HÔN ƯỚC KẸO NGỌT

Hứa Gia Ngôn không cam lòng chìm vào giấc ngủ, trước khi nhắm mắt còn băn khoăn giá máy cưa bàn trượt là bao nhiêu, xem thương hiệu hẳn là nhập khẩu, chắc chắn không dưới mười nghìn tệ, thậm chí lên đến hai mươi, ba mươi nghìn.

Hứa Gia Ngôn ngáp một cái, rõ ràng đầu óc vẫn trong trạng thái hưng phấn nhưng đôi mắt không mở ra được, hai ngày nay đúng là cậu quá sức, vốn định chống đỡ để giao lưu với Thẩm Thanh Dứu nhưng lại vô thức ngã vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Gia Ngôn bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Lúc cậu mở mắt thì Thẩm Thanh Dứu đã dậy rồi, anh đang vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, Hứa Gia Ngôn nhanh chóng bò dậy, xỏ dép lê muốn chạy xuống dưới tầng, chưa được mấy bước thì Thẩm Thanh Dứu đã thò đầu ra nói với theo: “Ba mươi nghìn.”

“Ba mươi nghìn?” Bước chân Hứa Gia Ngôn không dừng lại, quay đầu nói với anh, “Tôi biết rồi, không chênh lệch với dự đoán của tôi là bao, tối nay chúng ta thử công dụng của nó nhé?”

Máy cưa dùng trong nghề mộc ngoài cắt gỗ thì có công dụng nào khác à?

Thẩm Thanh Dứu không hỏi mà chỉ gật đầu, nhìn theo bóng lưng loạng choạng của Hứa Gia Ngôn, lấy bàn chải điện bắt đầu đánh răng.

Phòng làm việc khiến cuộc sống của Hứa Gia Ngôn thú vị hơn rất nhiều, tuy ban ngày đi làm nhưng sau khi bận rộn có thể nghỉ ngơi trong phòng làm việc khiến nội tâm cậu đạt được thỏa mãn.

Nhìn những dụng cụ với kích cỡ khác nhau, cậu lại đắm chìm vào niềm đam mê điêu khắc, dù ban ngày ở công ty vừa bận vừa mệt nhưng sau khi về nhà được ngắm nhìn nơi đó, đây là thời gian vui vẻ nhất trong ngày của cậu.

Những lúc rảnh rỗi, Thẩm Thanh Dứu cũng tới, nhưng phần lớn thời gian là giao toàn bộ không gian cho Hứa Gia Ngôn, mặc cậu cắt cắt gọt gọt, chỉ cần mỗi ngày không quá mười một rưỡi, không ảnh hưởng đến giấc ngủ là được.


Bởi vì Thẩm Thanh Dứu chuẩn bị phòng làm việc nên mỗi tác phẩm Hứa Gia Ngôn làm ra đều là món quà cậu tặng anh. Phòng ngủ trống rỗng của anh được bổ sung đồ vật mới bằng tốc độ nhanh chóng, ngăn tủ trên cùng được lấp đầy bởi đủ loại điêu khắc, có chó con đáng yêu, nai con ngây thơ, lợn con với cái đuôi xoăn tít cùng voi con với cái mũi dài. Hình như Hứa Gia Ngôn rất thích điêu khắc động vật nhỏ, chẳng mấy chốc chỗ này đã biến thành một vườn thú thu nhỏ.

Ngoài điêu khắc, gần đây công việc của cậu ở công ty đã có khởi sắc.

Sau khi Trần Lộ về, cậu không còn vị trí, ngồi trong phòng sao chép một tuần để hoàn thành công việc Vu Bằng giao, cậu không còn lý do làm việc tại đó nữa.

Vu Bằng vẫn phớt lờ cậu, toàn sắp xếp mấy công việc lặt vặt.

Cho đến một hôm Vu Bằng giao tài liệu bảo cậu đánh máy nhưng cậu không có máy tính, muốn hỏi Vu Bằng xem giải quyết thế nào thì hắn bảo cậu tự tìm cách, trùng hợp đụng độ Trần Lộ đi ngang qua.

Trần Lộ chẳng phải cô gái hiền lành, dường như có khúc mắc với Vu Bằng từ trước, lập tức rút tài liệu trong tay Hứa Gia Ngôn ném lên bàn Vu Bằng, cất cao giọng: “Anh không cho người ta máy tính, người ta đánh máy cho anh bằng niềm tin à? Bắt nạt ma mới cũng có mức độ thôi chứ, đừng tưởng bản thân bò lên được vị trí quản lý thì thích làm gì thì làm!”

Vu Bằng không ngờ Trần Lộ nói thẳng như thế ngay trong văn phòng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng: “Trần Lộ, cô chú ý câu từ, cái gì gọi là bắt nạt ma mới?”

Trần Lộ: “Anh như thế không gọi là bắt nạt thì là gì? Tôi nghe Chu Doanh bảo Tiểu Hứa đến đây gần một tháng rồi đúng không? Ngay cả vị trí làm việc anh cũng không sắp xếp cho người ta? Anh có bị ấm đầu không?”

Vu Bằng: “Các vị trí trong phòng thiết kế vốn liên kết chặt chẽ, đương nhiên phải ưu tiên những người có năng lực, tôi xem lý lịch của Hứa Gia Ngôn rồi, dựa vào năng lực của cậu ta không đủ để có một vị trí trong phòng thiết kế.”


Trần Lộ cười mỉa: “Sao? Vị trí trong phòng thiết kế làm bằng vàng hay gì? Nếu Tiểu Hứa đã nhận chức thì là nhân viên của công ty, không sắp xếp công việc cho nhân viên chính thức tức là bắt nạt ma mới! Hơn nữa lý lịch của anh đẹp như thế sao không đá trưởng phòng Từ xuống, hay lên làm chủ tịch luôn, anh giỏi như vậy sao không vào mấy công ty hành top Fortune 500 đi, ở lại công ty nhỏ tí này ra vẻ ta đây làm gì?”

Mồm mép Trần Lộ chẳng phải dạng vừa, không cho Vu Bằng cơ hội phản bác, Vu Bằng tức giận đập bàn quát cô câm miệng nhưng vẫn chẳng thể cản nổi.

Trong văn phòng có người nhìn không vừa mắt, mở miệng khuyên can, Hứa Gia Ngôn kéo áo Trần Lộ, bảo cô nguôi giận.

Nguồn cơn bắt đầu từ cậu, vì không muốn quấy rầy mọi người làm việc nên Hứa Gia Ngôn kéo Trần Lộ ra ngoài, đầu tiên cười nói “Cảm ơn” với cô rồi ra máy bán hàng tự động mua cho cô một cốc cà phê.

Trần Lộ quát mắng đến mức miệng khô lưỡi khô, nhận cốc cà phê trong tay Hứa Gia Ngôn uống một hơi rồi nhướng mày: “Xem như trút giận, bà đây muốn mắng anh ta từ lâu rồi!”

Hứa Gia Ngôn không hiểu gì về Vu Bằng, chỉ biết hắn không thích mình, có lẽ liên quan đến chuyện cậu vào công ty nhờ đi cửa sau.

Trần Lộ nghe cậu kể hoàn cảnh của mình thì bật cười: “Cậu ngây thơ thật đấy? Chẳng trách bị Vu Bằng bắt nạt, nhìn qua đúng là kiểu người dễ bị bắt nạt.”

Hứa Gia Ngôn cười xấu hổ: “Thật ra tôi thông cảm với quản lý Vu, lý lịch của tôi vốn không được đẹp thật, hơn nữa không có kinh nghiệm, như vậy mà được nhét vào phòng thiết kế, anh ta nhìn tôi không vừa mắt cũng phải.”

Trần Lộ: “Anh ta không chỉ không vừa mắt với cậu, chỉ cần là người hơn anh ta thì anh ta không vừa mắt hết.”


Hứa Gia Ngôn: “Tôi không hơn gì anh ta mà?”

Trần Lộ: “Cậu tiến vào công ty thông qua quan hệ với Kiều Mộc Sâm đã được xem như hơn anh ta về mối quan hệ rồi. Vu Bằng ấy mà, hận đời, tự ti và tự phụ cực độ, bằng cấp của anh ra rõ ràng không thấp nhưng tầm nhìn lại nhỏ như hạt mè. Chỉ cần không mạnh bằng anh ta, không nhiều tiền bằng anh ta, không có thế lực như anh ta, không xuất sắc bằng anh ta thì bệnh đau mắt lại tái phát, nhìn ai cũng không vừa mắt.”

Trần Lộ: “Lý lịch cậu bình thường, bằng cấp kém hơn, mới vào đã bị nhét vào chỗ anh ta, đương nhiên anh ta không vừa mắt. Hơn nữa anh ta như thế không phải tại mỗi mình cậu mà còn do trưởng phòng Từ nữa, chắc hẳn anh ta cảm thấy trưởng phòng Từ khinh thường nên mới giao một nhân viên không có năng lực chuyên môn cho mình, xem anh ta như thùng rác.”

Hứa Gia Ngôn chớp mắt, không ngờ nội tâm Vu Bằng lại phong phú như thế, cậu chưa từng làm việc trong môi trường công ty, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên xử lý mối quan hệ này thế nào nên nhờ Trần Lộ chỉ bảo.

Trần Lộ: “Tôi khuyên cậu đừng đi theo Vu Bằng nữa, mặc dù cậu hoàn thành công việc anh ta giao, thậm chí hoàn thành xuất sắc nhưng vẫn không có cơ hội chân chính đâu. Đến bây giờ anh ta vẫn không cho cậu vị trí, không chỉ dạy bảo ban, bởi vì anh ta sợ một khi cậu biết sẽ đạp đổ chén cơm của anh ta.”

Nghe Trần Lộ nói xong, Hứa Gia Ngôn không biết phải làm sao, cậu vốn đi vào bằng cửa sau, có công việc đã xem như không tồi, nếu đòi hỏi thêm thì chính bản thân cậu còn ngại ngùng. Nhưng đúng là cứ tiếp tục thì không học được gì, chưa nói đến học được cái gì, ngay cả vị trí ngồi còn không có.

Tay Trần Lộ vẫn cầm cốc cà phê Hứa Gia Ngôn mua, thấy cậu khó xử thì ngẫm nghĩ: “Nếu không cậu vào nhóm chúng tôi đi.”

Hứa Gia Ngôn ngẩn người: “Nhóm các cô?”

“Đúng vậy, tôi nghe Doanh Doanh bảo lý lịch của cậu không đẹp, cũng không có kinh nghiệm nhưng biết điêu khắc, hơn nữa thẩm mỹ và ý tưởng sáng tạo không tồi, đúng không?”

Doanh Doanh là Chu Doanh, lúc Trần Lộ chưa về, cậu và Chu Doanh ngồi cạnh nhau nên thi thoảng tán gẫu, Chu Doanh từng hỏi cậu làm gì, cậu từng cho cô xem tác phẩm điêu khắc của mình.

Hứa Gia Ngôn: “Không dám nói là ý tưởng sáng tạo, chỉ là nghiên cứu về điêu khắc tương đối nhiều, xem như biến đổi đa dạng hơn chút thôi.”


Trần Lộ thẳng thắn, có thế nào nói thế ấy: “Cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng, làm sao xem như ngang hàng với phòng thiết kế chúng tôi được, điêu khắc thuộc phạm trù nghệ thuật, tới công ty đúng là uổng phí nhân tài.”

Hứa Gia Ngôn xua tay: “Không xem là nghệ thuật đâu, tôi chỉ là thợ mộc thôi.”

Trần Lộ bật cười: “Xem như là thế đi, nếu cậu muốn tham gia nhóm thì nói với quản lý của chúng tôi, cô ấy dễ nói chuyện lắm.”

Hứa Gia Ngôn hưng phấn: “Tôi có thể tới nhóm các cô thật á?”

Trần Lộ: “Đương nhiên có thể, nhưng tôi nói trước là nhóm chúng tôi rất bận, nhận toàn dự án lớn, đôi khi còn phải đi công tác đột xuất, nếu cậu không sợ vất vả thì nói một tiếng với quản lý.”

Hứa Gia Ngôn suy xét hai giây, cảm ơn Trần Lộ: “Tôi chấp nhận được, tôi không sợ vất vả.”

Cứ như vậy, Hứa Gia Ngôn thuận lợi tiến vào nhóm Trần Lộ, tuy Vu Bằng không tỏ thái độ nhưng cậu thấy sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, đại khái là Trần Lộ khiến hắn mất mặt sau đó còn cướp người của nhóm mình.

Cậu vốn định tìm cơ hội nói chuyện với Vu Bằng, dù sao làm việc chung ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, cứ để trong lòng có khi bằng mặt không bằng lòng. Huống chi Trần Lộ vì cậu mới xung đột với Vu Bằng, cậu sợ Vu Bằng ghim, về sau lại gây khó dễ Trần Lộ.

Chỉ là không ngờ nhóm Trần Lộ lại bận rộn như thế, ngay cả người mới không biết gì như cậu còn bị cuốn vào guồng, hạng mục bọn họ đang chuẩn bị liên quan đến fanmeeting đầu tiên trong nước của ngôi sao sắp về nước vào mùng mười tháng sau.

Hứa Gia Ngôn cầm tư liệu, nhìn thông tin về Điền Dã – tức Điền Tiểu Viên, nội tâm có chút chờ mong.

~Hết chương 25~


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi