HÔN ƯỚC KẸO NGỌT

Tuyết đầu mùa kết thúc, nhiệt độ không khí vượt ngưỡng không độ, giảm xuống mức âm.

Hứa Gia Ngôn thức dậy, rửa mặt, đầu tiên mặc áo giữ nhiệt, sau đó là áo vest, cuối cùng là áo khoác dày, chuẩn bị xong hết mới bước nhanh xuống tầng.

Dì Vương đã làm bữa sáng, có trứng rán, cháo trắng và hai món rau xào.

Hứa Gia Ngôn vừa ngồi xuống thì Thẩm Thanh Dứu xuống cầu thang, hôm nay anh cũng mặc thêm áo, bên ngoài áo sơ mi là một chiếc gile len.

Hứa Gia Ngôn mỉm cười chào, Thẩm Thanh Dứu đáp lại rồi ngồi xuống vị trí của mình.

Hứa Gia Ngôn: “Hôm nay công ty anh có sự kiện đặc biệt à?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không.”

Hứa Gia Ngôn: “Sao anh dậy sớm vậy?”

Thẩm Thanh Dứu: “Đưa cậu.”

Hứa Gia Ngôn: “Đưa tôi?”

“Ừ.”

“Vì sao phải đưa?”

Thẩm Thanh Dứu nếm một thìa cháo trắng: “Cảm ơn cậu tặng tôi hoa, cùng với đồ ngọt.”

Đồ ngọt đúng là tặng, nhưng hoa có hơi gượng ép, tuy Hứa Gia Ngôn mua hoa về là muốn giao cho dì Vương tìm lọ cắm vào nhưng lại bị Thẩm Thanh Dứu ngang nhiên “đoạt” đi nên đành đưa cho anh.

Nhắc tới đồ ngọt, Hứa Gia Ngôn hỏi: “Đúng rồi, kem trái dừa và bánh sữa tươi nên ăn luôn trong sáng nay chứ nhỉ? Nếu để lâu có khi lại hỏng mất.”

Tối qua cậu về muộn, sau khi đưa đồ ngọt cho Thẩm Thanh Dứu thì đề nghị sáng mai mới ăn, dù sao ăn đồ ngọt vào buổi tối không tốt cho răng, tuy hai món cậu mua không quá ngọt nhưng hàm lượng đường vẫn có một ít.

Thẩm Thanh Dứu tiếp tục ăn cháo, ăn xong một thìa nữa mới trả lời: “Tôi ăn xong rồi.”


Hứa Gia Ngôn chớp mắt, kinh ngạc hỏi: “Ăn xong rồi?”

Thẩm Thanh Dứu: “Ừ.”

Hứa Gia Ngôn: “Ăn xong hết rồi á?”

Thẩm Thanh Dứu: “Ừ.”

“Tối qua?”

“Ừ.”

Trứng rán trong miệng Hứa Gia Ngôn suýt chút nữa rớt ra ngoài, không thể tin nổi mà cảm thán: “Đấy là sáu phần kem trái dừa cùng sáu miếng bánh sữa tươi đấy, anh… một mình anh ăn hết luôn!?”

“Ừ.”

“Ngon… Ngon thế hử?”

Thẩm Thanh Dứu: “Cũng được.”

Hứa Gia Ngôn nói nhỏ: “Anh không thấy no à?”

Tuy hai phần đồ ngọt bày ra thì không nhiều lắm nhưng thực tế ăn vào vẫn sẽ chiếm phần thể tích nào đó.

Thẩm Thanh Dứu: “Ăn xong đi bộ vài vòng.”

“Phụt.”

Hứa Gia Ngôn không ngờ anh thẳng thắn như thế, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh sau khi ăn no, anh mặc đồ ngủ đi qua đi lại trên tầng ba, không nhịn được mà bật cười: “Chẳng phải tôi đã bảo có thể đặt trong tủ lạnh hay sao, hai món đó mới làm, để trong tủ lạnh mấy tiếng không sao cả.”

“Ừ.” Thẩm Thanh Dứu không giải thích nhiều về chuyện mình ăn đồ ngọt vào ban đêm. Dù sao Hứa Gia Ngôn đã tặng anh, anh có quyền chi phối, muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó.


Sau khi ăn sáng xong, cả hai cùng ra xe. Ngày hôm qua không có gió nên nhiệt độ vẫn chấp nhận được, hôm nay gió lạnh thấu xương phất vào mặt chẳng khác nào một con dao cắt da cắt thịt.

Thẩm Thanh Dứu đã bật điều hòa trong xe từ trước đồng thời làm ấm ghế ngồi, Hứa Gia Ngôn vừa chui vào xe như thể từ mùa đông rét lạnh xuyên thẳng qua mùa xuân ấm áp.

Đối với chuyện Thẩm Thanh Dứu dậy sớm đưa mình đi làm, Hứa Gia Ngôn vẫn hơi xấu hổ, muốn từ chối nhưng anh lại lấy lý do cậu tặng đồ ngọt để chặn lại, cứ nhất quyết có qua có lại.

Chuyện đến mức này là do ban đầu Hứa Gia Ngôn quá khách sáo với anh, hiện tại muốn thay đổi tình thế không phải ngày một ngày hai.

Hai mươi phút sau, Thẩm Thanh Dứu đưa Hứa Gia Ngôn đến cổng công ty.

Lái xe đúng là nhanh hơn bắt phương tiện công cộng, sau khi xuống xe, Hứa Gia Ngôn chào tạm biệt Thẩm Thanh Dứu rồi nhân lúc gió lạnh chưa thấm vào quần áo, nhanh chân chạy tới văn phòng, đến nơi còn đổ ít mồ hôi.

Cậu đang định về vị trí mới của mình sau khi chuyển nhóm thì cảm thấy bầu không khí trong phòng hơi kỳ lạ.

Lúc này trong văn phòng đã có bảy, tám người, có người ngồi, có người đứng nhưng đồng loạt nhìn về một phía.

Hứa Gia Ngôn cảm thấy bức tranh này hơi quen mắt, theo ánh mắt của mọi người nhìn qua, kết quả thấy Trần Lộ hắt cả cốc nước lên mặt Vu Bằng.

Hứa Gia Ngôn cùng các đồng nghiệp khác đồng thời hít sâu, cho đến khi Trần Lộ quay đầu mới vội vàng đánh mắt sang hướng khác, giả vờ mình không hóng hớt chuyện nhà hàng xóm.

Từ lần trước Trần Lộ ra mặt vì Hứa Gia Ngôn thì cậu đã cảm thấy giữa cô và Vu Bằng có ân oán cá nhân. Ngay cả hôm cậu mới đến làm, rõ ràng văn phòng không chỉ có mỗi Trần Lộ đi công tác nhưng Vu Bằng lại chỉ định cậu ngồi vị trí của cô, rõ ràng người ta đã dán lên máy tính ghi chú “Không phận sự chớ động vào” nhưng hắn vẫn làm theo ý mình, sắp xếp Hứa Gia Ngôn ngồi đó vì muốn khiêu khích Trần Lộ.

Hứa Gia Ngôn luôn cảm kích Trần Lộ vì cô đã giúp mình, nhưng cậu cảm thấy Vu Bằng không phải người lương thiện, mỗi khi nhìn về phía Trần Lộ, ánh mắt hắn luôn ẩn chứa sự mờ ám.

Vậy nên Trần Lộ vừa đi khỏi chỗ Vu Bằng thì Hứa Gia Ngôn đã kéo cô ra cửa, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì?

Trần Lộ tức giận trừng mắt, mất một lúc lâu để bình tĩnh rồi mới nói với Hứa Gia Ngôn: “Vu Bằng từng theo đuổi tôi.”

“Hả?”


“Nhưng tôi không đồng ý.”

“À.”

“Ai đồng ý tên bệnh thần kinh kiêu căng tự mãn không có tiếng nói lại vọng tưởng đạp thế giới dưới chân cơ chứ!” Trần Lộ nói một hơi rồi hùng hổ tìm nước uống, Hứa Gia Ngôn vội mua cho cô một chai từ cây bán nước tự động rồi hỏi: “Thế hôm nay làm sao?”

Trần Lộ: “Tôi không vừa mắt anh ta nhưng có người thích chứ. Tối qua tôi và bạn trai ra ngoài dùng bữa, không biết xui xẻo đến mức nào mà đụng phải tên này, anh ta nói tôi cái gì mà lả lơi ong bướm, hoa tàn liễu phai ngay trước mặt bạn trai tôi!? Nói tôi vừa chia tay anh ta không bao lâu đã quen người mới làm bạn trai tôi cho rằng tôi cho anh ấy đội nón xanh?! Dm đừng làm nhục màu xanh, màu xanh đẹp như thế, ai lấy lại danh dự cho màu xanh đi chứ!”

Trần Lộ khó thở còn không quên giúp màu xanh bênh vực kẻ yếu: “Đúng là tức chết mà, hơn nữa tôi và anh ta ở bên nhau khi nào? Cùng lắm là lần trước anh ta thổ lộ nên mời tôi một bữa cơm, nhưng lúc đầu tôi nhận được lời mời thì không phải mời mỗi mình tôi, còn có Doanh Doang và Tiểu Vương nữa, tôi còn tưởng bàn chuyện công việc, kết quả tới nơi chỉ có mình tôi? Dù sao cũng là đồng nghiệp, tôi nể mặt anh ta không quay đầu chạy lấy người là may rồi, ai biết trong mắt anh ta ăn một bữa cơm là yêu đương với anh ta rồi?”

Trần Lộ vừa tức giận vừa ấm ức, vốn mang tâm trạng không tốt lắm đi làm, đến nơi lại đụng phải Vu Bằng, bị hắn châm chọc vài câu khiến cô giơ tay hắt nước.

Đụng phải hạng người này phải làm sao?

Báo cảnh sát? Kiện ra tòa?

So với quá trình dài dòng này thì hắt một cốc nước còn hả giận hơn?

Hứa Gia Ngôn an ủi Trần Lộ vài câu rồi cả hai quay lại văn phòng. Cậu nhìn về phía Vu Bằng, lại thấy sự mờ ám khó đoán trong ánh mắt Vu Bằng nhìn về phía Trần Lộ.

Gần tan làm, Thẩm Thanh Dứu gửi tin nhắn bảo muốn tới đón cậu.

Lần này Hứa Gia Ngôn không từ chối mà chờ xe Thẩm Thanh Dứu tới, đầu tiên lại gần kéo tay anh: “Anh giúp tôi chuyện này đi.”

Thẩm Thanh Dứu thấy cậu vô thức dựa gần mình, không để ý đến độ thân mật này mà hỏi: “Chuyện gì?”

Hứa Gia Ngôn: “Lát nữa anh giúp tôi bám đuôi nhé.”

“Bám đuôi?”

Ngài Thẩm sống hai mươi tám năm, chuyện chưa từng làm đúng là rất nhiều, anh cũng tính sẽ thử dần nhưng chắc chắn không bao gồm bám đuôi.

Hứa Gia Ngôn thấy anh không muốn bèn kể lại ân oán giữa Trần Lộ và Vu Bằng, nhân tiện kể cả chuyện Trần Lộ giúp mình lần trước.

Thẩm Thanh Dứu nghe xong mới hỏi: “Nghĩa là cậu muốn tôi bám đuôi Trần Lộ?”


“Ừ ừ.” Hứa Gia Ngôn đáp, “Cô ấy và đồng nghiệp cùng bắt xe về nhà, lát nữa là tới rồi.”

Thẩm Thanh Dứu: “Vì sao phải bám đuôi?”

Hứa Gia Ngôn: “Bảo vệ cô ấy chứ sao, tôi cứ cảm thấy ánh mắt Vu Bằng nhìn Trần Lộ không đúng lắm, lần trước Trần Lộ ra mặt vì tôi đã xem như không nể mặt Vu Bằng, lần này lại hắt nước ngay trước mắt bao nhiêu đồng nghiệp như thế, nhất định là anh ra đã ghi hận trong lòng. Tuy tôi hiểu tâm trạng của Trần Lộ nhưng từ nhỏ ông nội đã nói với tôi rằng tình nguyện đắc tội quân tử chứ đừng trêu vào tiểu nhân. Dựa vào nhân phẩm và tác phong của Vu Bằng, chắc chắn không phải quân tử, vậy nếu hắn là tiểu nhân thì phải đề phòng.”

Thẩm Thanh Dứu: “Cậu lo lắng Vu Bằng sẽ tấn công Trần Lộ?”

“Ừm.”

“Xã hội hiện tại tuân theo pháp luật.”

“Nhưng trong đó vẫn có người không tuân thủ pháp luật mà, ngài Thẩm…”

“Thẩm Thanh Dứu.”

“Hử?”

“Cậu có thể gọi tên tôi.”

Lúc này Hứa Gia Ngôn đang có chuyện cậy nhờ nên không để ý lắm chuyện anh bất ngờ muốn đổi xưng hô, chỉ là kéo dài giọng như thể đang làm nũng với ông bà nội: “Thẩm Thanh Dứu, anh giúp tôi đi.”

Thẩm Thanh Dứu nhướng mày: “Chưa nói không giúp. Trần Lộ là ai?”

Hứa Gia Ngôn chỉ cho Thẩm Thanh Dứu cách lớp cửa kính xe: “Kia kìa, tóc rất dài, đi giày cao gót, cô gái rất xinh đẹp đó. Thật ra nếu cô ấy sống bùng bạn trai hay người nhà thì tôi sẽ không lo lắng, nhưng cô ấy sống một mình, hơn nữa với tính cách ấy, nhất định cô ấy cho rằng Vu Bằng chẳng dám làm gì, có lẽ Vu Bằng thật sự không dám làm gì nhưng tôi vẫn muốn cẩn thận một chút, dù sao có ai hiểu thấu lòng người đâu.”

Hứa Gia Ngôn vừa nói vừa lấy ống nhòm mua vội ở siêu thị trưa nay, tuy là nhãn hiệu dành cho trẻ con nhưng hiệu quả nhìn xa vẫn có.

Thẩm Thanh Dứu nhìn Hứa Gia Ngôn giơ ống nhòm nhìn xung quanh, cảm thấy vị thợ mộc này trên phương diện báo đáp ân tình có hơi quá mức, nhưng có lẽ đây là ưu điểm cũng là nét đáng trân trọng của cậu.

Lúc này, xe Trần Lộ cùng Chu Doanh và vài người khác gọi đã tới.

Thẩm Thanh Dứu ghi nhớ biển số xe, hỏi Hứa Gia Ngôn: “Đi chưa? Cảnh sát.”

Hứa Gia Ngôn không trả lời ngay, chỉ nhắm ống nhòm vào đèn sau xe, cho đến khi đèn xi nhan sáng lên mới vung hai ngón tay về phía trước phối hợp với Thẩm Thanh Dứu: “Bám theo!”

~Hết chương 33~


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi