KHI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN KHÔNG THÍCH LÀM PHẢN DIỆN


Một góc quán bar trong không khí nhộn nhịp theo từng tiếng nhạc dồn dập, Tống Triều Xuyên một tay ôm lấy eo của người phụ nữ có thân hình xinh đẹp nóng bỏng, một tay nâng mặt cô: “Mỹ nữ, em cảm thấy theo tôi thì thế nào?”
Cô gái gương mặt trang điểm tinh xảo khẽ cong môi cười, vậy mà không bị mị lực của hắn dụ dỗ ngay được: “Tôi không muốn trở thành một trong số những người phụ nữ của anh.”
“Đương nhiên không phải là một trong số họ.” Tống Triều Xuyên hạ thấp đầu, môi gần như đã chạm vào bờ môi đỏ mọng của cô nàng: “Tống Triều Xuyên tôi chưa từng qua lại với một người phụ nữ quá ba tháng, nhưng trong thời gian đó tôi cũng tuyệt đối trung thành, sẽ không qua lại với một người phụ nữ nào khác.”
Bất quá cũng chỉ là tìm kiếm sự mới mẻ và thỏa mãn lẫn nhau, những người ở nơi này đều rất dễ tiếp thu chuyện hẹn hò rồi ăn nằm với nhau trong một thời gian ngắn.

Cô nàng này cũng không ngoại lệ, nhưng lúc hai người đang hôn say đắm thì cô lại đột nhiên đẩy hắn ra.
Tống Triều Xuyên bất mãn cau mày: “Làm sao vậy?”
“Tống nhị thiếu gia.” Cô che miệng Tống Triều Xuyên lại cười nói: “Điện thoại của anh đã reo lâu lắm, anh không định sẽ bắt máy sao?”
Thật thì tiếng nhạc ồn ào trong bar làm Tống Triều Xuyên không phát hiện ra điện thoại mình đang reo, khi được nhắc nhở hắn cũng không định sẽ nghe mà cầm lấy điện thoại trên bàn định tắt máy.

Ai ngờ mắt lại nhìn thấy tên người gọi đến này tuyệt đối không nên đắc tội, vì vậy mới miễn cưỡng đứng lên: “Tôi đi nghe điện thoại một lát.”
Cô gái không nói gì, chỉ ngồi chéo chân lại đung đưa ly rượu trước mặt hắn.


Tống Triều Xuyên nhếch môi cười một cái, uống hết ly rượu này mới đi về phía nhà vệ sinh, sau khi đóng cửa nhà về sinh lại tiếng nhạc bên ngoài cũng nhỏ đi.

Tống Triều Xuyên ấn nút nghe máy: “Du tổng thật biết quấy rầy nhã hứng của người khác, cậu biết bây giờ là mấy giờ không? Biết lúc này tôi đang bận rộn lắm không?”
“Muốn tán tỉnh phụ nữ thì để lúc khác đi, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
“Nhờ vả cũng cần phải có thành ý.” Tống Triều Xuyên khoanh tay tựa vào bồn rửa phía sau: “Cậu tính cho tôi lợi ích gì đây?”
“Lợi ích thì không có, nhưng tôi có thể báo lại những địa điểm ăn chơi mà cậu thường xuyên lui tới cho Tống Tư Hàn.”
“Cái đệch, cậu có biết nếu để bị tóm được tôi có thể bị anh tôi cạo đầu rồi tống lên núi tu hành hay không? Chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm mà cậu có thể làm vậy hay sao?” Tống Triều Xuyên đoán tên này dám lắm có thể sẽ làm như vậy thật, hắn xoa trán thở dài: “Được rồi, cậu muốn tôi giúp chuyện gì?”
“Vụ tai nạn xảy ra ngày hôm qua được đưa tin cậu đã xem hay chưa?”
“Du tổng à, cậu thừa biết tôi chẳng bao giờ quan tâm mấy loại tin tức đó, vậy chứ có tai nạn thì liên quan gì đến cậu? Đừng nói với tôi cậu là nạn nhân đấy, nếu phải cậu chắc cũng không dư sức đến mức tìm tới tôi kiếm chuyện đúng không?”
“Không phải tôi, là người yêu của tôi.”
“Người yêu của cậu?” Tống Triều Xuyên lập tức nhớ đến thiếu niên có gương mặt đẹp đẽ cùng trong sáng kia: “Đường Gia Huy?”

“Có người cố ý muốn mạng em ấy.” Du Định Thiên lạnh giọng: “Tôi gửi hình cho cậu, giúp tôi tìm kiếm nhanh nhất chủ nhân của chiếc xe này là ai.”
Không muốn giải thích quá nhiều với Tống Triều Xuyên, Du Định Thiên nói ngắn gọn rồi gửi hình mà người từng có mặt lúc vụ tai nạn xảy ra chụp được cho Tống Triều Xuyên.
Mang điện thoại bỏ lại vào trong túi áo, Du Định Thiên im lặng ngồi bên giường bệnh của Đường Gia Huy.

Trong phòng lúc này ngoài hắn thì chỉ còn có Đường Gia Bảo đã mệt đến nằm trên ghế sa lông ngủ gục từ lúc nào.
Vì không cần quá nhiều người ở lại nên bác sĩ đã khuyên những người khác đều nên trở về, để lại không gian cho bệnh nhân nghỉ ngơi.

Chỉ có Đường Gia Bảo nhất quyết muốn ở lại chăm sóc cho anh mình, nên ban đêm cũng chỉ còn hai người họ thay phiên nhau canh chừng Đường Gia Huy.
Du định thiên không định sẽ gọi Đường Gia Bảo dậy để thay mình canh chừng, hắn ngồi một đêm mà mắt cũng không rời khỏi Đường Gia Huy.

Chờ đến khi trời hửng sáng thì nhìn thấy cậu có dấu hiệu tỉnh lại, Du Định Thiên vội vàng đứng lên khỏi ghế sau đó ngồi xuống ngay bên giường: “Gia Huy?”

“Ư…” Đường Gia Huy cảm thấy đau, chân tay, cơ thể và cả đầu đều đau đến r3n rỉ ra tiếng.

Trong lúc mơ màng tỉnh lại còn nghe thấy tiếng của Du Định Thiên gọi mình, mất thêm ít lâu cậu mới hoàn toàn tỉnh lại: “Định Thiên?”
Vừa hé mắt đã nhận ra gương mặt anh tuấn tràn đầy lo lắng của Du Định Thiên, Đường Gia Huy không nghĩ nhiều lại cười với hắn: “Anh về từ khi nào vậy?”
“Gia Huy, em cảm thấy sao rồi?” Du Định Thiên dịu dàng xoa lên gò má của Đường Gia Huy, hành động nhẹ nhàng đến mức sợ chỉ cần mình chạm vào cũng có thể làm cậu khó chịu: “Đầu của em có đau lắm không? Có cảm thấy chóng mặt buồn nôn hay không?”
“Đầu đúng là đau…” Giọng của Đường Gia Huy mang theo một chút yếu ớt, nhưng ngay sau đó cậu bắt đầu nhớ lại đã có chuyện gì xảy ra.

Đôi mắt mơ màng của Đường Gia Huy từ từ lấy lại nhận thức, cậu bất chợt đưa tay sờ lên bụng mình, sắc mặt cũng trở nên tái xanh.
Thấy Đường Gia Huy muốn ngồi dậy, Du Định Thiên lập tức giữ lấy hai vai cậu: “Đừng động, chân và đầu của em bị thương, tốt nhất là nằm yên đừng ngồi dậy.”
“Định Thiên, đứa bé…”
“Con không sao.” Du Định Thiên cúi người hôn xuống trán Đường Gia Huy trấn an cậu: “Đừng lo, không có chuyện gì.”
Lúc này Đường Gia Huy mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tuy trước đó để tiếp nhận chuyện mình mang thai và quyết định sẽ sinh đứa nhỏ ra Đường Gia Huy cần một sự quyết tâm rất lớn, nhưng khi đã có thể bình tĩnh tiếp nhận và mong chờ nó, cậu không dám nghĩ đến chuyện mình sẽ mất đi đứa con này.
“Gia Huy.” Du Định Thiên trầm giọng lên tiếng hỏi: “Nói cho anh biết tình hình lúc đó, khi em nói chuyện điện thoại với anh đã xảy ra chuyện gì?”
“Lúc đó… em nhận ra chiếc xe từ ngã tư bên kia đường…” Nhớ lại rõ ràng tình hình lúc xảy ra tai nạn, sắc mặt Đường Gia Huy càng lúc càng tối đen, giọng nói của cậu cũng từ trong mơ hồ trở nên sắc lạnh: “Chiếc xe kia nhắm thẳng vào vị trí mà em đang đứng bên lề đường, rõ ràng là muốn lấy mạng em.”

Chân mày Du Định Thiên không khỏi cau lại: “Em có nhìn thấy người lái chiếc xe đó là ai hay không? Cho dù không nhận ra, chỉ cần có một chút đặc điểm để hình dung cũng được.”
Đường Gia Huy lắc đầu, ngay khi phát hiện có điều không đúng thì cậu cũng không nghĩ gì nhiều ngoại trừ bảo vệ đứa con trong bụng mình.

Tuy nhiên, cho dù không nhìn thấy là ai đi nữa, Đường Gia Huy cũng có thể chắc chắn kẻ đã lái chiếc xe đó muốn đâm chết cậu là kẻ nào.
“Không sao.” Du Định Thiên nhẹ nhàng vén vái sợi tóc phủ xuống mắt Đường Gia Huy: “Cho dù em không nhìn thấy anh cũng nhất định tìm ra được kẻ kia.”
“Hạ Thư Minh.”
Tay Du Định Thiên đang vén tóc giúp Đường Gia Huy chợt khựng lại, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc nhìn cậu: “Em nhìn thấy sao?”
“Tuy không nhìn thấy nhưng có thể chắc chắn là cậu ta.” Đường Gia Huy giọng lạnh băng nói: “Người hiện tại có khả năng muốn giết chết em, hay nói đúng hơn là muốn giết cái thai trong bụng em… chỉ có thể là Hạ Thư Minh.”
Du Định Thiên trầm mặt suy nghĩ những lời khẳng định của Đường Gia Huy, trước đó không chỉ có ông nội cùng với cha của hắn suy đoán việc này là do người có thù oán với gia tộc họ làm ra, ngay cả Du Định Thiên cũng nghĩ chỉ có những kẻ đó mới thật sự muốn mạng người mà làm ra chuyện như vậy.
Nhưng lúc này khi nghe Đường Gia Huy nói ra cái tên mà hắn thậm chí còn không thể nhớ rõ kia, Du Định Thiên ấn một tay đang khựng giữa không trung của hắn xuống đệm giường, cảm xúc phẫn nộ đè nén mà siết chặt: “Lần trước, có phải mục đích của Hạ Thư Minh cũng giống như vậy?”
Đương nhiên biết “lần trước” mà Du Định Thiên nói là lúc nào, cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên vì hắn rất nhanh tin tưởng lời nói không có nguyên cớ của mình.

Đường Gia Huy nhẹ gật đầu, cũng không hề muốn che giấu hắn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi