HƯỚNG DẪN THỰC TẬP LÀM CHÚA SÁNG THẾ

Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Lúc này đây khi nghe Hắc Long nói thích, Giang Từ đã không còn có thể tự nhiên mà cho rằng đây là hảo cảm đến từ bản năng của tạo vật với chúa sáng thế được nữa.
Có lẽ bản năng cũng là một trong những nguyên nhân, nhưng không thể vì vậy mà xem nhẹ các nguyên nhân khác.
Giang Từ cũng không phải là người trì độn trước thiện ý mà người khác dành cho cậu, chỉ là trình độ cảm nhận của cậu hơi khác bình thường một chút.
Nếu thích bình thường thì cậu lại hoàn toàn không cho rằng đó là thích.
Kể cả khi đã rõ ràng nhận ra thì cậu cũng chỉ coi đây là thiện ý rất bình thường và nhạt nhòa thôi.
Ở thế giới gốc, Giang Từ đã gặp được quá nhiều người có thiện cảm với cậu, kết quả là cậu đều chỉ lễ phép mỉm cười cự tuyệt, chưa từng có ngoại lệ.
Gia đình chính là nguyên nhân dẫn đến loại cảm giác này.
Cha mẹ đã ly dị khi cậu còn nhỏ và cũng rất nhanh đã có gia đình mới. Trước khi cha mẹ tách ra, cậu cũng từng thấy bộ dáng khi họ yêu nhau, cũng cảm thấy mình được lớn lên trong tình yêu thương, nhưng tất cả đều có thể biến mất rất dễ dàng.
Giang Từ nhớ như in vào một đêm năm cậu 6 tuổi, bởi vì ngoài trời sấm sét quá lớn nên cậu liền ôm gối chạy đến cửa phòng cha mẹ.
Cậu sợ tiếng sấm, muốn ngủ cùng người lớn.
Nhưng ở cửa phòng, cậu đã vô tình nghe thấy cha mẹ cãi nhau, nghe thấy cha mẹ đùn đẩy nhau quyền nuôi nấng cậu.
Trẻ con không hiểu “Quyền nuôi nấng” là cái gì, nhưng từ trong cuộc cãi vã kịch liệt cuồng loạn đó, Giang Từ vẫn loáng thoáng nghe rõ một chuyện...
Dường như cả baba và mama đều không cần cậu.
Khi ý thức được chuyện này, Giang Từ đã ôm gối quay về phòng của mình.
Dù là một đứa trẻ cậu cũng có thể hiểu được rằng chỉ có bé con được người lớn bảo vệ và yêu thương thì mới có được quyền lợi.
Bởi vì trưởng thành trong môi trường như vậy nên thật ra Giang Từ không tin vào tình yêu, hoặc là nói, cảm giác yêu và thích bình thường không thể khiến cậu an tâm tin tưởng vào.
Rốt cuộc tình yêu của cha mẹ cũng có thể dễ dàng chuyển từ cậu sang những đứa con trong gia đình mới, thì tình cảm mến mộ của người khác sao lại không thể? Ít nhất cho tới bây giờ, Giang Từ vẫn luôn cảm thấy như vậy.
Chỉ cần lễ phép mỉm cười từ chối thì đa số đều đã lựa chọn từ bỏ rồi.
Mà một khi đối phương chịu từ bỏ thì Giang Từ liền cảm thấy, quả nhiên đây chỉ là thiện ý quá mức nông cạn bình thường mà thôi.
Lâm Trạch đã từng nói suy nghĩ này của cậu là không đúng, là tự cậu không cho người khác cơ hội, người ta bị cự tuyệt nhiều lần như vậy thì từ bỏ là đúng thôi. Nhưng Giang Từ vẫn không thay đổi quan niệm này.
Mà thực tế là cậu không đổi được, cảm giác thiếu tín nhiệm đã cắm rễ vào sâu bên trong nội tâm của cậu thì sao có thể dễ dàng nhổ ra được.
Nhưng vào giờ khắc này, Giang Từ không phải hoàn toàn không có chút xúc động nào trước tình cảm của Hắc Long.
Nguyện ý trở thành vật sở hữu của đối phương, và nguyện ý chia sẻ những điều mà mình cất giữ đều chứng tỏ được một chuyện: phần tình cảm yêu thích này không hề nông cạn tầm thường.
Chỉ là vẫn chưa chạm tới ngưỡng mà Giang Từ có thể hoàn toàn cảm nhận được.
Giang Từ ngồi dậy trong biển hoa, nói với Hắc Long đang canh giữ bên mình: “Nếu ta nói ta cự tuyệt tình cảm của ngươi, thì ngươi có thể đừng thích ta nữa không?”
Giang Từ đang nói rất nghiêm túc, nhưng Hắc Long nghe xong lại chỉ hơi nghiêng nghiêng đầu.
【 cự tuyệt, thì không thể tiếp tục thích nữa sao? 】
Trong Long tộc không có cái quy định này, Noyce chỉ đơn thuần là cảm thấy khó hiểu. 
Giang Từ không nghĩ tới sẽ bị hỏi ngược lại như vậy, cậu trả lời: “Cũng không phải.”
Có thích hay không là dựa vào ý nguyện của người khác, Giang Từ không thể đả động được: “Nhưng mà...”
【 vậy vẫn thích. 】
Long ngữ trầm thấp vang lên trong sơn cốc, Hắc Long bảo hộ bên người Giang Từ nhẹ nhàng dùng đầu của nó chạm chạm tay cậu. 
Giang Từ cứng họng một lát, cậu phát hiện mình không trị nổi con Hắc Long này nữa rồi.
Nhưng cậu lại nghĩ, qua một đoạn thời gian nữa có thể đối phương sẽ tự từ bỏ nên đành thôi.
Ở trong sơn cốc trải qua cả một buổi chiều, Giang Từ lại được Hắc Long chở bay về. Cậu tính tính thời gian rồi quay lại phòng ấp đi thăm mười mấy quả trứng rồng.
Buổi tối hôm nay Giang Từ định ngủ lại đây, mà lần này cậu không cho bất kỳ ai được ở lại cùng.
Chủ yếu là nếu cho phép một người thì sẽ không thể từ chối hai người khác, thế thì quá đông nên Giang Từ quyết đoán đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, đuổi hết.
Chứ nếu để ba người nọ ở cùng một chỗ thì chắc cậu sẽ phải đau đầu cả đêm để điều hòa những mâu thuẫn nảy sinh giữa họ mất.
“Ngủ ngon.” Giang Từ sờ sờ từng quả trứng được an trí cẩn thận bên người, “Nếu ngày mai các em có thể khỏe mạnh hơn hôm nay thì thật tốt.”
Yêu cầu của Giang Từ rất thấp.
Cậu đi vào giấc ngủ rất nhanh, trong lúc ngủ mơ, Giang Từ đã bỏ lỡ động tĩnh từ những quả trứng ấu tể bên cạnh.
Là thanh âm rất nhỏ, lúc đầu chỉ nhẹ nhàng vang lên một tiếng rồi dừng lại, ngừng một lúc lâu như để hồi phục sức lực rồi lại tiếp tục phát ra những âm thanh thong thả.
Cho đến khi vang lên một tiếng thanh thúy ——
“Răng rắc.”
Mặt ngoài vỏ trứng xuất hiện một vết nứt rất rõ ràng. Ngay sau đó, bé rồng sơ sinh bên trong vỏ trứng liên tục dùng thân thể huých vào vết nứt, cuối cùng làm vỏ trứng vỡ ra một miếng.
Một con Lam Long bé xíu chui ra từ trong vỏ trứng, mà việc nó làm đầu tiên sau khi sinh ra không phải là ăn vỏ trứng của mình mà là nỗ lực nhích đến gần thanh niên đang ngủ say.
Rồng con mới sinh ra còn chưa thể dùng cánh để bay, cho nên bé con Lam Long chỉ có thể chậm rãi lê thân qua.
Chờ đến khi trèo được lên người thanh niên, rồng con liền ngoan ngoãn nằm sấp trên đó mà ngủ.
Mà các quả trứng khác cũng lục tục động đậy. Một buổi tối qua đi, Giang Từ tỉnh lại trong cảm giác cả người bị đè nặng đến suýt thì không thở nổi.
Mở mắt ra, Giang Từ nhìn thấy có rồng con đang ngồi xổm trên người mình.
Mà không chỉ có một đứa thôi đâu.
Một vài con thì ngồi xổm trên người cậu, một vài con khác thì chồm hỗm tụ tập ngay trong tầm với của cậu, tóm lại là Giang Từ đã bị một đám rồng con vây quanh.
“Mô.” Các ấu long phát ra tiếng kêu cực kỳ mềm mại, chúng nó nhất trí nhìn chằm chằm vào Giang Từ. 
Giang Từ nhìn vỏ trứng vỡ đầy đất, lại nhìn các ấu tể Long tộc trước mắt, lập tức tỉnh táo lại.
Nhóm rồng con mới sinh cực kỳ ỷ lại vào Giang Từ, tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi cậu.
Bản năng tạo vật trong thời kỳ ấu thơ mạnh hơn rất nhiều so với lúc đã trưởng thành, chúng nó muốn hấp dẫn sự chú ý của Giang Từ nên bắt đầu phát ra tiếng kêu rất nhẹ. Bản năng ấu tể đã mách bảo chúng nó rằng phát ra tiếng kêu thì mới được chú ý đến.
Giang Từ không thể lập tức đáp lại tất cả được, cũng may là đã có các cự long khác xuất hiện.
Cheryl là người đầu tiên đưa ra yêu cầu, hy vọng Giang Từ tới xem các quả trứng bị thương nọ. Sau khi bước vào phòng ấp, vẻ mặt nàng lập tức thay đổi, mà cũng lúc này, hai ấu tể Lam Long đang nằm trên người Giang Từ giống như cảm nhận được cái gì đó, chúng nó ngẩng đầu nhìn cự long đang trong hình người này.
“Mô?”
Có bản năng thân cận với người lớn trong nhà nhưng lại không thể cất cánh bay lên, nên chúng nó chỉ đành dùng bốn chi bé xíu lặn lội đường xa mò tới.
Phụ huynh tất nhiên sẽ không để trẻ con nhà mình tự bò tới. Lam Long nhanh chóng tiến đến ôm lấy hai bé rồng con từ mặt đất lên trong biểu tình rưng rưng vui sướng.
“Làm phiền ngươi thông báo với người nhà của bọn trẻ.” Giang Từ nói với đối phương.
Cheryl gật đầu, nàng nói: “Thật lòng cảm ơn ngài vì đã nguyện ý tới đây chăm sóc tụi nhỏ.”
Các chú rồng con mới phá vỏ khác cũng nhanh chóng được cha mẹ chúng đón về. Giang Từ thấy vậy thì cũng hoàn toàn yên tâm.
Trong tình huống bình thường, nhân viên công tác ở phòng ấp cũng sẽ thông báo cho phụ huynh đến đón những bé rồng mới phá xác để mang chúng về nhà, không khác nhiều so với hiện tại.
Chẳng qua lúc mười mấy chú rồng con được phụ huynh tới đón về trông có vẻ vẫn còn lưu luyến Giang Từ lắm.
“Mô, mô!”
Thế giới trước đó vẫn luôn chỉ có màu đen nên mấy chú rồng con này dần dần cho rằng thế giới chính là như vậy. Mãi đến khi chúng cảm nhận được sự tồn tại của thần, được bản năng đánh thức, nên giờ mới có thể nhìn thấy thế giới chân chính là như thế nào.
Là một thế giới vô cùng sáng ngời tốt đẹp, một thế giới dịu dàng ấm áp.
Giải quyết xong vụ việc trứng rồng, trong Long tộc không còn việc gì khiến Giang Từ phải nhọc lòng nữa nên cậu định tới lãnh địa nhân loại mà cậu lo lắng nhiều nhất.
Trong sáu chủng tộc, Giang Từ lo lắng cho nhân loại nhất.
“Nhân loại……” Ivy nhìn Giang Từ trong vẻ ngoài của một nhân loại, tâm trí xuất hiện một loại cảnh giác không rõ.
“Không phải ngài hy vọng thành lập một thành thị mậu dịch trung lập giữa các chủng tộc hay sao?” Ivy dừng một chút, lại nói, “Nếu như ngài mong muốn, ta sẽ đi cùng để đàm phán thương vụ hợp tác với nhân loại.”
Thật ra Ivy chẳng hề muốn giao tiếp với bất kỳ một quản lý giả nào cả, quá mệt mỏi, nhưng anh nhất định phải có lý do mới có thể đi cùng.
Mà Hắc Long bên cạnh Giang Từ thì căn bản không cần lý do, bởi vì nó phải chở Giang Từ tới lãnh địa nhân loại.
Kỳ thực Giang Từ không lo lắng khi Ivy và Noyce muốn đi lãnh địa nhân loại, nhưng còn Lucy...
Thiên tộc và nhân loại là hai chủng tộc có sự tương phản lớn nhất, có thể nói là trời sinh không hợp nhau.
Nghĩ đến điều này, Giang Từ thử hỏi: “Lucy muốn về Arceni không?”
Lucy rũ mắt: “Ngài không muốn tôi theo ngài sao?”
“Không phải.” Chẳng lẽ Giang Từ lại nói ừ đúng rồi được chắc. “Chỉ là cảm thấy đã lâu anh không về thôi.”
Lucy nhàn nhạt nói: “Hiện tại không có thiên tai, sự vụ trong thành cũng không cần tôi xử lý, chuyện quan trọng thì có thể xử lý qua máy truyền tin.”
Giang Từ chỉ đành gật đầu.
Khi ngồi lên lưng Hắc Long tới lãnh địa nhân loại trước, Giang Từ bỗng nhiên nhớ tới lần trước khi rời Arceni, Lucy đã hỏi cậu rằng có phải nhân tộc là một sự tồn tại đặc biệt với cậu hay không...
Nghĩ đến điều này, mí mắt phải của Giang Từ liền giật tưng tưng, cậu không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Lucy gặp quản lý giả của nhân loại sẽ trông như thế nào.
                ----------Hết chương 20---------

P/s: thôi từ nay khum đặt pass gì nữa đâu, mệt mỏi lười biếng quá ?
Từ nay tui sẽ đăng full ở trên này lun nha khỏi mất công. Đặt pass thì vui đấy nhưng vui mấy ngày thôi, lười lắm rồi...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi