HỮU PHỈ

Lúc Chu Phỉ khóc, lão hòa thượng cũng mặc kệ nàng, ông không khua mái chèo nữa nhưng thuyền nhỏ như mọc ra vây cá, vẫn băng băng đi trên mặt nước. Một con chim không biết từ đâu bay tới đậu trên mạn thuyền, nghiêng đầu đánh giá lão hòa thượng chốc lát, thấy ông không đáng sợ, nó bèn từ từ xù lông, thản nhiên duỗi cái mỏ dài tỉa tót bộ lông.

Không biết qua bao lâu, Chu Phỉ mới vén rèm thuyền bước ra, con chim kia thấy nàng thì bị kinh hãi lớn, kêu to một tiếng, phành phạch bay đi mất.

Lão hòa thượng không quay đầu lại, than thở:

– Đao phong lộ ra ngoài, xem như tiểu thành rồi.

Chu Phỉ đã lau khô nước mắt nhưng vành mắt vẫn đỏ, nhìn kiểu nào cũng chỉ là một thiếu nữ nho nhỏ chịu đủ uất ức, không biết lão hòa thượng và con chim tâm ý tương thông thế nào mà lại nhìn thấy nàng “đao phong lộ ra ngoài”.

Chu Phỉ dằn tâm trạng lại, hắng giọng, nghiêm mặt nói:

– Đa tạ đại sư.

Lời này nghe rất cộc lốc, không đầu đuôi gì cả, nhưng lão hòa thượng lại nở nụ cười hiểu rõ, khoát tay với nàng.

Con người cũng như động vật, đôi lúc có thể cảm nhận được sát cơ và tử vong vô hình vô tích, lúc người thân lâm chung, người khác nhìn vào mắt họ thường sẽ vô thức ngừng thở, gắng nghe rõ xem họ nói gì.

Đến khi người hấp hối nhắm mắt, hoàn toàn đoạn tuyệt trần duyên, những người khác sẽ bắt đầu bi thương khóc lớn, lòng tựa như sinh ra muôn vàn ảo tưởng không thiết thực và những lưu luyến tê tâm liệt phế, bất kể thế nào cũng không tiếp nhận được về lý trí.

Nhưng thực tế, vào khoảnh khắc họ ngừng thở, ai cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chu Phỉ sớm biết nàng đã bất lực, tuy ngoài miệng thấp thỏm hỏi nhưng trong lòng đã cảm giác rằng mình không thể nào gặp lại Tạ Doãn còn sống. Lúc này thấy hắn tuy hôn mê bất tỉnh nhưng tốt xấu gì vẫn còn một hơi thở, nàng liền biết lão hòa thượng xưa nay không quen biết này đã dùng phương pháp gì đó giữ lại được mạng hắn.

Tuy chỉ có một hơi thở nhưng đã đủ khơi lên ngọn lửa từ trái tim mất hết hi vọng ban nãy của nàng. Nàng cảm thấy hơi bẽ mặt, bèn cụp mắt, vô cùng khiêm tốn lễ phép hỏi:

– Đại sư, hiện tại hắn như vậy, có cách gì không ạ?

Lão hòa thượng trả lời:

– Lão nạp chỉ có thể dùng ngân châm và ít thuốc giữ lại cái mạng nhỏ của nó, còn rốt cuộc làm thế nào để khử độc Thấu Cốt Thanh, mấy lão già bọn ta đã suy nghĩ từ nhiều năm về trước nhưng đến nay vẫn không chút manh mối… Haiz, khi lão nạp nghe nói Thôi Vân chưởng tái xuất Thục Trung đã cảm thấy không ổn, một đường tìm tới, không ngờ vẫn chậm một bước.

Chu Phỉ nghe ra được mấy tầng ý nghĩa trong câu nói ấy, hơi chấn động hỏi:

– Đại sư… ơ… xin hỏi pháp hiệu tiền bối?

– Nhớ hỏi rồi à?

Lão hòa thượng cười nói:

– Hay là cô nghĩ thêm đi, xem còn quên gì không?

Chu Phỉ xoay thanh miêu đao mà mũi nhọn chĩa vào thân thuyền một vòng trong tay, ngượng ngùng xấu hổ. Chuyện nàng quên nhiều lắm, thi thể Sở Thiên Quyền, Thận Độc ấn biến mất, và cậu nhóc xui xẻo Triệu Minh Sâm mà Tạ Doãn gần như liều mạng cứu… nội tạng nàng như thiêu đốt ra khói đen xông làm nàng mờ mịt.

Lão hòa thượng nói:

– Lão nạp chỉ là một hòa thượng dân dã vân du tứ phương, pháp hiệu “Đồng Minh”, hẳn cô chưa từng nghe nói.

Chu Phỉ:

– …

Là ai? Đúng là nàng chưa từng nghe nói.

Lão hòa thượng Đồng Minh chỉ vào thuyền, nói tiếp:

– Tên hậu sinh vô dụng kia chính là đệ tử của ta.

Chu Phỉ suýt quỳ với ông, không biết bây giờ bổ sung câu “ngưỡng mộ đã lâu” có còn kịp không.

Đồng Minh ngẫm nghĩ, lại nói:

– Có điều tuy nó xuất thân từ môn hạ ta nhưng là đệ tử tục gia, không phải người tu hành, lúc nhỏ nó đòi cạo tóc đi tu nhưng ta biết nó còn đầy duyên trần nên không thay Phật Tổ thu nhận nó, không ai để ý nó, thế là qua mấy năm, nó thấy chán, bèn tự mình hoàn tục.

Chu Phỉ:

– …

Nàng luôn cảm thấy lão hòa thượng giải thích câu này với nàng có chút chế nhạo.

Chu Phỉ há miệng, không biết nên nói tiếp hay nên sặc lại một câu “mắc mớ gì đến tôi”, nhưn dường như đều không thích hợp, nàng bèn dứt khoát chống trường đao ngồi cạnh mui thuyền, chuyển đề tài:

– Hắn… Tạ đại ca từng nói với tôi, năm xưa là một vị sư thúc truyền công lực suốt đời cho huynh ấy mới áp chế được Thấu Cốt Thanh.

– Ừm.

Lão hòa thượng gật đầu nói:

– Dùng nội lực cực thâm hậu niêm phong Thấu Cốt Thanh trong kinh mạch nó, khi đó là đích thân ta hạ châm. Ôi, khi đó cảm thấy đây chẳng qua là kế sách tạm thời chứ không thể lâu dài. Thằng bé An Chi này, bẩm sinh thâm tình, bảo nó ngoảnh mặt làm ngơ chắc chắn là điều không thể.

Chu Phỉ:

– An Chi?

– Tên tự do một sư thúc đặt cho nó.

Đồng Minh nói:

– Nó không nói cô biết à?

Chu Phỉ:

– …

Tên tự mà hắn nói cô biết là “Mốc Mốc”.

Chu Phỉ lại truy hỏi:

– Vậy mấy năm nay ông cũng…

Đồng Minh nói:

– Ta luôn nghiên cứu về Thấu Cốt Thanh. Trừ dùng ngoại lực áp chế, ta cũng đã thử tìm kiếm phương thuốc Quy Dương đan. Đại Dược cốc đã hoàn toàn biến mất, trừ vài viên thuốc lưu lạc ra ngoài rất sớm thì không còn một phương thuốc nào cả. Nhưng ta có tra vài ghi chép nói loáng thoáng thì được biết Quy Dương đan vốn là vật do một tiền bối không theo lẽ thường của Đại Dược cốc lén vào thiên môn tạo ra, vì đủ chỗ tệ hại nên có dạo nó bị Đại Dược cốc cấm, đó cũng là lý do tại sao Đại Dược cốc bị diệt mà nó lại cực kỳ hiếm hoi lưu lạc ra bên ngoài.

Chu Phỉ ngạc nhiên nói:

– Thiên môn là gì?

Đồng Minh nói:

– Là luyện đan. Vị tiền bối kia thiên phú trác tuyệt, sau khi gặp đại biến thì nản lòng thoái chí, không truy tìm y đạo nữa, ngược lại mê mẩn cầu tiên vấn đạo, vọng tưởng có thể luyện ra thuốc trường sinh bất lão. Trường sinh bất lão đương nhiên không thể nhưng ông ấy đúng là đã tạo ra không ít phương thuốc hoang đường, Quy Dương đan là một trong số đó, theo ta khảo chứng thì thứ gọi là “Quy Dương đan” hẳn là một vật đại bổ, người dùng nó nội hỏa hưng vượng, máu huyết toàn thân như triều dâng biển lớn, cuồn cuộn không thôi, nội công tăng vọt trong thời gian ngắn, nội nhiệt càng lúc càng mạnh, cho đến khi cơ thể nổ tung mà chết.

Chu Phỉ cả kinh nói:

– Có độc à?

Đồng Minh gật đầu:

– Nói vậy cũng không sai. Quy Dương đan không phải thuốc giải Thấu Cốt Thanh, chỉ là hai thứ đó vừa khéo tương khắc với nhau, hai loại độc có thể tạo ra một sự cân bằng, cân bằng đó có thể kéo dài bao lâu thì phải xem số mệnh.

Chu Phỉ cau mày, nhớ tới Minh Phong lão chưởng môn, vị tiền bối đó đúng là đã qua đời khi nàng ở tuổi còn chưa hiểu chuyện, còn Ngư lão cũng chỉ có thể ngày ngày ở sông Tẩy Mặc, dù không bị Khấu Đan ám hại thì cũng chưa chắc có thể sống lâu.

Những thứ nào độc nào thuốc này, Chu Phỉ hoàn toàn dốt đặc, bèn dứt khoát hỏi:

– Vậy ông định thế nào? Tôi có thể làm gì?

Đồng Minh nói:

– Ít ngày nữa ta sẽ đưa nó về Bồng Lai.

Chu Phỉ nghe xong hai chữ “Bồng Lai” bỗng mở to mắt.

Năm xưa “song đao nhất kiếm Khô Vinh thủ” đều có tên, duy bốn chữ “Bồng Lai tán tiên” là nói không rõ ràng, rốt cuộc là chỉ nam hay nữ, già hay trẻ đều không biết, thậm chí không biết là một người hay một nhóm người, càng có truyền thuyết là trên đời căn bản không có người như vậy, cách nói “Bồng Lai” hoàn toàn là tùy tiện chêm vào cho đủ số.

– Còn về cô nương, quả thực cũng có ít chuyện phiền cô giúp đỡ.

Đêm đó, trời sao lấp lánh, vầng trăng hơi khuyết, Chu Phỉ trải qua một phen sinh tử như mơ, lại ngẫu nhiên gặp một người mà ngay cả truyền thuyết cũng nói không rõ ràng, nhưng thành Vĩnh Châu thì còn xa mới bình yên như mặt nước.

Từ lúc đại đội nhân mã của Sở Thiên Quyền hiện thân, Lý Thịnh liền cảm giác không ổn, lúc đó tình thế hỗn loạn, Hoắc Liên Đào vừa chết là đám “anh hùng hào kiệt” như ruồi mất đầu, chỉ có thể xoay đầu chạy theo người khác.

Sở Thiên Quyền hiển nhiên nguy hiểm, nhưng Triệu Minh Sâm nhỏ tuổi trong nhà thủy tạ đó e cũng chẳng tốt lành gì, hai làn sóng người này đấu đá với nhau, muốn cuốn những người giang hồ không rõ nội tình vào làm bia đỡ đạn.

Trong bụng Lý Thịnh vừa thầm mắng té tát Chu Phỉ bàn giao một tiếng là chạy, vừa bảo Dương Cẩn trông chừng Ngô Sở Sở và Lý Nghiên, rồi cao giọng nói:

– Bắc Đẩu quỷ kế đa đoan, chư vị! Chư vị nghe ta một câu, làm việc cẩn trọng! Bảo vệ mình trước quan trọng hơn!

Nhưng trừ một đám nhỏ theo hắn bày trận ngăn Đinh Khôi ban đầu, những người khác đều bị “quốc thù gia hận và giang hồ đại nghĩa” xông lên đầu, không chút do dự cuốn vào chém giết, ai lại đi nghe một thiếu niên vô danh tiểu tốt gõ trống lui quân?

Lý Thịnh la mấy tiếng muốn khô cả cổ nhưng vẫn vô dụng.

Dương Cẩn mang Lý Nghiên và Ngô Sở Sở qua tụ họp với hắn, nói:

– Thần y cũng không cứu được người muốn chết, đừng quản nữa!

Lý Thịnh cắn răng:

– Đi theo ta!

Lý đại công tử vốn tâm tư khéo léo, theo học trận pháp Tề môn với Xung Vân Tử được mấy tháng, tuy chưa từng đem ra dùng nhưng thiên phú trác tuyệt, hơi nói sơ qua là hiểu, mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, chỉ huy đám người xa lạ đi theo mình xoay vòng vòng, thế mà toàn nhắm chuẩn điểm yếu của vòng vây bọn áo đen Bắc Đẩu, thành thạo dẫn người giết ra ngoài.

Họ vừa lao ra, phía sau liền vang lên tiếng la giết dữ dội, mọi người quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy vô số người ngựa từ sau núi xông ra.

Lý Nghiên khó hiểu:

– Gì thế, viện quân à? Vậy chúng ta còn chạy làm gì?

Không ít người cũng nghi hoặc như muội ấy, thi nhau dừng chân quan sát.

Dương Cẩn cau mày bất mãn như thường:

– Người Trung Nguyên các ngươi…

Lý Thịnh xa xa nhìn lại, thấy những người trên núi lao xuống chia ra mấy nhánh, trật tự ngay ngắn, xa gần phối hợp, đúng là lợi hại, nhưng không rõ vì sao, trong lòng hắn lại mơ hồ bất an.

Lúc này, Ngô Sở Sở khó khăn lắm mới bình ổn được hơi thở dốc, chợt nói:

– Không, đi, đi mau, đây chắc chắn là người trong quân đội, không biết là nhân mã dưới trướng ai, chưa chắc là ý tốt!

Lý Nghiên ngạc nhiên nói:

– Không phải do Khang vương kia mang đến sao?

Mặt Ngô Sở Sở không chút máu nhưng vẫn nói vô cùng rõ ràng:

– Khang vương thiên hoàng quý tộc, quân tử không đứng nơi bức tường sắp đổ, nếu ngài ấy thật sự mai phục nhiều người như vậy đợi phục kích Sở Thiên Quyền thì ban nãy đương nhiên sẽ không tự lộ diện. Ta luôn bị triều đình phái binh truy sát một đường từ Chung Nam tới đây, mọi người hãy tin ta!

Lý Thịnh nhìn nàng ấy, quyết đoán:

– Đi!

Người chạy theo họ có khoảng 70 80 người với Hưng Nam tiêu cục là chủ lực và một vài người không biết thuộc môn phái nào hay là đệ tử Hành Tẩu Bang tới xem trò vui.

Đám người đi theo Lý Thịnh là đám chạy sớm nhất, mới rời đi chưa được mấy dặm liền nghe phía sau truyền đến tiếng nổ ầm vang, sơn trang ánh lửa ngút trời, tim Lý Thịnh đập điên cuồng, không biết người tới kia là thế lực phương nào rõ ràng muốn gom họ lại xử chung một ổ.

Lúc này, Chu Thần thở không ra hơi tiến lên một bước, nắm lấy tay áo Lý Thịnh, hỏi:

– Đợi đã, Chu cô nương đâu? Có phải Chu cô nương còn ở bên trong không?

Sắc mặt Lý Thịnh tái nhợt, Dương Cẩn bên cạnh cười nhạo nói:

– Cô ta? Bảy đại Bắc Đẩu tới nay trừ kẻ chết sớm ra thì cô ta từng giao thủ với từng người một hết rồi, Thanh Long chúa cũng chết dưới tay cô ta, ngươi có chết thì cô ta cũng không chết được đâu, yên tâm.

Lý Nghiên tức giận nói:

– Dương cục than, ngươi nói tiếng người sao? Đó đâu phải tỷ tỷ ngươi!

Tuy Lý Thịnh không nói thẳng ra ngoài miệng như Lý Nghiên nhưng lòng cũng thầm nhủ: “Đó đâu phải muội muội ngươi.”

– Mọi người đi trước đi.

Lý Thịnh ngẫm nghĩ, chắp tay nói với Dương Cẩn:

– Dương huynh, phiền huynh nhọc tâm, tạm thời trông nom thay ta, ta quay lại xem xem.

Dương Cẩn cau mày:

– Chu Phỉ nói gặp nhau ở ngoài thành, huynh quay lại nói không chừng sẽ lỡ mất cô ấy, lại còn dễ bị vướng vào trong đó nữa.

Lý Nghiên:

– Muội cũng…

– Muội cút sang một bên, đừng thêm loạn.

Lý Thịnh không chút khách sáo với muội ấy, gạt Lý Nghiên ra không kiên nhẫn, rồi lại nói:

– Chỉ có một mình ta, thoát thân cũng dễ, tùy tiện tìm một thạch trận là có thể ẩn náu một lúc, tìm không được thì ta lại quay về, gặp nhau ở ngoài thành.

Nói xong, hắn định chạy về, Chu Thần thấy vậy lập tức đi theo, đám người Hưng Nam tiêu cục lập tức hoảng kinh biến sắc:

– Thiếu chủ!

– Ca!

Chu Oánh vội cầm Nga Mi thích đuổi theo.

Đúng lúc này, dị biến phát sinh.

Một bóng đen đột nhiên lao ra bắt lấy Chu Oánh, Lý Nghiên kinh hãi hét lên, đồng thời, Đoạn Nhạn đao của Dương Cẩn giơ ngang, vỏ đao đánh ra ngoài, người tới hiển nhiên võ công bình thường, thấy không tránh thoát một kích lôi đình này của y, nhưng lúc này lại có kẻ khác cười to, tung người lao tới, quơ tay nắm “phập” vỏ Đoạn Nhạn đao vào tay.

Con ngươi Dương Cẩn co lại, người nắm vỏ đao của y là Đinh Khôi!

Hóa ra kẻ bắt Chu Oánh là một trong những môn hạ phái Huyền Vũ ngày ấy tìm Hưng Nam tiêu cục gây chuyện trong khách điếm, bị Chu Phỉ gọt mất một cánh tay, lúc đó thức thời chạy nhanh nên may mắn còn mạng về bên cạnh Đinh Khôi. Lần này gã theo Huyền Vũ chúa nhân lúc trong sơn trang hỗn loạn mà chạy ra, vừa thấy quả hồng mềm của Hưng Nam tiêu cục thì lập tức nổi lên ý xấu, muốn tác oai tác quái.

Đinh Khôi bị Sở Thiên Quyền gài bẫy, Thận Độc ấn tới tay mà lại mất, còn hao tổn không ít nhân thủ, hoảng hốt rời đi như chó nhà có tang, lòng khỏi phải nói có bao nhiêu xúi quẩy, gã áo đen Huyền Vũ kia xách Chu Oánh như xách gà con tới trước mặt Đinh Khôi, vẻ mặt như dâng bảo bối nói:

– Chủ thượng, lần này chúng ta không tính là tay trắng trở về, nha đầu này là mầm họa đã hại không ít tính mạng huynh đệ chúng ta.

Dung mạo Chu Oánh xinh đẹp, Đinh Khôi hiểu ý thuộc hạ, nghiêng mắt đánh giá nàng ấy, cảm thấy nhan sắc cũng được, liền nở nụ cười sâu xa.

Máu nóng Chu Thần dâng lên, hắn rút kiếm ra, xoay người đâm về phía gã cụt tay:

– Ngươi dám động tới muội muội ta!

Chưa đợi Lý Thịnh nói lời ngăn cản, Hưng Nam tiêu cục đã phẫn nộ trào dâng, cùng nhau tiến lên.

Lý Thịnh:

– …

Mẹ kiếp, sóng này chưa qua sóng sau đã tới, xem ra hắn không đi được rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi