IZUMIN, TA YÊU CHÀNG MẤT RỒI!

Chương 31: Muốn đi cùng ngươi!

Rất nhanh, chiều tà đến. Diana cứ ngồi tại sạp hàng lụa của Hashan, ngây ngốc nhìn trời đỏ than, hắt lên những tia nắng nhẹ nhàng.

Tâm tĩnh như nước, hai mắt u sầu phảng phất. Diana biết không nên luyến tiếc quá nhiều, chỉ nên ghi nhớ tên người trong thâm tâm. Hàng mi dài dần dần khép lại, lần nữa mở mắt phản lại là con ngươi trong veo, thánh khiết.

Cô đã tự nhủ với lòng rồi, không nên yếu đuối nữa. Bản thân phải mạnh mẽ nên, đừng vì một người mà tổn hại đến cuộc sống nên sống. Cuộc đời này dù không sống vì mình thì cũng phải nghĩ đến những người quan tâm đến mình, tiếp tục gắng bước tới. Hơn nữa, cô hiện giờ không còn là cô của ngày trước nữa rồi.


Đột nhiên, Diana hỏi y:

-Hashan à, sao huynh lại như thế này vậy?-Đang dọn dẹp sạp đồ, Hashan quay qua cô, chần chừ nhìn một lúc mới đáp:

-Ta...bị Hoàng tử Hittitle chặn đường làm y nên chuyển qua nghề buôn bán. Hắn đã bắt người nhà của ta, dùng thủ đoạn chèn ép ta, buộc ta phải thôi không làm nữa.

-Vậy à...-Biểu tình trên gương mặt không ngạc nhiên mấy, bởi vì Diana đã biết trước là mọi chuyện sẽ ra thế này rồi. Izumin vẫn vậy, tàn nhẫn, lạnh lùng và giảo hoạt như thường. Để có được thứ mình muốn anh không ngần ngại mà dùng mọi thủ đoạn. Giống như cô lúc trước, vì muốn thống trị một vùng Địa Trung Hải anh đã ép cô phải làm theo lời mình. Hay là để có được Carol anh không từ bất cứ thủ đoạn, cơ hội nào.

Cái con người đó, nếu còn tiếp tục sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc thật sự. Mà cũng kệ , không phải anh ta thích quyền lực sao vậy cứ để anh sống cô độc cùng cái ngai vàng đó đi.


Cô cũng không muốn để tâm đến hoàng gia nhiều, cứ bình yên sống tốt cuộc sống của mình là được. Nói đến đây cô mới bừng nhớ ra việc quan trọng cần làm. Diana vội đứng dậy, toan chạy đi thì đột ngột dừng lại. Trong đầu cô lại lóe lên ý nghĩ gì đó, miệng nhỏ câu lên một nụ cười ma mị.

-Nè, Hashan huynh có muốn cùng ta làm ăn không?-Diana tiến lại gần chỗ Hashan, phụ y dọp dẹp một chút. Đôi tay trắng ngần ôm một cuộn vải lụa, cảm giác mềm mượt do ma sát thực thích.

-Làm ăn? Thực không dám!-Huynh ấy cười cười nhìn cô, nghĩ đến mấy chuyện lúc trước không khỏi rùng mình. Thiết nghĩ làm ăn trong lời của cô chỉ toàn là những chuyện nguy hiểm không đâu. Vụ giao dịch lúc trước cũng làm y hoảng sợ một phen. Nhưng nhờ vào nó mà y mới quen biết được nữ tử tài giỏi như cô, hơn nữa lại thần bí thế này. Âu cũng là do thiên ban phúc.


-Gì a, huynh như vậy là có ý gì? Vụ làm ăn này tốt lắm đấy, yên tâm đi!-Thấy Hashan nói vậy, cô bĩu môi nói. Ôm cuộn vải lụa bỏ vào hòm rồi lại ôm một cuộn vải khác.

-Vậy sao?-Hashan ngờ vực hỏi, liếc mắt nhìn cô rồi nhẹ đáp:

-Được! Ta tin muội!

-Ha...Ha....Vậy mới được chứ!-Diana cười khanh khách, vẻ mặt vui vẻ và phấn khích. Cô chạy tót lại chỗ huynh, huých huých khuỷu tay. Sau đó lại tiếp tục phụ huynh dọn đồ.

Hai người cười nói vui vẻ, trò chuyện những chuyện một năm qua. Tiếng cười ấm áp, ân cần xua tan đi bao điều mệt mỏi, xoa dịu nỗi đau trong tâm hồn cô.

Dọn đồ xong, Diana mời Hashan một bữa. Suốt bữa ăn hai người đều bàn về kế sách ký kết ngoại thương sắp tới của cô. Lúc này, huynh mới biết được chỗ ở của cô một năm qua. Cả việc cô đã cố gắng phát triển nơi đó thành một nơi thịnh vượng như thế nào. Trong lòng lần nữa khâm phục cô gái nhỏ.
-Diana...-Huynh khẽ gọi. Cô ngước đầu lên, vừa ăn vừa hỏi:

-Hửm?

-Làm tốt lắm!-Huynh cười ôn hòa, vươn tay xoa xoa đầu cô. Diana được khen, hơi đỏ mặt. Cô nhắm mắt hưởng thụ cái xoa đầu ấm áp của y vừa nhai nốt thức ăn trong miệng. Một xúc cảm quen thuộc len lỏi vào tim, sự ấm áp mà y dành cho cô như người chung một mái nhà.

Đây là hạnh phúc gia đình mà cô ao ước lâu nay! Ngoài nghĩa mẫu, Picies, Ramah và y ra thì chẳng có ai khiến cô có cảm giác như thế nữa.

-Được rồi! Ta nên về a! Ngươi mau đi ngủ đi, mai ta sẽ chỉ chỗ cho ngươi!-Huynh cười nhìn cô, nụ cười như làn gió Xuân ấm áp.

-Ừ!-Cô gật đầu, nhìn huynh bước ra ngoài cửa rồi lại chăm chú ăn. Kế sách lần này có thêm Hashan sẽ rất thuận lợi, nó khiến cho sự lo lắng trong cô giảm đi phần nào. Đạt được mục đích lần này, Radiah sẽ phát triển vượt bậc hơn nữa. Mối làm ăn ngoại thương đầu tiên sẽ là bàn đạp cho nơi đó phát triển và vươn xa hơn. Đợi làm xong, cô sẽ đưa Hashan về nơi đó cùng sống. Huynh ấy sẽ trở thành lương y bậc nhất, cùng cô bảo vệ và phát triển. Hẳn sẽ là một cuộc sống vô cùng hạnh phúc!
-Tiểu nhị! Tính tiền!-Diana gọi, móc ra mấy xâu tiền đặt lén bàn ròi đi. Lúc này, cô bỗng nghe được một vài điều rất lạ:

-Này, ngươi có thấy lũ Ai Cập này rất ngốc không?-Một tên thương buôn nói chuyện với người bên cạnh.

-Có a! Chúng rất ngốc! Ngươi nghĩ xem, sao lại đi tin một tên thù địch của nước mình cơ chứ!

-Phải! Dựa chi vào mấy bản giao kèo thương mại gì đó đổi lấy hòa bình cùng phát triển! Ta phỉ nhổ! Một lũ ngu ngốc!

-Đúng! Đã thế Hittitle còn dâng hiến một phần ba lãnh thổ cho Ai Cập để dụ dỗ chúng tin tưởng nữa! Ấy vậy mà trúng! Ha...Ha...

Hai tên đương nói chuyện phiếm vui vẻ thì từ phía sau cất lên làm họ hoảng hồn:

-Hai người là đang nói cái gì vui sao?

Diana tiến lại hỏi họ. Cô hy vọng những gì cô nghe là sai đi. Thế nhưng, mọi thứ lại không như cô nghĩ.
-Tiểu cô nương, cô không biết gì sao?- Một tên hỏi cô, giọng điệu khinh thường. Cô nghĩ xem ra chuyện này xảy ra cũng lâu rồi thì phải. Nếu vậy thì cô càng phải biết, xem xem một năm qua đã có biến động gì.

Diana đáp không biết và thế là họ đã kể lại cho cô nghe. Nghe xong, Diana liền đăm chiêu suy nghĩ, lòng hơi bấn loạn.

.......

Ngươi đang nghĩ gì vậy, Izumin?

Diana đăm chiêu mãi một câu hỏi cho đến khi cô cảm thấy buồn ngủ liền nhắm mắt.

Sang hôm sau, Diana thuận lợi ký kết giao dịch thương mại với mấy chủ tiệm buôn ở Ai Cập. Cô vui sướng cầm trên tay bản giao kèo, hạnh phúc vô cùng.

-Nếu vậy thì không lâu sau Radiah sẽ phát triển không kém gì Hạ Ai Cập đâu!-Hashan đi song song cạnh cô, cũng cảm thấy vui vẻ. Y nghĩ chỉ trong mấy tháng thôi, dưới chính sách điều hành đất nước của Diana nơi đấy sẽ trở thành một khu vực mà các thương buôn không thể không ghé thăm.
-Ta hy vọng là vậy!-Diana nhìn mấy bản giao kèo, mỉm cười nhè nhẹ. Dường như cô đang nhìn thấy cả một tương lai tươi sáng chờ đợi Radiah, bọn cô đang đứng trên nấc thang đầu tiên của tương lai đó. Cuối cùng, cô đã làm được. Không biết Ramah nghe tin này có thấy vui không? Nghĩ đến nam hài thô lỗ mà ôn nhu ấy, cô bất giác phì cười.

Hashan bên cạnh thấy hành động này của cô liền lo lắng, sợ cô bị bệnh gì:

-Diana, muội không sao chứ?

Cô vội đáp:

-Không! Không sao! Ta chỉ vui quá thôi!

Thôi thì để khi về đến nơi cô chia sẻ niềm vui này với hắn vậy!

-Cũng phải-Y gật đầu rồi lại hỏi cô:

-Vậy muội có dự định gì tiếp theo vậy Diana?

-Ta?-Cô quay sang nhìn y, nghĩ ngợi một chút liền mở miệng. Nhưng không phải để trả lời mà để hỏi:

-Vậy Hashan huynh có dự tính gì? Có muốn tiếp tục cùng ta làm ăn không?
Hashan sững người trước câu hỏi của cô. Y ngập ngừng không biết nói sao cho đến khi nghĩ tới điều ấy, nhẹ đáp:

-Muốn đi cùng muội!

Nụ cười xinh đẹp nở trên môi trông thật cuốn hút, Diana ma mị nói với y, ngữ điệu quyến rũ cùng vui vẻ:

-Được! Vậy ta đây xin chào mừng thần y Hashan đến sống ở Radiah! Với tư cách là một cư dân ở đó, hy vọng ngài sẽ đối đãi với chúng ta tôn trọng và hòa binh!

Rồi làm một cử chỉ chào đón khiến Hashan buồn cười khó nhịn. Rốt cục y đành hắng giọng vài cái mới trả lời cô:

-Xin lĩnh mệnh!

Cả hai cùng phá lên cười trước cử chỉ hài hước của bản thân. Họ nhìn nhau giống như người một nhà.

Ánh nắng trên đỉnh đầu bỗng nhiên trở nên nhu hòa, tia nắng lém lỉnh chiếu sáng vạn vật tất cả tượng trưng cho một khởi đầu hoàn toàn mới. Một tương lai mới đang đến với họ nhưng chả ai biết nó có gì?
Mấy ngày sau đó, Diana và Hashan hẹn nhau lên đường.

-Nè, muội tính đi đâu tiếp theo?-Hashan cưỡi ngựa, Diana cưỡi lừa. Hai người dự định ra bến cảng nhưng đi đâu tiếp theo thì chiwa biết được.

-Hittitle- Cô nhìn y nhẹ đáp, dường như đã có suy tính sẵn.

-Tại sao vậy?-Hashan vẫn tò mò. Cô làm gì ở đó?

-Ta muốn học cách chế tạo vũ khí-Diana cười, quay sang nhìn y. Ngọn lửa khát khao trong đôi mắt cô thật đẹp. Nó hấp dẫn y, nhiệt huyết theo đó mà sục sôi.

-Được! Ta theo muội!- Y đáp.

Nói rồi, hai người song song bước, tiến thẳng về bến cảng. Từ nay, cuộc hành trình chính thức bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi