HÔM NAY THÍCH HỢP PHẢI LÒNG EM

Một khoảng thời gian sau đó, ở nhà thì Phó Kim Hủ nói là trong giờ học Thể dục cô và bạn học đánh bóng va phải nhau vô tình ngã bị thương, ở lớp học thì nói dối mình bị cảm cúm, luôn đeo khẩu trang trong suốt giờ học.

Ngoài Hứa Thiến Thiến, Thiệu Hàn Việt và đám bạn của họ, không một ai biết chuyện này. Với lại không biết Thiệu Hàn Việt đã dùng cách gì mà không thấy Hứa Thiến Thiến tìm mình gây chuyện nữa.

Chuyện đồn đãi chỉ còn là quá khứ, cuộc sống của cô trở lại yên tĩnh như trước.

Cô vô cùng biết ơn Thiệu Hàn Việt, từ tận đáy lòng.

Hơn nữa từ sau đêm hôm đó, Phó Kim Hủ cảm thấy Thiệu Hàn Việt cũng không phải là người lạnh lùng đáng sợ như những gì người khác nói, ít nhất trong lúc cô hoảng sợ nhất cậu đã xuất hiện và giúp đỡ cô.

“Gần nửa tháng nữa là đến kì thi giữa kì rồi, tất cả các em hãy tập trung tinh thần, môn nào cũng đều cần chăm chỉ học tập.” Thầy Lưu chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, trên tay là cây thước đo 180 độ quen thuộc: “Chiều nay thầy Thể dục có việc bận, nên sẽ đổi thành giờ Toán.”

“Aiz…”

Dưới lớp là âm thanh kêu rên.

Thầy Lưu nhìn mọi người chằm chặp: “Sao nào, kêu cái gì, các em tưởng là thầy cũng muốn dạy thế à, thầy cũng mệt mỏi lắm! Nhưng mà các em chẳng có chút tiền bộ nào,  khoảng cách với các lớp càng ngày càng xa… Lê Dương Vinh em im miệng cho thầy! Kêu lớn tiếng như vậy, thầy không bị điếc!”

Lê Dương Vinh không đồng ý: “Em nhớ thầy Thể dục vẫn khỏe mà, lúc nãy em còn thấy thầy ấy trên sân trường. Thầy ơi, thầy như vậy là không đúng rồi.”

“Im miệng, đã lười biếng còn nói nữa! Nếu ai cũng chăm chỉ thì việc gì thầy phải đi dạy bù như thế này!” Thầy Lưu gõ mạnh thước xuống mặt bàn, nghiêm mặt nói: “Một người chậm chạp làm ảnh hưởng đến cả lớp, ba mươi người chậm chạp làm trễ nãi ba mươi phút. Các em không muốn thi đại học sao hả? Đừng nghĩ rằng lớp 11 thì không cần lo, thời gian chính là sinh mệnh…”

Trong khi thầy chủ nhiệm vẫn đứng trên bục giảng nói như súng bắn liên thanh, Phó Kim Hủ mở sách bài tập hôm nay ra, sau đó quay sang nhìn Thiệu Hàn Việt.

Hôm nay tên này không ngủ gục, mà chỉ dựng đứng sách vở lên để thản nhiên nghịch điện thoại.

“Đưa cho tớ.”

Thiệu Hàn Việt dừng lại, nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo hồng hào trước mặt.

“Làm gì?” Ngước lên, ánh mắt ngang ngược nhìn thẳng Phó Kim Hủ.

Nhưng Phó Kim Hủ không còn sợ ánh mắt cậu như hồi đầu nữa, nhỏ giọng nói: “Sắp thi giữa kì rồi, cậu nghe giảng đi, nếu không cô Đường chắc chắn sẽ rất tức giận.”

“Mẹ tôi giận?”

“Cậu… Cậu có muốn tiền tiêu vặt hay không?”

Thiệu Hàn Việt cảm thấy hứng thú: “Sao nào, cậu đang trao đổi điều kiện với tôi à? Nếu tôi thi kì thi giữa kì này thì tôi sẽ có tiền sao?”

Hôm qua nói chuyện điện thoại với Đường Nhân, Phó Kim Hủ đã “báo cáo” toàn bộ chuyện của Thiệu Hàn Việt dạo gần đây, thế là gật đầu thật mạnh: “Phải, cô nói nếu cậu có thể tăng lên mười bậc, không, năm bậc cũng được, thì cô sẽ đưa chìa khóa xe lại cho cậu.”

Thiệu Hàn Việt nhướng mày.

Cô cảm thấy có khả năng thương lượng được bèn nói tiếp: “Còn nữa, sẽ tăng tiền tiêu vặt… Nếu thi giữa kì cậu đạt thành tích tốt, sau này tôi sẽ không ngăn cậu ăn đồ đắt tiền.”

Phó Kim Hủ nói chuyện hết sức nghiêm túc, Thiệu Hàn Việt càng nghe càng cảm thấy buồn cười: “Thế cơ à? Có lẽ tôi sẽ cân nhắc tới điều này.”

Phó Kim Hủ nói: “Thật mà! Thế nên… Cậu đưa điện thoại cho tớ đi.”

“Nhưng tôi vẫn không muốn đưa thì sao?”

Phó Kim Hủ xấu hổ, song nghĩ tới lời nhờ vả của hai người phụ nữ trung niên ấy lại không chịu nổi…

Do đó…

“Đừng lo, cứ đưa cho tớ đi, nghe giảng một lát cũng chẳng chết ai mà, đúng không?

Dụ dỗ, thậm chí đã xuất chiêu nói bằng giọng nũng nịu vậy mà Phó Kim Hủ vẫn chưa phát hiện ra, còn cố gắng nhấn mạnh câu cuối cùng: “Có được không? Làm tốt tớ sẽ đưa thêm tiền cho cậu, được không Thiệu Hàn Việt?”

Cậu không nói gì mà lẳng lặng nhìn thẳng vào Phó Kim Hủ, chẳng biết đang suy nghĩ gì nữa.

“Ê… Rốt cuộc cậu có đang nghe tớ nói không đấy?”

Cô gái hơi nhăn mặt, con người đen láy long lanh nước như muốn khóc, hơi ngốc nghếch… Còn giả vờ đáng thương.

Thiệu Hàn Việt bỗng dưng có ảo giác như thể mình đang bắt nạt người ta vậy.

Cảm giác rất khó chịu.

Phó Kim Hủ thấy cậu mãi không phản ứng càng vô vọng hơn: “Thôi, quên đi, cậu cứ coi như chưa nghe…”

Chưa nói hết câu thì bỗng nhiên một tiếng “bộp” vang lên, chiếc điện thoại màu đen nằm gọn trong lòng bàn tay cô.

Phó Kim Hủ sáng mắt lên hỏi: “Cậu đồng ý à?”

Thiệu Hàn Việt phiền não, liếc qua: “Chỉ là một cái điện thoại mà thôi, có thể đưa cho cậu.”

Hiếm khi nào Phó Kim Hủ thấy Thiệu Hàn Việt chịu phối hợp như vậy, trong lòng cảm thấy như vừa đạt được thành tựu gì đó: “Cậu đồng ý rồi? Cô nói không sai mà, chiếc xe máy đó quả nhiên có sức ảnh hưởng tới cậu.”

“Hừ…”

“Thế này đi, lúc trước cậu đã giúp tớ, bây giờ tớ sẽ giúp cậu. Xe máy của cậu nhất định tớ sẽ lấy lại giúp cậu.”

Thiệu Hàn Việt nhìn chỉ thấy cô gái mừng rỡ cười tít cả hai mắt trông rất vui vẻ.

Phó Kim Hủ nói tiếp: “Tăng mười bậc thôi mà, việc này với cậu quá đơn giản đúng không?”

“Chẳng biết cậu lấy đâu ra lắm tự tin vậy?”

“Gì mà lấy đâu ra lắm tự tin?” Phó Kim Hủ có cảm giác mình đang bị coi thường: “Tôi thề chỉ cần cậu chịu hợp tác thì hoàn toàn có thể đạt được.”

“Hả?”

“Thật mà, cậu hợp tác chút đi.”

Thiệu Hàn Việt cúi đầu, không đáp.

“Hợp tác chứ?” Phó Kim Hủ nhích lại phía trước: “Nhé?”

“Ừ?”

“Ừ??”

“Ừ???”

Không đồng ý sẽ không buông tha.

Thiệu Hàn Việt nhìn người cứ mãi dây dưa bên cạnh, đánh một cái sau ót cô: “Đừng ừ nữa, sao lúc trước không biết cậu phiền thế nhỉ?”

Phó Kim Hủ cười thầm: “Vậy là đồng ý rồi?”

“Phải phải.” Thiệu Hàn Việt đẩy trán cô ra: “Đừng lải nhải nữa, cậu học của mình đi.”

“Ờ.” Phó Kim Hủ ngồi thẳng lên, sau đó chợt chỉ tay vào trong vở cậu: “Vậy cậu lật tới trang sáu mươi mốt đi.”

Thiệu Hàn Việt nhìn sang, Phó Kim Hủ chớp chớp mắt tập trung việc học của mình.

Một lúc sau, không ai nói cười nhưng bầu không khí lại trở nên nhẹ nhàng. Thiệu Hàn Việt lắc đầu, bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười.

“Người hầu, cậu hãy cầu nguyện cho tâm trạng tôi tốt đi, nếu không nếu một ngày nào đó trong cơn tức giận tôi nhất định sẽ đánh chết cậu.”

Phó Kim Hủ ngơ ngác: “Này, cậu là đại ca của tớ cơ mà, sao không phải là cậu lo lắng cho tớ mà lại thành muốn đánh chết tớ rồi?”

Thiệu Hàn Việt nhếch môi liếc cô.

Phó Kim Hủ nịnh nọt cười lấy lòng cầu hòa: “Chào đại ca.”

Thiệu Hàn Việt cười lạnh: “Đồ ngốc.”

Một tuần này Thiệu Hàn Việt rất hợp tác, ít nhất sẽ không ngủ gục trong giờ học.

Thứ Bả Phó Kim Hủ ở nhà phụ giúp mẹ rửa rau, hôm nay Điền Thục Hoa mua rất nhiều đồ ăn, Phó Kim Hủ dò hỏi một lát mới biết, thì ra là mẹ cô được thăng chức.

Ngày xưa khi còn ở quê Điền Thục Hoa là một thư ký, nhưng trong nhà có người đàn ông như một gánh nặng, bà không thể có dồn hết tâm tư vào công việc. Bây giờ ra ngoài, một mình cố gắng, hơn nữa Đường Nhân ngoài sáng hay trong tối đều giúp đỡ, bà làm việc ở công ty đó ít nhiều cũng có được thành tích.

“Con chúc mừng mẹ.” Phó Kim Hủ mừng rỡ, cuộc sống như bây giờ chính là mong ước từ nhỏ của cô.

“Ừ, cũng thiệt thòi cho con nhiều.” Điền Thục Hoa nói: “À đúng rồi, dạo này Thiệu Hàn Việt thế nào rồi?”

“Cậu ấy… Không có vấn đề gì.”

“Lần trước con có nói qua đứa trẻ kia không ngoan ngoãn lắm… Vậy, dạo này thằng bé có bắt nạt con không?”

Phó Kim Hủ chợt nhớ lại những thành kiến lúc trước của mình với cậu ta, ngượng ngùng: “Thật ra cậu ấy cũng không phải là quá hư hỏng, bọn con chơi với nhau cũng ổn, vả lại dạo này cậu ấy đã bắt đầu chăm chỉ học bài rồi.”

“Thế thì tốt thế thì tốt, mẹ còn lo…”

“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ.” Phó Kim Hủ nói: “Nếu con có thể giúp cậu ấy thì cũng coi như trả ơn cho cô Đường.”

Điền Thục Hoa xót xa: “Hủ Hủ à, con có thể nghĩ được như vậy thì tốt quá!”

“Dạ.”

Trên thực tế trong khoảng thời gian này Phó Kim Hủ làm như vậy cũng không phải chỉ vì Đường Nhân, cô thật lòng muốn làm bạn với Thiệu Hàn Việt, nói chuyện với cậu ấy, nhắc nhở cậu ấy học tập, cũng là bởi vì Thiệu Hàn Việt đồng ý tlàm bạn với cô, cũng không ghét cô…

Bây giờ cô thật sự rất thích, rất thích lớp học này, môi trường này.

Có nhiều bạn, có nhiều niềm vui.

***

Chủ nhật Đường Nhân gọi Phó Kim Hủ tới nhà chơi. Đây là lần thứ hai cô tới đây, lần này cô tới còn mang theo sách vở và túi đồ ăn Điền Thục Hoa đưa cô.

Đường Nhân nói là tới nhà ăn cơm rồi sẵn tiện làm bài tập cùng Thiệu Hàn Việt luôn. Có điều, đến khi Phó Kim Hủ nhấn chuông cửa, người mở cửa lại là Thiệu Hàn Việt.

“Cô Đường đâu?”

Thiệu Hàn Việt mặc đồ ở nhà, tóc còn rối: “Công ty có việc đột xuất, vừa đi rồi.”

Phó Kim Hủ: “… Ặc.”

“Vào đi.” Thiệu Hàn Việt để cửa, quay người đi về phía phòng khách.

Phó Kim Hủ đi vào thay dép, mang đồ ăn trên tay để vào phòng bếp rồi mới đi ra ngoài phòng khách ngồi xuống.

“Cậu làm bài tập xong chưa?”

Thiệu Hàn Việt ngồi trên sô-pha gác chân lên bàn uống nước trước mặt: “Bài tập gì?”

Phó Kim Hủ hơi bất mãn: “Bài tập gì mà cậu cũng không biết à?”

Thiệu Hàn Việt bất cần đời đáp: “Không phải đang đợi cậu nhắc à?’

“Tớ…”

Đang định cãi lại, di động của Thiệu Hàn Việt ở trên bàn chợt reo lên, cậu nghe điện thoại, cô im lặng không lên tiếng.

“Ừ, ở nhà… Cái gì… Mày ngu à… Biết…”

Cô nghe thấy mấy câu trò chuyện đứt quãng sau đó thấy cậu ấy đứng dậy lên gác rồi một lát sau đã đi xuống.

Cậu ấy đã thay sang bộ quần áo khác, mặc quần dài đen cùng áo khoác trắng, đơn giản, nhưng thể hiện rõ là muốn đi ra ngoài.

Phó Kim Hủ ngạc nhiên: “Cậu phải đi à?”

“Cậu cũng phải đi.” Thiệu Hàn Việt vẫy cô: “Đi.”

“Hả?”

“Nhanh chân lên.”

Thiệu Hàn Việt vừa nói vừa đi về phía cửa, Phó Kim Hủ đầu óc mơ màng, không phải là cô tới học thêm cùng cậu ấy sao? Giờ lại bị người ta lôi ra ngoài học cái rắm?

“Ê, cậu chờ một chút!”

Mấy phút sau, Phó Kim Hủ ôm ba-lô ngồi ở ghế sau của taxi, còn Thiệu Hàn Việt ngồi bên cạnh.

“Thế… đi đâu vậy?”

Thiệu Hàn Việt nhìn ngoài cửa sổ: “Lệ Dương Vinh gặp chuyện, đi qua xem thử.”

Phó Kim Hủ cành giác: “Sẽ không có chuyện gì chứ?”

Chú lái xe phía trước nghe vậy liền nhìn gương chiếu hậu.

Phó Kim Hủ ho khan, hạ giọng nói nhỏ: “Chuyện kiểu này cậu dẫn theo tớ làm gì?”

Thiệu Hàn Việt lạnh lùng trả lời: “Nếu không dẫn cậu theo, lỡ mẹ tôi về thấy tôi phải giải thích thế nào, mẹ tôi thể nào cũng mắng tôi một trận?”

“…”

“Lát nữa nếu có chuyện gì, cậu hãy nói là đi thư viện với tôi.”

Phó Kim Hủ nghẹn họng: “Nói hay quá nhỉ, nhứ thể tin chắc tớ sẽ…”

“Cái gì?”

“Không, không có gì.” Phó Kim Hủ nhìn đồng hồ, ngập ngừng: “Nhưng không thể đi quá lâu đâu đấy, chúng ta phải về trước 5 giờ.”

Thiệu Hàn Việt tùy ý nói: “Để xem tình hình.”

“Không thể xem tình hình.” Phó Kim Hủ kéo tay áo cậu: “Đúng giờ, đúng giờ có được không?”

Thiệu Hàn Việt thoáng khựng lại, ánh mắt dời từ trên mặt cô xuống tay cô, ngón tay kéo quần áo của cậu, móng tay mượt mà hơi dùng sức mà trở nên trắng bệch.

“Được không?” Cô nhỏ giọng năn nỉ.

Thiệu Hàn Việt chăm chú nhìn, bình tĩnh thu hồi ánh mắt. Bỗng nhiên cậu cảm giác mình không thể nói không, có lẽ vì… Nếu nói không được, có phải con nhóc tùy tùng này sẽ tức thành cá nóc không?

Đúng, vậy thì không được.

“OK, đúng giờ, nhất định đúng giờ.” Thiệu Hàn Việt liếc cô: “Hài lòng chưa?”

Cố gắng thể hiện sự không vui ra mặt, nhưng Thiệu Hàn Việt cũng nghe ra lời này của mình nói thật sự không có một chút tức giận nào. Mấp máy môi định nói thêm vài câu uy hiếp thì lại nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô: “Ừ, hài lòng!”

Thiệu Hàn Việt nhìn cô hồi lâu… thôi, quên đi.

***

Lời tác giả:

Khán giả: Không thể mở miệng mắng? Thật là đáng yêu? Mềm lòng rồi?

Thiệu: Đó là bởi vì tôi không bắt nạt bạn học nữ (vẻ mặt hững hờ)

Hết chương 14

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi