hoàng Nguyên Miểu kích động đến mức đập đầu vào tường.

Đường Hi:...!Quả nhiên cũng không hẳn là bình thường.

Cậu suýt chút nữa là đã kéo nhân viên dọn phân chạy mất.

Hoàng Nguyên Miểu viền mắt đỏ hoe nói với bọn họ: "Bây giờ hai người đi gặp bọn Trần Dao với tôi đi, ít nhất cũng để bọn họ biết hai người vẫn bình an."
Nửa câu sau, cậu ta gần như lẩm bẩm.

Đường Hi gật đầu, đây cũng là một trong những mục đích cậu dẫn Lục Mãng quay về căn cứ.

Cậu biết Hoàng Nguyên Miểu đã nhìn ra được sự khác thường của Lục Mãng, nhưng cậu ta vẫn tinh ý không thể hiện ra.

Trong người cậu ta giờ đây như có hai luồng tâm tình thi nhau chế ngự.

Một bên là lo lắng về làn sóng tang thi sắp tới, một bên là vui mừng vì Đường Hi và Lục Mãng đã quay về.

Tuy rằng bây giờ cậu ta đang vội muốn chết nhưng vẫn không dẫn hai người đến nơi diễn ra cuộc họp.

Ngày đó Lục Mãng bị vua tang thi đâm xuyên tim, ai ai cũng thấy.

Bây giờ tuyệt đối không phải là thời cơ để hắn xuất hiện.

Đường Hi lén lút đi gặp Ngụy Tuân Thành và Y Phong, đường đường là hai người đàn ông cao to như vậy mà lại đỏ mắt nghẹn ngào khi gặp lại hai người họ, xúc động không thốt nên lời.

Cuối cùng là đi gặp Trần Dao.

Đường Hi thiếu chút nữa đã bị chị đại cao gầy này ôm đến nghẹt thở.

Lục Mãng nhanh tay cản lại, hắn có chút không vui nhìn bọn họ.

Lúc nãy hắn mới nhớ lại một chút, nếu không có những mảnh vỡ ấy thì chắc chắn hắn sẽ chẳng cho phép người nào khác ngoài hắn thân mật với Đường Hi như thế này.

Ở đây không có ai dị nghị gì với thân phận hiện giờ của Lục Mãng, bọn họ ngầm hiểu ý nhau mà tránh né cái đề tài này.

Sau một hồi hội ngộ đầy vui mừng kích động, bọn họ nghiêm túc chuyển sang vấn đề khác.

Trần Dao: "Làn sóng tang thi sắp tới đã dọa đám cấp cao tè ra cả quần rồi."
Y Phong đẩy mắt kính, nhíu mày: "Đám người này muốn đẩy công đoàn ra chắn đạn."
Rõ ràng lúc trước vẫn luôn miệng kêu gào đòi chấn chỉnh công đoàn.

Trào phúng cùng cực.

Đường Hi yếu ớt giơ tay lên: "Có lẽ tôi có biện pháp đẩy lùi làn sóng tang thi."
Ngay lập tức tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Đường Hi.

Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ kết thúc thế giới này nha!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi