KHI TỔNG TÀI KHÔNG YÊU NỮ CHÍNH

Cùng đi chơi với Hiên Viên Hàn cả một buổi chiều, ngày hôm sau Sở Ca vẫn cùng Hiên Viên Hàn đi về nhà cậu để gặp ba mẹ cậu một lần nữa. Trong lần gặp này, khi được hỏi rốt cuộc khi nào định kết hôn thì Sở Ca đã úp úp mở mở ậm ờ trả lời có lệ cho xong, tóm lại là bất kể Sở Ca hay ba mẹ của Hiên Viên Ngạo Thiên đều rất hài lòng với đối phương.

Hiên Viên Ngạo Thiên thấy cuộc sống hiện giờ rất tốt đẹp.

Mẹ chồng nàng dâu ở chung hài hòa, cả nhà hạnh phúc này quả thực là mộng tưởng của mỗi người đàn ông đấy!

Nhưng mà loại tâm tình vui sướng này của Tổng tài đại nhân không duy trì được bao lâu thì đã phát hiện ra một chuyện vô cùng ngược tâm – Tết nhất sắp đến, Sở Ca sẽ lại về nhà ăn mừng năm mới với chú Chung.

Hiên Viên Ngạo Thiên mất hứng, thế nhưng lại không tìm được lý do nào để ngăn cản được Sở Ca.

Chỉ có thể ở lúc đưa Sở Ca về nhà, khi cậu xuống xe thì xị mặt không vui và nhìn cậu chăm chú.

Sở Ca hôn lên má Hiên Viên Ngạo Thiên một cái và bảo: “Anh đừng giận dỗi, dì Lý đến Tết phải về quê, trong nhà có mỗi mình chú Chung đón năm mới thì cô đơn quá. Như vậy không tốt.”

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Anh biết.”

Sở Ca hài lòng gật đầu bảo: “Biết là tốt rồi, anh đi về đón Tết với ba mẹ anh và A Hàn đi, em vào nhà đây.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Anh yên lặng nhìn Sở Ca không chút quay đầu chạy vào trong đại trạch Sở gia, đột nhiên cảm thế có chút ngược tâm. Vợ à, em không thể giả bộ có chút lưu luyến được sao!

Sở Ca không biết Hiên Viên Ngạo Thiên có bao nhiêu đau lòng, sau khi về nhà cậu chào chú Chung rồi bỏ chạy lên lầu tìm con trai trong phòng cậu. Do Hiên Viên Ngạo Thiên phải đi làm còn cậu thì đi học nên mèo cưng vẫn luôn ở lại Sở gia để chú Chung chăm sóc.

Em mào trắng vẫn thích cuộn mình nằm ngủ trên gối Sở Ca như trước, giống như là một NPC cố định vậy.

Sở Ca lao lên giường ôm mèo cưng và bắt đầu dùng sức cọ cọ, em mèo bị cậu cọ thành quen luôn nên cứ nằm cứng đơ trong lòng Sở Ca mặc cậu chà đạp.

Sở Ca nói: “Con trai con biết không, mọi chuyện bây giờ loạn quá, Hiên Viên Ngạo Thiên đã biết ba là xuyên việt rồi, con nói vạn nhất vào ngày nào đó ba xuyên về thế giới cũ thì phải làm sao bây giờ?”

Em mèo trắng meo meo hai tiếng, Sở Ca cũng không biết nó định nói gì.

Cậu bảo: “Ba sợ, ba ở chỗ này hơn hai năm rồi, nơi này có bạn bè có người yêu, bên kia thì có người thân. Ba không biết nên chọn bên nào mới phải.”

Em mèo trắng rút móng vuốt từ trong lòng Sở Ca ra, rồi giơ lên chạm vào mũi cậu. Cảm giác đệm thịt trên móng vuốt vỗ vỗ trên mũi vừa mềm mại vừa thoải mái.

Sở Ca chớp mắt mấy cái, lập tức bật cười ôm mèo lên và hôn: “Xuyên qua cũng không phải ba có thể khống chế, nên hưởng thụ sinh hoạt mới là chính đạo. Ba gần đây sao càng ngày càng già mồm thế nhỉ.”

Em mèo cọ đầu trọng ngực Sở Ca rồi ghé vào lòng cậu nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Sở Ca chọc chọc em mèo một lúc, chọc đến khi người ta quá phiền dùng móng vuốt cào nhẹ lên mu bàn tay cậu một cái thì cuối cùng Sở Ca mới để yên cho em mèo ngủ.

Dì Lý về quê ăn Tết, trong Sở gia cũng chỉ còn lại Sở Ca, chú Chung cộng thêm một bé mèo.

Chú Chung chỉ hơi biết nấu nướng chút thôi, cho nên vào đêm 30 Sở Ca khó được một lần xa xỉ đặt người ta mang vài món ăn, cùng chú Chung gói vài chiếc bánh chẻo vậy là xong cơm tất niên.

Sở Ca vốn không biết nấu cơm, lúc trước ở Sở gia thì có dì Lý, khi đến trường thì có Hiên Viên Ngạo Thiên cưng chiều không điểm dừng, coi như chỉ bắt cậu gói một chiếc bánh chẻo thôi, làm ra thì cũng thành hình, nhưng vào trong nồi thì cơ bản chính là canh thịt vỏ bánh.

Sở Ca lấy điện thoại chụp lại nồi canh này rồi gửi cho Hiên Viên Ngạo Thiên.

Mấy phút sau Tổng tài đại nhân cũng gửi lại một tấm ảnh – một đĩa bánh chẻo vỏ mỏng dày nhân đa dạng các loại hình, còn kèm theo một câu: Muốn ăn không?

Sở Ca bĩu môi, trên đời này hận nhất kẻ có ăn ngon còn chụp ảnh chia sẻ cho người khác, cứ sợ người ta không biết hắn sống sướng thế nào vậy, quả là phiền toái!

Cậu hoàn toàn quên, rõ ràng kẻ mở màn gửi ảnh cơm tất niên là mình.

Sở Ca gửi lại tin nhắn cho Hiên Viên Ngạo Thiên, sau đó cầm bát đi múc một chén canh thịt.

Ở đầu kia thành phố D trong chủ trạch nhà Hiên Viên, Hiên Viên Ngạo Thiên vừa nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại thì đã tủm tỉm cười đến mức khóe miệng muốn nằm ngang cũng không nằm ngang nổi.

Hiên Viên Vũ nhìn con trai cầm điện thoại cười ngây ngô, bèn lo lắng hỏi Âu Dương Yến: “Con trai làm sao vậy? Anh nghĩ bệnh của nó càng ngày càng nghiêm trọng, em nói xem nhỡ có ngày Tiểu Ca không cần nó thì còn ai nguyện ý lấy thằng bé nữa.”

Âu Dương Yến vỗ lên đầu Hiên Viên Vũ già mà không kính này một cái và nói: “Anh không phát hiện ra con trai bây giờ so với mặt người chết kia tốt hơn nhiều à, hơn nữa còn biết nấu cơm, vị cũng không tệ lắm.”

Hiên Viên Hàn ngồi bên yên lặng cúi đầu ăn cơm, vừa rồi trong nháy mắt đã ảo tưởng hình ảnh anh cậu bấm lan hoa chỉ nói “Muốn nắm bắt được trái tim người đàn ông thì đầu tiên phải nắm bắt được dạ dày của anh ta đã”, quả thực không thể kinh khủng hơn được nữa.

Nhà Hiên Viên có tiền là có tiền, nhưng Hiên Viên Vũ vẫn kiên định dù có tiền cũng không thể lơ là tình cảm những người trong gia đình, so nên đêm 30 cả nhà nhất định phải đoàn tụ, cơm tất niên cũng phải tự tay làm, không thể để cho đầu bếp làm.

Năm nay toàn bộ thức ăn trên bàn đều do Hiên Viên Ngạo Thiên nấu, quả thật làm hai vị trưởng bối nhà Hiên Viên kinh ngạc một phen.

Một năm trước khi về nhà con họ ngay cả trứng gà sao cà chua cũng không biết làm, tình yêu quả thực có thể làm con người ta tự động thắp sáng kỹ năng mới.

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn đồng hồ, đến khi mười một giờ lại đứng lên đi về phía phòng bếp.

Hiên Viên Ngạo Thiên nghi hoặc, lẽ nào lúc tối con trai chưa ăn no?

Hiên Viên Ngạo Thiên nghiêm mặt trả lời: “Con đi gói bánh chẻo cho vợ.”

Tin nhắn lúc nãy Sở Ca gửi lại cho anh là (muốn ăn, anh đến đưa cho em đi), rõ ràng là giận dỗi thôi nhưng Tổng tài đại nhân lại cho rằng cậu thực sự muốn anh qua đưa cho cậu.

Cho nên Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn nghiêm túc tin thật và ảo tưởng cho vợ một niềm kinh hỉ.

Lại nói về bên kia Sở Ca đang ngồi ăn canh thịt và xem Chào xuân.

Bữa cơm tất niên ngoại trừ bánh chẻo ra thì những món khác đều rất là ngon ha ha.

Cậu dùng thìa múc một chút canh thịt rồi đưa đến trước mặt em mèo trắng đang ngồi cạnh cậu.

Mèo trắng cúi đầu ngửi ngửi một chút, rồi lập tức quay phắt đầu tỏ vẻ kiên quyết sẽ không ăn thứ kinh khủng này.

Sở Ca cảm thấy mình bị tổn thương, lấy thìa về tự mình ăn hết.

Chú Chung cũng bưng một bánh canh thịt vỏ bánh ngồi bên cạnh Sở Ca, nhìn bộ dáng đau khổ này của thiếu gia thấy thế này cũng rất đau lòng. Đều đã đặt một phần bánh chẻo rồi, thiếu gia còn kiên quyết tự mình làm mới được, quả thực không đi tìm đường chết thì sẽ không chết mà.

Thế giới này cũng có Đêm Xuân, mà chương trình này cũng nhàm chán y hệt thế giới trước. Thế nhưng đây là chuyện về tập tục, cũng giống như trước khi xuyên qua, cả năm mặc kệ ở đâu náo nhiệt vui vẻ thì vào lúc đoàn tụ đêm 30 thì nhất định sẽ mở TV bật kênh chiếu Đêm Xuân, dù là không ai xem nhưng cũng phải để nó làm nhạc nền.

Sở Ca nhìn tiết mục buồn tẻ trên TV, nhớ về người nhà ở thế giới kia, thì trong lòng trỗi dậy cảm giác ‘thiên lý cộng thiền quyên’ (Cách xa nghìn dặm vẫn chung một vầng trăng). Không biết vì sao đột nhiên có chút nhớ nhung Hiên Viên Ngạo Thiên.

Cậu cười cười, cúi đầu nói với em mèo trắng: “Con trai, ngày mai dẫn con đi gặp mẹ con nhé.”

Mèo trắng dùng đuôi ngoắc ngoắc cánh tay Sở Ca, ngửa đầu kêu hai tiếng meo meo như là vô cùng hài lòng với đề nghị của Sở Ca.

Ba cây kim trên mặt đồng hồ từ từ chạy về con số 12, trên TV cũng bắt đầu xuất hiện đồng hồ đếm ngược…

Vì trong nhà chỉ có hai người với một con mèo nên Sở Ca cũng không mua nhiều loại pháo hoa, chỉ treo mấy bánh pháo đốt lên lấy may năm mới.

Sắp đến 12h, Sở Ca và chú Chung cầm bật lửa và pháo ra ngoài cửa để đốt, chung quanh cũng dần dần vang lên tiếng pháo nổ đùng đoàng điếc tai.

Sở Ca bịt tai nhìn những quả pháo hoa từ nhà người khác bay lên cao và nở rộ trên không trung, còn chưa kịp cảm thán hình ảnh thật đẹp thì đột nhiên bị một người ôm lấy từ phía sau.

Tư thế quen thuộc khiến trong nháy mắt cậu đã phản ứng kịp người này là ai, cũng không cảm thấy kinh hoảng, khi quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Hiên Viên Ngạo Thiên hiển hiện dưới ánh sáng của pháo hoa lúc trắng lúc hồng lúc đỏ lúc xanh.

Sở Ca: “…”

Mọe nó ai nói khuôn mặt tình nhân dưới pháo hoa càng thêm mê hoặc vậy! Mấy lời miêu tả trong tiểu thuyết quả thực đầy bẫy rập hiểu không!

Cậu dùng ánh mắt ra hiệu Hiên Viên Ngạo Thiên vào nhà rồi hãy nói.

Hai người đi vào nhà xong, chú Chung đã sớm quay về từ nãy gật đầu với Hiên Viên Ngạo Thiên coi như để chào hỏi, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng gật đầu lại với chú một cái. Dù sao tiếng pháo quá to, hiện giờ dù có gào thét thì cũng chưa chắc đã nghe rõ tiếng.

Em mèo trắng có vẻ rất thích Hiên Viên Ngạo Thiên, anh vừa vào cửa thì nó đã chạy đến dưới chân và cọ cọ ống quần anh, Hiên Viên Ngạo Thiên biết em mèo này được Sở Ca gọi là con trai, thấy nó thích mình thì càng thêm mở cờ trong bụng. Tổng tài đại nhân mừng rỡ vuốt ve em mèo, mèo trắng cũng cọ cọ lại, quả thực là một bức ảnh phụ từ tử hiếu không thể rõ ràng hơn được nữa.

Khi đóng cửa lại, tiếng pháo nổ rốt cuộc cũng nhỏ đi một chút, lúc này Sở Ca mới phát hiện ra trong tay Hiên Viên Ngạo Thiên cầm một hộp đựng cơm giữ nhiệt.

Cậu chớp chớp mắt nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên.

Hiên Viên Ngạo Thiên mở hộp cơm ra, mười mấy chiếc bánh chẻo được xếp cạnh nhau, xem ra tuyệt đối là dính chặt vào nhau rồi.

Sở Ca nhìn mười mấy chiếc bánh chẻo này, đặt hộp giữ nhiệt xuống rồi kéo Hiên Viên Ngạo Thiên vào phòng bếp, bật bếp bắt đầu đun lại nồi canh thịt của cậu.

Sở Ca cười cười với Hiên Viên Ngạo Thiên, dùng khẩu hình nói: ‘Bánh chẻo của em.’

Hiên Viên Ngạo Thiên sửng sốt, nở nụ cười bất đắc dĩ rồi ôm người vào lòng.

Chờ nồi canh thịt được đun sôi, Sở Ca gắp bánh chẻo Hiên Viên Ngạo Thiên mang đến vào bát, rồi lại múc một muỗng canh thịt rưới lên trên, cuối cùng dùng đũa khều khều gạt gạt, tách được một chiếc bánh chẻo ra và cắn một miếng.

Hơi dính, nhưng vị cũng ngon lắm.

Cậu đưa nửa chiếc còn lại cho Hiên Viên Ngạo Thiên, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng dùng luôn chiếc đũa đó để ăn, rồi lại hôn lên khóe miệng cậu một cái.

Hai người ngọt ngọt ngấy ngấy anh một miếng em một miếng, cuối cùng cũng giải quyết hết mười mấy chiếc bánh chẻo này.

Lúc này tiếng pháo ngoài kia cũng dần dần nhỏ đi, chỉ còn lác đác vài nhà đốt tiếp, chí ít cũng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện.

Chú Chung từ lúc Hiên Viên Ngạo Thiên đến thì đã quay về phòng nghỉ ngơi rồi, hiện giờ đôi cẩu nam nam này ôm nhau ngồi trên sofa xem TV quả thực chả chút cố kỵ nào.

Sở Ca ôm mèo trắng lên giới thiệu cho Hiên Viên Ngạo Thiên: “Anh xem, đây là con em.”

Hiên Viên Ngạo Thiên hữu hảo vuốt ve em mèo, đột nhiên phát hiện ra mình không biết nên xưng hô con mèo này như thế nào cả.

Anh hỏi Sở Ca: “Mèo này tên gì?”

“Cứ gọi là con trai thôi.”

“Ý anh hỏi em đặt tên cho nó là gì?” Khóe miệng Hiên Viên Ngạo Thiên giật giật, “Sẽ không phải là tất cả mọi người đều gọi nó là con trai chứ?”

Sở Ca: “…”

Cậu đột nhiên phát hiện ra tên mình đặt có một BUG lớn như vậy, vì sao trước đây không ai nhắc nhở cậu vấn đề này chứ?

Cậu suy nghĩ một chút, bất ngờ dùng nắm tay trái đập bốp vào lòng bàn tay phải, bộ dạng như có một bóng đèn nhỏ lóe lên trong đầu, nói: “Gọi nó là Tiểu Long đi.”

“Có nghĩa gì thế?” Hiên Viên Ngạo Thiên tò mò hỏi.

“Long Ngạo Thiên.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Anh có nên cảm ơn vợ không gọi con mèo này là Tiểu Ngạo Thiên không?

Sở Ca nhìn vẻ mặt méo mó của Hiên Viên Ngạo Thiên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh thì cứ gọi là con trai như em đi, người khác gọi gì cũng được.”

Hiên Viên Ngạo Thiên cảm thấy hết chỗ nói rồi, anh ôm Sở Ca vào lòng và hôn lên môi cậu.

Kỳ thực vợ mình đặt tên kém cỏi thì cũng rất đáng yêu, không phải sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi