KHI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN KHÔNG THÍCH LÀM PHẢN DIỆN


Hạ Thư Minh nhận được lời khen ngợi của Tri Nhất cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo, cậu nói lời cảm ơn sau đó tránh sang một bên để nhường đường cho Đường Gia Huy, lúc đi lại gần Trường Thế Vinh mới mỉm cười với hắn.
Trường Thế Vinh: “Cậu hát hay lắm, ngay cả kỹ thuật xử lý âm thanh cũng rất tốt, người không biết còn tưởng cậu đã là ca sĩ ít nhất có kinh nghiệm trên ba năm.”
“Anh Vinh anh đừng đùa nữa, người khác không biết, chẳng lẽ anh không biết em chỉ mới vừa bước chân vào giới giải trí sao?” Hạ Thư Minh cười nói, sau đó nhìn Đường Gia Huy đi vào phòng thu âm: “Nhóm trưởng không phải đã có bản thu trước rồi sao? Cậu ấy không dùng?”
“Muốn thể hiện mình mà thôi.” Trường Thế Vinh khinh thường nói: “Đường Gia Huy và cậu có tông giọng giống nhau, vừa rồi cậu thể hiện tốt như vậy, đương nhiên không muốn thua cho cậu.”
“Chắc không phải đâu, có thể anh ấy cảm thấy lần thu âm trước của mình chưa tốt, muốn tận dụng cơ hội này để chỉnh lại sai sót.”
“Cậu ta mà có thể suy nghĩ được như vậy? Nếu có thì lần trước cũng sẽ không cãi nhau với Tưởng Khải Lâm lớn như thế, làm kéo dài cả lịch trình đến hơn một tháng mới hoàn thành bản thu, chuyện này trong công ty có rất nhiều người biết.”
Hạ Thư Minh im lặng tỏ vẻ mình không có hiểu biết trong chuyện này, chỉ tập trung nhìn Đường Gia Huy đang thử micro trong phòng thu.

Cậu không còn lạ gì Đường Gia Huy, đời trước cũng vậy, cậu ta có âm giọng tốt trời sinh nên quá tự tin vào mình, thế nhưng ngoài hát một cách phổ thông nhất lại không có bất cứ kỹ thuật gì.
Những ca sĩ như vậy ban đầu sẽ gây được ấn tượng vì giọng hát bẩm sinh, nhưng thời gian về lâu dài người nghe có thể dễ dàng bắt lỗi ở những vùng âm vực khó.

Đường Gia Huy có thể đứng vững trong giới này đến bốn năm sau chẳng qua là vì cậu ta có hậu thuẫn, không chỉ có Đường gia mà còn có Du gia.

Hạ Thư Minh cũng chẳng tin Đường Gia Huy có thể hát tốt được đến đâu, vì vậy cậu một chút cũng không lo lắng.

Tri Nhất bật loa trong phòng thu hỏi Đường Gia Huy: “Được rồi, cậu chuẩn bị xong chưa?”
Đường Gia Huy chụp tai nghe lên rồi đưa tay làm dấu OK, Tri Nhất gật đầu với cậu sau đó nói vài câu với nhân viên trước bàn điều khiển âm thanh.
Tiếng nhạc êm ái nhẹ nhàng vang lên, Đường Gia Huy hơi nhắm mắt lại, cảm nhận từng âm điệu mềm mại nhưng không hề bình lặng mà ẩn chứa một niềm khao khát mãnh liệt.
Vì không muốn trở thành một nhân vật lu mờ để làm nền giúp Hạ Thư Minh tỏa sáng, Đường Gia Huy sẽ không dùng những thủ đoạn hay âm mưu mờ ám nào để dẫm đạp lên kẻ khác, cậu muốn dùng thực lực của mình mà chân chính đánh bại Hạ Thư Minh.
Bắt đầu từ lúc Xuyên Nhị nói cần thu âm song ca cùng Hạ Thư Minh, Đường Gia Huy điên cuồng luyện tập, cậu không chỉ mời thầy dạy thanh nhạc tại nhà, mà còn bỏ thời gian tìm hiểu khá nhiều về tông giọng của mình, cố gắng bù đắp những khuyết điểm trong giọng hát.
[Vượt ngàn năm trên đồng hoa tím,
Có ai nhìn thấu nỗi lòng một bóng hình nhạt nhòa trong mưa
Ta chờ người mãi không đến,
hắn chờ ta mãi không quay đầu…]
Tri Nhất vẻ mặt đầy kinh ngạc ngay sau khi Đường Gia Huy cất lên câu hát đầu tiên, vẫn là âm giọng đó nhưng lại mang một sắc thái hoàn toàn khác.

Hắn xoay đầu nhìn Tưởng Khải Lâm, vừa hay nhìn thấy cậu ta bật người đứng dậy, nghiêm mặt nhìn thiếu niên đang khép hờ hai mắt, một tay giữ tai nghe cất giọng hát thanh thúy và ngân nga sạch sẽ của mình.
Hạ Thư Minh cũng kinh ngạc không kém bọn họ, cậu siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Đường Gia Huy bên trong phòng thu âm.
[Mộ đơn côi lẻ một bóng hình,
chờ người nơi biển hoa kéo dài qua năm tháng.

Thẹn lòng tình ta trao đi quá nhiều,
Vạn năm đợi chờ cũng chỉ phụ người sau.]
Đắm mình trong âm điệu nhẹ nhàng mang theo nỗi buồn day dứt, Đường Gia Huy bắt đầu nâng thanh âm của mình tạo nên một điểm nhấn.
[Oai oán gửi theo gió ngàn, đến nơi chân trời không hồi kết.
Ngàn năm chờ đợi lại vạn năm, âm ti vọng lại tiếng người xa xăm,
đây đó hẹn thề trăm năm, hẹn rằng ta sẽ chờ người kiếp sau...]
Theo tiếng nhạc nhỏ dần, Đường Gia Huy cũng từ từ mở mắt ra.

Lúc này nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của mọi người bên ngoài, Đường Gia Huy chợt phát hiện ra, cậu vậy mà lại theo thói quen hát hết đoạn điệp khúc cần song ca với Hạ Thư Minh.
Tuy không phải cố ý nhưng nhìn thấy vẻ mặt thoáng qua sự tức giận của Hạ Thư Minh lại khiến cậu hả hê vô cùng, Đường Gia Huy tháo tai nghe xuống rồi mở cửa phòng thu âm ra ngoài.

Bộ dạng cậu lúng túng cúi đầu với Tri Nhất và mấy nhân viên khác: “Xin lỗi, vừa rồi em không cố ý, chỉ là tâm trạng bị cuốn theo bài hát nên cũng quên mất đã hết đoạn đơn khúc.”
Một nhân viên nữ vội xua tay: “Không, không phải tại em.


Vừa rồi là bởi vì chị có chút bất ngờ, thậm chí còn quên mất ngắt đơn khúc.”
Một nhân viên xử lý âm thanh khác cũng cười nói: “Đúng vậy Gia Huy, vừa rồi cậu hát hay lắm, làm tôi ngẩn cả người.

Trong thời gian ngắn đã tiến bộ như vậy đúng là khó tin mà, tôi còn không biết cậu có thể lên ở nốt cao nhất của điệp khúc đấy.”
Đường Gia Huy chỉ cười gượng mà không nói, âm giọng của cậu nhẹ nhàng êm ái, lần trước cậu còn sợ nếu lên cao quá sẽ bị bể nên chỉ giữ ở mức vừa phải.

Sau thời gian học tập và tìm hiểu thì Đường Gia Huy cũng biết cách giữ tông giọng, biết cách lấy hơi đúng lúc, và âm ngân nhẹ ở những chỗ thích hợp theo một nét riêng, đương nhiên phải tốt hơn trước.
“Giọng của Gia Huy lại hay vậy sao?” Tri Nhất xoa cằm mình suy tư, lúc này lại phát hiện Đường Gia Huy và mấy nhân viên kỹ thuật âm thanh quay đầu nhìn mình, hắn biết bản thân nói sai nên vội vàng cười giải thích: “Đương nhiên anh biết giọng Gia Huy trước giờ vẫn hay như vậy, nhưng không ngờ còn có thể phát huy tốt đến mức ấy.

Gia Huy, em làm tốt lắm.”
Đường Gia Huy: “Cảm ơn anh.”
“Ha ha ha.” Tri Nhất cười lớn, hắn vỗ vỗ vai Đường Gia Huy, trong lòng bắt đầu cảm thấy luyến tiếc.

Lúc mới nghe Hạ Thư Minh hát hắn cảm thấy tốt lắm, nhưng bây giờ lại cảm thấy tiếc cho Đường Gia Huy.

Bài hát này rất tốt, hắn có thể đảm bảo khi ra mắt chắc chắn sẽ tạo nên một cơn sóng lớn trong giới ca nhạc, cũng sẽ khiến nhiều người biết tới Đường Gia Huy và Hạ Thư Minh.
Nhưng nếu bây giờ vẫn để Đường Gia Huy độc ca như trước có lẽ sẽ càng hoàn hảo hơn, với vẻ bề ngoài của mình, ngay cả tên tuổi của cậu cũng sẽ nổi lên như cồn.

Hạ Thư Minh tối sầm mặt mày, cậu định miễn cưỡng khen Đường Gia Huy vài câu nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trường Thế Vinh khi nhìn cậu ta.
Tức khắc có ảo giác trước mặt xuất hiện một bờ vực tối đen, Hạ Thư Minh biết Trường Thế Vinh giúp mình nhưng không giống như Hòa Trí Dương, cái hắn nhìn trúng ở cậu chính là giọng hát, là tài năng.
Trường Thế Vinh xem trọng những người thật sự có tài trong giới nghệ sĩ, mỗi một người do hắn quản lý đều sẽ nổi tiếng bởi vì hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để tạo mọi điều kiện cho họ, nghệ sĩ cũng dựa vào tài năng của mình mà một đường đi lên.

Đối với hắn thì Hạ Thư Minh cậu cũng chỉ là một người mới có tài năng, có giá trị.

Bây giờ hắn lại bắt đầu có sự công nhận đối với Đường Gia Huy sau khi nghe cậu ta hát sao?
“Cao hơn chút nữa.”
Đường Gia Huy đang nói chuyện với Tri Nhất lại xoay đầu nhìn Tưởng Khải Lâm, cậu khó hiểu hỏi lại: “Cậu nói gì cơ?”
“Điệp khúc cậu nâng âm rất tốt, nhưng nếu có thể cao hơn chút, sâu lắng hơn chút nữa có thể càng khiến người nghe càng cảm giác được sự cô đơn, đau buồn của những lời được đưa vào trong gió.” Tưởng Khải Lâm nói rồi im lặng nhìn Đường Gia Huy, trước kia mỗi lần cậu cho ý kiến gì đều sẽ bị cậu ta bác bỏ, bởi vì Đường Gia Huy luôn cho rằng mình đã làm rất tốt.

Từ đó Tưởng Khải Lâm cũng lười quan tâm cậu ta, nhưng bởi vì là bài hát của cậu, cậu càng muốn nó tốt hơn, không thể không nói.
Đường Gia Huy trầm mặt suy nghĩ, cậu cũng không biết liệu mình có hát cao hơn được nữa không, nhưng nếu còn nâng cao liệu có đánh vỡ sự êm ái nhẹ nhàng trước đó của bài hát hay không?
Mặc kệ đi, đây là nhạc của Tường Khải Lâm, cậu ta càng hiểu rõ hơn cậu.

Đường Gia Huy gật đầu: “Không biết làm được hay không, để tôi thử xem.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi