KHANG KIỀU

Anh từng hứa với người ấy rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng chẳng làm được chuyện gì…Đây là lần thứ hai Miêu Tiểu Cơ cùng Hoắc Liên Ngao xuất hiện trong một bữa tiệc riêng tư với thân phận bạn gái. Giống như lần đầu tiên, địa điểm được chọn là một biệt thự riêng, những người có mặt đều là những nam thanh nữ tú không party nào vắng mặt. Thường thì những người này luôn toát ra cùng một kiểu phong cách: Sống ở biệt thự to, lái những chiếc siêu xe đắt tiền, bố mẹ là những vị khách thường xuyên lên các bảng xếp hạng, xuất hiện ở chốn công cộng thì khiêm tốn, lịch lãm, tới những chỗ riêng tư mới phóng đãng, bất kham.

Vì đã là lần thứ hai nên Miêu Tiểu Cơ cũng không còn quá ngạc nhiên về những lời rác rưởi nghe được từ miệng những con người đó, cũng chẳng buồn thương xót cho động cổ vật, danh tác bị vứt bừa bãi một bên, khi đối mặt với những hành động tán tỉnh trơ trẽn của họ cũng sẽ không chọn cách hoảng hốt quay mặt đi giả vờ ngắm nhìn những ngọn đèn thủy tinh nữa.

Cô khoác tay Hoắc Liên Ngao, yên lặng đi bên cạnh anh.

Đường Vũ Huyên trong bộ lễ phục đen trắng kinh điển cũng khoác tay một người đàn ông cao lớn từ từ đi về phía họ.

“Hi”, “Hi”, sau khi giáp mặt, đôi nam nữ scandal này hờ hững chào hỏi, chuyện hẹn hò của họ quả thật giống như hình dung của Đường Vũ Huyên, ai chơi việc người ấy.

“Mấy tiếng trước, em có gọi cho anh.” Đường Vũ Huyên nói.

“Di động của anh đúng lúc sập nguồn.” Hoắc Liên Ngao trả lời.

Câu trả lời của Hoắc Liên Ngao khiến Miêu Tiểu Cơ mừng thầm trong bụng, ai nói là di động hết pin nào?

Mấy tiếng trước, trong phòng của hộp đêm, người đàn ông vừa nói di động hết pin kia còn nói một câu bằng chất giọng đùa giỡn ác ý pha chút nghiêm túc: “Anh phải tắt di động đi, anh không muốn trong lúc hôn nhau, chúng ta bị làm phiền”. Khi trái tim cô còn đang đập thình thịch dữ dội, anh đã đặt môi xuống.

Cũng chẳng biết Đường Vũ Huyên có tin lời nói của Hoắc Liên Ngao hay không? Ánh mắt Đường Vũ Huyên cứ hờ hững bay từ phía Hoắc Liên Ngao qua Miêu Tiểu Cơ.

Đây là lần đầu tiên Đường Vũ Huyên nhìn cô chính diện. Rướn môi lên, Miêu Tiểu Cơ mỉm cười đáp lại cái nhìn ấy. Nụ cười của cô không nhận được bất kỳ phản hồi nào, rõ ràng Đường Vũ Huyên không coi cô ra gì. Sau ánh mắt ấy, Miêu Tiểu Cơ cảm thấy cõi lòng trở nên âm u, hôm qua ngay trước mặt cô, Hoắc Liên Ngao đã nói câu: “Thi thoảng đổi khẩu vị một chút”.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, các thanh niêm nam nữ chơi đùa đã mệt, ngồi phịch xuống sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Có người ngồi xuống thảm đánh tú lơ khơ, tiếng nhạc Rock nặng nề gào thét được thay bằng tiếng nhạc chầm chậm ru người ta vào giấc ngủ.

Trong số những người chơi tú có cả Đường Vũ Huyên, Hoắc Liên Ngao ngồi trên chiếc sô pha ngay đằng sau cô ta, có vẻ như đang nhìn cô ta chơi lại có vẻ như không phải.

Miêu Tiểu Cơ ngồi trên chiếc sô pha đơn bên trái anh, vừa nghe nhạc vừa ăn uống. Cô khá thích bầu không khí này, như thế này còn bình thường một chút. Mấy người thích náo nhiệt nhất đều đã đi lên gác rồi, Miêu Tiểu Cơ đại khái có thể đoán được họ lên đó làm gì.

Bầu không khí êm đẹp nhanh chóng vì mấy con người ở trên đi xuống phá vỡ. Người đàn ông lia một đường vòng cung bên tóc mái trái chầm chậm rít một hơi thuốc, sau đó đưa phần thuốc còn lại cho Hoắc Liên Ngao.

Đó là một loại thuốc tự chế.

Hoắc Liên Ngao còn chưa kịp giơ tay ra đón, Miêu Tiểu Cơ đã gạt nó xuống trước. Khi thuốc rơi xuống đất, đám người đi xuống cũng đồng loạt phá lên cười khoa trương. Tiếng cười còn mang theo chút dương dương tự đắc không hề giấu giếm. Mấy người đó vừa cười vừa đập tay với nhau, còn Hoắc Liên Ngao thì vẫn duy trì tư thế ban nãy.

“Có cái gì mà cười.” Miêu Tiểu Cơ lạnh lùng nói, cho dù ở Hoa Kỳ, cần sa đã phổ thông đến mức trở thành hoa quả tráng miệng sau bữa ăn của đám thanh niên, nhưng cô vẫn không hy vọng Hoắc Liên Ngao chạm vào mấy thứ ấy.

Câu hỏi ngược lại của Miêu Tiểu Mao càng làm dấy lên những tiếng cười thái quá hơn. Mấy người chơi bài cũng đứng dậy khỏi thảm với vẻ hứng thú. Người đến trước mặt cô trước tiên là Đường Vũ Huyên. Cô ta liếc nhìn Hoắc Liên Ngao rồi cười: “Liên Ngao, cô bạn gái hiện tại của anh thú vị đấy”.

Trong lúc ấy, Đường Vũ Huyên đã đưa tay ra trước mặt Miêu Tiểu Cơ. Miêu Tiểu Cơ né tránh sự động chạm của Đường Vũ Huyên. Cô ta nhún vai không mấy để tâm, ngữ khí chậm rãi, “Thỏ trắng, để tôi nói cho cô biết vì sao họ cười. Nếu tôi đoán không nhầm, họ nhất định vừa mang cô ra đánh cược, hơn nữa còn cược thắng rồi, rằng cô gái khóc kia nhất định sẽ mang trinh đức thánh nữ ra thề chết bảo vệ, lời thoại sẽ là: Không, tuyệt đối đừng chạm vào nó, đó là thứ ma quỷ”.

Mấy người kia bày ra kiểu tay Hip hop như muốn nói: Gái, em đoán đúng rồi.

Đường Vũ Huyên ném về phía họ cái nhìn trách móc, nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng: “Mặc kệ họ đi, họ thích làm mấy chuyện thất đức đó đấy”.

Miêu Tiểu Cơ có chút khó xử, hơn hết còn là thái độ yên lặng từ đầu tới cuối của Hoắc Liên Ngao lúc này. Cô cảm thấy người nào đó miêu tả anh “chỉ là kẻ quan sát” quả thật quá chính xác.

Giữa những tiếng cười và những ánh mắt khinh thường kia, Miêu Tiểu Cơ cuộn chặt tay lại, ném hết những chuyện khiến mình bối rối ra sau đầu.

Đường Vũ Huyên vượt qua cô, đi về phía Hoắc Liên Ngao, dừng lại trước mặt anh, nhấc chân lên, cọ cọ đôi giày búp bê mũi trắng vào chân anh, lạnh nhạt nói: “Này, không an ủi cô thỏ trắng của anh một cách tượng trưng đi à? Còn không đi, cô ấy khóc bây giờ”.

Ngón tay dài nắm chặt lấy bàn chân thanh tú, bỏ ra, cuối cùng Hoắc Liên Ngao cũng đứng dậy khỏi ghế, chỉ nói một câu: “Mấy cậu làm loạn đủ chưa?”.

Câu nói nhẹ tênh đó càng giống kiểu giở trò bịp bợm giữa những người yêu nhau hơn: Hì hì, đừng đùa!

Nắm đấm cuộn chặt được buông ra, Miêu Tiểu Cơ vớ lấy chiếc túi da để bên cạnh, cúi đầu bước vội vã, không ngoảnh lại.

Khi tới bể bơi, sau lưng vọng tới tiếng bước chân vội vã, trong đó còn xen lẫn tiếng Hoắc Liên Ngao gọi cô, nghe kỹ thì đằng sao những tiếng “Miêu Tiểu Cơ” đó không có chút lo lắng nào.

Đến lúc này, nước mắt không kìm nén được nữa. Cô dừng bước, nghe thấy tiếng bước chân phía sau đến gần mình. Cô quay người, cứ thế ném chiếc túi trong tay vào người phía sau.

Miêu Tiểu Cơ tưởng rằng Hoắc Liên Ngao sẽ né tránh, nhưng anh không làm vậy. Chiếc túi theo đúng quỹ đạo đập thẳng vào mặt anh, rồi trượt xuống, rơi xuống. Khoảnh khắc đó…

Khoảnh khắc đó, Miêu Tiểu Cơ chỉ đứng gần anh trong gang tấc không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả, suy nghĩ duy nhất dâng lên trong lòng là: Đó là Hoắc Liên Ngao ư?

Có lẽ là sóng nước màu xanh nhạt dưới bể bơi dưới tác dụng của quang hợp hắt vào mắt anh, nhìn vào đó đã thấy có thứ gì khác biệt.

Thứ tinh xảo như búp bê đựng trong tủ kích cuối cùng cũng đã có tình cảm của con người.

Người trước mặt giơ tay ra, ngón tay chạm vào khóe mắt cô, cứ thế lau nước mắt cô đi, khiến nó biến mất không giấu vết.

Giọng nói đó như gần như xa: “Anh đã rất nhiều năm không chạm vào thứ đó rồi”.

Thứ mà anh nói là cần sa ư? Rất nhiều năm không chạm có phải là trước kia từng chạm vào không?

Giọng nói kia tiếp tục: “Anh từng hứa với một người sẽ không bao giờ chạm vào thứ đó nữa. Anh từng hứa với người ấy rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng chẳng làm được chuyện gì”.

Lẩm nhẩm, như mơ như thực:

“Cũng phải có một chuyện gì làm được chứ, em nói phải không? Hử? Phải có chuyện gì đó, phải có một chuyện gì đó…”

Giây phút ấy, Hoắc Liên Ngao đứng trước mặt Miêu Tiểu Cơ tựa như chìm vào một thế giới không ai biết, nơi ấy là tinh cầu của anh ư? Có phải ở tinh cầu ấy có một người, người anh đang nhắc tới lúc này, “người ấy” trong câu chuyện của anh?

Một thứ không rõ ràng đang thúc giục cô.

Thanh âm “Hoắc Liên Ngao” mà Miêu Tiểu Cơ phát ra vừa thanh vừa sắc.

Người gần trong gang tấc cụp mắt xuống, khi mở mắt ra lần nữa sóng nước màu xanh dường như đã mất đi ma lực của nó. Hoắc Liên Ngao trở lại dáng vẻ bình thường.

“Sức lực của em không nhỏ đâu.” Anh xoa mặt, nói.

Gần như chưa kịp suy nghĩ, Miêu Tiểu Cơ buột miệng: “Người đó là ai?”.

“Ai cơ?” Hoắc Liên Ngao nhíu mày.

“Người mà anh nói đã hứa rất nhiều chuyện nhưng không làm được gì ấy?” Miêu Tiểu Cơ hạ thấp giọng.

Dãn đôi mày, bật cười, anh nói bằng giọng có chút trêu đùa lại có chút khích bác: “Ồ, đó là một người đẹp thực sự. Anh và người ấy từng có một chuyện tình khắc cốt ghi tâm, cuối cùng vì nhiều nguyên nhân mà mỗi người mỗi ngả. Sau khi rời xa, anh luôn nhung nhớ không quên, anh hẹn hò với các cô gái khác để tê liệt bản thân. Miêu Tiểu Cơ, có phải em đang muốn nghe một câu trả lời như vậy không?”.

Không, một chút cũng không. Nghe xong câu nói của Hoắc Liên Ngao, Miêu Tiểu Cơ thầm thở phào, nhưng chỉ vừa mới đó, trái tim cô đã lại nhảy dựng lên.

“Nhưng đúng là có một người như thế.”

Sắc mặt Miêu Tiểu Cơ lúc này nhất định đã bán đứng cô.

“Chẳng trách đám người kia ra tay với em, em đúng là dễ lừa.” Vuốt vuốt lọn tóc mái của cô, anh cười sâu xa: “Em tưởng thật sự có một người như thế ư? Đừng ngốc nữa, trên đời này làm gì có chuyện tình yêu lâm li bi đát, đó chỉ là thứ các biên kịch sáng tạo ra để lừa mấy cô gái ngốc nghếch như em thôi”.

Tựa như quên bẵng mất mình vừa khóc trước mặt người này, Miêu Tiểu Cơ nhe răng cười.

“Anh đưa em về.” Hoắc Liên Ngao nhặt chiếc túi dưới đất lên.

Đó lấy túi, trong lòng Miêu Tiểu Cơ vẫn còn mơ hồ. Người ấy mà anh nói rốt cuộc là có hay không? Tiếng gọi “Hoắc Liên Ngao” phía sau vọng tới ngắt ngang suy nghĩ của cô.

“Hoắc Liên Ngao, tối nay em muốn anh đưa em về nhà.” Đường Vũ Huyên rảo bước tới trước mặt họ, cùng đi còn có mấy người ban nãy lôi cô ra làm trò đùa.

“Tối nay e là không được.” Hoắc Liên Ngao từ chối thẳng thừng.

Bể bơi này hình elip, tình hình lúc đó là Miêu Tiểu Cơ và Hoắc Liên Ngao đứng sát bể bơi, Đường Vũ Huyên và vài người bạn đứng đối diện họ, khoảng cách chỉ bằng mấy bước chân.

Đường Vũ Huyên giơ tay chỉ vào mặt cô: “Vì cô ta ư? Nghe nói đàn ông đều thích kiểu con gái này, ngu ngốc, khờ khạo, có phải anh cũng giống họ không?”.

Làm như không nghe thấy câu nói của Đường Vũ Huyên, Hoắc Liên Ngao nghiêng mặt về phía Miêu Tiểu Cơ, nói nhỏ một câu: “Chúng ta đi thôi”.

Vừa dứt lời, bàn tay đẹp như một tác phẩm nghệ thuật của Đường Vũ Hân đã hướng về phía này, một cái tát sắp giáng xuống mặt cô.

Khung cảnh tiếp theo rất hỗn loạn, Hoắc Liên Ngao chặn tay cô ta lại. Có lẽ vì hơi dùng sức, khiến Đường Vũ Huyên suýt nữa rơi xuống bể bơi. Người đàn ông “mái vòm” kia đẩy Miêu Tiểu Cơ xuống bể nước, sau đó Hoắc Liên Ngao cũng nhảy xuống theo.

Một ngày mùa đông rất lạnh, Miêu Tiểu Cơ run cầm cập trốn vào lòng Hoắc Liên Ngao, nghe người đàn ông mình yêu nói: “Mấy người nghe cho rõ đây, sau này, nơi nào có Jeff xuất hiện sẽ không có tôi!”.

Người đẩy cô xuống bể bơi tên là Jeff, Jeff Van Gundy.

Lời nói đó rất đẹp, rất ngầu, không phải sao? Nếu không có những chuyện xảy ra sau đó, đây sẽ là một đêm tuyệt diệu. Có điều, người phụ nữ tên Đường Vũ Huyên đã phá vỡ mọi điều tốt đẹp.

Đêm nay, Đường Vũ Huyên đã dùng hành động thực chất bắt Hoắc Liên Ngao đưa mình về nhà.

Đường Vũ Huyên cũng “bất cẩn” rơi xuống bể bơi. Hoắc Liên Ngao lần thứ hai làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, anh bế ngang Đường Vũ Huyên lên, đi qua trước mặt cô.

Ánh mắt của cô gái xinh đẹp kia toát lên một sự đắc ý: Cô xem, anh ấy luôn hết cách với tôi.

Sáng sớm hôm sau, đám chó săn New York lấy được tin tức mới nhất: Hoắc Liên Ngao qua đêm tại nhà Đường Vũ Huyên.

Dưới tít này còn có bức ảnh HD chụp cảnh Đường Vũ Huyên sáng sớm tiễn Hoắc Liên Ngao ra trước cửa nhà, hai người đều mặc sơ mi trắng, trông lại càng nổi bật.



Trong căn hộ của Miêu Tiểu Cơ có treo một bức tranh đề chữ. Đó là bức Tạm biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma. Mãi về sau này, trong hôn lễ ấy, Miêu Tiểu Cơ mới biết thật ra đó cũng là tên của một người con gái.

Khang Kiều là tên một người con gái.

“Ding dong.” Tiếng chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra, Miêu Tiểu Cơ nhìn thấy Hoắc Liên Ngao đứng trước nhà mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi