KẾT CỤC CỦA VIỆC CỨU NHẦM VAI ÁC

---•---
Học bá chạy đến phòng thi, nhưng bài thi lại mất tích...
Tống Thanh Thời bị đả kích nghiêm trọng nhất từ trước đến nay, y vẫn chưa bỏ cuộc mà đi loanh quanh vài vòng, sau khi xác định không tìm thấy người, đầu óc vô cùng hỗn loạn. Dựa theo tính cách của Phó Đông Lai được mô tả trong nguyên tác, có lẽ bây giờ Khúc Ngọc Dung đã bị làm chuyện không thể miêu tả, nhiệm vụ của y coi như thất bại rồi sao?
Y thử dò hỏi Mặc Uyên kiếm tôn ở trong đầu xem nên làm gì bây giờ...
Pháp trận của Mặc Uyên kiếm tôn đáng tin cậy hơn hệ thống lão sư nhiều, tự động nhảy ra đáp án: Lựa chọn thất bại, trực tiếp rời khỏi nhiệm vụ.
Đây chỉ là pháp trận, cũng không phải thế giới chân thật, làm một người câm vừa nghèo lại vừa xấu cũng rất nhàm chán.
Tống Thanh Thời cũng muốn bỏ cuộc, đi lãnh phần thưởng khuyến khích, nhưng khi nghĩ đến thiếu niên ở nhà có quan hệ chặt chẽ với Phượng Quân, bèn cảm thấy không ổn, có thế nào cũng không thể chọn từ bỏ được. Y đến cửa hàng mua chút gạo, mì và thức ăn, rồi nặng nề bước về nhà, muốn gặp Vô Hoan, nấu gì đó cho hắn ăn, rồi ngẫm lại xem tương lai phải làm gì bây giờ...
Vô Hoan khoác áo ngoài, ngồi trên giường, đang rất nghiêm túc dùng ngón tay chấm nước, luyện tập từng nét từng nét trên tấm gỗ có khắc chữ. Hắn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở ngoài cửa, nhanh chóng cầm lấy tấm gỗ, vui mừng đưa qua: "Ngươi đã về rồi, mau đến đây xem, ta viết có đúng không?"
Thiếu niên mười bốn tuổi, rút đi sự tính kế và tâm cơ, lộ ra dáng vẻ chân thật.
Hắn đã thành công rời khỏi địa ngục, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới, trong đầu cũng có kế hoạch mới.
Tống Thanh Thời chần chờ nhìn tấm gỗ, mỗi một chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo, nét chữ tuy đúng, nhưng không thấy rõ vị trí, chữ chồng lên chữ, không thể phân biệt được. Y không có cách nào nói được lời khích lệ, bèn kéo lấy tay của Vô Hoan, đặt lên đầu mình, dùng sức gật gật giống như chú cún nhỏ, tỏ vẻ vô cùng tán đồng, tán đồng mười ngàn lần.
"Ngươi thật thú vị," Vô Hoan bị y chọc cười, xoa xoa mái tóc dài, rồi thu tay về, ngượng ngùng hỏi, "Nếu... Ta học xong những chữ này, là có thể biết ngươi đang nói gì phải không?"
Tống Thanh Thời ngẩn người.
"Ngươi thật tốt," Vô Hoan quý trọng vuốt nhẹ chữ viết trên tấm gỗ, sau đó cúi đầu, vén tóc đen thật dài lên, che khuất vành tai bắt đầu nóng ran, âm thanh rất nhẹ, "Từ trước đến nay chưa có ai đối xử tốt với ta như vậy..."
Hắn là một người mù vô dụng, không nghĩ ra được gì để đền đáp cho đối phương.
"Ta không có nơi nào để đi, ngươi có thể cho ta ở lại được không?" Vô Hoan cẩn thận hỏi, "Tuy rằng ta không nhìn thấy, nhưng mà ta rất thông minh, trong sinh hoạt sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi, ta biết nấu cơm, dọn dẹp, ta cũng sẽ cố gắng học chữ, để hiểu lời mà ngươi muốn nói. Ta có thể làm âm thanh của ngươi, thay ngươi nói chuyện..."
Vốn dĩ những việc này không được xem là báo đáp, chỉ là đang liên lụy đối phương mà thôi.
Vô Hoan xấu hổ đến nỗi đỏ mặt, có hơi may mắn vì mình không nhìn thấy biểu tình của đối phương.
Hắn cảm thấy mình giống như người sắp chết đuối, ôm chặt một khúc gỗ mỏng manh trôi ngang qua, muốn giãy giụa bò ra, rõ ràng biết khúc gỗ này nhỏ yếu như vậy, rất có thể sẽ không chịu được trọng lượng của mình, nhưng vẫn không muốn buông tay, hắn cảm thấy không còn chỗ dung thân vì sự đê tiện của mình...
Vô Hoan cúi đầu càng thấp, gần như muốn vùi vào trong chăn.
Trong đôi mắt của Tống Thanh Thời mơ hồ có hơi nước, rốt cuộc y không có cách nào suy nghĩ được nữa, Phượng Quân trong đầu và Vô Hoan trước mắt chồng khớp lên nhau, y cảm thấy trong ký ức đã mất đi của mình, từng gặp qua dáng vẻ Vô Hoan thê thảm bất lực hơn cả hiện tại, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, trái tim sẽ lập tức nhói đau. Dù nhiệm vụ của Mặc Uyên kiếm tôn là gì, dù đây là ảo cảnh hay là hồi ức, y đều không quan tâm, chỉ cần người trước mắt này là Vô Hoan, là quá khứ của Phượng Quân là đủ rồi.
Sau khi đưa ra quyết định, trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều.
Tống Thanh Thời cảm thấy cả người đều thoải mái.
Y lau nước mắt, ngồi bên mép giường của Vô Hoan, sờ đôi mắt xinh đẹp kia, nghiêm túc dùng khẩu hình hứa hẹn với hắn: Đừng sợ, ta sẽ không rời đi, ta sẽ chữa khỏi đôi mắt của ngươi, chữa khỏi thân thể của ngươi, chữa khỏi trái tim của ngươi, dù cho ngàn khó vạn khó, ta cũng vĩnh viễn không từ bỏ...
"Hình như ta đã nghe được đáp án ở trong lòng của ngươi," Vô Hoan nắm chặt đôi tay ôn nhu kia, đặt ở bên tai, cẩn thận cảm thụ nhịp tim của hai người, đây là hạnh phúc mà ngôn ngữ không thể diễn tả được bằng lời, thật lâu sau, cuối cùng đôi mắt hắn cũng đỏ hoe, "Cảm ơn ngươi, ta rất vui."
Tống Thanh Thời lại lấy tấm gỗ và dao nhỏ, bắt đầu dạy chữ.
Vô Hoan ngửi hương thuốc sạch sẽ trên người y, nhích lại gần.
Tống Thanh Thời cầm lấy tay hắn, viết lại những nét bút trên tấm gỗ hết lần này đến lần khác, mỗi lần dạy một chữ mới, là sẽ lấy đồ vật hoặc là khoa tay múa chân, làm ra đủ loại động tác kỳ quái, để hắn suy đoán đó là chữ gì, Vô Hoan luôn đoán sai vô số lần, vòng quanh rất nhiều hướng không biết nên khóc hay cười mới có thể đoán ra đáp án chính xác.
Chẳng hạn như, y tìm một cục đá màu xanh lá, muốn để Vô Hoan biết tên của mình là: Thanh Thời, Thanh Thời, Thanh Thời...
Vô Hoan sờ soạng hồi lâu, đã hiểu: "Ngươi tên là Thạch Đầu."
Tống Thanh Thời: "..."
Hai người ghé đầu vào nhau, tiếng cười không dứt, dù là gian nhà đơn sơ nhất, cũng là chiếc tổ thoải mái nhất.
...
Vào phòng thi làm mất bài thi, y đã hoảng hốt, nói không chừng ngày nào đó bài thi bay trở về thì sao?
Tống Thanh Thời quyết định không buông tay, ngoan ngoãn ở bên cạnh Vô Hoan, đợi chừng nào Mặc Uyên kiếm tôn tuyên bố nhiệm vụ thất bại, đá y ra khỏi pháp trận mới thôi. Tuy rằng tu tiên giới rất lớn, nói không chừng y may mắn, gặp được Khúc Ngọc Dung thì sao? Đến lúc đó sẽ mang hắn về, tẩy não lại, trị liệu tâm lý, chữa khỏi hội chứng Stockholm, không lấy được một trăm điểm, nhưng lấy sáu mươi điểm cũng được rồi, nếu không đạt tiêu chuẩn, thì ôm đùi của thầy giáo, xem có thể thi lại được không.
Vui vẻ một ngày thì được một ngày, vui vẻ một năm thì được một năm...
Tống Thanh Thời nghĩ thông suốt rồi, làm việc cũng không bó tay bó chân nữa, y đặt hết toàn bộ tinh lực lên người Vô Hoan, mỗi ngày hái thuốc sắc thuốc, xoa bóp trị liệu, vệ sinh rửa mặt. Lần đầu tiên Vô Hoan được y hầu hạ đi ngoài ở trên giường, lại tiếp tục hiểu lầm kỳ quái, mặt đỏ lên, nắm quần sống chết không chịu cởi, lăn lộn hồi lâu mới hiểu được ý của đối phương, khi lau phía sau cũng rất thuận theo.
Hắn không dám phản kháng, ngoan ngoãn trị liệu, chỉ mong sớm ngày thoát khỏi trạng thái xấu hổ nằm bất động ở trên giường.
May mà, Vô Hoan là linh căn hệ mộc, vết thương khôi phục rất nhanh, hơn nữa có các loại linh dược phụ trợ, ước chừng hắn nằm ở trên giường khoảng một tháng, học được hơn hai trăm chữ, là có thể chống gậy xuống đất, luyện tập đi lại. Rất nhanh hắn đã nhớ rõ cách bố trí ở trong phòng, sờ soạng mấy lần, đã học được cách sắp xếp và thu dọn ngăn nắp.
Áp lực trên vai Tống Thanh Thời nhẹ đi rất nhiều.
Khả năng nấu nướng của y vô cùng kém, chỉ biết nấu cháo trắng và mì với canh suông, thử hầm canh gà cũng có thể làm ra hương vị vô cùng quái dị, đen tuyền, có đủ cả năm vị, khó ăn đến nỗi thiếu chút nữa khiến Vô Hoan nôn ra, nhưng hắn vẫn căng da đầu uống hết, kết quả khiến hệ tiêu hóa xảy ra vấn đề, lại phải uống thuốc.
Tống Thanh Thời cực kỳ áy náy, thề phải cố gắng học nấu ăn.
Cuối cùng Vô Hoan cũng biết tại sao y lại gầy như vậy, liều chết khuyên y từ bỏ việc nghiên cứu nấu cơm, sau đó tự mình xuống bếp, dùng xúc giác để cảm nhận nhiệt độ của hơi nước, nhớ kỹ chỗ đặt gia vị, sau khi nghiên cứu mấy lần, dùng cách hầm nấu, làm ra rất nhiều loại canh và cháo, còn nghiên cứu ra cách hấp cơm và bánh bao, mỗi ngày cho Tống Thanh Thời ăn tựa như nhồi cơm cho vịt, trước khi ngủ còn phải bắt y lại sờ soạng xương cốt, ước lượng cân nặng, nhìn xem có nuôi béo lên không.
Sau khi Tống Thanh Thời thấy hắn làm việc nhà không có vấn đề gì, thì cũng đặt tâm tư vào việc hái thuốc luyện đan và tu luyện, trước kia y không thèm để ý đến tiền tài và chất lượng cuộc sống, nhưng hiện giờ phải nuôi đại mỹ nhân Vô Hoan, cũng không thể tùy tiện chắp vá như vậy được.
Y sử dụng nguyên dược liệu hiện có, luyện chế không ít đan dược phổ thông để đi bán, nhưng đáng tiếc dù y có nói được cũng không phải là đối thủ của gian thương, hiện giờ không nói được, lại càng bị hố đến bất lực, cũng may y rộng lòng không so đo, hiệu suất luyện thuốc cũng cao, hơn nữa phẩm chất của đan dược rất tốt, còn may mắn nhận được một hai đơn đặt hàng, ít nhiều gì vẫn tích góp được vài viên linh thạch.
Nguyên liệu để luyện ra Huyền Thiên Thái Minh Đan không thể tìm thấy ở những nơi nhỏ bé bình thường, Thiên Hương Lâu đặt trọng điểm tìm người lên Khúc Ngọc Dung, nhưng cũng đã tìm Vô Hoan hơn nửa tháng, mà vẫn không tìm thấy, cho rằng Vô Hoan đã chết hoặc là bị bắt đi rồi, nên cũng từ bỏ tìm kiếm. Bọn họ bèn nhân cơ hội này trốn xa một chút, để tránh xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, bị Thiên Hương Lâu phát hiện ra tung tích của Vô Hoan.
Tống Thanh Thời dùng cử chỉ và chữ viết để giao tiếp đơn giản với Vô Hoan.
Mặt của Vô Hoan đã khôi phục, tuy rằng thân thể vẫn chưa trưởng thành, những đã thấy được vẻ khuynh thành, tựa như bảo vật mê người, vì chuyện này mà Tống Thanh Thời suy nghĩ rất lâu, y làm ra một loại thuốc cao đặc biệt, bôi lên người Vô Hoan, khiến cho mặt và tay chân của hắn vừa vàng lại vừa đen, vốn dĩ mười phần nhan sắc cũng chỉ còn lại bốn phần. Loại thuốc cao này phải dùng nước thuốc đặc chế mới có thể rửa sạch, tuy rằng sử dụng lâu dài sẽ khiến làn da tổn hại, sẽ trở nên thô ráp, nhưng chính Vô Hoan cũng không để bụng, hơn nữa sau khi ngừng thuốc rồi bảo dưỡng một đoạn thời gian là sẽ trở lại như bình thường.
Tống Thanh Thời cảm thấy vẫn chưa đủ xấu, nên làm thêm vết sẹo bị bỏng, dán lên má hắn, che khuất nốt lệ chí kia, lại cho hắn mặc quần áo cũ mèm rộng thùng thình, che khuất dáng người xinh đẹp, đội màn che cũ lên, nhìn giống như người nhà quê bước ra từ nông thôn. Còn y sao, thân thể vẫn chưa được nuôi dưỡng tốt, dung mạo đủ xấu, không cần phải dịch dung.
Y bán những món đồ có thể bán để đổi lấy tiền mặt, mua một chiếc túi giới tử nho nhỏ, cất lò luyện đan vào, sau đó tìm thợ rèn đặt làm một chiếc hổ căng mà du y thường dùng, định dựa vào chữa bệnh để kiếm tiền sinh hoạt phí. Thợ rèn nhìn bản vẽ một lúc lâu, sau đó lấy chiếc hổ căng mà trước kia có người đặt làm nhưng lại không ai tới lấy, bán rẻ cho y.
Tống Thanh Thời có được hổ căng, lập tức ngây ngẩn cả người.
Hình dạng và kích thước của nó rất giống với hổ căng của Mặc Uyên kiếm tôn, nhưng lại mới tinh và sáng bóng, hơn nữa không có trận pháp và văn tự phức tạp.
Có lẽ... Cách chế tạo hổ căng đều giống như nhau?
Tống Thanh Thời lắc lục lạc, xác định âm thanh rất vang dội, cũng không nghĩ nhiều.
Y chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc, một tay lắc hổ căng, một tay nắm lấy Vô Hoan, bắt đầu cuộc hành trình. Bọn họ đi qua các thị trấn cổ xưa ở nông thôn, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, hầu hết người bệnh mà du y gặp được đều là người nghèo khổ, y phụ trách chữa trị cho người bệnh, Vô Hoan phụ trách giao tiếp với người bệnh, có đôi khi gặp được người đọc sách biết chữ, thì sẽ không thu phí, nhờ người đó hỗ trợ dạy cho Vô Hoan mấy chục chữ, gặp được thợ mộc, cũng không thu phí, nhờ thợ mộc hỗ trợ khắc ra hai quyển sách.
Bọn họ gặp rất nhiều người thú vị, rất nhiều chuyện thú vị, nhưng cũng gặp rất nhiều phiền toái và nguy hiểm.
Xuân đi đông tới, hạ qua thu đến.
Rốt cuộc Vô Hoan cũng thành công lên được Trúc Cơ.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, thời gian trôi thật mau, đã qua mười năm rồi...
Vóc người của thiếu niên cao lên, nhưng vẫn ôn nhu như cũ, hương thuốc cũng vẫn như cũ.
Bọn họ lắc lục lạc, bước qua trăm sông ngàn núi, xông vào đầm rồng hang hổ, nhìn thấy phồn hoa chốn nhân gian.
Nhưng mà, dù đi đến đâu, gặp được chuyện gì...
Bàn tay kia vẫn nắm chặt lấy hắn, chưa bao giờ buông ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi