Tần Mộc Ngữ chính thức tiếp nhận Tần Thị tại bữa tiệc được tiến hành vào ba ngày sau đó.
Dải ruy-băng từ phía sau lưng vắt qua, tầng tầng lớp lớp mà cột chặt, màu vàng nhạt của lễ phục làm nổi bật vẻ non nớt lại vừa chín chắn, Tần Mộc Ngữ đỏ mặt quay đầu lại hỏi: “Tiểu Tình có áo khoác cho tôi không, bộ lễ phục này... trễ ngực quá!”
Tiểu Tình chạy tới, không những không mang giúp nàng áo choàng, ngược lại còn kéo tay nàng đang che trước ngực: “Trời ơi Tiểu thư, cái gì đẹp thì phải phô ra cho người ta xem, có ai giống chị bề ngoài đơn giản thế này, chị không thấy mọi phụ nữ đều để lộ ra à? Còn không cố ép nó ra ấy chứ, đừng che giấu, cứ như vậy, cực kỳ đẹp nha!”
Tần Mộc Ngữ có chút xấu hổ, lông mi cong dài buông xuống, vẫn còn cảm thấy lộ liễu quá mức, nàng thực sự không quen.
“Được rồi, Tiểu thư, chị có thể ra ngoài được chưa!!” Tiểu Tình chắp hai tay lại, con mắt như đang cười.
.........................................................................
Một góc của tiệc rượu, Thượng Quan Hạo nhìn theo Tần Mộc Ngự đang ở bên cạnh Tần Chiêu Vân, nàng còn mặc một bộ váy màu vàng nhạt trễ ngực rất gợi cảm, ánh mắt dần lạnh lẽo, nàng chẳng lẽ không biết, có biết bao nhiêu đàn ông nhìn như lang sói trằn trọc trên người nàng?
Nàng quá giản đơn hay cố ý như vậy? Không quyến rũ người khác thì không sống nổi à?
Lạnh lùng rót một ly rượu, Thượng Quan Hạo xoay người rời khỏi.
Do uống hơi nhiều rượu nên đầu óc Tần Mộc Ngữ có chút quay cuồng, chạy về phòng nghỉ ngơi, lần mò bật công tắc điện, đèn vừa sáng thì thấy một dáng người sắc nét màu đen cao ngất đứng trước mặt mình, nàng chợt hoảng sợ, đến khi nhìn thấy rõ mặt người này thì nỗi sợ hãi càng dâng lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo một trận tái nhợt, Tần Mộc Ngữ cố gắng ổn định nhịp tim đang đập hỗn loạn mãnh liệt, run giọng hỏi: “Thượng Quan Hạo, anh đến đây làm gì?”
Thượng Quan Hạo chậm rãi xoay người, đôi mắt thâm sâu như biển, đi đến trước mặt nàng, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Tôi đến chúc mừng cô, cuối cùng cũng có thể chính thức tiếp quản Tần Thị, từ nay về sau nơi đây chính là thế giới của cô rồi.”
Hắn lạnh nhạt nói, mang theo ý mỉa mai, Tần Mộc Ngữ biết rất rõ, hắn vẫn là bất bình thay cho Tần Cẩn Lan.
“Thượng Quan Hạo, mặc kệ anh có tin hay không, tôi căn bản không muốn gánh vác sự nghiệp ở Tần Thị.” Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng hít một hơi, đôi mắt trong veo như mặt nước “Tôi bây giờ đã biết muốn giành được quyền lực và giàu sang đổi lại phải chịu hy sinh rất nhiều, trước đây tôi chỉ có một ước muốn là được chơi violon cả đời, nhưng chẳng còn cách nào khác, giấc mơ của tôi rồi cũng tan vỡ, trên vai tôi quá nhiều sứ mệnh và trọng trách. Tôi là con gái của Tần Chiêu Vân, tôi yêu ba tôi và chị tôi, bọn họ muốn tôi làm thì tôi sẽ làm thôi.”
Nàng không thẹn với lòng mình, khuôn mặt trong vắt sáng bóng: “Anh không cần chúc mừng tôi làm gì, tôi biết anh hận tôi.”
Con ngươi Thượng Quan Hạo khẽ rung lên, đột ngột ôm chặt lấy thắt lưng nàng đặt nàng vào trong lòng!!
Khoảng cách quá gần khiến Tần Mộc Ngữ kinh hãi, con mắt sâu sắc dừng ở khuôn mặt tuấn tú đang được phóng đại trước mắt, cảm giác phòng bị liên tục xuất hiện: “Thượng Quan Hạo... Anh...”
“Vậy còn đối với tôi? Cô bây giờ còn thích tôi sao?” Dung mạo mị hoặc của hắn hạ xuống, chạm vào khuôn mặt mềm mại còn đang bần thần của nàng, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, khiến cả người nàng vì quá sợ hãi mà run rẩy “Để tôi xem xem sự yêu thích của cô duy trì được bao lâu,để xem nó rẻ mạt như thế nào?”
Tần Mộc Ngữ không nghĩ tới hắn sẽ hỏi những điều này.
Nàng căng thẳng mà sợ hãi, muốn tránh, nhưng hắn không cho, chóp mũi kia ấm áp mềm mại mà lại mát lạnh, phảng phất giống như một đôi tình nhân.
“...Thượng Quan Hạo...” Tần Mộc Ngữ thật sự không thể chịu đựng được nữa, khó nhọc gọi tên hắn, đôi mắt trong vắt mở to, nhìn về phía hắn “Tôi nói một lần cuối cùng, tôi không hãm hại chị mình, tôi thích anh nhưng tôi sẽ không tước đoạt của chị ấy, tôi sẽ không bao giờ... anh buông tha cho tôi đi, không nên làm những chuyện xúc phạm đến tôi...”
Mặt nàng rất hồng rất nóng, nhưng con mắt lại kiên cường trong veo như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn khó có thể che khuất được nỗi đau đớn trong lòng.