HỒN CỦA BA TÔI BÁM THEO ANH CHÀNG HỌC THẦN CAO LÃNH



Sau đêm đó, như những gì Tiêu Diễn dự đoán, Lâm Sơ Tuệ cực kỳ kiên định, không chỉ không từ bỏ mà còn thi đậu đại học với điểm số xuất sắc.
Cô ấy đã lựa chọn chạy về phía tương lai.
3 lần, cậu đã 3 lần nói lời ‘Tạm biệt’ với cô, nhưng lần nào cũng thế, Tiêu Diễn không muốn, cũng không nỡ từ bỏ người con gái này.
Nhưng cậu cảm thấy rất may mắn, may mắn mình vẫn còn cơ hội trả lại cho cô người Lâm Sơ Tuệ yêu thương nhất đời.

Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 51%.
Thời gian đếm ngược: 1 giờ.
Trong phòng khách Tiêu Thiển tựa trên sofa đọc sách, 1 tay cầm điện thoại, khóe miệng vô thức tủm tỉm cười.
Tiên Diễn đi đến bên bàn trà cầm dao gọt táo.
“Thư thông báo trúng tuyển đã đến mấy ngày, chuẩn bị khi nào thì đi nhập học?”
“Chị đang đuổi em đấy à?”
“Sao có thể, chị chỉ ước em không đi, ở lại đây học đại học trong tỉnh.

Như thế cuối tuần có thể thỉnh thoảng về nhà, chị sẽ làm mấy món ngon cho em ăn.”
“Miệng em khả năng không có cái phúc này rồi.” Tiêu Diễn cười nhạt: “Nhường cho Hứa Gia Ninh đi.”
Lời này vừa nói ra, Tiêu Thiển lập tức để điện thoại di động xuống, nhìn về phía Tiêu Diễn: “Cho nhóc đó… là sao?”
“Không phải 2 người đang yêu nhau à?”
Tiêu Diễn không biểu lộ gì, bình tình chẻ quả táo thành từng miếng nhỏ, bỏ vào trong đĩa.
Tiêu Thiển thoáng hoảng loạn, vội vàng hỏi: “Hứa Gia Ninh nói với em?”
“Cậu ta không cần mở miệng.” Tiêu Diễn nói: “Màn hình điện thoại để ảnh của chị, avatar các mạng xã hội, app chat đều để ảnh chị, chỉ kém nước dán hình chị lên trán nữa thôi.”
Tiêu Thiển: ….
“Em… em không phản đối à?” Tiêu Thiển thấp thỏm nhìn Tiêu Diễn.
“Cuộc đời của chị, em không muốn can thiệp.” Tiêu Diễn chăm chú nhìn quả táo trong tay, cẩn thận từng li từng tí xếp những miếng táo chỉnh tề, gọn gàng: “Hứa Gia Ninh có chút nhỏ mọn, cũng chẳng phải thanh niên đơn thuần trong sáng gì, nhưng chị có thể tin tưởng.

Bản tính cậu ta không xấu, biết phân rõ phải trái đúng sai, là thanh niên kiên định, không phải loại trăng hoa, dễ thay đổi.”
Giao chị gái cho Hứa Gia Ninh, Tiêu Diễn cũng yên tâm phần nào.
“Chỉ là….” Cậu dừng một chút: “Cửa ải ba cậu ta không dễ vượt qua đâu.”

“Kỳ thực chỉ muốn ở bên nhau, không nghĩ xa đến thế.” Tiêu Thiển ôm đầu gối, ôn nhu cười: “Thôi nào, cho xin đi.

Em chỉ lên đại học thôi mà, sao cứ như bàn giao chuyện hậu sự thế.”
Tiêu Diễn cười nhạt, đưa cho Tiêu Thiển một chiếc dĩa.
Tiêu Thiển nhìn đĩa táo trên bàn, mỗi miếng đều được cắt gọt tỉ mỉ, kích cỡ gần như đồng đều, sắp xếp gọn gàng chỉnh tề như đội quân đi duyệt binh.
Bởi vì tuổi thơ trải qua nhiều cay đắng, khổ sở cho nên đối với sinh hoạt thường ngày Tiêu Diễn cực kỳ để tâm, trong phạm vi khả năng của mình, cậu nhóc này sẽ tân lực biến những việc đơn giản bình thường trở thành tinh xảo, tỉ mỉ đến mức hoàn hảo.
Được một chàng trai như vậy chăm sóc, bạn gái tương lai của em trai cô, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
“Em và Tiểu Sơ, cứ vậy mà chia tay?” Tiêu Thiển chăm chú nhìn em trai, thận trọng quan sát sắc mặt Tiêu Diễn, muốn từ vẻ bình tĩnh không gợn sóng của cậu em, nhìn ra tâm sự của tên nhóc nhà mình: “Ai nói chia tay trước thế?”
“Không chia tay.”
“Không chia tay?”
“Ừm.

Em chuyển trường.

Rồi cứ vậy mà xa nhau.”
“Chuyển trường cũng đâu phải…”
“Nhân viên chữa cháy đã hy sinh trong hỏa hoạn để cứu em, chính là ba của cậu ấy.”
Lời này vừa nói ra, động tác của Tiêu Thiển thoáng dừng lại, hồi lâu sau cô buông dĩa, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Diễn, an ủi: “Đây không phải lỗi của em.”
Tiêu Diễn cười nhạt, ăn một miếng táo, máy móc nhai nuốt, ý cười có phần chua chát: “Cô ấy không hận em.”
Tiêu Diễn biết, Lâm Sơ Tuệ không hận cậu, cũng không trách cậu, cho dù cậu đã nói nhiều câu tổn thương cô ấy như vậy.
Theo tính toán của cậu, sau khi nói những lời tàn nhẫn kia với cô, hẳn là tiến độ nhiệm vụ sẽ thẳng tụt xuống sập sàn.
Nhưng mà, chuyện đó lại chẳng xảy ra, thanh tiến độ cứ vậy ngang bướng giữ vững mức 50%.
Đối với Tiêu Diễn mà nói, vậy là đủ.
Đủ để cậu cam tâm tình nguyện nhắm mắt xuôi tay.

Đêm đó, gió đêm hơi lạnh, trong công viên có vài đứa nhóc nô đùa ầm ĩ, Lâm Sơ Tuệ một mình đến ngồi dưới dàn Thất Lý Hương.
Ngày mai, cô sẽ khởi hành đến Học viện Cảnh sát hình sự Trung Quốc tại Bắc Thành tham gia huấn luyện kín, đây là lần cuối cùng cô tới nơi này, về sau sẽ không tới nữa.
Thất Lý Hương đã nở rộ, phủ trắng bức tường đỏ, cành lá tươi tốt, hoa trắng mặc sum suê, rủ xuống cả mặt đất.
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua dây leo, mùi hương hoa nồng nàn trong không khí.
Quả nhiên như Tiêu Diễn nói...!Rất đẹp.
Khu này gần đây trở thành địa điểm check in nổi tiếng trên mạng xã hội, vì thế có không ít cô gái đến chụp ảnh.
Lâm Sơ Tuệ dựa vào tường hoa, lấy điện thoại di động ra, gõ xuống một đoạn tin nhắn.
“Việc của ba, tôi không hận cậu, việc cậu gạt tôi, chỉ cần cậu nói cậu có nỗi khổ tâm riêng, tôi nhất định sẽ….”
Gõ xong, cô lập tức xóa đi.
Haizz hiện tại cô có khác gì kẻ đần đâu.
Rõ ràng giữa 2 người đã kết thúc rồi nhưng… cầm lên được lại không buông xuống được.
Cô không phải loại con gái không có tiền đồ vì níu kéo người ta mà khóc sướt mướt, nắm tay áo cậu ấy cầu xin quay lại.
Cô lại gõ xuống một dòng tin khác: “Tiêu Diễn, ngày mai tôi đi rồi, chúc cậu hạnh phúc.”
Đúng lúc này bên tai truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc: “Chúc cậu hạnh phúc, sao nghe quê mùa quá vậy? Năm xưa cha con yêu đương cũng không nói mấy lời sến sẩm đó đâu.

Đúng là tấm chiếu mới, không có kinh nghiệm gì hết, Bé Ngoan à!”
“A!!”
Lâm Sơ Tuệ bị câu nói này dạo đến mức giật mình, tuột tay rơi điện thoại xuống đất.
Cô vừa xoay người đã thấy cách đó không xa một người đàn ông ngồi trơ trọi trên xích đu, kẽo kẹt kẽo kẹt, loạng choạng ngồi, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện.
Phía sau ông đèn đường chiếu tới, đâm vào mắt Lâm Sơ Tuệ khiến cô phát đau, vô thức đưa tay cản sáng.
Toàn thân ông bị chôn trong bóng tối, phát ra những ánh sáng bàng bạc lấp lánh như đom đóm khiến Lâm Sơ Tuệ không thể nhìn thấy rõ ràng.
“Là… ba?”
“Lâu như vậy mới nhận ra.”
“Con..” Lâm Sơ Tuệ sợ hãi kêu lên: “Con không… không phải đang nằm mơ chứ! Ba là người hay quỷ?”
Khóe miệng Lâm Tu Trạch co rút: “Con chỉ cần biết ba là ba là được rồi.”
“Ba… thật sự là ba sao?”
Lâm Sơ Tuệ vẫn không thể tin được, cô cất bước đi đến chỗ ba, Lâm Tu Trạch đột nhiên lên tiếng, nghiêm túc nói: “Bé Ngoan, ba có mấy câu này muốn nói với con, cẩn thận nghe cho kỹ nhé.”
Lâm Sơ Tuệ không để tâm quá nhiều tình cảnh khó tin trước mắt trong lòng chỉ có sự bi thương quyến luyến vô bờ: “Ba ba… Ba thật sự không rời đi.”
“Con còn nhớ mấy lời cậu anh trai hờ kia nói với con không?”
“Có… con nhớ.”
Lâm Tu Trạch đu đưa thân mình.


Tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt quỷ dị vang lên giữa không gian yên tĩnh, ông tiếp tục bình tĩnh nói: “Cậu bé đó nói không sai.

Ba vẫn luôn ở đây, lặng lẽ ở bên con, tại nơi con không thể thấy được, nhìn con trưởng thành, khôn lớn.”
Gió đêm hè ôn nhu thổi bay tóc cô, cong tóc phất qua mi mắt, hơi ngứa, vành mắt Lâm Sơ Tuệ dần đỏ lên.
“Thật… thật ạ?”
“Nhìn thấy con sống tốt hơn, tìm được hướng đi cho cuộc đời mình, ba thật sự rất vui.” Lâm Tu Trạch nói: “Chỉ là hiện tại có một cậu bé ngốc, nói muốn đem mạng mình trả lại cho ba, sau đó đem ba trả lại cho con…”
“Ba nói… Tiêu Diễn.”
“Đây cũng là ước định của ba và cậu ta, cậu bé đó đã giữ đúng lời hứa, ba cũng nên hết lòng tuân thủ lời hẹn.”
Lâm Tu Trạch giương tay vẫy vẫy Lâm Sơ Tuệ: “Bé ngoan, lại đây.”
Lâm Sơ Tuệ chạy về phía ông, muốn ôm Lâm Tu Trạch, nhưng ông chỉ cho con gái ngồi bên cạnh xích đu.
Cô nhìn người ba thương yêu tại khoảng cách gần thật gần, ông vẫn thế, chẳng chút thay đổi, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ của Lâm Sơ Tuệ.

Lâm Tru Trạch - ba cô là một người ưa náo nhiệt, thích cười đùa, cho nên đuôi mắt luôn mang nét cười vui vẻ, phóng khoáng.
“Ba, con có thể nắm tay ba được không?” Lâm Sơ Tuệ run giọng hỏi.
Ông ôn nhu nhìn con gái: “Bé Ngoan, con đã lớn, dù không có ba bên cạnh nắm tay con, con cũng thể một mình bước tốt trên con đường đời, hướng thẳng về tương lai đầy hứa hẹn phía trước.”
Toàn bộ kiên cường, dũng khí nửa năm này của Lâm Sơ Tuệ, giờ phút hiện tại như hóa thành bùn mềm, cô gái không khống chế nổi cảm xúc, bắt đầu khóc nấc lên: “Ba ba, con xin lỗi ba, con xin lỗi vì trước đây không nghe lời ba…”
“Nói gì thế, nếu nói xin lỗi, phải là ba nói xin lỗi con mới đúng, để con còn nhỏ dại như vậy đã phải một mình đối mặt với tương lai đầy sóng gió…”
“Con không sợ.” Lâm Sơ Tuệ lau nước mắt, sụt sịt đáp: “Con… chỉ là… con… thực sự rất nhớ ba.”
“Được rồi, đừng khóc nữa, ba sẽ đau lòng lắm đó.

Sơ Tuệ, ba không hối hận vì quyết định của mình, bởi vì cậu bé mà ba hy sinh tính mạng cứu đáng được sống, sống thật tốt.” Lâm Tu Trạch cười nói: “Ngày mai con gái yêu của ba sẽ bước vào một hành trình mới, một con đường mới.

Nơi này thật đẹp, để ba giúp Bé Ngoan của chúng ta chụp một kiểu ảnh nhé.”
“Con… nhưng mà…nhòe hết lớp makeup rồi.” Lâm Sơ Tuệ dùng sức lau khô nước mặt.
“Con trang điểm hay không trang điểm đều xinh đẹp cả.”
“Không có đâu.”
Lâm Sơ Tuệ đưa điện thoại di động cho Lâm Tu Trạch, sau đó chân tường đỏ dưới giàn hoa Thất Lý Hương, tạo một tư thế chụp ảnh kiểu mẫu.
“Ba, ba chụp đẹp chút nhé.”
“Yên tâm.”
Lâm Tu Trạch ấn nút, đèn flash sáng bừng, ánh sáng chói mắt khiến Lâm Sơ Tuệ phải nheo mắt lại, đến khi mở mắt ra, trên xích đu đã không còn thân hình quen thuộc, ba ba đã chẳng thấy bóng dáng, chỉ còn chiếc điện thoại lẻ loi trơ trọi trên xích đu.
Một trận gió lớn thổi qua, Lâm Sơ Tuệ như người trong mộng tỉnh lại.
“Ba.”
“Ba.

Ba còn ở đó không?”
Nước mắt trào ra, cô đi đến bên xích đu ngồi xuống cầm điện thoại di động lên.

Trên màn hình nụ cười xán lạn cùng đôi má lúm đồng tiền, vĩnh viễn ngừng lại tại bức tường đỏ, dưới giàn Thất Lý Hương mùa hạ.
….
Tiêu Diễn nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đếm ngược từng giây từng phút.
Nửa đêm ánh trăng sáng xuyên qua ô cửa kính tràn vào phòng, rơi trên khuôn mặt anh tuấn, sáng sủa của cậu.
28 phút, 27 phút, 26 phút…
Trước giờ phút tạm biệt thế gian, từng mảng ký ức bắt đầu ồ ạt ùa về, vô cùng chân thực.
Tiêu Diễn bỗng nhớ lại thời gian còn ở cô nhi viện.
Trẻ con được đưa đến cô nhi viện ngày ấy rất đông, nhiều trẻ nhưng kinh phí sinh hoạt lại ít, ngay cả bánh kẹo một tuần chia cho các bé một lần cũng không đủ.
Tiêu Diễn từ lúc nhỏ đã học được chiêu thảo mai, cộng thêm cậu thông minh hiểu chuyện nên rất được người lớn yêu thích, vì thế luôn được chia phần hơn so với những đứa trẻ khác.
Dạng người giống cậu, đương nhiên không biết bao dung, chia sẻ là gì… cho dù là thứ gì… ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu cũng là phải tranh, phải cướp, phải đoạt hết.
Vậy mà một năm này, cậu may mắn trải qua sự hân hoan, khoái hoạt chưa từng có, cảm xúc ấm áp đó khiến Tiêu Diễn cam tâm tình nguyện muốn sống lương thiện, muốn trở thành một người tốt, thậm chí không tiếc đem sinh mạng trao cho cô gái mình thương.
Ở bên cạnh Lâm Sơ Tuệ, cậu có được tình yêu thương chân thành, không vụ lợi, có được sự hạnh phúc mà cả đời Tiêu Diễn khát cầu.
Ở bên cô, cậu được bù đắp toàn bộ tĩnh mịch, cô đơn một kiếp.
Thỏa mãn.
Thật sự mãn nguyện.
Tiêu Diễn nhắm mắt.
10 phút, 9 phút, 8 phút…

Nhưng mà ngay tại thời điểm những phút cuối cùng của cuộc đời qua đi, Tiêu Diễn phát hiện thanh tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đột nhiên biến động…
51%, 52%, 53%...
Cậu vội vàng ngồi dậy, chỉ trong 1 phút thanh tiến độ đã cấp tốc tăng lên 80%, hơn thế vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Tiêu Diễn có chút luống cuống, vội vàng rút điện thoại ra gọi điện thoại cho Lâm Sơ Tuệ.
84%, 85%, 86%....
Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhấc máy, giọng Lâm Sơ Tuệ hơi khàn khàn truyền đến ---
“Học thần có chuyện gì thế?”
“Cậu có chuyện gì sao?” Tiêu Diễn gấp gáp hỏi, giọng điệu vừa hoảng hốt, vừa có chút hung dữ: “Ông đây chưa từng thích cậu, một phút, một giây đều chưa từng thích.”
89%, 90%...
“Não cậu có vấn đề à, tôi đã nói tôi không thích cậu, cậu còn cứ nhất định vương vấn không quên, cậu có tiền đồ một chút được không?”
“Tiêu Diễn, ngày mai tôi đi rồi, cậu có thể đến tiễn tôi được không?”
Tim Tiêu Diễn thắt lại, lồng ngực tê dại, mỗi lần hít thở đều đau như muốn nứt ra.
“Sân bay Nam Thành, cửa T3, chiều, 6h30.”
“Tôi sẽ không tới.”
“Kệ cậu có tới hay không, tôi cũng sẽ chờ cậu.”
95%, 96%...
30 giây cuối cùng: 98%.
Tiêu Diễn đứng bật dậy, đi vòng qua vòng lại trong phòng, rốt cuộc quyết định nói thật: “Lâm Sơ Tuệ, tôi có thể trả lại ba ba cho cậu, cậu không cần chú ấy nữa sao?”
“Có chứ.

Tôi nhớ ba lắm.

Nhưng cũng giống như ba xưa nay không can thiệp vào lựa chọn của tôi, cho nên tôi cũng tôn trọng lựa chọn của ba.”
“Lâm Sơ Tuệ.” Tiêu Diễn bắt đầu gấp gáp, khẩn trương: “Cuộc sống của tôi chẳng có gì để lưu luyến cả, nhưng chú không thế, chú ấy còn có cậu…”
“Không có gì để lưu luyến ư?” Lâm Sơ Tuệ nhàn nhạt mỉm cười: “Vậy tôi hỏi cậu một câu hỏi cuối cùng… Tiêu Diễn à? Cậu… còn lưu luyến tôi không?”
98%.
20 giây cuối cùng.
Đầu óc Tiêu Diễn trống rỗng, chỉ còn lưu lại duy nhất câu hỏi kia của cô.
“Cậu còn… lưu luyến tôi không?”
99%.
10 giây cuối cùng.
Tâm hồn Tiêu Diễn đột nhiên trở nên tĩnh lặng, cậu nhắm mắt, nghiêm túc đáp: “Không phải tôi đã sớm… trả lời cậu rồi sao.”
“Thật à?”
“Ngày ấy, trên tờ giấy cậu đưa cho tôi, có viết ‘Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm (*).

Câu tiếp theo..."
3.2.1.
"Định bất phụ tương tư ý." (*)
100%.
(*) Trích thơ Bốc Toán Tử Lý Chi Nghi.
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm,
Định bất phụ tương tư ý.
Dịch nghĩa
Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,
Nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi