HÔN NHÂN HỢP ĐỒNG TỔNG TÀI BÁ ĐẠO CỰC SỦNG VỢ YÊU


"Chị hai!"
Hai tiếng động cùng lúc vang lên, Cao Anh Quân vừa mở cửa bước vào phòng thì liền nghe tiếng gọi chị hai phát ra từ điện thoại của Nguyệt Hương Lan, anh cúi đầu nhìn xuống Nguyệt Hương Lan chuyển gốc ngồi.

"Hả.

.

?"
Nguyệt Hương Lan bối rối khi thấy anh về nhà, Nguyệt Hương Ánh thấy cô có gì đó rất lạ liền lên tiếng nói thêm.

"Anh Lăng Khôi vừa nói với em chị đang gặp một anh chủ rất khó tính.

.

"
"A! Hương Ánh, chúng ta nói việc này sau nhé, chị đói bụng rồi, Tạm biệt!"
Nguyệt Hương Lan không để em gái nói gì thêm thì liền tắt máy, chiếc điện thoại dần hạ xuống, Nguyệt Hương Lan nở nụ cười gượng gạo nhìn anh.

Cao Anh Quân dựa lưng vào cửa phòng nhìn Nguyệt Hương Lan, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh, trong lòng cô có chút lo lắng, không để cô đợi lâu, Cao Anh Quân đã lên tiếng.


"Anh chủ nhà khó tính? Xem ra cái biệt danh này của tôi đang được lan truyền rất nhanh!"
"Tôi.

.

"
"Từ làm chồng thành ông chủ, cô cũng biết cách đặt danh cho tôi lắm!"
Cao Anh Quân đặt áo khoác ngoài lên bàn, anh không nhanh không chậm đi đến gần cô, hạ thấp thân trên xuống gần cô, khoé môi nhếch lên một đường cong.

Nguyệt Hương Lan ngồi trên ghế nhìn anh, cô cắn nhẹ môi rồi đáp lời.

"Không phải anh đã nói chúng ta chỉ làm vợ chồng khi có người nhà anh ở cùng thôi sao, ra ngoài đường bạn bè, gia đình tôi, tôi làm sao nhận anh là chồng được cơ chứ.

"
Nghe cô nói vậy, Cao Anh Quân cười trừ, trong chốc lát hai cánh tay săn chắc của anh đã nắm chặt hai gốc của chiếc ghế, bao bọc Nguyệt Hương Lan trong vòng tay, anh cúi đầu thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Mùi hương nước hoa thoáng qua đầu mũi, Nguyệt Hương Lan tránh né vì ngại ngùng, trong lòng biết đã thích anh nên khi ở khoảng cách gần như vậy, tìm lại đập thình thịch nhanh hơn, hai tai ửng đỏ.

Cao Anh Quân nhìn thấy đôi tai đã ửng đỏ của cô mà cười nhẹ, anh không nhanh không chậm lên tiếng.

"Ngón tay đeo nhẫn của cô là do Cao Anh Quân tôi đeo vào, trên bản hợp đồng chúng ta là vợ chồng thì đi đâu cô cũng là vợ tôi, đừng hòng dùng lý do để né tránh điều này!"
"Tôi né tránh khi nào?"
Nguyệt Hương Lan quay mặt sang nhìn cô, dứt câu liền thấy ngại ngùng, nhìn khuôn mặt phóng đại của cô, trong lòng không khỏi xao xuyến.

"Được, cô không né tránh nhưng tôi muốn cô thay đổi cái biệt danh này, nếu cô lo lắng bạn trai sẽ biết thì tôi không ngại đến nói chuyện với cậu ta.

"
"Ngoài cái biệt danh đó ra, tôi không thấy cái nào phù hợp với anh cả!"
Nguyệt Hương Lan lườm anh một cái rồi đáp lời, hai tay khoanh lại tỏ ý không vui nói thêm.

"Anh nói xem, biệt danh nào hợp với anh đây hả?"
"Chồng!"
Cao Anh Quân rất nhanh đã đáp lại một cách dứt khoát, Nguyệt Hương Lan không lường trước được câu trả lời này, hai tay cô thả lỏng ra buông ra, khuôn mặt nhỏ quay sang nhìn anh đầy ý ngạc nhiên.


Đôi mắt chớp chớp một lúc rồi bất ngờ đẩy Cao Anh Quân ra xa, khuôn mặt cô đã ửng đỏ vì ngại ngùng mà chạy ra khỏi phòng, Cao Anh Quân mỉm cười nhẹ nhìn theo cô.

Trong lòng đầy vui sướng khi đã thành công trêu chọc cô nhưng anh cũng mong cô sẽ nói cho người khác biết anh là chồng của cô, những lời anh nói lúc nãy vừa đùa vừa thật, không biết cô có hiểu hay không nữa.

Ngồi trên bàn làm việc ở phòng riêng, Cao Anh Quân bất giác nhớ lại chuyện lúc nãy, nhìn khuôn mặt ngại ngùng đáng yêu của cô, anh không thể nhịn được mà bật cười ôn nhu.

"Đáng yêu thật!"
Anh rất yêu thích những lần Nguyệt Hương Lan ngại ngùng hoặc làm những chuyện dễ thương, trong mắt anh những lúc đó chỉ thấy cô thật đáng yêu và xinh đẹp.

Cũng từ những khoảnh khắc đó mà tim anh đã một một chỗ dành riêng cho cô mà anh vẫn chưa nhận ra, chỉ có những đêm dài nhớ đến khuôn mặt đáng yêu đó.

Đêm nay cũng giống mọi đêm, Cao Anh Quân ngồi trên chiếc ghế xoay của bàn làm việc, trong đầu chỉ nghĩ đến một người, đống tài liệu đang làm dang dở cũng còn đặt lộn xộn trên bàn, tâm tư anh bây giờ chỉ còn có Nguyệt Hương Lan.

Bên này, Nguyệt Hương Lan cũng không kém cạnh gì anh, lúc nãy bị anh ghẹo làm cho xấu hổ, giờ đây nằm trên giường, chiếc mền trắng được cô đắp chỉ còn lộ khuôn mặt nhỏ, đôi mắt nhìn về chiếc ghế lúc nãy mà nhớ lại.

"Mình thật sự đã yêu anh ta rồi sao?"
Sau những cảm xúc trôi qua, Nguyệt Hương Lan như đã xác nhận bản thân đã yêu anh trong một khoảnh khắc nào đó, trái tim chỉ ghi nhớ chứ cô lại không hề hay biết điều đó.

Nhưng có lẽ, chúng xuất phát từ những cái an ủi, quan tâm âm thầm của anh, những lúc cô cảm thấy bối rối trước gia đình, anh luôn dùng hành động để an ủi và cổ vũ cô, tuy chỉ là những hành động bình thường nhưng đối với cô lại là điều rất ấm áp.

Chỉ vô tình gặp anh trong một lần va chạm xe mà trở thành vợ chồng trên hợp đồng nhưng anh không ghét bỏ hay bỏ rơi cô những lúc mới ở cùng gia đình, anh khiến cô thấy rất an toàn, lâu dần lại sinh ra tình cảm đặc biệt.

Nhưng đối với cô là tình yêu thì Cao Anh Quân lại đang phân vân chưa hiểu tình cảm này là thật hay chỉ thoáng qua, anh chưa một lần yêu nghiêm túc một cô gái nào đó.

Nguyệt Hương Lan là người đầu tiên khiến anh phải ngày đêm nghĩ đến.


Là vợ chồng trên hợp đồng nhưng lại khiến anh có cảm giác muốn che chở cho cô như một người chồng thật sự, anh cầm trên tay bản hợp đồng hôn nhân mà trầm ngâm suy nghĩ, trong lòng lại lên tiếng.

"Đây là yêu hay không phải yêu, rốt cuộc tình cảm mình dành cho cô ấy là gì?"
Nhìn bản hợp đồng trên tay, anh cũng không biết nên nói gì ngoài những câu hỏi liên quan đến tình cảm cứ liên tục hiện ra trong đầu, nhìn những quy định do chính anh tạo ra, anh thở dài.

Đêm khuya, hai con người ở hai căn phòng khác với, một vợ một chồng trên bản hợp đồng lại đang tương tư đối phương, Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan như mất ngủ khi cứ liên tục nghĩ đến người kia, trong lòng dâng lên một cảm giác yêu thương khi nhớ đến.

Khi đã nhận ra mình đã yêu Cao Anh Quân, Nguyệt Hương Lan chẳng thể ngủ yên, trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười, tiếng đồng hồ cứ tích tắc lại trôi qua.

Màn đêm hạ xuống, ánh nắng lên, mặt trời chiếu rọi qua từng khe cửa sổ, tiếng chim hót trên cành cây xuyên qua cửa sổ vang trong phòng.

Nguyệt Hương Lan tờ mờ tỉnh giấc, nhìn đồng hồ giờ đã là giờ trưa, cô lận đận đi xuống giường rồi bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

"Chết rồi! Trễ nữa rồi!"
Vừa chuẩn bị vừa thầm nghĩ trong lòng, cũng vì đêm qua cứ nghĩ về anh mà gần sáng cô mới ngủ được, khi tỉnh dậy cũng đã trưa, chỉ còn 1 tiếng nữa thôi mà quán ăn sẽ mở cửa, cô phải nhanh chóng đến đó để không bị trễ giờ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi