Chử Ấn dùng đầu lưỡi liếm liếm vết máu bên môi, vô tình lườm Tống Tiểu Hổ một cái, cười nói: “Hôm nay ta chơi rất vui ~ tiểu Hổ ~ thật là mong cuộc gặp mặt lần sau ~”
Tống Tiểu Hổ nghiêm nghị không sợ hãi ôm quyền nói: “Ta đây sẽ chờ.”
Chử Ấn vung tay, con bạch đầu ưng đang dán lấy Đại Bạch cẩn thận na từng bước đi tới, ánh mắt nhìn Đại Bạch không nỡ xa rời giống như sắp sinh ly tử biệt đến nơi. Gã đứng chờ không kiên nhẫn, một cước đá nó té ngã ngửa.
Lăng Hạ nhìn ra nỗi lo lắng hãi hùng trong đôi mắt nhỏ của Đại Bạch, nhịn không được tiến lên trước nói: “Chử trưởng lão, chậm đã.”
Chử Ấn nhướng mắy, cười nói: “Ma Tôn phu nhân ~ còn có gì phân phó?”
Lăng Hạ ngẩn ngơ, mặt liền đỏ lên, đây là kiểu xưng hô chó má gì? Hắn nhẫn nại chỉ chỉ con bạch đầu ưng, nói: “Chử trưởng lão, tuy rằng có chút đột ngột, nhưng tại hạ vẫn muốn cầu ngươi con chim này.”
Chử Ấn hơi ngoài ý muốn, Bách Thú uyển của gã thuần dưỡng không dưới mười con bạch đầu ưng này, ở trong mắt gã, mệnh mấy con súc sinh này chỉ như tờ giấy, đương nhiên sẽ không để ý, vì thế trêu đùa: “Phu nhân có lệnh ~ thuộc hạ đương nhiên không dám không theo ~”
Gã nói xong lại làm ra vẻ cúi người thi lễ, nháy mắt một cái đã biến mất.
Mọi việc thuận lợi như vậy, Lăng Hạ cảm thấy bất khả tư nghị, ngẩn người một hồi mới phản ứng kịp.
Con bạch đầu ưng kia biết bản thân đã được tự do, lập tức uỵch cánh nửa bay nửa chạy tới, dán lên người Đại Bạch hảo hảo thân thiết một hồi. Đại Bạch thở hổn hển muốn vung cánh hất nó ngã qua một bên, nhưng cuối cùng vẫn bất động, nhẫn nại để đối phương cọ tới cọ lui trên cổ nó.
[Con đường “tềnh” của Đại Bạch cũng gian nan không kém a~ ]
Lăng Hạ quyết định gọi con bạch đầu ưng này là Tiểu Bạch —— tuy rằng thân hình nó lớn hơn Đại Bạch một ít.
Vừa đi vừa trò chuyện với Tống Tiểu Hổ, rất thoải mái vui vẻ. Tống Tiểu Hổ dạy cho Lăng Hạ một ít pháp môn luyện công, tuy rằng không thuyết minh chuẩn sát rõ ràng như Ngự Chi Tuyệt, nhưng công pháp đại khí hắn truyền thụ thật thuần khiết, Lăng Hạ được lợi không ít.
Trong lúc đó A Ly ghé vào vai Lăng Hạ lười biếng híp mắt, Đại Bạch và Tiểu Bạch ở xa xa phía sau vui chơi nô đùa, Lăng Hạ thật săn sóc không quay đầu lại quấy rầy.
Bất tri bất giác đến một bờ sông, Tống Tiểu Hổ xăn ống quần nhảy xuống bắt cá, A Ly cũng lặn xuống nước đùa bỡn đuổi theo mấy con cá. Lăng Hạ nhớ tới những ngày nướng cá ngủ trong sơn động cùng hai tiểu hài tử thời thiếu niên, bất giác bật cười, vội vàng hỗ trợ nhặt chút củi nhóm lửa.
Đống lửa rất nhanh đã được chuẩn bị tốt, Tống Tiểu Hổ thành thạo giết cá làm sạch nội tạng, đặt lên lửa để nướng, Lăng Hạ liền hỗ trợ lật cá thêm gia vị.
Nhìn Tống Tiểu Hổ hết sức chuyên chú cá nướng, Lăng Hạ bất giác có chút đau lòng. A Ly tuy rằng thông minh nhưng lại không nói chuyện được, hơn nữa tuy rằng nhân vật chính có nhiều bằng hữu, nhưng phần lớn thời gian hắn chỉ có một mình. . . . . . Quả nhiên cần phải tìm một người bạn ôn nhu săn sóc đi cùng?
“Thơm quá. . . . . . Không mời ta cùng ăn sao?” Thanh âm từ tính trầm thấp quen thuộc đột nhiên truyền tới từ phía sau lưng.
Lăng Hạ bất giác nở nụ cười, xoay người nói: “A Tuyệt?”
Tống Tiểu Hổ lộ ra hai lúm đồng tiền đứng lên nói: “A Tuyệt, ngươi tới vừa khéo.” Sau khi Lăng Hạ rời đi lần trước, đã hơn ba năm hắn không gặp Ngự Chi Tuyệt, bây giờ thật mừng rỡ không thôi.
Ngự Chi Tuyệt chậm rãi đi tới ngồi giữa hai người, nhận lấy con cá nướng trong tay Lăng Hạ cắn một ngụm nói: “Thơm quá.”
Lăng Hạ vui vẻ, ánh mắt cũng nhu hòa hơn. Mấy năm nay ba người khó có thể ngồi chung với nhau giống hồi nhỏ như vậy. . . . . . khác là, hai thiếu niên năm đó đều đã trưởng thành rồi, trở nên ưu tú mà chói mắt.
Lăng Hạ cầm một con cá đút cho A Ly, lại lấy mấy cái lá cẩn thận bọc vài con cá đưa cho Đại Bạch và Tiểu Bạch.
Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn vội vã xoay quanh, cơn ghen trong lòng càng tăng.
Tống Tiểu Hổ từng miếng từng miếng ăn rất ngon, cười nói: “A Tuyệt, đã lâu không tỷ thí với ngươi, đánh một hồi chứ?”
Đầu Lăng Hạ đầy hắc tuyến, nhân vật chính vừa mới đấu xong với Chử Ấn mà? Hắn đang muốn nói, Ngự Chi Tuyệt đã buông con cá mới ăn một nửa trong tay xuống, tao nhã dùng khăn lụa lau khóe miệng một chút, không chút để ý nói: “Không bằng hiện tại?”
“Tốt lắm!” Tống Tiểu Hổ dùng tay áo lau qua loa khóe miệng một chút, lườm Ngự Chi Tuyệt một cái nói, “Nhưng mà ta có điều kiện, nếu ta thắng, ngươi đưa mộc kiêu cho ta.”
Lăng Hạ sửng sốt, liền nhớ tới đồ vậy quỷ dị gây ảnh hưởng tới Ngự Chi Tuyệt năm đó, việc xảy ra ở mê cung năm đó bây giờ nhớ lại tim hắn vẫn đập rất nhanh, chẳng lẽ bây giờ Ngự Chi Tuyệt vẫn còn giữ nó sao?
Ngự Chi Tuyệt nhíu mày, hừ một tiếng nói: “Đây mới là mục đích thật sự của ngươi khi tới đây đúng không?”
Tống Tiểu Hổ trầm giọng nói: “A Tuyệt, thứ đó rất nguy hiểm, ta biết Lăng đại ca trở về là có liên quan tới nó. Nhưng mà, một khi không thể khống chế lực lượng của nó, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Ta tuyệt đối phải tiêu hủy nó!”
Lăng Hạ nghe vậy rất nghi hoặc, mình có thể trở về thật có liên quan tới thứ kia sao? Hắn nghe Tống Tiểu Hổ nói chém đinh chặt sắt như thế, liền khẩn trương, dù sao thứ tà môn kia hắn cũng gặp qua, liền kéo tay áo Ngự Chi Tuyệt nhẹ giọng nói: “A Tuyệt, dù thắng hay thua, đệ hãy đem vật kia cho tiểu Hổ đi, được không?”
Ngự Chi Tuyệt không chút để ý nói: “Dù sao thứ kia cũng không còn chỗ để dùng. . . . . . Nhưng mà Lăng phải đáp ứng ta một chuyện.”
Mộc kiêu bị Ngự Chi Tuyệt phong ấn trong pháp trận Thủy Nguyệt thiết trí, nhưng pháp khí này vẫn thường thường nói trong lòng y, dụ giỗ y giải phong ấn cho nó. Ngay cả khi sức mạnh của nó vô cùng lớn, nhưng một khi quan hệ đến an nguy của Lăng Hạ, Ngự Chi Tuyệt vẫn không đặt nó trong lòng, cũng từng nghĩ sẽ tiêu hủy nó.
Trước mặt Tống Tiểu Hổ lại gọi thân thiết như vậy, hai gò má của Lăng Hạ bất giác nóng lên. Hắn không được tự nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Khóe miệng Ngự Chi Tuyệt lộ ra một nụ cười bỡn cợt: “Đến lúc đó huynh sẽ biết.”
Lăng Hạ ngẩn người, mặt càng đỏ, Ngự Chi Tuyệt khẳng định là nghĩ tới phương diện kia đi? Thần a! Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ tâm huyết hủy diệt thế giới của Ngự Chi Tuyệt ở trong sách toàn bộ chuyển dời lên người mình! Chắc chắn phải thiêu hủy toàn bộ sách xxx ở thư phòng, chắc chắn!
Tống Tiểu Hổ rút “Cửu thiên hàng ma kiếm” năm đó Lăng Hạ tặng cho hắn từ trong túi trữ vật ra, cười nói: “Lăng đại ca, ta chắc chắn sẽ thắng. A Tuyệt, chúng ta dùng kiếm Lăng đại ca tặng để so thắng bại đi, như thế nào?”
Lăng Hạ cả kinh, vội vàng nói: “Cẩn thận một chút.”
Tống Tiểu Hổ quơ một đường kiếm xinh đẹp, cười nói: “Lăng đại ca yên tâm, ta biết đúng mực.”
Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng liếc nhìn hắn, chậm rãi rút thanh kiếm của mình ra, từ từ rung lên, thân kiếm liền được bao phủ một tầng năng lượng hệ thủy màu lam tinh thuần.
Tuy rằng cuộc chiến không nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến tính mạng của nhân vật chính và nhân vật phản diện, nhưng tình hình chiến đấu vẫn càng ngày càng kịch liệt, trời đất cũng vì cuộc chiến mà biến sắc. Lăng Hạ bị cuồng phong thổi đến mở mắt không ra, chỉ có thể mang A Ly và Đại Bạch Tiểu Bạch tránh ở xa xa, xem cuộc chiến.
Khác với cuộc tỷ thí vừa rồi của Tống Tiểu Hổ và Chử Ấn, không gian bất chợt truyền đến tiếng sấm tiếng băng vỡ, còn có tiếng Tống Tiểu Hổ rống lên và tiếng hai thanh kiếm va vào nhau. Ngay cả khi Lăng Hạ biết kết cục của hai người sẽ không giống trong sách, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng.
Đánh tới khi trời tối hai người mới ngừng, chậm rãi đi ra giữa đống hoang tàn. Lăng Hạ vội vàng chạy tới cẩn thận đánh giá, nhìn hai người đều không có thương tích gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tống Tiểu Hổ ủ rũ nâng thanh kiếm bị gãy hét lớn với Ngự Chi Tuyệt ở phía sau: “A Tuyệt, ngươi hơi quá đáng! Thắng thì thắng, sao lại phá hư thanh kiếm Lăng đại ca tặng ta!”
Ngự Chi Tuyệt chậm rì rì tra kiếm vào vỏ, không kiên nhẫn nói: “Ai bảo ngươi không buông tay cất kiếm?”
Lăng Hạ trách cứ liếc Ngự Chi Tuyệt một cái, trong lòng hơi buồn cười, hai người này sao vẫn như hồi nhỏ thích tranh cao thấp vậy? Hắn vội vàng tiến tới cầm thanh kiếm gãy lên cẩn thận kiểm tra, trầm tư nói: “Tiểu Hổ đừng lo, có thể hàn lại, cứ để cho ta.”
Có vậy Tống Tiểu Hổ mới hết ảo não, trừng mắt nói với Ngự Chi Tuyệt: “Tuy rằng kiếm thuật ngươi thắng ta, nhưng nếu là thực chiến, A Tuyệt ngươi bây giờ chắc chắn không phải là đối thủ của ta ——lực tinh thần và năng lượng nguyên tố của ngươi ít hơn trước kia rất nhiều, vì sao vậy?”
Lăng Hạ cả kinh, vội vàng nhìn về phía Ngự Chi Tuyệt, lo lắng nói: “A Tuyệt, trước kia đệ bị thương sao?”
Ngự Chi Tuyệt bị hắn nhìn mà bối rối, dừng một chút mới nói: “Không có, huynh đừng nghe tiểu Hổ nói bậy.”
Lăng Hạ biết bây giờ y sẽ không nói, chỉ âm thầm ghi vào lòng, lúc về sẽ từ từ hỏi.
Vì phải tu bổ lại thanh kiếm đã gãy, Tống Tiểu Hổ cần lưu lại trong này vài ngày. Lăng Hạ rất vui vẻ, một đường trò chuyện cười đùa với Tống Tiểu Hổ từ từ trở về, Ngự Chi Tuyệt đi bên cạnh Lăng Hạ, mặt càng ngày càng đen.
Lăng Hạ nhớ tới một chuyện, cười hỏi Tống Tiểu Hổ: “Đúng rồi, lần trước cáo biệt quá vội vàng nên quên hỏi, tiểu Hổ có hay liên hệ với Mộ Dung cô nương không? Không biết nàng có biện pháp nào chữa khỏi chứng rụng lông của Đại Bạch không nữa?”
Tống Tiểu Hổ lắc đầu, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng đề nghị: “Ta cùng nàng không gặp nhau hơn một năm nay rồi. . . . . . Không bằng chút nữa Lăng đại ca và ta đến Thánh Nữ Phong tìm nàng?”
Ngự Chi Tuyệt nhăn mày lại, túm chặt tay Lăng Hạ, lạnh lùng lườm Tống Tiểu Hổ một cái, nói: “Ma tu đạo ta không thiếu người, Lăng, chuyện này giao cho ta đi, đừng tìm nữ nhân kia được không?”
Tống Tiểu Hổ lập tức cười phá lên: “Ta chưa từng nghe ai nói ở ma tu đạo có người có y thuật cao hơn Mộ Dung cô nương . . . . . .”
Lăng Hạ chần chờ nhìn Ngự Chi Tuyệt, đây là. . . . . . Ghen tị? Bây giờ phần lớn thời gian Ma Tôn đại nhân luôn là Boss bí hiểm, giờ lại cãi nhau với Tống Tiểu Hổ như tiểu hài tử, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười. Năm đó đúng là hắn đối xử tốt với Mộ Dung Tuyết hơn mấy cô nương khác một chút, nhưng không có liên quan đến tư tình nam nữ.
Lăng Hạ cần một chút thời gian để tu bổ kiếm, khoảng ba ngày. Thời gian dài không luyện pháp khí cao giai, Lăng Hạ cũng cảm thấy ngứa tay, tức thời liền chuẩn bị bắt đầu. Tống Tiểu Hổ bị an bài rất xa nơi này, nhưng mà nhân vật chính phải lưu lại, nói rằng có thể hỗ trợ Lăng Hạ tu bổ kiếm.
Ngự Chi Tuyệt nghẹn một ngày rốt cục nhịn không nổi nữa, nổi giận ném A Ly ở trên người Lăng Hạ ra ngoài cửa sổ, lại đá Tống Tiểu Hổ ra khỏi cửa, Đại Bạch Tiểu Bạch thấy tình thế không ổn đã sớm song song bay rất xa.
Tống Tiểu Hổ bật dậy không hiểu nói: “A Tuyệt, ngươi nổi điên cái gì?”
Ngự Chi Tuyệt híp mắt nói: “Bây giờ là thời gian ta và Lăng thân thiết, ngươi muốn nhìn sao?”
Y nói xong liền kéo cổ áo Lăng Hạ, dùng sức đè đầu hắn lại bắt đầu hôn, vừa hôn vừa khiêu khích nhìn Tống Tiểu Hổ.
Lăng Hạ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một chút, miệng lập tức bị hôn sít sao. Hắn hoàn toàn không ngờ Ngự Chi Tuyệt sẽ giở chiêu này trước mặt Tống Tiểu Hổ, vừa nóng vừa giận hé miệng trách cứ, lại bị đầu lưỡi Ngự Chi Tuyệt nhân cơ hội xâm nhập tiến vào, chỉ có thể phát ra một ít tiếng “Ưm ưm” rất nhỏ.
Tiếng môi lưỡi quyện lấy nhau càng ngày càng vang, Lăng Hạ bị hôn đến đầu óc choáng váng, cơ thể dần dần nóng lên, hồn nhiên quên mất bản thân đang ở nơi nào. Hai tay hắn khó khăn bắt lấy quần áo Ngự Chi Tuyệt, bất giác bắt đầu chủ động ngẩng đầu đáp lại.
Ánh mắt Tống Tiểu Hổ càng trừng càng lớn, dù hắn một thân một mình xông vào đầm rồng hang hổ nhưng cũng chưa từng luống cuống tay chân giống như bây giờ, khuôn mặt màu mạch sắc lúc này đã hồng đến mức có thể nhỏ máu. Ánh mắt hắn không biết nên để vào đâu, thanh âm ái muội kia vẫn cứ hướng vào lỗ tai hắn mà chui, đi cũng không được ở lại cũng không xong.
Rốt cục Ngự Chi Tuyệt cũng ngừng lại, ánh mắt vẫn thanh minh, ôm Lăng Hạ lạnh lùng nói: “Tống Tiểu Hổ, ngươi còn tính nhìn tiếp sao?”
Nhân vật chính đáng thương như được đại xá, ánh mắt mơ hồ lắp bắp nói: “Ta, ta đi.”
Hắn túm lấy A Ly vừa nhảy vào cửa sổ một lần nữa, chạy như điên ra ngoài, giống như phía sau có lũ lụt thú dữ đuổi theo vậy.
Lăng Hạ thở dốc một trận, ánh mắt mê mang cũng khôi phục thanh minh. Hắn nhìn khuôn mặt tuấn tú thích ý ngay trước mắt, rốt cục nhớ lại một màn vừa rồi —— sá! Sau này gương mặt già của hắn làm sao gặp nhân vật chính a!!!