Xe ngựa chạy băng băng trên đường mang theo huy hiệu màu vàng bắt mắt.
Cả người Đường Hi chìm vào chiếc đệm mềm mại xa hoa ở bên trong, cậu bị xe ngựa lắc lư nên có chút buồn ngủ.
Lần này ra ngoài cậu chỉ dẫn theo Linda và "Grover".
Người đi đường và những người bán hàng bắt đầu né tránh, còn mấy đứa nhỏ nô đùa trên phố cũng bị cha mẹ gọi lại.
Bọn họ nhắc nhở những đứa nhỏ kia: "Đây chính là xe ngựa của quý tộc, không được chạm vào."
Sợ mình ngủ quên mất nên Đường Hi liền vén màn ló đầu ra nhìn.
Cậu lập tức đối diện với đám con nít kia, những đứa trẻ ấy chẳng có sự lảng tránh như người lớn, trong mắt chỉ có tò mò đơn thuần.
Bọn chúng cảm thấy anh trai này rất đẹp, theo bản năng sinh lòng yêu mến.
Đường Hi nhìn trúng kẹo trên tay bọn chúng, cậu cho dừng xe ngựa lại.
"Grover" đang điều khiển xe ngựa bên ngoài lập tức dò hỏi: "Cậu chủ sao vậy ạ?"
Hắn quay đầu nhìn sang mấy đứa nhóc đang đứng bên cạnh xe ngựa, cái liếc mắt này liền khiến bọn nhỏ sợ hết hồn, khóc lóc kêu cha gọi mẹ chạy mất.
Đường Hi còn đang định hỏi tụi nhóc mua kẹo ở đâu:...!
Cậu trừng mắt nhìn hắn.
"Grover" bị cái trừng mắt này làm cho tâm tình ngứa ngáy, hắn vô thức hỏi: "Ngài muốn ăn kẹo sao?"
Vừa dứt lời cả ba người đều sửng sốt.
Đường Hi không ngờ chấp sự lại hỏi mình vấn đề này, rõ ràng ngoại trừ nhân viên dọn phân thì chẳng ai biết cậu thích ăn ngọt cả.
Cậu chạm mắt với "Grover", trong mắt vị chấp sự trung thành này nhìn qua còn mờ mịt hơn cả cậu.
Moss khẽ nhíu mày, sao hắn lại hỏi câu này chứ, dù sao hắn cũng không phải là "Grover" thật thì làm sao biết được cậu chủ nhỏ có thích ăn kẹo hay không.
Cái ngày hắn đi bắt thỏ cũng vậy, cứ dựa theo bản năng mà đi lấy mật ong.
Dường như trong lòng sinh ra trực giác mãnh liệt mách bảo với hắn rằng Đường Hi thích cái gì.
Cậu thích ngọt, thích ăn bánh kem nhỏ, cũng thích ăn thịt, lại còn rất yếu ớt, nếu như cướp cậu về nuôi thì phải chuẩn bị thật đầy đủ cẩn thận.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt của vị chấp sự "Grover" hoàn mỹ khẽ mỉm cười.
Nhưng người ngạc nhiên nhất vẫn là Linda, cô nhớ lại thật ra cậu chủ nhỏ cũng không thích ăn kẹo cho lắm.
Nhưng cô vốn không ưa gì vị chấp sự này nên dứt khoát không nói một lời.
Trên đường đến buổi đấu giá mà mua kẹo ăn gì chứ, nghe như chỉ có con nít mới như vậy, nhìn mấy đứa nhỏ cầm theo kẹo chạy mất, Đường Hi cố gắng níu giữ lý trí trở về, vô cùng miễn cưỡng từ chối.
Một con mèo trưởng thành sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.
Cậu dè dặt gật đầu: "Đi thôi."
"Grover" nhìn vào đôi mắt mèo hiện lên vẻ ủy khuất "muốn ăn nhưng không thể nói", không hiểu sao hắn lại có thể hiểu được cậu.
Hắn bất đắc dĩ buông dây cương trong tay xuống, giả vờ nhìn đồng hồ: "Ngài là Công tước, nếu đến buổi đấu giá của Hầu tước quá sớm thì rất mất giá, xin ngài cho phép tôi đi mua kẹo cho ngài ạ."
Có cái bậc thang này, Đường Hi mới "miễn cưỡng" gật đầu nhưng thật ra đôi mắt mèo đã sáng rực lên cả rồi, tràn đầy mong đợi.
Linda ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn một màn này, cô phải ngắt đùi mình một cái mới giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt.
Cô cảm giác được bầu không khí hài hòa khó giải thích được giữa hai người họ, cuộc nói chuyện vừa nãy nào giống chủ tớ mà càng giống như hai người đang yêu nhau hơn.
Có cảm giác như khoảng từ trường tự nhiên này không người nào chen vào được.
Sau khi quay lưng lại với Đường Hi, nét mặt tươi cười của Grover hoàn toàn biến mất.
Hắn cảm giác được có một luồng khí tức đang bám theo mình.
Nhưng đối phó với thứ này chỉ là tiện đường, đi mua kẹo mới là nhiệm vụ chính.
Hắn đi mua kẹo xong mới đi vào một con hẻm, lạnh lùng nói: "Đi ra."
"Cha!"
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, kích động gọi hắn.
Gương mặt "Grover" dần biến về thành Moss, con ngươi đỏ rực dựng thẳng lên lạnh lùng nhìn ma cà rồng trước mặt.
Đây là một tên có huyết thống thấp kém, không khó để nhìn ra đây từng là con người bị một tên ma cà rồng huyết thống không thuần khiết hút máu sơ ủng(1) mà chuyển đổi thành.
(1)Sơ ủng: cái ôm đầu tiên, nghĩa là ma cà rồng sẽ hút máu người nọ cho đến gần hết, sau đó sẽ truyền ngược máu của mình vào, nó như một hình thức tuyên bố chủ quyền đối với con mồi.
(Mình chưa tìm được từ nào thay thế cả, nếu mọi người có thì hãy góp ý cho mình nha!)
Sở dĩ gọi hắn là Cha vì đây là tôn xưng trong Huyết tộc, là tôn xưng dành riêng cho ma cà rồng thủy tổ.
Thật ra tên này cũng chẳng có quan hệ gì với hắn, chỉ là do uy áp của huyết thống bậc cao.
Moss: "Đừng đến quấy rầy ta."
Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng đã khiến tên ma cà rồng thấp kém trước mặt phun ra hai ngụm máu.
Nhưng trong mắt tên đó vẫn mang vẻ cuồng si như trước: "Cha, tôi muốn cống hiến vì ngài, sao ngài lại uốn gối trước tên nhân loại đó chứ, tôi nguyện vì ngài mà giải quyết khó khăn này!"
Trong mắt ma cà rồng, con người chỉ chia làm hai loại là có máu hay không chứ không có quý tộc hay bình dân gì cả, dù sao cũng chỉ là đồ ăn mà thôi.
Tên đó vừa dứt lời thì đầu liền nổ tung, máu tươi bắn đầy đất.
Gương mặt Moss vẫn vô cùng lạnh lùng, cứ như những thứ này chẳng có liên quan gì đến hắn.
"Grover" bước ra khỏi con hẻm, trên người còn mang theo một túi kẹo thơm ngon.
Trong một góc khác của vương thành, một tên ma cà rồng thấp giọng thở dài, y cảm nhận được con ma cà rồng tự thân mình sơ ủng đã chết rồi.
Y chính là ma cà rồng mà ngày đó Moss triệu tập để gây chuyện ở giáo đường của Evans.
"Ta thật muốn nhìn thử xem rốt cuộc là loại người gì mà có thể khiến đại nhân lại xem trọng như vậy." Y lẩm bẩm rồi đội cái mũ đen lên.
Trên tay hắn lộ ra một góc của tấm thẻ màu đen —— là một bức thư mời.
Đường Hi phàn nàn: "Anh chậm thật."
"Grover" lập tức xin lỗi: "Tôi xin lỗi, cậu chủ."
"Được rồi, đưa kẹo cho tôi." Đường Hi không thể trừng phạt thể xác người hầu như nguyên chủ, trách móc vài câu như làm nũng rồi lấy kẹo ăn.
Mãi đến khi tới nơi tổ chức buổi đấu giá, túi kẹo kia bất tri bất giác đã vơi một nửa.
"Grover" vờ như không thấy người vừa mới nói không ăn mà giờ đây nhét kẹo đầy miệng, hắn dọn sẵn ghế nhỏ rồi đỡ Đường Hi xuống xe ngựa, Linda là hầu gái nên không thể đi theo vào bữa tiệc, cô cùng mọi người đi đến một căn phòng khác sẵn sàng đợi lệnh khi cần.
Đường Hi vừa mới đặt chân vào buổi đấu giá thì thị vệ canh cửa đã lớn tiếng hô danh hiệu của cậu.
Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía cậu.
Vị Công tước này nổi danh là không thích xã giao, những buổi tiệc như thế này rất hiếm khi gặp được cậu.
Hầu tước chủ trì buổi tiệc không ngờ cậu lại cầm thư mời đi dự thật.
Thư mời kia cũng chỉ vì lễ tiết nên mới gửi cho cậu, nhưng vốn là người lươn lẹo sắc bén, hắn lập tức nhiệt tình đi đến nghênh đón cậu.
Buổi đấu giá này trên danh nghĩa là làm từ thiện nhưng thực tế thì chẳng ai quan tâm số tiền kia sẽ đi về nơi nào, thứ bọn họ để tâm chính là cơn sóng ngầm quyền lực đang cuộn trào trong đây.
Evans xuất hiện vừa đúng lúc cứu Đường Hi.
Ở thế giới này, kỵ sĩ trưởng của giáo đường có quyền lực vô cùng lớn, hắn vừa đến bên cạnh trò chuyện cùng Đường Hi thì những người khác lập tức thức thời tản đi mất.
"Sao không dẫn theo bạn gái đến?" Evans cúi đầu.
Hôm nay hắn không mặc trang phục kỵ sĩ nữa mà khoác lên mình bộ chính trang quý tộc.
Mái tóc vàng rực rỡ khiến hắn nổi bật trong đám người.
Đường Hi liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh: "Còn anh thì bỏ rơi bạn gái của mình."
Evans nhạy bén nhận ra bạn thân trúc mã của mình mất hứng, hắn vô tội sờ sờ mũi: "Không phải là do tới thăm cậu sao? Sao vậy, có ai chọc cậu à?"
Đường Hi muốn học theo tính cách quái gở của nguyên chủ, nhưng do cố gắng quá mức nên lại như oán trách: "Cũng không phải là vị kỵ sĩ trưởng dũng mãnh của chúng ta."
Evans ngẩn người, gương mặt chợt ửng hồng: "Cậu, sao cậu lại khen tôi chứ."
Đường Hi:【...!Anh ta là kỵ sĩ trưởng thật à?】Sao lại đơn thuần ngây thơ thế này?
Dù cậu không nói nốt nửa câu cuối vì phép lịch sự nhưng 1551 vẫn hiểu.
Nó chỉ có thể chậm rãi lộ ra một nụ cười mệt tâm.
Rõ ràng con mèo ngốc này luôn có biện pháp khiến cho người khác không thể không nghĩ xấu.
Đường Hi cũng không quanh co nữa, cậu trực tiếp nói cây thánh giá của hắn chẳng có tác dụng gì.
Vẻ mặt Evans lập tức thay đổi, hắn sốt sắng hỏi: "Cậu gặp ma cà rồng rồi à!?"
Cũng may lúc này buổi đấu giá vừa lúc bắt đầu, tuy hắn nâng giọng nhưng những người khác cũng không thể nghe rõ.
Đường Hi kéo kéo tay áo của hắn: "Nhỏ giọng chút đi, anh muốn gây khủng hoảng ở đây à?"
Ma cà rồng, ba từ này mà thốt ra từ miệng kỵ sĩ trưởng thì không đơn giản là nói chuyện phiếm nữa, nhất định sẽ mang đến gió tanh mưa máu.
Evans khó chịu vò loạn mái tóc vàng của mình, tự tay phá vỡ hình tượng đẹp trai tuấn mỹ ban đầu.
Hắn xấu hổ nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, là tôi quá ngây thơ rồi, có thể âm thầm đi vào trang viên của cậu thì nào phải là một con ma cà rồng bình thường, cậu có bị thương không?"
Đường Hi lắc đầu: "Không có."
Nghe cậu nói vậy Evans càng đau lòng, hắn cảm thấy người bạn thân đáng thương của mình bây giờ đang kiên cường chống đỡ để an ủi ngược lại mình.
Đối mặt với ma cà rồng thì làm sao mà không bị thương cho được.
Trước đây Evans chẳng bận lòng mà nghĩ đến những điều này, nhưng lúc này khi cúi đầu nhìn thấy đôi mắt mèo tròn xoe của Đường Hi, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác trách nhiệm mãnh liệt.
Thậm chí còn bắt đầu tự trách vì mình đã không bảo vệ cậu cho tốt, cho dù từ nhỏ đã lớn lên bên nhau nhưng hắn vẫn không nhận ra vị quý tộc nhỏ này yếu ớt cỡ nào nên bây giờ mới để cho cậu bị ma cà rồng tấn công.
Đường Hi không biết tâm tư rối như tơ vò của Evans nhưng cậu chắc chắn ma cà rồng kia chính là nhân viên dọn phân.
Nhưng cậu không thể phá vỡ thiết lập tính cách được, nhất định phải nhờ đến sự giúp đỡ của Evans.
Cậu vốn tưởng rằng Evans sẽ cho cậu vật gì đó hay chỉ cậu vài ba chiêu như trước đây, nhưng không ngờ hắn lại nói muốn đến trang viên của cậu ở vài ngày.
Đường Hi không tìm được lý do từ chối, cũng không thể phá vỡ thiết lập tính cách nên chỉ đành đồng ý.
"Grover" ở bên cạnh thu hết màn này vào mắt, cảm giác ghen tuông dường như còn đốt cháy hắn hơn cả việc bị thánh giá đâm vào lồng ngực.
Một phút lơ là hắn đã tiện tay bóp nát ly rượu vang muốn đưa cho Đường Hi, rượu chảy ra thấm đỏ cả tay áo hắn.
Đường Hi bất mãn nhìn về phía hắn: "Bẩn quá đi, thật mất mặt, nhanh đi thay đồ đi."
Grover khẽ mỉm cười, "Vâng."
Hắn không chút do dự quay người rời đi, hắn sợ nếu còn ở đây nữa thì không biết vì đố kỵ mà hắn sẽ làm ra hành động mất lý trí nào.
Evans không ngờ do phần mềm của Thần Chết bị hack mà hắn đã thoát được một kiếp, để tạ lỗi, hắn đã dùng tiền của mình dưới danh nghĩa của Đường Hi để tham gia buổi đấu giá này.
Nhất thời bầu không khí đã đạt đến cao trào.
Ngay lúc này, biến cố đột ngột xảy ra.
Một bộ thi thể bị hút khô đột nhiên rơi thẳng xuống đài đấu giá.
Đường Hi còn chưa kịp phản ứng thì bên tai đã vang lên tiếng gào thét.
Những quý tộc này hoàn toàn vứt bỏ tất cả mặt mũi mà hét lên thảm thiết.
Trên người Evans không mang theo kiếm nhưng hắn vẫn kéo Đường Hi ra sau lưng mình để bảo vệ.
"Ồ, máu ngon lắm." Một con ma cà rồng đầu đội mũ dạ, trên mặt mang một chiếc mặt nạ kỳ quái chậm rãi bước ra.
Ánh mắt châm chọc quét hết một vòng qua các quý tộc, sau đó dừng lại trên người Đường Hi.
Y tự nhủ: "Chẳng trách Cha lại yêu thích như vậy, ngay cả ta cũng không cầm lòng được mà."
Cho dù tên đó mang mặt nạ nhưng Đường Hi vẫn nhận ra y chẳng phải là nhân viên dọn phân.
Mặc dù tên ma cà rồng đó không trực tiếp chỉ mặt gọi tên nhưng lúc nói hương vị máu ngon thì lại dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Đường Hi.
Evans lại hiểu lầm, hắn cho rằng cái tên luôn bắt nạt Đường Hi chính là con ma cà rồng này.
Hắn tức giận đến mức mái tóc vàng muốn dựng cả lên.
Evans đẩy Đường Hi ra: "Chạy mau! Ở đây có tôi rồi!"
Đường Hi theo bản năng lập tức chạy đi.
Cũng may có hệ thống chỉ đường cho cậu, dẫn cậu đi đến lầu trên.
Ở đây có rất nhiều phòng, như vậy càng thêm an toàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Giờ nhân viên dọn phân gấp chết rồi..