KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 22: Kiếp này vẫn nguyện làm phu thê.

Đại điện phân đà Ma Thần tông.

Trương Tố Tố cùng Lý quan gia gặp lại, mừng mừng rỡ rỡ.

“Đa tạ Vương chưởng môn cứu mạng tiểu thư nha ta. Đại ân này, lão nô ghi lòng tạc dạ”

Lý quản gia quỳ xuống hướng Vương Nhất Tự hành lễ.

“Lý quản gia đứng lên đi. Đây là việc bản tỏa nên làm”

Đoạn, Âu Dương Kiệt thuật lại chuyện ở Ma Nhai cốc.

Lý quản gia giận dữ, hai tay nắm chặt lại, quát “Nhạc Bất Quần, tên súc sinh nhà ngươi”

Trương Tố Tố ngồi bên cạnh im lặng.

Vương Nhất Tự sau khi nhấp một ngụm trà, liền ra lệnh

“Phùng đà chủ, phiền ngươi thu thập tin tức về Thánh Tuyền tông”

Phùng đà chủ đứng lên

“Được. Ta đi làm ngay”, sau đó bước đi ra khỏi Đại điện.

“Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, Thiên Cầm, ba người các ngươi ở Ma Nhai cốc biểu hiện, khiến bản tọa rất hài lòng”

Hắn lấy ra ba viên Đan dược

“Đây là Cảnh giới đan. Sẽ giúp ba ngươi nâng cao lên một bậc cảnh giới. Cầm lấy”

Ba đệ tử nhận lấy Đan dược.

“Chưởng môn. Đệ tử không có tu vi cảnh giới. Loại này Đan dược cũng không có tác dụng” Âu Dương Kiệt sầu não nói.

“Sau khi phục dụng, sẽ giúp ngươi khai thông kinh mạch, mở ra lại tu vi” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

“Thật...thật sao?” Âu Dương Kiệt hốt hoảng.

Vương Nhất Tự gật đầu.

Cả ba người liền phục dùng.

Lục Thiên Cầm sau khi dùng Đan dược liền từ Nhất phẩm Võ Vương tăng lên Nhị phẩm Võ Vương, sắc mặt vẫn là bình thường, nhưng trong lòng mừng rỡ không thôi.

Trương Tấn thì nhảy tưng tưng lên, sung sướng gào to “Ta. Ta đã đột phá lên Võ Tôn a”

Âu Dương Kiệt thì gần như không thể đứng vững.

Toàn bộ kinh mạch đã được khai thông.

Hắn bây giờ đã có thể vận được khí tức, cũng là có thể cảm nhận được Thiên địa linh khí.

Tu vi mở ra, Khai đoạn Nhất mạch.

Dù chỉ là ở bước đầu tiên của cảnh giới, là bước thấp nhất, Khai mạch Nhất đoạn, cũng làm cho hắn mừng rỡ muốn phát điên lên.

Đã năm năm nay, hắn vì kinh mạch bị phong, nên tu vi mất hết, dù là thử đủ mọi cách cũng không thể khai mạch, chẳng khác nào phế vật.

Nay hắn lại kinh mạch được khai thông, chẳng khác nào như được sinh ra một lần nữa.

Mạnh lên, hắn một lần nữa sẽ mạnh lên, sẽ tìm lại được những huy hoàng trước kia đã mất.

“Đa tạ chưởng môn” Ba đệ tử ôm quyền, cúi đầu.

“Các ngươi cũng lui ra đi”

“Đệ tử cáo lui”

Ba người bọn họ cũng rời khỏi Đại điện.

“Vương chưởng môn” Trương Tố Tố lên tiếng, chợt bị Vương Nhất Tự ngăn lại.

“Trương tiểu thư. Ngươi trãi qua nhiều chuyện. Cũng là nên đi nghỉ ngơi. Ta ở đây còn nhiều việc phải suy nghĩ”

“Vậy ta không làm phiền Vương chưởng môn” Tố Tố cùng Lý quản gia đứng lên rời đi.


“Chủ nhân không định tiết lộ thân phân thực sự của Trương tiểu thư sao?” hệ thống hỏi.

“Liệu nàng sẽ tin?” Vương Nhất Tự lắc đầu.

“Nàng bây giờ đã là thân phận khác, làm sao chấp nhận được chuyện đó”

“Nếu có cách khiến Trương tiểu thư tự mình nhớ lại thì sao?”

“Có cách sao?”

“Theo như ta suy nghĩ. Vật đó có thể chứa đựng ký ức của Trương tiểu thư. Nếu như Trương tiểu thư chạm vào nó, rất có thể sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện trước đây” hệ thống phân tích.

“Liệu là sẽ thành công?” Vương Nhất Tự băng khoăn.

“Chủ nhân cũng là nên thử”.


Đêm đó, tại ngoại viện Phân đà Ma Thần tông.

Trương Tố Tố bần thần đứng ngắm trăng.

“Trương tiểu thư là đang nhớ gia phụ?”

Tố Tố chợt giật mình quay lại, nhìn thấy Vương chưởng môn đi tới.

“Vương chưởng môn. Ta chỉ là đang ngắm trăng” nàng nhẹ giọng.

Vương Nhất Tự đi tới bên cạnh Trương Tố Tố.

“Ta có vài chuyện muốn hỏi Vương chưởng môn” Tố Tố ấp úng nói.

“Xin cứ tự nhiên”

“Vương chưởng môn tại sao lại vì ta, một người không quen biết, dám đối đầu Thí Thần Điện?”

“Ta với tiểu thư tại Trác Hồng lâu xem như cũng có duyên gặp mặt. Tiểu thư gặp nạn, ta ắt sẽ đến cứu” Vương Nhất Tự thản nhiên.

“Vậy còn chiếc vòng tay này? Hẳn là của Vương chưởng môn?” Tố Tố nâng tay lên, chạm chạm vào Huyền Âm Ngọc.

“Đó là vật lúc trước của tiểu thư. Ta chỉ là cất giữ dùm. Giờ vật hoàn cố chủ”

“Của ta?” Tố Tố gương mặt ngốc trệ.

“Đúng” Vương Nhất Tự gật đầu.

“Nếu là vật thuộc về ta, ta làm sao lại không biết?”

“Trương tiểu thư có muốn biết lai lịch của chiếc vòng này không?”

“Ta muốn”

“Vậy có ngại đi với ta một chuyến?”

“Được”

Vương Nhất Tự liền ôm Tố Tố, lao vút đi.

“Bám chắc vào” hắn nói.

Tố Tố mặt đỏ ngượng ngùng, nhưng vẫn cố bám chặt.


Khoảng hơn một canh giờ, cả hai người tới nơi.

“Đây là đâu?” Tố Tố hỏi khi quan sát cảnh vật xung quanh.

“Đây là Tử Vong cốc” Vương Nhất Tự nói.

“Sao chúng ta lại đến đây?”

“Nơi đây chứa đựng bí mật của vòng tay. Đi. Theo ta nhập cốc”

Tố Tố gật đầu, sau đó theo sau.

Tử Vong cốc là Cấm địa ở Mạc Thương quận, một quận gần kề với Thanh Dương quận.

Đúng như tên gọi, tại Tư Vong cốc tràn ngập Ma Thú và Yêu thú, thực lực rất mạnh, Võ giả nếu như đi vào, chỉ có vào không thể ra.

Bao quanh Tử Vong cốc là một màn sương mù dày đặc, người bình thường khi đặt chân tới đây rất dễ bị lạc đường, trở thành thức ăn cho bọn Yêu thú, vì thế, hầu hết Võ giả không ai dám bước chân vào đây.

“Nơi đây thật là u ám a” Tố Tố khẽ lạnh người.

“Trương tiểu thư bám sát ta” Vương Nhất Tự ôn nhu nói.

Hai người đi được một đoạn thì dừng chân trước một cửa động.

“Đây là Cửu Yêu động” Vương Nhất Tự chỉ tay vào bên trong

“Trong đó chính là thứ chúng ta cần tìm. Đi thôi”

“Ừm”

Bên trong động, lại không hề tối tăm như Tố Tố tưởng tượng.

Khắp hai bên vách Cửu Yêu động, là rất nhiều viên Pha lê phát sáng, ánh sáng xanh phát ra làm cho cảnh vật trong Động huyền huyền ảo ảo.

Đi tới trung tâm Cửu Yêu Động, cảnh vật xuất hiện trước mắt làm cho Tố Tố đứng hình.

Một không gian rộng lớn, xung quang chi chít những viên Pha lê đủ mọi hình dạng, ở giữa là một hồ nước lớn, chính giữa hồ nổi lên một thềm đá, bên trên đặt một chiếc đàn cầm.

Bao bọc lấy đàn cầm là một luồng hắc khí tức u ám, lạnh lẽo, gây nên một cảm giác bất an.

Trương Tố Tố nhíu mày.

Nàng có cảm giác như là chiếc đàn cầm này rất quen thuộc.

Hai người từ từ đi đến gần hồ nước.

Luồng khí hắc ám từ chiếc đàn cầm cũng ngày một tỏa ra nhiều hơn.

Vương Nhất Tự ôm nàng bay lên, sau đó đáp xuống thềm đá.

Mặt hồ lúc này trở nên gợn sóng.

“Vương chưởng môn, đây là?” Tố Tố chỉ vào chiếc đàn cầm hỏi.

“Là vật thuộc về tiểu thư” Vương Nhất Tự mỉm cười.

“Của ta sao?” Tố Tố ngơ ngác.

Như có ai thúc giục, nàng từ từ tiến đến cạnh đàn cầm.

Luồng khí hắc ám đang tỏa ra, cuộn xoáy bên trên chợt dừng lại, lao đến bao quanh người Tố Tố.

Mặt nước lúc này gợn sóng càng lúc càng dữ dội hơn.

Trương Tố Tố vô thức đặt tay lên dây đàn gảy một cái.

Ting!

Âm thanh phát ra vang vọng khắp Động, mặt hồ lúc này hình thành những cơn xoáy nước, cuồn cuộn, dữ dội, trực chờ nuốt chửng bất cứ gì rơi vào.

Đùng!

Âm thanh vừa dứt, liền một luồng hào quang từ cây đàn cầm lan tỏa ra xung quanh.

Mặt hồ trong thoáng chốc trở nên lặng yên, không một gợn sóng.

Luồng khí hắc ám kia cũng dần dần thu lại, nhập vào thân đàn cầm.

“Chủ nhân. Phong ấn Thiên Ma Cầm đã bị vỡ” hệ thống thông báo.

“Ừm” Vương Nhất Tự gật đầu.

Lúc này, Trương Tố Tố đứng nguyên tại chổ, không nhúc nhích.

Mặt hồ phát sáng, hiện lên những hình ảnh khác nhau, đan xen nhau, giống như là một màn hình khổng lồ đang chiếu những thước phim ngắn.


400 năm trước.

Giữa một bãi đất trống, ba tuyệt thế cao thủ đang giao chiến.

Một nam thanh niên, tay cầm kiếm đối chiêu với một trung niên.

Phía sau, một nữ nhân, đang ngồi xếp bằng, trước mặt là một cây đàn cầm.

“Nhân loại vô tri, sau khi giết các ngươi, bản Vương sẽ đại khai sát giới, nhấn chìm nhân loại trong bể máu”

Hỗn Độn Yêu Vương tay cầm thanh Đại kiếm, tỏa ra một luồng hắc ám cuồn cuộn cười lớn nói.

“Có giỏi thì phóng ngựa tới đây!” người thanh niên hét lớn, mũi kiếm lao đến chém ngang Hỗn Độn Yêu Vương.

“Ngông cuồng” Yêu Vương lùi lại một bước tránh đường kiếm, sau đó giơ thanh Đại kiếm trực bổ xuống.

“Phu quân, cẩn thận”

Nữ nhân phía sau cảm thấy không ổn, ngón tay liền gảy lên dây đàn, phát ra một luồng khí tức.

Tức khắc xung quanh người thanh niên được bao bọc bởi một lớp hộ giáp.

Người thanh niên cũng giơ ngang kiếm, đón đỡ.

Keng! Bành!

Yêu Vương kiếm chém nát hộ giáp, liền sau đó một chưởng đánh bay người thanh niên.

Thanh niên bị đánh bay ra xa mươi thước, nữa quỳ, kiếm chống xuống đất, phun ra một ngụm máu.

“Phu quân. Chàng không sao chứ?” nữ nhân lo lắng hỏi, nhưng là không thể rời khỏi trận pháp, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.

“Ta...không sao” thanh niên từ từ đứng lên, đôi mắt giận dữ

“Nàng cứ tập trung vào trận pháp”

“Hahaha...thực lực chỉ có thế mà muốn chống lại ta” Yêu Vương cười lớn

“Để ta tiễn các ngươi một đoạn”

Dứt lời, liền lao đến người thanh niên, thanh Đại kiếm đâm thẳng tới.

Người thanh niên nhảy sang một bên né tránh, đồng thời quạt ngang một kiếm.

Yêu Vương thu kiếm lại đỡ, lại định bồi một chưởng, thì lúc này một đạo hắc khí như một lưỡi liềm bay tới.

Xẹt!

Yêu Vương lấy đà phóng ra sau năm sáu bước để né.

Đạo hắc khí bay qua, chém tảng đá trước mặt làm hai.

Yêu Vương liếc về phía người nữ nhân hừ lạnh một tiếng “Rắc rối”

Nữ nhân kia, cùng lúc, vừa lập trận pháp, vừa sử dụng Thiên Ma Cầm để tấn công cũng như giúp phu quân nàng phòng thủ.

Phải nói, nàng là giống một hỗ trợ trên chiến trường, công thủ toàn diện.

Lúc này, Yêu Vương sắc mặt ngưng trọng. Hắn tỏa ra một luồng khí lực khồng lồ, sau đó phân thân ra làm hai.

Người thanh niên nhíu mày lại.

Yêu Vương cũng không chần chừ, liền lao về phía người thanh niên.

Trong khi đó, phân thân lao đến phía nữ nhân.

Bành!

Phân thân Yêu Vương cầm kiếm chém xuống  Hộ giáp xung quanh trận pháp.

Nữ nhân ngồi bên trong sắc mặt ngưng trọng, vẫn tiếp tục lưu chuyển khí tức, cố gắng hoàn thành nhanh nhất trận pháp.

Phía bên kia, người thanh niên cũng dần rơi xuống thế hạ phong.

Hắn một mặt đánh với Yêu Vương, mặt khác lại đang lo lắng cho người nữ nhân kia.

Bành! Bành!

Hộ giáp bị phân thân Yêu Vương chém liên tục liền bị lay chuyển, sau đó vỡ nát ra.

“Không!” người thanh niên lo lắng vội lao tới.

Song lại bị Yêu Vương tung một cước, đá bay ra xa, miệng phun ra một ngụm máu.

“Chết đi” phân thân Yêu vương hét lớn, một kiếm chém tới nữ nhân.

Nàng lúc này vừa kịp đã hoàn thành xong trận pháp.

Liền ôm đàn bật dậy, lui lại phía sau né tránh.


“Phu quân” nhìn thấy người thanh niên bị đánh văng ra phía xa, nàng liền vận thân pháp lao tới.

Nàng vừa lao tới trước mặt người thanh niên, đột nhiên bị mũi kiếm từ phía sau đâm tới, xuyên qua giữa ngực.

Nàng khuỵu xuống, khóe miệng máu tràn ra.

“Nguyệt Nhi”

Người thanh niên thét lớn, liền vùng dậy.

Nàng từ từ ngã xuống, đứng phía sau là Yêu Vương cùng phân thân của hắn

“Một tên đã chết. Tiếp theo tới lượt ngươi”

“Aaaaaaa!”

Người thanh niên thét lớn, xung quanh cơ thể bộc phát ra từng hồi từng hồi hắc ám chi quang.

Hỗn Độn Yêu Vương nhíu mày lại, Đại kiếm vung tới, định chẽ đôi người thanh niên.

Bành!

Người thanh niên, một tay đỡ thanh Đại kiếm đang chém xuống, giữ chặt.


Quay mặt nhìn Yêu Vương.

Gương mặt hắn lúc này cực kỳ giận dữ, ánh mắt như là muốn thiêu đốt mọi thứ, khóe miệng cũng thở ra từng hồi hắc khí.

“Ngươi đi chết đi”

Âm thanh lạnh lẽo phát ra từ người thanh niên, làm cho Hỗn Độn Yêu Vương cảm thấy lạnh sống lưng.

Thanh Đại kiếm bị một luồng Hắc hỏa phát ra từ tay người thanh niên nhanh chóng bị bao phủ.

Yêu Vương vội vàng bỏ kiếm ra, nhảy về phía sau cách đó mươi thước.

Người thanh niên quăng bỏ thanh Đại kiếm xuống đất.

Tên phân thân liền lao tới trực chém.

Liền bị người thanh niên phóng tới, bàn tay bọc hắc khí, đâm xuyên qua lồng ngực.

Phân thân vỡ nát, tan vào hư vô.

“Tiếp theo đến lượt ngươi” người thanh niên ánh mắt vô hồn nhìn về phía Hỗn Độn Yêu Vương.

Một cổng không gian đen ngòm xuất hiện bên cạnh.

Từ trong cổng không gian từ từ trồi ra một thanh kiếm.

Thanh kiếm mang trên mình hào quang hắc ám, thân kiếm và chuôi kiếm được bọc bằng một dãy vãi màu trắng, trên kiếm cách có hai lỗ trũng như đôi mắt.

Hỗn Độn Yêu Vương nhìn thấy thanh kiếm, toàn thân bỗng dưng run rẫy không thể kiểm soát.

Người thanh niên cầm lấy kiếm, đột nhiên biến mất, liền sau đó xuất hiện trước mặt Yêu Vương.

Xoát!

Một kiếm chém xuống, một tay Yêu Vương bị cắt rời.

Xoát xoát!

Hỗn Độn Yêu Vương còn chưa kịp phản ứng, liền bị người thanh niên chém bay đầu, máu tua tủa phun ra.

Giết chết Hỗn Độn Yêu Vương, khí tức hắc ám xung quanh người thanh niên cũng dần dần tiêu tan.

Hắn từng bước, từng bước đi đến phía nữ nhân đang nằm.

Hắn quỳ xuống, nâng nàng nằm lên đùi.

Khụ...khụ...

Nữ nhân phun ra một ngụm máu.

“Phu...quân..chúng ta...chúng ta...đã...làm được?”

“Ừm... Chúng ta đã làm được” hắn ôn nhu nói.

“Ta...ta... lúc này...hẳn là xấu...xí lắm?” nàng hỏi.

“Nàng làm sao lại xấu được chứ?”

Nữ nhân mỉm cười, đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt trên mặt người thanh niên.

“Phu quân...liệu ta...?” tay nàng chợt buông thõng xuống.

Mệnh khí tiêu tán, cả người nàng phát sáng lên, sau đó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ tan vào hư vô.

Chỉ còn sót lại một chiếc vòng tay, cùng Thiên Ma Cầm nằm trên đất.

Người thanh niên cầm lấy chiếc vòng tay, nước mắt che kín gương mặt.

“Nàng hãy hóa thành mặt trăng, để ta ngày nào cũng được nhìn thấy nàng, Nguyệt Nhi...”

Nơi Nguyệt Nhi nằm lại sau này chính là Tử Vong cốc.


Đứng giữa thềm đá, Trương Tố Tố gương mặt thất thần, khóe mắt đã ướt đẫm lệ.

Nàng từ từ quay người lại.

“Ta...ta đã nhớ ra...chuyện lúc trước”

Vương Nhất Tự hai mắt cũng ướt ướt, hiển hiện lên mỉm cười.

Tố Tố nhìn Vương Nhất Tự giọng nói run run

“Là chàng....đúng là chàng...?”

“Phải. Là ta. Triệu Thường Côn”

Trương Tố Tố hai tay che miệng, nấc lên từng tiếng, liền sau đó lao đến Vương Nhất Tự

“Phu quân”

Vương Nhất Tự cũng dang tay đón lấy nàng, ôm nàng vào người

“Ta cuối cùng cũng tìm được nàng”


Một hồi sau, sau khi đã vung vãi thức ăn cho chó khắp Động, hai người ngồi ở thềm đá, Tố Tố gác đầu lên vai Vương Nhất Tự.

“Phong ấn Thiên Ma Cầm đã vỡ, cũng kéo theo Trận pháp phong ấn Cửa vào Yêu giới cũng mất đi. Sớm muộn Yêu giới cũng sẽ nhận ra” Vương Nhất Tự trầm ngâm.

“Năm đó, chúng ta phong ấn Cửa Yêu giới để ngăn chặn Yêu giới xâm lăng. Xem ra bây giờ, không sớm thì muộn, Yêu giới cũng sẽ ra tay”

“Phu quân. Ta xin lỗi. Tu vi của ta hiện giờ không thể lập trận phong ấn” Trương Tố Tố âm trầm.

“Không sao. Đến một đứa ta giết một đứa, đến hai đứa ta giết hai đứa” Vương Nhất Tự xoa xoa đầu Trương Tố Tố.

“Ta kiếp này không còn là Triệu Thường Côn. Nàng cũng không phải Lan Như Nguyệt. Ta bây giờ đã trở thành chưởng môn một phái”

“Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Kiếp trước hay kiếp này, cũng nguyện vẫn là phu thê” Trương Tố Tố ôm chặt Vương Nhất Tự.

“Cùng ta trở về môn phái. Cùng ta một lần nữa chống lại Tam giới” Vương Nhất Tự đứng lên, đưa tay cho Tố Tố.

Trương Tố Tố nắm lấy tay phu quân, mỉm cười.

“Được”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi