HỮU PHỈ

Nếu bây giờ có người ra ngoài nhìn thì sẽ biết, trời đã sáng rồi.

Người trong mật đạo hoặc căng thẳng, hoặc nôn nóng, hoặc chìm đắm, thần kinh như dây cung kéo căng, không ai nhận ra thời gian đang trôi qua vùn vụt.

Vào khoảnh khắc tường đá giả vỡ vụn, Chu Phỉ vẫn chưa thoát khỏi trạng thái huyền diệu ban nãy, với nàng, tất cả âm thanh, biến động xung quanh đều bắt đầu rõ ràng, giữa đao trong tay nàng, Kỷ Vân Trầm trước mặt và thanh la đồng nổ tung phía sau dường như khoác lên một sợi dây vô hình, Chu Phỉ không cần quá nhọc tâm suy nghĩ, mũi kiếm thuận theo sợi dây kia vô cùng thoải mái.

Không đợi hòn đá trên cùng rơi xuống đất, nàng đã xoay người phi ngược dòng đá đổ.

Kiếm của Tạ Doãn có lẽ quỵt từ chỗ Triệu Minh Sâm, là thứ đáng tiền duy nhất trên người tên nghèo kiết xác này, kiếm dùng làm trang sức không chỉ có vỏ đẹp mà khi rút kiếm còn có tiếng rít lên và ánh sáng âm u xẹt qua rãnh kiếm, thổi tóc qua là đứt.

Con đường nơi cửa phòng chỉ cho một người đi qua, người đẩy đống đá ra đầu tiên là người hứng đủ, chưa kịp lên tiếng đã bị một kiếm của Chu Phỉ xuyên tim, chết ngay tại chỗ.

Bảo kiếm cắt vào trong xương thịt, tựa như lưỡi mỏng cắt đèn cầy, không chút trì trệ. Chu Phỉ xoay tay kéo thi thể kia ra trước người, vừa vặn kẹt giữa con đường nhỏ hẹp, trở thành một chiếc khiên chắn hình người cho nàng.

Trong mật đạo chật hẹp, ánh đuốc bỗng sáng choang, bóng người lắc lư chập chờn.

Nhờ ánh sáng của kẻ địch, Chu Phỉ nhìn về trước, mũi kiếm nhẹ nhàng quét qua vách cũ kỹ, lên tiếng:

- Ta đợi các ngươi cả đêm rồi.

Người mặc áo trắng gõ thanh la nhìn nàng cách một thi thể, nhất thời không rõ, mình mang quỷ khí âm u hơn hay là thiếu nữ thình lình xuất hiện trước mặt này khủng bố hơn, tức thì không biết nên tiến hay nên lùi, cứng đơ tại chỗ.

Lúc này, phía sau gã có người trầm giọng nói:

- Lui ra.

Người gõ thanh la cúi đầu phục tùng:

- Vâng.

Gã cẩn thận đề phòng nhìn chằm chằm Chu Phỉ, khom người, chắn thanh la đồng phía trước, lùi theo con đường nhỏ hẹp, ở khúc quanh bên ngoài thì khom người thi lễ với người nào đó.

Lát sau, Thanh Long chúa mặt cá chắp tay ra sau lưng, chậm rãi đi vào lối đi hẹp, bề ngoài hắn ta vốn không dễ coi, lại ở trong mật thất u ám, ánh lửa khi mờ khi tỏ chiếu ra khuôn mặt đặc biệt của hắn ta, lại càng đáng sợ.

Không thấy Thanh Long chúa có động tác gì dưới chân mà bóng người hắn ta lóe lên, trong nháy mắt đã đến bên Chu Phỉ.

Thanh Long chúa đi đến vị trí ngày hôm nay, rất khó nói dựa vào bao nhiêu chân tài thực học, bao nhiêu đê tiện hèn hạ, nhưng không thể nghi ngờ là thuộc hàng cao thủ nhất lưu.

Thân hình hắn ta cao lớn, xấu đến ma chê quỷ hờn, “vụt” lướt qua lối đi hẹp như thế, cảm giác ngột ngạt khó mà diễn tả mang đến nặng hơn ban ngày không ít.

Nếu Chu Phỉ còn có đường lui, bây giờ ắt đã khiếp đảm. Nhưng tối hôm trước nàng vừa bị Bắc đao hành hạ cả đêm không chút lưu tình, nhiều lần nghi ngờ mình đến mức cảm thấy vò mẻ chẳng sợ nứt, ngược lại lại “bất chấp mọi giá”_____đừng nói là một Thanh Long chúa đến, dù có là Diêm vương đòi mạng đến, nàng cũng phải chắn con đường này.

- Có chút can đảm đấy.

Thanh Long chúa không vội vàng ra tay, ngược lại như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm nàng, nở nụ cười.

Nhìn người xấu dưới ánh lửa có thể xấu đến tan nát cõi lòng, nhưng nhìn mỹ nhân thì lại có loại phong nhã khác.

Thanh Long chúa nói:

- Ta thấy đao pháp của ngươi giống bên Thục Trung, thực quá thô kệch, không thích hợp cho tiểu nương tử xinh đẹp__ngươi là người ở đâu?

Chu Phỉ từ khi mới nhìn thấy hắn ta đã nổi trận lôi đình, nghe hắn ta mở miệng lại càng hận không thể móc đôi mắt chó của hắn ta xuống.

Đồng thời, nàng cũng hiểu rõ ý của Kỷ Vân Trầm.

Con đường hẹp nhỏ trước phòng chỉ có thể cho một người qua, nếu người đứng chắn ở đây lúc này là Phù Dung thần chưởng Hoa chưởng quỹ thì loại hàng vừa háo sắc vừa sợ chết như Thanh Long chúa đây chắc chắn sẽ không tự mình tiến lên. Đám thuộc hạ gõ thanh la kia của hắn ta chưa chắc lợi hại cỡ nào nhưng chắc chắn có không ít chiêu nham hiểm___Hoa chưởng quỹ rất có khả năng rơi vào bẫy như vậy.

Chỉ có thiếu nữ như Chu Phỉ đứng chắn một mình ở đây mới có thể khiến Thanh Long chúa xem thường, thiếu cảnh giác.

Đấu võ công với người xấu thì có thể kéo dài nhưng đấu võ công với người không biết xấu hổ thì họ không hề có tí phần thắng nào.

Ngón tay Chu Phỉ vuốt nhẹ trên chuôi kiếm chốc lát, cưỡng chế đè ép lửa giận xuống, vẻ mặt căng thẳng hỏi:

- Hoa tiền bối đâu?

- Ai?

Thanh Long chúa chớp chớp mắt, kế đó, hắn ta ngửa ra sau, vô cùng làm bộ làm tịch cười nói:

- Ngươi nói tên mập nhân dày vỏ mỏng kia? Ha ha, biết rõ còn hỏi.

Chu Phỉ không cẩn thận móc viên đá quý khảm không chắc lắm trên chuôi kiếm xuống.

Thanh Long chúa tự cảm thấy rất hài lòng nói:

- Ta vừa mới suy nghĩ, vẫn cảm thấy giết ngươi rất đáng tiếc. Thế này đi, nếu ngươi bằng lòng đi theo ta, trước đây ngươi làm gì, ta đều xí xóa hết, đến chỗ của ta, ăn ngon uống say, ra vào có người như chó hầu hạ ngươi, ngươi thích gì có đó, vàng ngọc san hô tùy tiện đeo, không phải tốt hơn bộ dạng nghèo kiết xác như bây giờ sao?

Ánh mắt Chu Phỉ rơi xuống trên thi thể nàng chặn ở lối đi:

- Điều này cũng có thể xí xóa ư?

Vẻ mặt Thanh Long chúa thản nhiên, khoát tay vô cùng hào phóng:

- Đây tính là cái gì, không đáng tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tùy tiện giết.

Chu Phỉ trầm mặc chốc lát, đuôi mắt quét qua trong phòng, Kỷ Vân Trầm dường như đã châm xong toàn bộ châm, nàng không biết “Sưu hồn châm” mà Tạ Doãn nói là gì, tóm lại Bắc đao trước mắt như con nhím sắp lên niết bàn, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hiển nhiên là đã đến thời khắc mấu chốt, không biết có thể biến thành thứ gì.

Tạ Doãn ở bên cạnh Kỷ Vân Trầm lắc đầu với nàng.

Nếu có thể đổi một nữ nhân lớn tuổi hơn chút, kinh nghiệm phong phú hơn chút ở đây, đại khái có thể nói một ngàn loại lời ngon tiếng ngọt có thể câu giờ với Thanh Long chúa, nhưng thiếu nữ mặt mềm không làm được_____ Chu Phỉ mặt không mềm càng không làm được, nàng phải dành ra nửa sức tập trung mới có thể cẩn thận khắc chế sát khí sắp bốc ra ngoài qua đỉnh đầu mình, nhất thời hơi nghèo từ ngữ.

Nhưng Thanh Long chúa lại cho rằng sự trầm mặc của nàng là e thẹn, càng được đằng chân lân đằng đầu, càng hèn hạ, đưa tay về trước thăm dò nói:

- Chuyện này có gì mà suy nghĩ, qua đây, nói cho ta biết ngươi tên gì.

Sắc mặt Tạ Doãn chợt trở nên khó coi.

Thanh Long chúa tán chuyện cũng thôi đi, còn động tay động chân, sợi dây đàn kéo căng trong đầu Chu Phỉ đứt cái bựt.

Nàng tóm thi thể dưới đất đưa lên chặn trước mặt mình, cho Thanh Long chúa sờ ra một tay máu, sau đó nàng rút kiếm đưa từ dưới lên, một kiếm tựa như từ không trung nhô ra, như rắn độc đánh về phía cổ họng Thanh Long chúa.

Thanh Long chúa “chậc” một tiếng, giống như không dùng sức, dịch ra sau nửa thước, dùng tay bắt lấy mũi kiếm Chu Phỉ, cười nói:

- Ta thích người tính tình hung dữ.

Hắn ta trông ung dung không để ý, kỳ thực âm thầm dùng lực, một chưởng mang bảy tám phần nội lực ép xuống, muốn bất ngờ khống chế Chu Phỉ.

Nhưng ngay lúc tay hắn ta chạm vào mũi kiếm, kiếm trong tay Chu Phỉ lại vô cùng giảo hoạt hạ xuống theo sức mạnh hắn ta, trượt ra ngoài trong gang tấc.

Thanh Long chúa không khỏi hơi kinh ngạc, nữ tử này lấy kiếm làm đao để dùng, thế mà đao pháp lại cao ngoài dự liệu!

- Đoạn Thủy Triền Ti… một ngày không gặp, tên phế vật tự lo thân mình chưa xong kia còn dạy ngươi hai chiêu?

Thanh Long chúa lẩm bẩm, hóa ra chiêu đâm kéo Chu Phỉ mới dùng kia vừa hợp ý cảnh triền miên dai dẳng của Đoạn Thủy Triền Ti, tiếc rằng chưa thuần thục. Người tinh mắt vừa nhìn liền biết hai chiêu này là nàng học trong lúc gấp gáp, dù nàng thông minh tuyệt đỉnh, có năng lực nhìn qua là nhớ thì khi dùng cũng rất cứng nhắc.

Thanh Long chúa cười nói:

- Đáng tiếc.

Lời hắn ta chưa dứt đã vận lực vào cánh tay, giơ tay gác lên kiếm Chu Phỉ, ma sát ra tiếng “keng”, Chu Phỉ cảm giác như mình chém trúng một cây gậy sắt chứ không phải thân thể máu thịt, cứng đến đòi mạng, bắn bảo kiếm trong tay nàng ra hai tấc, Chu Phỉ bất ngờ không kịp chuẩn bị lảo đảo nửa bước, Thanh Long chúa nhân cơ hội thò một tay ra, muốn tóm lấy cổ áo nàng.

Chu Phỉ thuận thế xoay người, lấy xác chết nhét vào ngực Thanh Long chúa.

Xác chết kia là một gã cao to khỏe mạnh, gương mặt đầy máu bổ nhào vào người chủ cũ, hôn thân thiết lên mặt Thanh Long chúa một cái. Thanh Long chúa vô duyên vô cớ bị một thi thể sàm sỡ, kinh ngạc qua đi thì giận dữ không thôi, một chưởng đập xác chết kia vào lối đi, khắp nơi như chấn động, bụi bặm ào ào rơi xuống đất, trường kiếm trong tay Chu Phỉ xoay nửa vòng như nước chảy mây trôi, kiếm thức còn triên miên dai dẳng ban nãy đột nhiên biến đổi, chém xuống giữa đầu Thanh Long chúa.

Hai chiêu ban nãy nàng dùng đều là hư chiêu!

Chiêu kiếm này như thương long rít gào xuống biển, liền theo đó, Chu Phỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh to lớn theo mũi kiếm bắn ngược về, thanh bảo kiếm này của Đoan vương gia chắc chắn quý hơn người thường, va chạm như vậy mà không gãy, chỉ réo vang một tiếng kêu sắc nhọn, mũi kiếm không ngừng rung động.

Cùng lúc đó, một chỏm tóc rơi xuống trong mật đạo âm u___mũ trùm của đại thần nhảy Thanh Long chúa bị nàng kéo xuống, kiếm phong còn cắt đứt tóc hắn ta!

Khi Chu Phỉ thua đao trong tay Kỷ Vân Trầm vô số lần, nàng không chỉ chìm đắm trong chiêu thức của mình.

Tuy nàng không học Bắc đao nhưng qua những sát chiêu dây dưa không ngớt của Kỷ Vân Trầm đã vô thức ngộ được hai chữ “triền miên”.

Trên con đường mòn nhỏ trong núi, khi lần đầu tiên đối đầu Thanh Long chúa, nàng đã mơ hồ nhận ra chỗ liên kết liền mạch trong chín thức Phá Tuyết Đao, một đêm tập trung vào đao pháp, nàng thình lình lĩnh hội được thứ mơ hồ khái quát kia____trong mỗi thức đao pháp đều ẩn chứa nhiều chiêu, không đao nào không có vô số biến hóa, chỉ cần hơi điều chỉnh thay đổi một chút là có thể hợp thành một thể thống nhất, đạo biến hóa muôn hình vạn trạng này vừa khéo là thức “Vô Thường” trong Phá Tuyết Đao.

Một lần ra tay chấn động bốn phương có lẽ là vận may, hai chiêu liên tục từng bước ép sát có thể là trạng thái, nhưng Chu Phỉ năm lần bảy lượt ngoài dự kiến của mọi người, đến một đao cắt tóc kia đã đủ khiến Thanh Long chúa nghiêm mặt lại.

Lần trước, khi Thanh Long chúa giao thủ với nàng, Chu Phỉ còn là một tay mơ chỉ biết dùng hư chiêu lừa gạt chạy trốn nhưng bây giờ đã có chút khác xưa.

Ánh mắt Thanh Long chúa âm trầm nhìn chăm chú Chu Phỉ trong mật đạo chật hẹp, thấp giọng nói:

- Ta đổi ý rồi, tiểu nha đầu, người như ngươi, dù là ai thấy cũng muốn hủy diệt, tuyệt đối không thể để ngươi luyện võ công thêm tám năm mười năm nữa.

Hắn ta lải nhải đến bây giờ, chỉ có câu này là êm tai nhất, Chu Phỉ lạnh lùng cười nói:

- Giết ngươi, ta không cần đến tám năm mười năm.

- Quá mức ngông cuồng!

Thanh Long chúa chợt quát, đôi tay áo phồng lên, một chưởng như dời núi lấp biển đánh về phía Chu Phỉ.

Nàng không chút do dự nâng kiếm đỡ.

Nếu nói lúc ban đầu, nàng luôn lo cho bọn Tạ Doãn nên mới cưỡng ép bản thân tuyệt đối không thể thua, không thể lùi bước, thì giờ đây, trong con đường hẹp, dưới áp lực nặng nề, Thanh Long chúa đã ép ra bản tính gặp mạnh sẽ càng mạnh hơn của nàng.

Tạ Doãn nói:

- Để ý, trên người hắn ta e là có mặc giáp hộ thân.

Khóe mắt Chu Phỉ nhìn thoáng qua ánh bạc lấp lóe trong tay áo Thanh Long chúa, nghĩ: “Hèn gì không chém được, còn tưởng hắn ta đao thương bất nhập.”

Thanh Long chúa cười lạnh, một chưởng đã đến trước mặt Chu Phỉ, Chu Phỉ đưa vỏ kiếm về trước, kẹt vào lòng bàn tay Thanh Long chúa một tiếng “keng”, sắc mặt nàng thay đổi___âm thanh này không đúng!

Ngón tay Thanh Long chúa chợt dài ra mấy tấc, giữa mười ngón lại mọc ra mấy thanh đao lướt qua chuôi kiếm trong tay Chu Phỉ, ôm lấy cánh tay nhỏ của nàng! Nàng phản ứng rất nhanh nhưng vẫn không kịp rút tay về, trên cánh tay tức khắc hiện lên nhiều vệt máu sâu thấy xương.

Tạ Doãn giống như người bị cá nheo lớn cào là hắn vậy, khóe mắt co rút lại khó có thể kiềm chế.

Thanh Long chúa cao giọng cười to, truy kích tới, âm thanh lưỡi đao sắc bén xẹt qua tai thực khiến người ta run rẩy, hơn nữa lúc dài lúc ngắn, khó lòng phòng bị, việc né tránh trong con đường hẹp bị hạn chế, trên người Chu Phỉ trong nháy mắt lại thêm nhiều vết thương, nàng giống như không thể nào chống đỡ nữa, liên tục lùi về sau, chớp mắt đã đến cửa phòng, bởi phía sau có người nên nàng đành dựa vào địa hình để chống lại.

Tạ Doãn chợt quay đầu nhìn Kỷ Vân Trầm.

Kỷ Vân Trầm giống như đã mất đi tri giác về thế giới bên ngoài, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt khiến người ta khó mà nghe rõ, hai màu xanh đỏ trên mặt lui đi, hiện lên màu tro tàn gần đất xa trời.

Thanh Long chúa hình như thấy chơi vui, tránh đi những chỗ hiểm trên người Chu Phỉ, như mèo vờn chuột, thưởng thức dáng vẻ nàng giãy giụa đỡ trái đỡ phải, thỉnh thoảng lại thêm mấy vết thương trên người nàng, tiếp đó vồ một phát vào ngực nàng.

Tạ Doãn lao tới như đâm đầu tìm chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi