KHI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN KHÔNG THÍCH LÀM PHẢN DIỆN


Sáng hôm nay khi Du Định Thiên thức dậy trong phòng khách sạn.

Nhìn thấy thiếu niên nằm ngủ ngay bên cạnh mình thì hắn đã có đầy những cảm giác phức tạp, hắn làm như mình vẫn chưa thức là vì muốn xem kẻ này sau khi đạt được mục đích thì sẽ làm gì.
Đáng kinh ngạc là hành động của Đường Gia Huy cứ như bản thân không ngờ trước những chuyện đã xảy ra, trong khi theo những gì mà hắn điều tra ra được thì thứ thuốc kia là do chính tay cậu ta bỏ vào rượu, sau đó mua chuộc nhân viên phục vụ trong bữa tiệc giao đến tay hắn.
Đã vậy sau khi tỉnh lại còn lén khi hắn chưa tỉnh mà bỏ chạy nhanh nhất có thể, không lẽ cậu ta cho rằng hắn không thể phân biệt được kẻ đã cùng mình lên giường một đêm là ai hay sao?
Du Định Thiên tựa mình ra sau ghế, mười ngón tay đan lại với nhau đặt trên đầu gối, hắn lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Hùng: “Cậu đã điều tra kỹ chưa? Thuốc thật sự là do Đường Gia Huy bỏ vào sao?”
“Ngài xem qua thử đi.” Lâm Thanh Hùng đặt xuống trước mặt Du Định Thiên một bao hồ sơ, hắn lui lại nói: “Nhân viên phục vụ đưa rượu trong bữa tiệc tối qua đã khai rằng, Đường Gia Huy là người bảo hắn đưa chính xác ly rượu có thuốc cho ngài.”
“Hơn nữa camera ở hành lang khách sạn và trước phòng của Du tổng cũng ghi lại rất rõ ràng, sau khi ngài rời khỏi bữa tiệc thì Đường Gia Huy cũng lén theo phía sau.

Cậu ta cố ý xuất hiện ngay trước khi ngài vào phòng trong tình trạng đã bị thuốc làm mất lý trí, sau đó vào phòng của ngài.”
“Ở đây ngoài một cái USB có lời khai của nhân viên phục vụ và video ở khách sạn, thì còn có cả ảnh của một phóng viên vô tình chụp trúng đúng lúc Đường Gia Huy đang bỏ thuộc vào trong ly rượu.”
Du Định Thiên trầm mặc suy nghĩ, chứng cứ đều ở đây thì không thể là giả được.


Du Định Thiên hận nhất chính là bị kẻ khác tính kế, chỉ là một ca sĩ nhỏ nhoi trong công ty cũng muốn kiếm được lợi ích từ trên người hắn sao?
Nhìn sắc mặt của Du Định Thiên cũng có thể đoán ra hắn đang vô cùng tức giận, tuy rằng công ty đang có ý định bồi dưỡng Đường Gia Huy, dù sao cậu ta cùng với em trai song sinh vừa ra mắt công chúng đã có rất nhiều người quan tâm vì vẻ ngoài của mình.

Nhưng nếu đã đắc tội với Du tổng thì có là ai đi nữa cũng sẽ sớm bị loại bỏ thôi: “Nhóm nhạc của Đường Gia Huy chỉ vừa mới ra mắt, nếu bây giờ để họ giải tán thì không tốt lắm.

Du tổng cảm thấy nếu tìm thêm một ca sĩ khác vào nhóm, sau đó từ từ loại bỏ cậu ta để người mới thay thế thì ngài cảm thấy thế nào ạ?”
“Việc nhỏ như vậy cậu tự mình quyết định là được rồi.”
“Tôi hiểu rồi, vậy xin phép Du tổng.”
“Chờ đã.” Thấy Lâm Thanh Hùng định ra ngoài, Du Định Thiên lại nói thêm: “Đợi Đường Gia Huy đến công ty, lập tức bảo cậu ta đến gặp tôi.”
“Vâng thưa Du tổng.”
Trường Thế Vinh chờ ở bên ngoài đã lâu, nhìn thấy Lâm Thanh Hùng ra ngoài thì sốt ruột lên tiếng hỏi: “Thế nào rồi, Du tổng đã đồng ý chuyện này hay chưa?”
“Du tổng đã để chuyện người mới của nhóm nhạc S’Boy cho tôi sắp xếp, người mà cậu đề xuất trước đó không có vấn đề gì cả chứ?”
“Chắc chắn không có vấn đề, cậu ta tham gia vào buổi thử giọng của công ty trong đợt tuyển chọn ba ngày trước, chất giọng rất tốt nên tôi đã tạm thời giữ lại.” Trường Thế Vinh lại nói: “Cậu nhóc này vẻ ngoài và giọng ca chắc chắn không thua kém Đường Gia Huy, mà tính cách cũng thuộc dạng hiền lành thân thiện.


Tôi nghĩ nếu để cậu ta trong số những ca sĩ học viên chờ ngày ra mắt thì quá phí phạm, vậy nên tạm thời vẫn chưa ký hợp đồng.”
“Vậy ngày mai cậu bảo cậu ta đến gặp tôi, nếu được thì có thể bàn đến vấn đề hợp đồng trước khi gia nhập làm thành viên của S’boy.”
“Vậy thì tốt quá, lần này phải nhờ vả vào cậu rồi.”
“Chúng ta quen biết lâu như vậy, chỉ là một việc nhỏ thôi.” Lâm Thanh Hùng tùy ý nói, dù sao Du Tổng cũng sẽ loại bỏ Đường Gia Huy, sẵn tay suy xét người mà Trường Thế Vinh đề cử cũng không phải vấn đề lớn gì: “Cậu ta tên là gì?”
“À, là Hạ Thư Minh.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không hề phát hiện ra có kẻ đứng khuất sau hành lang nghe thấy toàn bộ.

Kẻ này không ai khác chính là Xuyên Nhị, người đại diện của nhóm nhạc S’boy.
Vì đã từng nhận được sự giúp đỡ từ ba của Đường Gia Huy rất lâu trước kia, vậy nên Xuyên Nhị trong công ty rất nâng đỡ Đường Gia Huy và cả Đường Gia Bảo đang theo con đường diễn viên.
Nhưng theo cách nói của thư ký Lâm và Trương Thế Vinh, người đại diện kim bài của Thiên Hành thì có lẽ bọn họ đang tính toán nhét thêm người vào S’Boy, mà mục đích còn là để đẩy Đường Gia Huy ra ngoài.
“Thằng nhóc này, tại sao vẫn còn chưa chịu bắt điện thoại?” Xuyên Nhị đợi hai người kia vừa đi thì đã lập tức gọi điện cho Đường Gia Huy, hắn nóng ruột chờ từng hồi âm chuông nhạc trong điện thoại.
“Alo?”

Vừa nghe thấy tiếng của Đường Gia Huy, Xuyên Nhị lớn tiếng hét lên: “Tại sao giờ này cậu còn chưa chịu đến công ty hả, có biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi hay không?”
Bị tiếng hét the thé của Xuyên Nhị làm chói tai, Đường Gia Huy kéo điện thoại ra xa khỏi tai.

Cậu ngước đầu nhìn tòa nhà cao tầng to lớn của công ty điện ảnh Thiên Hành, đợi tiếng hét trong điện thoại ngừng lại rồi mới để lại lên tai: “Vừa rồi trên đường bị kẹt xe, giờ tôi đã tới trước cửa công ty rồi.”
“Cậu ở đó chờ cho tôi.” Xuyên Nhị nói xong câu này thì ngắt luôn điện thoại.
Đường Gia Huy đoán tên kia chắc đang ở trong tòa cao nhất trên đó rồi, mà hắn còn đang đợi cậu xuất hiện để cảnh cáo cậu phải ngậm miệng cho thật chặt.

Dù chuyện đó như trong tiểu thuyết thì đã xảy ra khi bọn họ thức dậy trong phòng khách sạn, mà hắn còn dùng những lời miệt thị dơ bẩn với “Đường Gia Huy” nữa kìa.
“Gia Huy.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Đường Gia Huy đưa mắt nhìn một người đàn ông khoảng hai mươi mấy đang chạy ra từ cửa công ty.

Xuyên Nhị có dáng người thấp gầy, mái tóc ngắn có chút hỗn độn cùng gương mặt bình thường, không có gì gợi lên cảm giác một người đại diện như trong tưởng tượng của Đường Gia Huy.

Cậu còn cho rằng người đại diện là kiểu giống như giáo viên dạy văn, nghiêm chỉnh, đeo mắt kính và hay cầm theo một cuốn sổ trên tay.

Mà đây nên là hình tượng thư ký mới phải chứ nhỉ?

“Anh Xuyên.” Đây là cách gọi của Đường Gia Huy với Xuyên Nhị trong tiểu thuyết, cậu rất nhanh đã có thể thích ứng với thân phận mới này, dù sao đi nữa vẫn phải tiếp tục sống mà.
Xuyên Nhị vừa chạy tới đã túm lấy cổ áo của Đường Gia Huy, anh hét to: “Vậy chứ cậu đã làm cái quỷ gì vậy hả?”
“Ha ha.” Đường Gia Huy chỉ đành cười trừ với câu hỏi của Xuyên Nhị, cậu thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn họ mới vỗ vỗ bàn tay đang túm cổ áo mình: “Anh Xuyên, có gì chúng ta từ từ nói đi.

Trước cửa công ty có rất nhiều người, anh muốn tôi bị bọn họ mang ra bàn tán sao?”
Xuyên Nhị cũng biết mình vừa rồi mất bình tĩnh, anh thả tay ra rồi cùng với Đường Gia Huy đi vào trong công ty.

Xuyên Nhị vẫn không chịu buông tha, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu đã làm gì đắc tội với Du tổng hay không?”
Đường Gia Huy làm dáng vẻ vô tội mỉm cười với Xuyên Nhị: “Sao tự nhiên anh lại hỏi như vậy?”
“Đừng có giả vờ với anh, ai mà chẳng biết cậu nuôi ý đồ trên người Du tổng, muốn dựa vào cây lớn để mà trèo cao.” Xuyên Nhị trừng mắt nói: “Nếu không phải cậu gây ra chuyện gì, khi không sao Du tổng lại nhất định muốn gọi cậu đến gặp chứ.”
Đường Gia Huy hé miệng vừa định nói thì lại bị Xuyên Nhị chặn họng: “Cậu không cần nói mình không biết lý do, không cần biết cậu đã làm chuyện gì nhưng theo anh nghe ngóng được thì thư ký Lâm đã có ý định muốn loại bỏ cậu ra khỏi S’Boy, mà còn cố ý nhét người mới vào để từ từ thay thế vị trí của cậu trong nhóm.”
“Người mới sao?” Nét mặt Đường Gia Huy từ từ sắc lại, ra là đã đến lúc người đó lên sàn diễn rồi.

Nhân vật thụ chính sau khi sống lại từ kiếp trước, Hạ Thư Minh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi