KẾ HOẠCH BÁNH BAO CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Phó Trạch Văn quyết định chậm đính hôn lại phải trải qua đắn đo suy nghĩ, bởi vì một khi đính hôn, quan hệ của Đới gia và Phó gia sẽ khác, lui tới sẽ rất nhiều, sau đó sẽ bắt đầu bận rộn chuyện kết hôn, kết hôn thì phi thường rườm rà, giai đoạn chuẩn bị trước rất tốn thời gian, chuyện người Đới gia đến làm khách cũng trở nên rất thường xuyên, chuyện này đối với Phó A Bảo không phải chuyện tốt, Phó Trạch Văn không hy vọng em trai bảo bối của hắn lúc nhà có khách phải trốn ở trong phòng, hắn cảm thấy A Bảo nhất định sẽ rất bị tổn thương, rõ ràng không phải lỗi của cậu, nhưng phải trở thành người không thể gặp, biện pháp tốt nhất là tận lực không nên để cho người ngoài tới nhà.

Tuy nói Phó Trạch Văn muốn đính hôn với Đới Tuyết Dao, thế nhưng hắn xưa nay không nghĩ tới muốn cùng Đới Tuyết Dao chia sẻ bí mật này, có thể nói, ở nơi sâu thẳm trong trái tim, hắn cũng không phải quá tín nhiệm Đới Tuyết Dao.

Hắn nghĩ tới vô cùng tốt, hắn cảm thấy Đới Tuyết Dao nên hiểu cho hắn, đính hôn chỉ là chậm lại mà thôi, cũng không phải hủy bỏ, hai người đều cùng một chỗ 5, 6 năm, nhiều năm như vậy cũng đã chờ được, cũng không vội 1 2 năm, hắn nói với Đới Tuyết Dao lấy cớ là Phó A Bảo ngã bệnh, thân thể không tốt, bác sĩ nói cần tu dưỡng khoảng 1 năm, trong nhà không có tâm tư làm hỉ sự, vì thế tạm thời chậm lại, chờ thân thể A Bảo khỏe mạnh lại nói.

Nhưng hiển nhiên hắn nghĩ lầm rồi, Đới Tuyết Dao hoàn toàn không thể tiếp nhận chuyện đính hôn chậm lại này, cô vốn cảm thấy tháng 10 đã rất muộn, cô đã chờ ngày đó nhiều năm như vậy, mắt thấy thành công đang ở trước mắt, hiện tại đột nhiên nói cho cô biết còn phải chậm lại đến sang năm, bất luận lý do nào cô đều không thể tiếp thu!

Hơn nữa Đới Tuyết Dao hoài nghi, Phó Trạch Văn căn bản là lấy Phó A Bảo làm cái cớ, vì em trai cái gì, cô thấy Hạ Tình mới là thật, rõ ràng trước kia cũng đã nói xong rồi, thiệp mời gần đây cũng cần phát ra ngoài, nhưng sau khi ở yến hội tình cờ gặp Hạ TÌnh, Phó Trạch Văn liền chậm trễ đính hôn, trước sau mới bất quá một ngày a, muốn nói trong đó không có liên hệ, đánh chết Đới Tuyết Dao cũng không tin!

Hạ Tình thực sự là nằm cũng trúng đạn.

Trong lòng Đới Tuyết Dao hỏa a, hận không thể tại chỗ liền để Phó Trạch Văn nói thanh thanh sở sở, nhưng như vậy cô sẽ không có đường lui, nếu như cô khóc om sòm, Phó Trạch Văn nói không chừng sẽ nhờ đó mà hủy bỏ, chỉ có tiếp tục giả bộ nhược thế mới là lựa chọn chính xác, để Phó Trạch Văn đối với cô sản sinh lòng áy náy.

Giống như năm đó vậy, khi đó mình không phải lựa chọn dựa vào cái này để trói chặt Phó Trạch Văn sao.

Phó Trạch Văn hẹn Đới Tuyết Dao tới một nhà hàng bàn chuyện này, hắn không thể dẫn cô về nhà, sau khi hắn nói chậm lại chuyện đính hôn lúc đó xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi.

"Em không đồng ý?" Phó Trạch Văn không quá cao hứng, tuy nói hắn muốn đổi thời gian đính hôn, nhưng lại không phải không đính hôn, chỉ là chậm lại, nhà bọn họ hiện tại có tình huống đặc biệt, tình huống đặc biệt xử lý đặc biệt, trong nhà có bệnh nhân không có tâm tư làm hỉ sự không phải rất bình thường sao.

"Không phải." Đới Tuyết Dao vội vã trả lời, "Em chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ."

"Anh rất xin lỗi, thế nhưng anh rất lo lắng về tình hình của A Bảo, căn bản không có tâm tư gì đính hôn, thế nhưng anh bảo đảm, muộn nhất là chậm lại đến mồng 1 tháng 5 sang năm, sẽ không đổi chủ ý nữa." Phó Trạch Văn bảo đảm nói.

Đới Tuyết Dao hoàn toàn không tin, cô đã hoàn toàn nhận định Phó Trạch Văn đang tìm cớ, vì em trai cái gì, hắn trăm phần trăm là vì Hạ TÌnh mới chậm đính hôn lại, nhất định là nhìn thấy Hạ Tình liền hối hận rồi (t cũng chỉ mong thế lắm -_-), nam nhân chính là như vậy, ăn trong bát nhìn trong nồi, nhất định là muốn kéo dài, vạn nhất Hạ Tình không đồng ý, hắn vẫn còn một vỏ xe phòng hờ! (ý là vẫn còn đường lui)

Phó Trạch Văn nếu như biết trong lòng Đới Tuyết Dao đang suy nghĩ gì, tuyệt đối muốn dính mặt cô lại, lấy thân phận địa vị của hắn, còn phải tìm vỏ xe phòng hờ? Hắn não tàn a?! Hắn thiếu nữ nhân không ai cần như vậy?!

Coi như theo đuổi không được Hạ Tình, nhưng chỉ cần hắn muốn, đủ loại con gái tốt khẳng định đứng xếp hàng theo đuổi cầu xin hắn, hắn cần tìm vỏ xe phòng hờ cung cấp sao?

Nhưng hiển nhiên Phó Trạch Văn không biết trong lòng Đới Tuyết Dao đang suy nghĩ gì, hắn tiếp tục nói: "Anh sẽ tự mình nói chuyện với chú dì về việc này, cũng may thiệp mời vẫn chưa phát, chậm lại cũng không có ảnh hưởng gì, sau đó lúc đưa em về sẽ nói rõ ràng với bọn họ đi."

Đới Tuyết Dao cuống lên, "Thế nhưng khách sạn không phải đã đặt trước sao?" Tới nhà cô cùng cha mẹ cô nói chuyện, vậy thì sẽ trở thành sự thật lúc trước, khả năng cứu vãn gì cũng không có.

"Lùi lại là được rồi." Phó Trạch Văn hoàn toàn không cảm thấy đây là chuyện ghê gớm gì, cũng chỉ là lãng phí chút tiền mà thôi.

Đới Tuyết Dao suy nghĩ một chút hỏi: "A Bảo đến cùng là bị bệnh gì a, nghiêm trọng như thế cần dưỡng một năm?" Cô ngược lại muốn nghe một chút Phó Trạch Văn có thể nói ra được bệnh gì.

"Không phải bẹnh gì nghiêm trọng, chính là cần tĩnh dưỡng, bác sĩ nói dưỡng tầm một năm rưỡi còn chưa tốt." Phó Trạch Văn hàm hồ nói.

Liền ra vẻ bệnh cũng không muốn nói với cô, Đới Tuyết Dao càng thêm hoài nghi, cô muốn nói chút gì, thế nhưng sau đó ngẫm lại, có nói cô nói kỳ thực thật không thích hợp, có vẻ cô rất nóng ruột, liền ngậm miệng, nếu Phó Trạch Văn muốn tới nhà cô nói với cha mẹ cô, vậy thì viết văn ở đây đi.

"Em biết rồi, sau đó tới nhà em cùng ba mẹ em nói một chút đi, chuyện nay em không có ý kiến gì, chính là sợ ba mẹ em lo lắng, anh tự mình nói với bọn họ một chút cũng được để cho bọn họ yên tậm." Đới Tuyết Dao có chút đáng thương nói, "Anh cũng biết, cha mẹ em vẫn cảm thấy em không xứng với anh, lúc trước nhà anh nói muốn cùng em đính hôn bọn họ căn bản không dám tin, vì thế không nói với bọn họ rõ ràng bọn họ nhất định sẽ suy nghĩ lung tung, tuổi bọn họ đã cao, em cũng không muốn để bọn họ lo lắng."

Phó Trạch Văn gật đầu, cái này hắn cũng có thể lý giải, đính hôn cũng không phải việc nhỏ, chậm lại xác thực nên hảo hảo nói rõ ràng, miễn cho hai nhà có hiểu lầm gì.

Hai người đạt tới nhận thức chung, cơm tối mau ăn cho tới khi xong Đới Tuyết Dao nói muốn tới phòng rửa tay bổ trang, sau đó cô đến phòng rửa tay liền gọi điện thoại về nhà, người nhận điện thoại là mẹ của Đới Tuyết Dao Lý Tú Vân.

"Mẹ, người mau mau an bài giúp con một chút, gọi mấy người họ hàng tới, càng nhiều càng tốt, mời bọn họ tới nhà chơi, sau đó con với Trạch Văn muốn tới." Đây là chủ ý Đới Tuyết Dao đột nhiên nghĩ đến.

Lý Tú Vân cảm thấy không hiểu ra sao, con gái mang bạn trai trở về, gọi thân thích tới làm cái gì, cũng đã là buổi tối, đã qua thời gian cơm tối, "Gọi người tới là cái gì a?"

Đới Tuyết Dao liền đơn giản cùng Lý Tú Vân nói ra chuyện muốn trì hoãn đính hôn.

Lý Tú Vân cả kinh, bà sốt sắng nói: "Cái gì, muốn trì hoãn, tại sao?!" Con gái đợi nhiều năm như vậy thật vất vả nhịn đến đính hôn, ngày tốt của bọn họ cũng sắp đến rồi, làm sao đột nhiên xảy ra biến cố?!

"Mẹ người đừng vội, con có chủ ý, mẹ theo lời con nói mà làm." Sau đó Đới Tuyết Dao liền đem chủ ý của mình nói một lần, cô cũng không tin, ở dưới dạng tình huống này, Phó Trạch Văn còn có thể nói ra loại câu đính hôn cần trì hoãn.

Phó Trạch Văn lúc trước lựa chọn cô cũng là bởi vì áy náy, Đới Tuyết Dao tin, thủ đoạn giống nhau khẳng định còn có thể hữu hiệu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi