HỒNG BÀI THÁI GIÁM



Không khí mù sương đang dần dần bị ái muội thay thế, bàn tay Lăng Giản đặt trên ngực An Phi, sương mù đã tan bớt, dung nhan mơ hồ cũng trở nên rõ ràng.

Mái tóc dài của An Phi rơi vào trong nước, trên mặt nàng có bọt nước chảy xuống.

Tầm mắt Lăng Giản đi theo bọt nước mà trượt xuống phía dưới, nhìn thấy nó nghịch ngợm bò từ trên má An Phi xuống tới cổ, rồi lại đến xương quai xanh, cuối cùng theo bầu ngực căng tròn của nàng mà lặn mất vào trong nước.
Ực ực.

Lăng Giản gian nan nuốt mấy nguộm nước miếng, không biết vì cái gì, cảnh tượng lần đầu tiên châm cứu cho An Phi đột nhiên hiện lên, nhớ tới ngày đó bộ dáng An Phi thẹn thùng hai chân khép lại, Lăng Giản kinh ngạc phát giác ra, chính mình từ ngày đó cũng đã vì nàng mà tâm động.

Chính là khi đó, mình lại cho rằng loại cảm giác này là do "đói khát lâu này", mà xem nhẹ tình ý đã mọc rễ nảy mầm dành cho nàng.
"Nhứ Yên..."
Lăng Giản lên tiếng đánh vỡ cục diện giằng co ngắn ngủi giữa hai người, An Phi cắn môi dưới quay đầu lại nhìn Lăng Giản, ánh mắt né tránh, sợ rằng sẽ bị luân hãm trong đôi mắt sâu thẳm của đối phương.

Bàn tay đặt trên ngực An Phi rốt cục cũng rời khỏi nơi đó, lúc thu hồi lại lơ đãng va chạm vào một khoả mềm mại đầy đặn của nàng.

Cảm giác như điện giật ăn mòn lý trí An Phi, làm cho thân thể của nàng xuất hiện một trận run rẩy ngắn ngủi.

Trên mặt ửng hồng càng đậm, cực kỳ giống một tiên tử rơi vào trong nước, nét đẹp của nàng không phải là vẻ quyến rũ yêu mị đến tận xương tuỷ, ngược lại là một vẻ đẹp siêu phàm thoát tục không cách nào che lấp được.


Một nữ tử như vậy, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều muốn chiếm được nàng.
Hai tay Lăng Giản bắt lấy thành mộc dũng, quỳ thẳng người trong nước di chuyển về phía trước, thẳng đến khi đầu gối va chạm vào da thịt mềm mại của An Phi, từng sóng nước gợn lên, làm khuấy động nội tâm mâu thuẫn của Lăng Giản.

Nàng nghĩ là nên rời đi, lại không muốn mất đi tiên tử lạc vào nhân gian trước mắt này.

Dục vọng cùng lý trí kịch liệt đánh nhau, Lăng Giản cắn chặt khớp hàm, khắc chế chính mình.

Nhưng ngay một khắc nàng quyết định đứng dậy bỏ đi, bởi vì một hành động của An Phi đã đánh nát toàn bộ khắc chế của nàng.
"Lăng Giản."
An Phi bắt lấy bàn tay Lăng Giản đặt lên ngực, giữ lấy nó áp lên một khoả mềm mại của mình, nói:
"Ta đã buông xuống tôn nghiêm, ngươi còn muốn né tránh đến khi nào?! Lăng Giản, ngươi quả nhiên cảm thấy ta đã làm vợ người, quá mức dơ bẩn không xứng với ngươi đúng không? Lăng Giản, nơi này rất khó chịu ngươi biết không? Trái tim của ta chưa từng bị tra tấn như vậy, Lăng Giản...Ngươi đến tột cùng là có hiểu hay không?!!!"
Nước mắt hoà với bọt nước từ hai má chảy xuống, An Phi ngước mặt nhìn Lăng Giản, nàng từng là một người rụt rè thế nào, hiện giờ lại vì một người mà buông xuống tất cả tôn nghiêm...Khẩn cầu...bất quá là một phần ôn nhu tình yêu của nàng, cho dù tình yêu này nhất định phải cùng người chia sẻ.

"Nhứ Yên...Ta không có...Ngô..."
Lăng Giản ngồi chồm hỗm trở về muốn nói với An Phi mình không có nửa điểm ghét bỏ nàng, cũng không nghĩ tới một khắc nàng ngồi chồm hỗm xuống kia, An Phi đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chồm tới hôn lên môi nàng, cái lưỡi trúc trắc khiêu khích trong khoang miệng Lăng Giản, An Phi thủy chung chấp nhất mời mọc đầu lưỡi Lăng Giản, muốn cùng nàng triền miên quấn giao.

Cái lưỡi do dự cứng đờ rốt cục có phản ứng, trước khi An Phi nản lòng rút lưỡi ra đã lập tức câu nó quay về, cùng nhau vong tình quay cuồng.

"Lăng Giản, ngươi đã hiểu sao? Đây là thật lòng của ta."
An Phi tách khỏi môi Lăng Giản, cánh môi mang theo chỉ bạc càng trở nên đỏ tươi.

Nàng lại bắt lấy tay Lăng Giản đặt lên ngực mình, nói:
"Đừng né tránh nữa được không? Cầu ngươi, cầu ngươi một lần nhìn thẳng vào chân tâm của ta, ta thích ngươi.

Ta không phải cái gì An Phi, ta chỉ là Ôn Nhứ Yên, ta chỉ là một nữ tử thật lòng yêu ngươi."
"Ta hiểu, ta đều hiểu.

Nhứ Yên...Ta..."
Lăng Giản tự giễu lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn là kiên quyết nói:
"Từ lần đó bắt đầu châm cứu cho ngươi, ta đã muốn...muốn đối với ngươi như vậy...Ngươi hiểu được đúng không? Chính là...Như thế này..."
Nói xong, Lăng Giản chủ động hôn lên môi An Phi, kĩ thuật hôn môi thàng thục đối lập với sự ngây ngô trúc trắc của An Phi, dù vậy, An Phi theo sự dẫn dắt của Lăng Giản cũng đã học được, cùng nàng cộng vũ., Khoé miệng hai người bởi vì đầu lưỡi triền miên mà tràn ra một chút nước bọt, lớn mật quấn giao, trong ôn nhu mang theo bá đạo.

Tay Lăng Giản bởi vì nụ hôn dần dần sâu sắc mà không tự chủ được ấn lên nơi căng tròn của An Phi, ngón tay kích thích hạt hồng cứng thẳng, chậm rãi vuốt ve, nhiệt độ từ lòng bàn tay cùng làn nước nguội lạnh trộn lẫn gây cho An Phi cực hạn khoái cảm, thân thể của nàng giống như say rượu mà xụi lơ vô lực, chỉ có thể thuận theo cảm giác mà vòng hai tay xoa lên tấm lưng trơn bóng của Lăng Giản.

"Nhứ Yên...Thật lâu trước kia ta đã muốn làm như vậy."
Lăng Giản dùng môi ma sát lên môi đối phương, giọng nói hơi khàn truyền vào trong tai An Phi là gợi cảm và từ tính không ai sánh được.

Hai tròng mắt An Phi mông lung một tầng sương, nàng hiểu được cái mà bản thân mình mong muốn, có lẽ từ ngày đầu tiên nhìn thấy Lăng Giản nàng đã hiểu được.


Mà hiện tại, người ấy đang dùng hành động nói cho nàng biết, điều mà nàng muốn là nàng đang có được.

Có lẽ quá trình chiếm được đã làm cho nàng chịu nhìu đau khổ, nhưng nàng cũng vô cùng hưởng thụ.

Lăng Giản hôn từ trên trán An Phi một đường xuống phía dưới, thẳng đến khi ngậm vào hạt hồng cứng rắn kia, đầu lưỡi qua lại liếm lộng, thỉnh thoảng dùng răng khẽ cắn.

"Ân...Đau."
An Phi nhíu mày, khoảnh khắc khi miệng Lăng Giản rời đi, nàng rõ ràng cảm giác được cơ thể tựa hồ bị một cơn khoái cảm lạnh như băng ăn mòn.

Nước trong mộc dũng thật sự rất nhiều, Lăng Giản không biết lấy khí lực từ đâu tới, hai tay đỡ lấy mông An Phi dùng sức hướng về phía trước, làm cho An Phi vững vàng ngồi trên thành mộc dũng.

Hai tay An Phi vịn lấy thành bồn, ánh mắt nghi hoặc cúi đầu nhìn Lăng Giản, không rõ nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.

"Nhứ Yên...Nhứ Yên...Ngươi biết không? Ngươi xinh đẹp tựa như lạc thần hạ phàm, ngươi không nên thuộc về nơi này, ngươi là tiên tử...xinh đẹp làm cho người ta mờ mắt."
Lăng Giản ngửa đầu đem hai đùi An Phi khoát lên bả vai mình, lời khen ngợi mà rất nhiều người đã nói, lúc trước nam nhân cửu ngũ chí tôn kia cũng từng nói với nàng những lời này, lúc ấy nàng chỉ là ảm đạm cười, lòng tĩnh lặng như nước.

Nhưng mà hôm nay, khi những lời này từ trong miệng Lăng Giản nói ra, An Phi nhưng lại bắt đầu đỏ mặt tim đập, thậm chí nội tâm tràn ngập vui sướng không thể diễn tả bằng lời.

"Ngốc tử..."
An Phi hờn dỗi nói, cúi đầu xuống mới phát hiện đầu Lăng Giản đang chui ở giữa hai chân mình, nàng thậm chí có thể nhìn thấy cái lưỡi của Lăng Giản đang liếm lên nơi tư mật của mình.

"A...Ân...Ân a..."
Một trận khoái cảm đánh sâu vào đại não An Phi, nàng cắn môi dưới, hai tay gắt gao bắt lấy hai bên thành mộc dũng.

Nụ hoa phấn hồng vì bị đầu lưỡi khiêu khích mà càng thêm trơn ướt, cái mũi cao thẳng của Lăng Giản đặt trên hoa hạch của An Phi, đầu lưỡi chậm rãi di chuyển xuống dưới, theo từng tiếng rên rỉ càng lúc càng dồn dập của An Phi mà xoáy vào trong động khẩu đã cực kì ướt át.

"Ân a ~"
An Phi ngửa đầu lên, thân mình bởi vì khoái cảm lan tràn ăn mòn mà không tự chủ được khuynh đảo về phía sau.

Phanh! Mộc dũng bởi vì An Phi ngã người về phía sau mà lật đổ, làn nước lạnh lẽo nháy mắt đổ tràn ra ngoài, lan tràn trên mặt đất bóng loáng sạch sẽ.

Thân thể khô nóng bởi vì tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo mà kịch liệt run rẩy, cảm giác lúc nóng lúc lạnh khác thường làm cho An Phi vừa thống khổ vừa khoái hoạt, nàng cũng không cảm thấy khó chịu, bởi vì giờ phút này người ở bên cạnh nàng chính là Lăng Giản, người mà nàng yêu.
"Nhứ Yên, rất lạnh đúng không?"
Khoé miệng Lăng Giản gợi lên một nụ cười tà mị, nàng bò đến trên người An Phi, hai tay ôm chặt nàng, xoay người một cái làm cho lưng mình tiếp xúc với mặt đất, còn An Phi thì nằm yên vị trên người Lăng Giản.

Nằm ở trên không nhất định là công, nằm ở dưới cũng không nhất định là thụ.

(há há)
Cơ thể Lăng Giản sau khi thích nghi với mặt nước lạnh lẽo lại khôi phục dục vọng rục rịch vừa rồi, nàng ngẩng đầu hôn lên cổ An Phi, bàn tay luồn qua khe hở giữa hai người vuốt ve bụng An Phi, sau đó hơi chút dùng sức chen xuống phía dưới.


Bởi vì kích thích bằng miệng vừa rồi làm cho thân thể An Phi xụi lơ, nàng há to miệng thở hào hển ghé vào trên người Lăng Giản, thỉnh thoảng cúi đầu ngậm lấy môi Lăng Giản kịch liệt quấn giao.
Ngón tay Lăng Giản như có ma pháp, chạm đến nơi nào cũng khiến cho nơi ấy nóng như lửa đốt.

Hai chân gấp khúc, mấy ngón tay Lăng Giản trêu chọc vuốt ve chùm lông đen nhánh mềm mại phía dưới bụng An Phi, nơi tư mật phía dưới đã sớm ướt đẫm, hai cánh hoa mở ra, khẩn cấp chờ đợi người tới tham nhập.

Tay trái Lăng Giản đặt lên mông An Phi, tay phải thì chạy loạn chơi đùa nơi rừng rậm thần bí, thỉnh thoảng dùng ngón trỏ chà xát nụ hoa đỏ hồng mượt mà, dẫn tới An Phi từng trận ngâm kêu.
"Nhứ Yên...Ngươi thật sự rất đẹp."
Ánh mắt Lăng Giản mê ly nhìn An Phi, bởi vì thời gian dài tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo làm cho lưng nàng gần như chết lặng.

Lăng Giản chau mày, lại cảm giác được hai cánh tay An Phi luồn xuống dưới lưng mình, giống như một cái nệm mềm mại ấm áp ngăn cách mặt đất lạnh cóng.

Nữ nhân ôn nhu hiền thục này, vĩnh viễn đều là thể thiếp ân cần như vậy.

Lăng Giản ở trong lòng than nhẹ, nữ nhân này không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại dùng hành động nói cho mình biết nàng có bao nhiêu để ý mình.

Ngón tay sau khi chơi đùa chán chê rốt cục cũng xâm nhập vào động cốc ướt át sâu thẳm.

Không có chút trở ngại, ngón tay Lăng Giản ở bên trong gấp khúc xoay tròn, làm cho An Phi khống chế không được cao giọng rên rỉ.

Tựa hồ còn có dư chỗ trống, Lăng Giản thử đút thêm vào một ngón, hai ngón tay đồng thời ở bên trong cơ thể An Phi gia tốc ra vào, tay kia thì không ngừng xoa nắn cái mông tròn trịa.

"Ân a ~ ân a...Lăng Giản...Ân a...Lăng Giản..." Mấy ngón tay An Phi bám chặt lưng
Lăng Giản, nàng ưỡn ngực ngửa đầu cao giọng thét chói tai, thân thể nằm trên người Lăng Giản vặn vẹo qua lại...Thẳng đến khi Lăng Giản cảm giác được hai ngón tay giống như bị một cỗ lực xoáy thật lớn hút lấy, theo thanh âm của An Phi cuồng loạn gào thét, từng dòng chất lỏng trong suốt từ trong cơ thể của nàng ào ạt trào ra.
"Mệt mỏi quá..."
An Phi khép hờ hai tròng mắt, gục xuống trong ngực Lăng Giản lười nhúc nhích.

Chưa bao giờ trải qua cực hạn khoái cảm như thế này, cơ thể vừa mới thức tỉnh của An Phi chiếm được thỏa mãn, nàng vô lực lộ ra một nụ cười hạnh phúc:
"Lăng Giản...Ta thích ngươi...Thật sự rất thích ngươi."
"Nhứ Yên, đừng ngủ ở chỗ này, sẽ cảm lạnh."
Lăng Giản cố sức ngồi dậy, dùng hết chút khí lực cuối cùng ôm lấy An Phi ẵm nàng đến trên giường, lúc này mới yên tâm ngã vào bên cạnh An Phi, nặng nề chìm vào giấc ngủ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi