HÔM NAY MÈO CON CŨNG CỨU VỚT VAI ÁC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cho dù khoảng cách khá xa nhưng cậu vẫn thể nghe rõ âm thanh chém giết bên ngoài, cũng nghe được nhân loại chẳng có phần thắng nào.

Giáo đường đã đặc biệt chuẩn bị đồ bạc có độ tinh khiết cực cao vì bọn chúng, nhưng ma cà rồng có huyết thống cao cho dù bị đồ bạc đâm xuyên tim thì cũng khó mà chết được.

Đường Hi vừa nói như thế khiến 1551 bắt đầu lo lắng có khi nào đứa con vận mệnh sẽ bị giết chết hay không.

Còn Đường Hi thì lại vô tư đùa nghịch với cái đuôi nhỏ của mình.

Cậu đứng lên xoay tròn muốn bắt lấy cái đuôi của mình, rốt cuộc thì cậu cũng đã bắt được nó.

Đường Hi cắn đuôi nhỏ vào trong miệng mình.

Lúc Moss mở cửa đường hầm ra thì đã chứng kiến một màn này.

Một bông bồ công anh nhỏ vàng rực đang ngốc nghếch ngậm lấy cái đuôi của mình, sau khi thấy hắn thì vui vẻ meo một tiếng.

Đuôi nhỏ đung đưa rơi xuống, chóp đuôi cao hứng phe phẩy qua lại.

Thấy hắn sững sờ bất động, bồ công anh nhỏ này nỗ lực vẫy đôi cánh sau lưng bay lên, sau đó lại hệt như viên đạn lao thẳng vào lòng ngực của hắn.

Tâm tình ẩn nhẫn của Moss nhanh chóng được sự vui mừng thế chỗ, dọc đường đi đến đây hắn đã suy nghĩ ra rất nhiều kết quả, chỉ không nghĩ đến cậu sẽ bỏ mặc tất cả mà lao vào lòng hắn.

Hắn đón được mèo nhỏ, thành kính hôn lên bụng nhỏ xù lông của cậu.

Đường Hi:? Đùa giỡn lưu manh à?
Cậu vươn móng vuốt nhỏ không khách khí vỗ vào gương mặt đẹp trai này của hắn, sau đó móng nhỏ lại bị hắn bắt lại hôn một cái lên đệm thịt.

"Meo!" Đừng hôn mà!
Moss miễn cưỡng đặt Đường Hi xuống, trên mặt còn vương ý cười.

Đường Hi nhìn nhìn nụ cười kia, nhìn cỡ nào cũng thấy có chút ngốc, nào giống ma cà rồng tà khí đầy người như lúc nãy nữa.

Để tiện nói chuyện, Đường Hi lại biến thành người.


"Giáo đường đang nhìn chằm chằm chỗ này, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cậu ôm lấy cổ Moss hỏi.

Trọng điểm của Moss chỉ đặt trên hai từ "chúng ta", tâm trạng ngọt ngào đến nỗi bong bóng màu hường phấn tung bay phấp phới.

Cho đến giờ phút này hắn mới cảm nhận được thiên sứ của mình đã giáng trần nép vào lồng ngực hắn.

Đường Hi lặp lại câu nói lúc nãy, Moss vuốt ve cậu: "Không sao hết, có ta ở đây rồi."
Lâu đài cổ này bị người của giáo đường phát hiện cũng chẳng sao cả, vấn đề là sau này thì bọn chúng sẽ không ngừng đến quấy rầy mà thôi.

Moss cũng không quan tâm, nhưng hắn không muốn ma cà rồng nhỏ tân sinh sống trong hoàn cảnh như vậy.

Vậy nên hắn giương cánh trực tiếp ôm Đường Hi lên.

Còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì Đường Hi đã bị ôm công chúa, cậu còn chưa kịp nổi giận thì đã bị cánh của hắn bao lại, Moss cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Trực tiếp tiến quân thần tốc khiến Đường Hi bị hôn đến thất điên bát đảo, một lát sau mới điều hòa nhịp thở được, lúc này cậu mới tức giận cắn lên cổ Moss một cái, hắn liền thu cánh lại.

Tư thế thân mật của cậu và Moss lập tức bị bại lộ, đúng lúc này người hầu trong trang viên nghe tiếng động nên chạy đến.

Đập vào mắt họ chính là tư thế dây dưa của hai người ở trước cổng trang viên.

Anh ấy, anh ấy vậy mà đưa mình về đây.

Đường Hi giật mình mở to đôi mắt mèo.

Hầu gái Linda trừng mắt, đột nhiên sợ hãi kêu lên: "Cậu chủ! Cậu trở về rồi!"
Cô nhanh chóng chạy về phía Đường Hi nhưng đã bị ánh mắt cảnh cáo của Moss làm cho khựng lại, vậy nên cô liền đứng cách một khoảng mà khóc, ngón tay run run.

Nếu là trước đây thì cô sẽ không kích động như thế này, nhưng khoảng thời gian trước cô biết cậu chủ đã gọi bác sĩ đến để xem bệnh và kê thuốc miễn phí cho người trong trang viên, cô lập tức thay đổi cái nhìn về cậu chủ vẫn luôn độc miệng kia, lúc nhận tin cậu chủ bị ma cà rồng bắt đi cô vẫn luôn nôn nóng chờ đợi.

Cũng may cuối cùng cậu chủ cũng bình an trở về, nhưng sao quan hệ của cậu chủ và Moss lại biến thành thế này rồi...!
Ai mà chẳng biết trước đây cậu chủ thích nhất là bắt nạt tên nô lệ này.

Linda trợn to mắt nhưng lại không dám nói gì, làm việc trong trang viên lâu như vậy, cô biết cái nào nên nói cái nào không.

Xung quanh có càng nhiều người hầu ra chào đón, Đường Hi có hơi ngượng ngùng, cậu giãy dụa muốn đi xuống.

Moss thấp giọng ghé vào tai cậu: "Cậu chủ, ngài bị thương rồi, để ta ôm ngài về vậy."
Đường Hi đoán được người đàn ông muốn làm gì, cậu tức giận thở phì phò lườm hắn.

Nhưng cậu vẫn yên lặng để hắn ôm đi, xấu hổ vùi đầu vào hắn, ngón tay phấn nộn nắm chặt lấy áo trên ngực hắn, đầu ngón tay do dùng sức nên đỏ lên.

Trong một thời gian ngắn, cả trang viên đều biết nô lệ Moss anh dũng cứu Công tước từ tay ma cà rồng, cậu chủ nhỏ vốn kiêu căng ngạo mạn cuối cùng cũng đã chấp nhận hắn rồi.

Ánh mắt Moss lấp lánh ý cười: "Ta có thể cho bọn họ biến câu chuyện này thành ca dao rồi truyền ra ngoài không?"
"Không được." Đường Hi chỉ cần nghĩ đến thôi là gương mặt đã đỏ bừng.

Moss có chút tiếc nuối, hắn nâng cằm Đường Hi lên hôn nhẹ: "Vậy thì chúng ta làm chuyện khác đi..."
Lần này Đường Hi còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị chặn lại.

Bọn họ ở trong trang viên yên bình sống qua ngày thì Evans đã tìm đến cửa.

Nhưng hắn không đi một mình mà bên cạnh còn có Mitchell.

Lúc Evans đi vào là lúc Đường Hi đang hút máu, thời điểm cậu dùng bữa thì lại rất bá đạo chuyên quyền.

Trực tiếp ôm lấy cổ của Moss mà hút.

Evans xông thẳng vào mà cậu cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, hệt như con thú nhỏ dựa sát vào ngực Moss dùng bữa.

Linda đuổi kịp, cô vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi cậu chủ, tôi không ngăn được kỵ sĩ trưởng."
Đây là lần đầu tiên cô thấy vị kỵ sĩ trưởng nho nhã lễ độ lại đáng sợ như vậy, dáng vẻ hệt như bị cướp đi vật quan trọng nhất.

Moss vẫy tay ra hiệu cho cô lui xuống.


Suốt quá trình Linda chẳng nảy sinh nghi ngờ với tình cảnh quỷ dị trong phòng, cô lập tức yên lặng đi ra.

Moss lợi dụng năng lực vốn có của ma cà rồng để thôi miên tất cả mọi người trong trang viên, khiến cho bọn họ mắt điếc tai ngơ trước mấy chuyện kỳ quái này.

Evans không thể tin được: "Cậu, cậu vậy mà đã bị biến đổi thật sao?"
Ngày đó hắn cứu được Mitchell trong cuộc hỗn chiến, cậu ta nói cho hắn biết Đường Hi đã bị biến thành ma cà rồng.

Hắn nào tin chuyện này nên lập tức đi thẳng đến trang viên.

Rốt cuộc Đường Hi mới hút máu xong, bên khóe môi còn mang theo vệt máu, điểm tô cho làn da càng thêm trắng.

Cậu hỏi: "Anh muốn bắt tôi đi sao?"
Trong mắt cậu, câu hỏi này hết sức bình thường nhưng Evans lại cảm thấy như có bàn tay nào đó bóp chặt lấy trái tim hắn.

Thật khiến hắt nghẹt thở.

Ma cà rồng bị bắt thì chỉ có một con đường chết.

Mà hắn lại là kỵ sĩ trưởng, hắn không thể bỏ qua cho bất kỳ con ma cà rồng nào cả, cho dù ma cà rồng này là bạn thân của hắn, là người mà hắn thề là sẽ bảo vệ.

Nhưng hắn còn chưa kịp trả lời thì đã hôn mê bất tỉnh.

Moss bình thản nói: "Đúng là dây dưa mãi chẳng dứt mà."
Đường Hi biết nhân viên dọn phân đang ăn giấm, cậu lập tức ấn cánh tay đang phát lực của Moss xuống: "Đừng giết cậu ấy mà."
Ngoại trừ lúc ở trên giường thì những khoảng thời gian khác Moss đều nghe lời Đường Hi.

Vậy nên đến cuối cùng hắn cũng chẳng giết Evans, chỉ thôi miên để Evans hoàn toàn quên mất Đường Hi.

Đường Hi và Moss cùng sống trong trang viên xa hoa này, do Grover không còn nữa nên Moss cũng chẳng che giấu việc trước đây hắn giả trang thành Grover.

Thậm chí thỉnh thoảng còn ở trên giường bắt chước ngữ điệu của chấp sự để bắt nạt Đường Hi.

Mãi đến tận khi bị đuổi khỏi phòng ngủ hai ngày thì vị diễn viên yêu nghề này mới thu liễm lại một chút.

...!
Lần nữa trở lại không gian hệ thống là đã hai trăm năm sau.

Vào một buổi sớm mai, giá trị cứu vớt đột nhiên báo đầy nên Đường Hi đành phải trở về.

Lần này trở về cậu cũng không cảm thấy đau buồn, cậu biết nhân viên dọn phân cũng đã về rồi, cũng biết thật ra anh ấy vẫn luôn chăm chú quan sát mình.

1551 nhìn qua còn căng thẳng hơn cả cậu, bay tới bay lui trong không gian hệ thống:【A a a! Có phải bây giờ cậu muốn đi gặp thẩm phán đại nhân liền có phải không!】
Đường Hi đặc biệt bình tĩnh, cậu đứng lên: "Nhưng trước hết tôi muốn biết tại sao anh ấy lại luôn trốn tránh tôi."
Mỗi lần xuyên đến một thế giới nhân viên dọn phân đều không có hồi ức mà chỉ có một mình cậu nhớ tất cả mọi chuyện.

Cảm giác này thật ra cũng chẳng thoải mái.

1551 nhận ra bầu không khí có vẻ không đúng, nó từ từ bay xuống:【Cậu tức giận sao?】
Lỗ tai Đường Hi run run, gương mặt bình tĩnh: "Không có."
Nhưng cái đuôi xù lông sau lưng đã bán đứng cậu.

1551:【Ồ.】Vậy là có rồi.

Nó cẩn thận bay đến trước mặt Đường Hi, hỏi:【Sao cậu lại tức giận thế?】
Mặt Đường Hi chợt ửng hồng, đêm qua 1551 bị chắn lại nên không biết nhân viên dọn phân đè cậu cả một buổi tối.

Hắn vẫn luôn bắt nạt cậu, cho dù cậu có khóc thì hắn vẫn chẳng dừng tay.

Cậu vốn định sáng nay tính sổ với hắn, ai ngờ sau khi tỉnh dậy thì giá trị cứu vớt đầy rồi, cậu trực tiếp thoát khỏi thế giới kia.

Ôi, đàn ông, đừng nghĩ là sau khi rũ bỏ thân phận làm cậu khóc đêm qua là có thể xong chuyện đi.

Đường Hi thảnh thơi chơi Mèo con vui vẻ(1).

1551 có chút lo lắng, thẩm phán cấp trên của nó vẫn luôn điên cuồng gọi nó, nghe giọng là biết vô cùng gấp gáp rồi.

Nhưng ông trời con này lại chẳng vội chút nào.


Mãi đến tận khi Đường Hi chơi đến màn thứ mười thì rốt cuộc cũng có người ngồi không yên.

Thẩm phán tự mình đi đến hệ thống không gian của 1551, y lễ phép mời Đường Hi đi gặp thẩm phán tối cao với mình.

1551 ở bên cạnh kích động không thôi.

Đây chính là người đã cai quản hàng vạn thế giới.

Nhưng không ngờ Đường Hi lại lắc đầu, cậu vô cùng chuyên chú tập trung chơi Mèo con vui vẻ, chỉ có điều cái đuôi bất an đung đưa qua lại đã bán đứng cậu.

"Sao anh ấy lại không chịu đến gặp tôi?"
Thẩm phán khựng lại, y cảm thấy bây giờ nhất định mình phải nói gì đó để dỗ dành mèo nhỏ đến gặp cấp trên.

Thẩm phán: "Thật ra không phải ngài ấy không muốn gặp cậu mà là bản thể của ngài ấy không thể rời khỏi không gian."
Tai mèo bên trái của Đường Hi khẽ run lên: "Anh ấy không thể ra khỏi đó sao?"
Chỉ một chút lơ là mà cậu đã thua Mèo con vui vẻ.

Thẩm phán: "Không, cũng không có hạn chế này, chỉ là ngài ấy luôn ở nơi đó quản lý hết tất cả các thế giới..."
Nhất thời y chẳng biết nói gì nữa.

Câu hỏi ngây thơ của Đường Hi khiến y đột nhiên nhận ra thẩm phán đại nhân quả thật chẳng có lý do gì để trói buộc mình trong không gian đó.

Dường như từ trước đến giờ đều như vậy, không một ai biết thẩm phán tối cao xuất hiện từ khi nào, chỉ biết hắn và thế giới đầu tiên cùng nhau xuất hiện, cứ như vậy mà quản lý cho đến bây giờ.

Cứ như đây là một quy tắc nào đó, mà tất cả mọi người đều ngẩm thừa nhận quy tắc này.

Cuối cùng thẩm phán cũng chẳng nói tiếp vấn đề vừa nãy, giọng nói y có chút phức tạp: "Ngài ấy vẫn luôn hy vọng sẽ đích thân nói với cậu tất cả mọi chuyện, nói với cậu tại sao ngay từ đầu ngài ấy không nhận ra cậu."
Đường Hi buông máy chơi game xuống: "Ừm."
1551 lóe lên:【Cậu muốn đi gặp ngài ấy à!?】Nó kích động đến lạc giọng.

Đường Hi chớp mắt: "Không phải, tôi muốn đổi điểm tích phân."
1551 theo bản năng tiến vào trạng thái làm việc:【Được rồi, mời cậu lựa chọn nguyện vọng, tôi sẽ đối chiếu lại điểm của cậu, nếu không có sai sót thì sẽ tiến hành đổi.】
Đột nhiên có có dự cảm xấu.

【Không phải cậu sẽ!】
Đường Hi: "Tôi muốn về nhà, trở về thế giới của tôi."
1551:【Được, lập tức thông qua nguyện vọng, chúng tôi sẽ làm một tấm chứng minh thư cư trú vĩnh viễn cho cậu.】
Theo âm thanh【Xác nhận không có sai sót】, trong không gian lập tức trở nên im lặng không một tiếng động.

Tác giả có lời muốn nói:
Mèo nhỏ chạy trốn.jpg
thế giới đều là mèo nhỏ chúng ta đi tìm tên đàn ông xấu xa này, bây giờ phải để nhân viên dọn phân tự mình đi tìm mèo nhỏ.

=v=
Không có ngược đâu, thật ra khi mèo nhỏ nghe đến việc nhân viên dọn phân vẫn luôn ở nơi đó quản lý hàng ngàn thế giới nên đau lòng thôi, muốn cho hắn đi ra bên ngoài nhìn ngắm thế giới.

Ở thế giới thực, một tên trạch nam buộc phải ra ngoài đi tìm mèo nhỏ.

Editor có lời muốn nói:
Đường Hi: Hok ngờ phải hong (・∀・)
Chú thích:
(1)Mèo con vui vẻ là cái game này nè
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi