HÔM NAY TỎ TÌNH CHƯA?

4.

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, đôi mắt yêu nghiệt kia của Thẩm Túy vẫn lấp đầy tâm trí tôi, để ổn định tâm tình, tôi mở Bilibili ra.

Vừa nhấn vào, mấy chữ [Công cụ dụ dỗ học sinh tiểu học] thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi tò mò mở video này ra.

Nhìn cái thứ nhất, người này trông quen thật đấy.

Nhìn cái thứ hai, hình như đây là tôi mà?

Nhìn cái thứ ba, mẹ nó đây là tôi chứ còn ai!

Đậu má!

Mẹ nó, ai lại đăng video hát ở hôn lễ đáng xấu hổ của tôi lên Bilibili thế này!

Tôi tức điếng người, vô cùng giận dữ.

Màn hình đầy chữ ha hah ha, tôi chỉ cảm thấy ồn ào.

Rốt cuộc là đứa khốn nạn nào làm vậy? Tôi thật sự muốn vả c.h.ế.t kẻ đó!

Lúc tôi đang say sưa cào phím để đăng bài lên trang cá nhân, lý trí đang offline của tôi bỗng online.

Vừa đăng lên trang cá nhân, tất cả mọi người đều sẽ biết chuyện mất mặt của tôi bị cả nước biết rồi.

Không thể đăng!

Tôi thoát khỏi WeChat, quay lại Bilibili, nhất định phải tìm ra người đăng video là ai.

Nhưng tìm một lúc lâu cũng không ra, nhưng lại bị một vài nhân tài trong khu vực bình luận chọc cười ha hả.

Tôi cười bản thân tôi.

Cuối cùng, tôi bất chấp tất cả, nửa đùa nửa thật bình luận một câu: Nếu video đạt hơn 100.000 lượt thích, mình sẽ tỏ tình với crush.

Lời chém gió trên Internet, đừng tin là thật.

Tôi hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, kết quả là ngày hôm sau, vừa mở điện thoại ra, thông báo từ Bilibili gần như tràn ngập màn hình.

Một đám người tag tôi, tôi nhấn vào video tối hôm qua, bão bình luận chỉ có duy nhất một câu: Góp sức xây dựng mỗi ước mơ.

Thôi xong, đùa quá trớn rồi.

Tôi nhìn hàng triệu lượt xem và hàng trăm nghìn lượt thích, rơi vào trầm tư.

Điều đáng sợ hơn nữa là, nó lên xu hướng!

Điều đáng sợ hơn nữa nữa là, hai phần ba bạn bè trong danh sách bạn bè của tôi đều đã lướt thấy, còn gửi cho tôi qua trang cá nhân.

Điều đáng sợ hơn nữa nữa nữa là, tài khoản Bilibili của tôi bị người ta đào ra!!

Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều đang hỏi xem crush của tôi là ai.

Trong một đêm ngắn ngủi, áo giáp của tôi bị lột s@ch, bây giờ tôi như k.h.ỏ.a t.h.â.n trên mạng.

Tôi tiêu tốn một tiếng đồng hồ để ổn định tâm tình, đăng một bài viết lên trang cá nhân: Đứa đăng video nhất định đừng để bị tôi bắt được, nếu không tự gánh chịu hậu quả đi.

[Đương sự tới rồi đấy à?]

[Đã tỏ tình chưa?]

[Đã tỏ tình chưa? +1]



[Đã tỏ tình chưa? +99999]

Giữa một đám người hóng hớt không chê lớn chuyện, bình luận của Thẩm Túy có vẻ vô cùng dễ thấy.

[Lý Kim Triêu, vậy mà em cũng chơi trò yêu thầm à?!]

5.

Khinh ai thế hả?

Tôi nhìn bình luận kia, thật sự muốn nói thẳng với anh rằng: Đúng vậy! Em thích anh đó! Thì làm sao?!

Nhưng tôi không dám, tôi có hơi hèn.

Thôi được rồi, tôi hèn lắm.

Tôi bỏ qua một loạt bình luận đằng trước, chỉ trả lời anh: [Anh có ý kiến gì à?]

Đợi một lúc lâu mà anh vẫn chưa trả lời tôi.

Nhưng thông báo của Bilibili thì liên tục hiện lên, tôi không chịu nổi, nhấn vào thì phát hiện một người dùng chuyên đăng video về chủ đề tình cảm khá nổi tiếng để lại bình luận dưới “Thông báo tỏ tình” của tôi: Góp sức cho mỗi ước mơ.

Bây giờ thì hay rồi, cả thế giới đều biết tôi có crush, hơn nữa còn dõng dạc tuyên bố muốn tỏ tình.

Nói cũng nói rồi, bát nước đã hắt ra ngoài, tôi chỉ đành đâm lao thì phải theo lao, để lại bình luận: Chắc chắn sẽ tỏ tình trong vòng một tháng.

Bình luận này vừa xuất hiện, fan của tôi dậy sóng.

Không ít người còn nhắn tin riêng cổ vũ tinh thần cho tôi.

Tôi thật sự cảm ơn bọn họ.

Mặc dù mọi người đều đã biết chuyện tôi yêu thầm, nhưng tôi vẫn giấu kỹ crush như trước.

Ai hỏi thăm tôi cũng ngậm chặt miệng.

Tôi cần một tháng để xây dựng tâm lý, kết quả là ngày hôm sau, Thẩm Túy xuất hiện trước mặt tôi.

“Chị chiến binh cô độc!”

Tôi đang đi trên đường thì nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi mình.

Tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện đứa nhỏ kia và Thẩm Túy mặc áo sơ mi trắng đang đứng đằng sau thằng bé.

Tôi lập tức chạy tới bịt kín miệng thằng bé.

Đứa nhỏ này thật là, trên đường nhiều người như vậy, tôi không biết xấu hổ chắc?

“Sao anh lại ở đây?” Tôi ngẩng đầu hỏi Thẩm Túy.

Anh ấp a ấp úng một lúc lâu mới nói được một câu: “Dẫn trẻ đi dạo.”

Dẫn trẻ đi dạo ư?

Đây là hoạt động mới mẻ gì đó sau bữa tối à?

“Nhà anh cách nhà em mấy con phố lận, vậy mà anh dẫn nó tới tận đây cơ à?” Tôi xoa mặt đứa nhỏ, nghi ngờ hỏi.

Anh còn chưa trả lời, đứa nhỏ đã nhanh nhảu nói: “Em lén nói cho chị biết nè, cậu không cho em nói đâu, cậu lái xe đưa em tới đây đó.”

“Giang Tô Nam!” Thẩm Túy tức giận tới mức gọi cả họ tên thằng bé.

Đứa nhỏ sợ tới mức rúc vào lòng tôi.

Tôi nhìn Thẩm Túy, ánh mắt anh né tránh, tức giận nói: “Môi trường chỗ em tốt hơn, không được à?”

Đại ca à, anh có tin không?

Lấy cái cớ này, anh có tin nổi không?

Đề tài này cứ bị anh cho qua như vậy, đúng lúc tôi muốn tới trung tâm thương mại mua ít đồ, thế nên đi cùng bọn họ một đoạn đường.

Thẩm Túy đi bên cạnh tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, ấp úng một lúc lâu, anh giả vờ lơ đãng hỏi tôi: “Em định tỏ tình à?”

Hóa ra là chạy ngàn dặm xa xôi tới đây để hóng hớt.

Nhưng anh là nam chính đấy, làm gì có chuyện hóng hớt chuyện của mình.

Tôi khống chế trái tim sắp nhảy ra ngoài, giả vờ không thèm để ý trả lời: “Vâng.”

“Người đó là ai?”

Thẩm Túy bỗng nhiên nâng cao âm lượng khiến tôi hoảng sợ.

“Anh nhỏ giọng một chút.”

“Anh có quen không?”

Tôi nhìn vào ánh mắt khao khát của anh, gật gật đầu.

“Người đó so với anh thì thế nào?”

Tôi giả vờ tự hỏi một lúc, nghiêm túc trả lời anh: “Cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, còn nhiều tiền hơn anh.”

Tôi còn chưa nói hết, sắc mặt của Thẩm Túy đã vô cùng khó coi, sau khi nói xong, vẻ mặt của anh bỗng thay đổi.

“Em thích Ngô Ngạn Tổ à? Còn muốn tỏ tình với người ta?”

6.

Tôi quên mất.

Anh rất tự tin.

Tôi cho anh một ánh mắt xem thường, kéo đứa nhỏ đi về phía trước.

Anh nhanh chóng đuổi theo sau, nhưng anh không nói gì nữa mà im lặng suốt cả đoạn đường.

Lúc đến siêu thị, hai người bọn họ hoàn toàn không có ý định rời đi, thế là tôi đành phải tiếp tục kéo đứa nhỏ.

Vào trung tâm thương mại, đứa nhỏ như một chú ngựa hoang thoát cương, chạy về phía một khu vui chơi, tôi không kéo nổi.

Tôi đi qua đó, dòng chữ “Cuộc thi hát bài Chiến binh cô độc” trên banner vô cùng nổi bật khiến tôi đau cả mắt.

Chiến binh cô độc, Chiến binh cô độc, lại là Chiến binh cô độc, sao tôi lại không chạy thoát được thế này!

“Chị Chiến binh cô độc, chị đi lên hát đi, chị hát hay lắm.” Đứa nhỏ kéo tay tôi đi về phía sân khấu.

Lý trí và da mặt của tôi nói với tôi rằng tôi nhất định không được đi lên, nếu đi lên, tôi xong đời là cái chắc.

“Lên đi, lên đi mà!”

Tôi thật sự hết cách, nhìn Thẩm Túy với ánh mắt cầu xin.

Anh mỉm cười, đi tới bỏ thêm dầu vào lửa: “Em hát được thật mà.”

Được cái quần què!

Nếu không phải ở đây đông người, hơn nữa tôi còn thích anh, tôi thật sự muốn đánh cho anh một trận tơi bời.

“Không phải anh bảo em đừng hát nữa à? Em nghe lời anh thế còn gì?” Trong giọng nói của tôi mang theo một chút tủi thân.

Thẩm Túy nghe xong, trong mắt bỗng hiện lên ý cười nhàn nhạt, sau đó ngồi xổm xuống nói với đứa nhỏ: “Cô không muốn hát, đừng làm người ta khó xử.”

Đứa nhỏ nghe vậy thì xụ mặt: “Nhưng phần thưởng là một con Ultraman, cháu muốn.”

Trẻ con thật sự không có sức chống cự trước Ultraman.

Tôi thấy đứa nhỏ sắp khóc tới nơi, có hơi không đành lòng, vì thế cân nhắc một lúc, mỉm cười nói với Thẩm Túy: “Hay là anh lên hát đi?”

Ánh mắt của Thẩm Túy như thể muốn g.i.ế.t c.h.ế.t tôi.

7.

Cuối cùng, anh đi lên sân khấu với sự miễn cưỡng tột độ.

Như thể đang đi lên pháp trường.

Đứa nhỏ lại vô cùng hưng phấn, cứ đứng dưới nhảy nhót suốt.

Tôi lén lút mở camera trong điện thoại lên, dùng một góc độ không quá rõ ràng quay lén anh.

Không thể không nói, anh đứng trên đấy vô cùng nổi bật, đẹp trai nổi bật.

Không lâu sau đã thu hút không ít cô gái xinh đẹp.

Ngoài anh ra, còn có hai ông bố khác kiếm Ultraman cho con trai.

Sau khi thay phiên nhau hát, phần thể hiện của ba người sêm sêm nhau.

Bình thường như nhau.

Nếu nói là dễ nghe thì lại có hơi khó nghe, nhưng nếu nói là khó nghe thì cũng khá dễ nghe.

MC đứng trên sân khấu tuyên bố thể lệ thắng cuộc: Do mọi người ở dưới bình chọn.

Không có gì nghi ngờ, Thẩm Túy thắng.

Thắng nhờ nhan sắc.

Nhưng hình như anh không cho là như vậy, lúc anh cầm thắng lợi phẩm Ultraman đưa cho đứa nhỏ, người lâng lâng.

“Thấy chưa? Thắng bằng thực lực đấy.”

Tôi nhìn dáng vẻ tự tin của anh, trong lúc nhất thời không biết nên nói là anh quá tự tin với năng lực ca hát của mình hay là anh quá tự ti với sức ảnh hưởng nhan sắc của mình.

Chỉ một câu thôi, đó là không tự mình hiểu lấy mình.

Tôi cất điện thoại, nhìn anh một cái đầy xem thường, dẫn đứa nhỏ đang vô cùng vui vẻ đi ở đằng trước.

Đi được vài bước, Ultraman đã mất đi sức hấp dẫn, đứa nhỏ lại ồn ào đòi ăn kem.

Một tay tôi nắm tay thằng bé, một tay cầm Ultraman, không còn tay nào rảnh rỗi cả.

Thẩm Túy thấy ánh mắt trông mong nhìn anh của tôi và đứa nhỏ, nhíu mày, nhưng vẫn đi mua.

Tôi nhìn bóng lưng của anh, bỗng nhiên cảm thấy tôi vốn không thể xây dựng tốt phòng tuyến tâm lý được.

Chỉ nhìn thấy anh thôi là tôi đã cảm thấy mình không thể gánh vác được chuyện không thể tiếp tục làm bạn bè sau khi tỏ tình thất bại được rồi.

Phòng tuyến tâm lý của tôi đã sụp đổ từ lâu rồi.

“Là người hát “Chiến binh cô độc” định tỏ tình đúng không?”

Lúc tôi đang ngẩn người, có hai cô gái đứng bên cạnh tôi nói chuyện với giọng điệu không quá chắc chắn.

Tôi quay đầu lại, hai người họ như đã xác nhận được tôi là ai, hưng phấn tới mức lại gần tôi hơn một chút.

Tôi không ngờ lúc sinh thời tôi còn được trải nghiệm loại chuyện được người ta nhận ra thế này.

Tôi kéo tay đứa nhỏ, xấu hổ cười cười với bọn họ.

Một cô gái trong số đó thần bí đến gần tôi, nhỏ giọng hỏi tôi: “Người chị muốn tỏ tình chính là anh đẹp trai kia à?”

Nói rồi cô nàng đưa tay chỉ về phía trước.

Tôi nhìn theo phương hướng mà cô nàng chỉ, là Thẩm Túy.

Lúc ấy, tim tôi bỗng đập nhanh hơn.

Người tôi giấu trong lòng một năm, người ngoài cuộc chỉ mất một phút đã nhận ra.

Tôi không phủ nhật, mỉm cười gật đầu.

“Thật á?” Hai cô nàng vô cùng kinh ngạc: “Em cảm thấy chị chắc chắn sẽ thành công, hai người cực kỳ xứng đôi luôn! Trai xinh gái đẹp!”

Tôi mỉm cười nói cảm ơn với bọn họ, trước khi đi, bọn họ còn cổ vũ cho tôi.

Khi Thẩm Túy trở lại, anh đưa cho hai người chúng tôi mỗi người một cây kem.

Là vị matcha mà tôi thích.

“Bạn à?” Thẩm Túy đứng bên cạnh tôi, bỗng nhiên lên tiếng.

Tôi ngẩn người rồi mới hiểu ra anh đang nói tới hai cô gái vừa rồi.

Tôi nở nụ cười, li3m một miếng kem, kiêu ngạo nói: “Là fan.”

Từ trung tâm thương mại về nhà, tôi còn chưa nằm được mấy phút thì phát hiện điện thoại của tôi lại bùng nổ.

Tôi nhấn vào Bilibili mới phát hiện hai “fan” kia đăng một đoạn video, bọn họ sử dụng filter đầu hình quả chanh, nói về chuyện hôm nay tình cờ gặp được tôi với giọng điệu kích động.

“Cứu với! Hai người bọn họ xứng đôi lắm luôn! Thật sự là xứng đôi lắm ấy! Cả nhà à, tin mị đi, ship couple này không sai đâu, với giá trị nhan sắc của chị gái Chiến binh cô độc, chắc chắn có thể tỏ tình thành công!”

Khu vực bình luận và bão bình luận đều vô cùng hưng phấn.

Nhất Thủy: [Tui ship nhiệt tình lắm rồi đây.]

Như thể tôi thật sự đã hẹn hò với anh rồi ấy.

Điều tôi cảm thấy may mắn chính là hai cô ấy không đăng ảnh.

Tôi thấy tin nhắn chuẩn bị quá tải tới nơi, bất đắc dĩ đăng một dòng trạng thái: [Đang cố gắng đây ạ…]

Rời khỏi Bilibili, tôi tình cờ nhìn thấy Thẩm Túy đăng một bài lên trang cá nhân, chỉ có một câu.

[Rất muốn uống trà dầm chanh]

8.

Bạn chung của chúng tôi còn bình luận một câu: [Đã ngửi được mùi chua rồi đấy.]

Giác quan thứ sáu của tôi nói với tôi rằng.

Không ổn.

Anh không ổn.

Một suy nghĩ lặng lẽ xuất hiện trong đầu, tôi bỗng cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Không lẽ nào lại đen như vậy đấy chứ?

Mối tình đầu của tôi còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc rồi sao?

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, dứt khoát nằm xuống đi ngủ.

Ai mà biết rằng trong mơ tràn ngập bóng dáng của Thẩm Túy.

Anh ôm một cô gái giới thiệu với tôi rằng đây là bạn gái của anh, tôi la hét trong mơ, giống như một người đàn bà đanh đá. Sau đó tôi bị dọa tới mức tỉnh hẳn, cơn ác mộng này đáng sợ quá.

Không đến mức ấy đâu, Lý Kim Triêu à, không đến mức ấy đâu.

Cho dù anh có bạn gái, mày cũng không thể biến thành người đàn bà đanh đá được!

Tôi cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện mới sáu giờ. Tôi muốn ngủ thêm một giấc nữa, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Đi ra ngoài chạy một vòng, mang theo hai chữ “Thẩm Túy” chạy xuyên qua hai kilomet.

Thôi, bằng bất cứ giá nào.

Thay vì ở đây lo lắng đề phòng, tôi trực tiếp tấn công anh… bạn của anh.

Tôi là người giỏi nói bóng gió nhất.

Vì thế tôi mở khung chat với anh em của anh ra, đi thẳng vào vấn đề: [Thẩm Túy có người mình thích chưa?]

Vài phút sau, anh ấy trả lời: [Sao bỗng nhiên em lại hỏi thế?]

Câu trả lời này tương đương với việc thừa nhận rồi.

[Là ai vậy?]

[Em hỏi cái này làm gì?]

Tôi hỏi cái này làm gì ư?

Sao tôi có thể nói với anh ấy được?

Nói rồi tôi sẽ toang luôn.

[Em định tỏ tình, muốn rủ người tỏ tình cùng.]

[…Tạm biệt.]

Tôi tạm biệt thật.

Tôi có hơi hối hận vì trước đó đã mạnh miệng, kiểu gì chẳng thua, có nhất thiết phải tỏ tình không?

Tôi có loại xúc động muốn vào Bilibili tuyên bố tôi hối hận rồi, nhưng nhìn thấy những cư dân mạng ngày nào cũng ngồi xổm theo dõi mình.

Tôi không xuống tay được.

Thôi.

C.h.ế.t thì c.h.ế.t vậy.

Kiểu người có phẩm chất vì người quên mình như tôi chắc chắn sẽ tỏa sáng trong video BE của Bilibili.

Lúc tôi đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện tỏ tình, những chuyện khó chịu lần lượt xảy ra.

Bạn tôi ồn ào đòi ly hôn.

Chính là người bạn tôi đã khuyên can hơn một trăm lần trước kia.

Tôi không muốn quan tâm nữa, nhưng tôi thật sự không chịu nổi việc cô ấy khóc lóc tới mức c.h.ế.t đi sống lại trong điện thoại, đành phải tới nhà cô ấy xem tình hình.

Lúc tôi tới, là Thẩm Túy mở cửa cho tôi.

Tôi thấy anh ngẩn ra, anh cũng không ngờ người tới là tôi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tôi đang định lên tiếng, Lương Tĩnh Tĩnh đã chạy ra khóc lóc với tôi.

Tôi cố gắng không nhìn Thẩm Túy nữa, đi vào nhà. Trong gạt tàn thuốc trên bàn trà có rất nhiều tàn thuốc, chồng của Lương Tĩnh Tĩnh còn đang hút thuốc.

“Anh ta ngoại tình.” Lăng Tĩnh Tĩnh ngồi trên ghế, chôn đầu khóc.

Tôi đứng một bên không biết nên nói cái gì.

Tôi cảm thấy nếu tôi khuyên cô ấy ly hôn, cuối cùng cô ấy cũng sẽ không nghe lời tôi.

Trước đây khi hai người bọn họ chưa kết hôn, đằng trai mập mờ với người khác, tôi đã bảo cô ấy chia tay.

Cô ấy cố gắng được một tuần, đối phương nói vài lời ba hoa chích chòe, hai người lại làm hòa.

Sau khi hai người bọn họ kết hôn, tôi quyết định không xen vào chuyện của bọn họ nữa.

Tôi không phải nhà giảng hòa, tôi không khuyên cô ấy được. Cô ấy có người nhà và những người bạn khác, thêm tôi cũng chẳng có gì khác biệt, mà thiếu tôi cũng chẳng sao.

Tôi gọi điện cho phù dâu của cô ấy tới, trước khi đi, Thẩm Túy kéo tôi lại: “Anh đưa em về.”

Chúng tôi sóng vai nhau đi xuống dưới tầng, trong bóng đêm, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu.

“Anh cho rằng em sẽ hùng hồn khuyên cô ấy ly hôn.”

Trước đây, có lẽ tôi sẽ làm như vậy.

“Em từng khuyên rồi, nhưng không có tác dụng.”

Việc tôi uống say trong hôn lễ của cô ấy đã chứng minh rằng tôi xem cô ấy là người bạn rất thân rất thân, tôi thấy không cam lòng cho cô ấy.

Nhưng tỉnh rượu rồi, người cũng nên tỉnh táo lại thôi.

Thẩm Túy không nói gì cả, đi đến chỗ đậu xe, anh bỗng nhiên dừng lại, nhìn thẳng về phía tôi: “Bao giờ em tỏ tình?”

Sự nghiêm túc bất ngờ của anh đem lại cho tôi một loại ảo giác.

Ảo giác anh thích tôi.

Nhưng tôi vẫn chưa đến mức xem ảo giác là thật.

Tôi mỉm cười, nói với giọng điệu bông đùa: “Sao nào, anh muốn tỏ tình cùng em à?”

Anh không lên tiếng, vẫn nhìn tôi chằm chằm như trước.

Một phút sau, anh cũng bật cười.

“Tới khi em tỏ tình xong, có thể làm mẫu cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi