KHÍ TRÙNG TINH HÀ

Người mới tới bất luận tốc độ, hay là năng lực ẩn núp, cũng cơ hồ đạt tới tiêu chuẩn sát thủ nhất lưu ở kiếp trước.
Nếu có khuyết điểm gì, thì phải nói là năng lực khống chế sát khí của hắn chưa hoàn hảo. Nói cách khác, chính là sát khí quá nặng, không thể che dấu được.
Sát khí này, đổi lại là một cường giả tầm thường, căn bản không thể cảm ứng được. Nhưng Tần Vô Song không giống vậy. Kiếp trước hắn trải qua quá nhiều lần đuổi giết, cùng sát thủ giao chiến không dưới trăm lần, không thể không nhận ra được.
Thân thể chợt lóe lên, xuất hiện lại trên không như một u linh. Tần Vô Song từ một nơi bí mật gần đó, nhìn trộm người vừa mới tới.
Gã sát thủ này hẳn là đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, thân pháp cũng cực kỳ nhanh. Rơi xuống giữa khách ****, dò xét từng gian phòng một, hiển nhiên là tìm kiếm mục tiêu nào đó.
Tần Vô Song nhìn thấy thân hình người này, lập tức nhận ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Người này đúng là tên hán tử nhỏ thó nhanh nhẹn đi theo sau Tây Môn Thiên. Chỉ có điều trước mặt người khác, gã hán tử này lộ ra vẻ mặt đáng khinh, mà lúc này, khí chất hắn lại hoàn toàn bất đồng, cả người cao thấp tản mát ra một loại hơi thở lạnh thấu xương.
Hơi thở chỉ thấy ở những người xem việc giết chóc làm sự nghiệp, trường kỳ tắm mình trong máu tươi, cùng người chết giao tiếp.
Tần Vô Song cũng không cảm thấy kỳ lạ lắm, hắn quan sát Tây Môn Thiên, mười phần thuộc loại người lòng dạ hẹp hòi. Chỉ là hắn không nghĩ tới, lá gan hắn không nhỏ, cư nhiên sau khi bị sứ giả Chân Võ Thánh Địa cảnh cáo, còn dám ra tay náo loạn.
Thân hình chợt lóe lên, Tần Vô Song đã đi vào khu vực ba gian phòng nhà mình.
Chỉ cần kẻ đó tiếp cận nơi này, xác định hắn là kẻ nguy hiểm, đến gây sự với Tần gia, Tần Vô Song tuyệt không ngại đem hắn giết chết.
Người nọ tìm tòi một lát, đã tiếp cận khu vực của Tần gia, khiến Tần Vô Song giật mình chính là, tên sát thủ này đến gần phòng tỷ tỷ thì cước bộ dừng lại, cũng không hề đi tiếp nữa.
Tần Vô Song trong lòng chợt động, suy nghĩ, chẳng lẽ người này là nhắm vào tỷ tỷ Tần Tụ?
Suy nghĩ đến quan hệ giữa Đạt Hề Minh và tỷ tỷ, Tây Môn Thiên muốn ra tay đối phó với tỷ tỷ, cũng có thể hiểu được. Nghĩ vậy, Tần Vô Song cước bộ nhẹ nhàng, đứng lên đi ra phía cửa.
Người tới đúng là Lãnh Huyết Thập Nhất trong Tây Môn Thập Tam Ưng. Hắn nghe được khí tức của Tần Tụ, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, đang muốn động thân nhảy vào, đột nhiên bả vai căng thẳng, giống như có một cái kìm sắt đem một bên cánh tay hắn kẹp lấy.
Hắn giật nảy mình, cánh tay trái xoay tròn quét về, kình lực còn chưa vận lên, cánh tay trái đã tê rần. Trong nháy mắt, hai bên bả vai đồng thời bị chế trụ, giống như bị xích sắt trói chặt, mặc hắn xoay chuyển thế nào, đúng là càng lay càng cứng, không chút tác dụng.
Lãnh Huyết Thập Nhất từ lúc xuất đạo tới nay, giết người vô số. Sau khi quy phục vào Tây Môn Đại phiệt, được thăng chức Kim bài Sát thủ, ra ngoài làm nhiệm vụ, lần đầu tiên bị thất thủ.
Hắn là Chân Võ Cảnh Lục đẳng, tại quận La Giang này có thể nói là hoàn toàn lộng hành. Lần này ra tay đối phó Hàn môn, vốn cho rằng dễ như trở bàn tay, chưa bao giờ nghĩ lại xuất hiện sơ suất.
Nhưng hai tay bị đối phương nắm chặt, hắn lúc này mới ý thức được không ổn. Là một sát thủ, tính cảnh giác của hắn vốn rất cao. Vậy mà tại đây bị người xuất hiện từ phía sau mà không hề hay biết, có nghĩa là sao? Nghĩa là đối thủ mạnh hơn hắn.
Có thể lặng lẽ không một tiếng động tiếp cận hắn, ít nhất phải có thực lực Chân Võ Cảnh Thất đẳng.
Cả quận La Giang này, ngoài Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia, Đạt Hề Hằng, còn có ai có thực lực như vậy?
Chẳng lẽ Đạt Hề Hằng đến đây? Lãnh Huyết Thập Nhất nhanh chóng suy nghĩ, cũng không dám quay đầu nhìn lại. Hắn sợ quay đầu lại, nhìn thấy rõ ràng mặt mũi đối phương, tất nhiên sẽ bị giết người diệt khẩu.
Tần Vô Song ra tay như điện, trong khoảnh khắc điểm mấy đại huyệt quanh thân của Lãnh Huyết Thập Nhất.
Lãnh Huyết Thập Nhất hét lên rồi ngã gục xuống, Tần Vô Song lúc này mới thả lỏng một hơi. Hắn vốn cũng có chút lo lắng, hai kiếp làm người, thủ pháp điểm huyệt hắn dùng qua cũng không nhiều lần cho lắm. Hiện tại xem ra, kỹ xảo điểm huyệt vẫn còn có đất dụng võ.
Ôm theo Lãnh Huyết Thập Nhất, Tần Vô Song lặng yên về phòng, không kinh động phụ thân cùng tỷ tỷ.
Vứt Lãnh Huyết Thập Nhất trên mặt đất, hắn thản nhiên hỏi:
- Tây Môn Thiên phái ngươi tới à?
Lãnh Huyết Thập Nhất lúc này đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tần Vô Song, miệng há thật to, cơ hồ có thể nhét luôn cả nắm tay vào, vẻ mặt không thể nào tin nổi, giống như nhìn thấy được chuyện không thể tưởng tượng nổi vậy.
- Ngươi… Ngươi còn là người sao chứ?
Lãnh Huyết Thập Nhất trên trán toát mồ hôi lạnh.
Câu này Tần Vô Song ở kiếp trước không biết đã nghe bao nhiêu người hỏi qua rồi.
- Hiện tại là ta hỏi ngươi, sao lại thành ngươi hỏi ta?
Lãnh Huyết Thập Nhất mặt như tro tàn, lẩm bẩm nói:
- Ngươi giết ta đi.
- Giết ngươi?
Tần Vô Song hừ lạnh nói:
- Giết ngươi, so với giết một con chó còn đơn giản hơn. Ngươi đã quyết tâm, một lòng muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Bàn tay biến thành đao, chưởng phong hướng cổ Lãnh Huyết Thập Nhất chém tới.
Răng rắc!
Tiếng gãy thanh thúy vang lên, Lãnh Huyết Thập Nhất một tiếng cũng chưa kịp kêu, đã khí tuyệt mà chết.
Tần Vô Song không cảm thấy thương hại hắn chút nào. Hắn biết tên sát thủ này cực kỳ kiên cường, nếu quyết tâm không hợp tác, dù làm như thế nào cũng hỏi không ra gì. Nếu bức hắn quá mức, hắn ít nhất có một trăm phương pháp để tự sát.
Huống chi, việc này đã rõ ràng là do Tây Môn Thiên phái tới.

Vác thi thể Lãnh Huyết Thập Nhất lên vai, Tần Vô Song phóng nhanh ra ngoài cửa, đi đến trước cửa sổ phòng của phụ thân, nhẹ giọng nói:
- Phụ thân, ta ra ngoài một chuyến.

Tần Vô Song lúc còn ở Võ Đồng Viện đã từng có nghiên cứu qua, cũng rất rành rẽ đường lối ở quận thành La Giang, tìm được nhà của Hào môn Hứa gia chẳng tốn chút công sức nào.
Dựa vào thân thủ của Tần Vô Song, mấy vòng phòng vệ của Hứa gia căn bản là không tạo thành uy hiếp gì, cùng các cọc gỗ cũng không khác nhau nhiều lắm. Mặc dù trong tay vác người, mà Tần Vô Song vẫn thực nhẹ nhàng tránh thoát tầng tầng trạm canh gác của Hứa phủ.
Hứa Tam Lập lúc này đang cẩn cẩn thận thận đứng ở trước mặt Tây Môn Thiên xin chỉ thị.
- Hứa Tộc trưởng, không có gió không dậy nổi sóng. Hàn môn Tần gia lần này khiêu chiến Hứa gia, trong tay chắc chắn có con bài chưa lật. Nhưng rốt cuộc là cái gì, các ngươi có điều tra rõ ràng không?
Mấy bữa nay Hứa gia trên dưới đều suy nghĩ về vấn đề này, Hứa Tam Lập cũng không biết trả lời thế nào.
- Hồi bẩm Tây Môn công tử, Tần gia tại trấn Đông Lâm gần ba đời nay đều là nhất mạch đơn truyền, nhân số đơn lẻ. Muốn nói có con bài gì chưa lật, Tần gia một nhà vào trăm năm trước thật ra là một Hào môn. Nói vậy chắc là trong gia tộc cũng có truyền thừa lại vài bộ võ điển cao cấp? Ngoài ra, ta thật sự nghĩ không ra bọn họ còn có thể có át chủ bài nào chưa lật.
Tây Môn Thiên tâm tư kín đáo, nhắc nhở nói:
- Tổ tiên uy thế quá mà hiện tại thì chẳng ra gì. Các gia tộc từ trước đến nay truyền thừa cũng đều là như thế. Nếu như trải qua mấy đời suy sụp, võ điển tu luyện gia tộc truyền xuống tất nhiên sẽ bị gián đoạn, từ đó khiến uy lực đại suy giảm. Trăm năm trước là Hào môn, lưu truyền xuống bây giờ có thể còn có được bao nhiêu nội tình? Ngươi có nghĩ tới hay không, Hàn môn Tần gia có thể nào có khả năng đạt được kỳ ngộ?
- Kỳ ngộ?
Hứa Tam Lập ngây người một lát, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài:
- Quận La Giang thì nhỏ, thật sự nghĩ không ra có thể có kỳ ngộ gì đặc biệt. Một nơi nhỏ như vậy, nếu có kỳ ngộ, chỉ sợ đã sớm truyền khắp đầu đường cuối ngõ rồi. Chẳng qua…
Hứa Tam Lập ngừng lời, có chút suy nghĩ nói:
- Tiểu tử Tần gia bốn năm trước có cùng với đứa con nhỏ của Vọng tộc Trương gia từng có một trận quyết đấu, bị thương rất nặng, may mắn là không chết. Thế nhưng sau khi nó sống lại, tựa hồ là hoàn toàn thay đổi. Tây Môn công tử nghĩ thử xem, trong chuyện này có chuyện gì mờ ám không?
- Tiểu tử Tần gia trước đây thiên phú như thế nào?
- Thiên phú bình thường, được cái khắc khổ cần cù, nhiều lắm cũng chỉ là người có chút tư chất mà thôi.
- Vậy thật kỳ lạ! Nếu như Hàn môn Tần gia không có chỗ nào để dựa vào, như thế nào lại dám khiêu chiến Hào môn Hứa gia các ngươi?
- Tây Môn công tử, sau lưng việc này, chưa chắc đã không tồn tại sự can thiệp của Chân Võ Thánh Địa a?
Tây Môn Thiên khoát tay, mạnh mẽ phủ quyết:
- Chân Võ Thánh Địa từ xưa tới nay, chưa bao giờ trực tiếp can thiệp vào nội tình Gia tộc Luận phẩm.
- Tây Môn công tử xin yên tâm, chỉ cần Hứa gia ta sẵn sàng nghênh đón quân địch, không xem nhẹ bọn chúng, tuyệt đối sẽ không để cho Hàn môn Tần gia chiếm được chút tiện nghi nào…
Đang lúc còn chưa nói xong, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng cười khan. Tiếng cười này hiển nhiên đã được biến âm, giữa đêm tối nghe càng thêm quỷ dị âm trầm.
- Tây Môn Thiên, Tây Môn Đại phiệt kinh doanh cẩn thận một chút, đừng để cho cơ nghiệp mấy trăm năm bị hủy đi trong chốc lát! Nô tài của ngươi, ta nể mặt ngươi tiễn hắn trở về.
Phanh!
Một đạo kình phong sắc bén phá cửa mà vào, đánh thẳng vào mặt Tây Môn Thiên. Một vật to lớn phút chốc bay tới trước mắt, còn chưa tới mặt, đột nhiên rơi thẳng xuống, ngã dưới chân Tây Môn Thiên.
Tập trung nhìn lại, cặp mắt của Tây Môn Thiên thiếu điều muốn lồi ra, miệng há hốc, khuôn mặt lộ vẻ kinh hoàng trong phút chốc, giống như đột nhiên bị độc xà cắn, cơ bắp trên mặt không thể khống chế mà run rẩy.
- Là hắn?
Hứa Tam Lập hít một ngụm lãnh khí. Hắn đương nhiên nhận ra người này, đúng là tùy tùng bên cạnh Tây Môn Thiên, là một trong Tây Môn Thập Tam Ưng. Chạng vạng còn thấy hắn sống sờ sờ, quay đầu một cái, người đã biến thành một cỗ thi thể lạnh băng từ lúc nào?
Cổ họng Hứa Tam Lập nghẹn lại, như muốn nói gì đó để an ủi, nhưng dù thế nào cũng không mở miệng được, chỉ có biểu tình sợ hãi nhìn Tây Môn Thiên.
- Thập Nhất!
Tây Môn Thiên nắm tay muốn bật máu, bộ mặt dữ tợn thì thào:
- Là ai làm? Là kẻ nào làm?
- Có cần đuổi theo không?
Hứa Tam Lập lúc này mới phản ứng trở lại.
Tây Môn Thiên ánh mắt tràn ngập tơ máu, gầm nhẹ nói:
- Đuổi theo? Lấy thực lực đám người của ngươi, đuổi theo để chịu chết sao?
Hứa Tam Lập rùng mình, tuy rằng bị quát lớn, cũng không dám phản ứng lại một cái, ngoan ngoãn lui ra một bên. Quan trọng là, đừng bị lửa giận của Tây Môn Thiên thiêu đốt mới đúng.
- Hứa Tam Lập, ở quận La Giang này ai là kẻ mạnh nhất?
Thật lâu sau, Tây Môn Thiên mới bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi.
- Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia… là Đạt Hề Hằng.
Trên mặt Hứa Tam Lập hiện lên một tia dị sắc:
- Chẳng lẽ là Đạt Hề Hằng hạ độc thủ?
- Đạt Hề Hằng? Hắn còn chưa có gan như vậy! Hơn nữa Thập Nhất cũng xem như một cường giả Chân Võ Cảnh Lục đẳng, lại am hiểu ẩn núp, tuyệt không đến mức bị giết dễ dàng như thế. Giết Thập Nhất, phải là cường giả rất mạnh! Cỡ như Chân Võ Cảnh Bát đẳng!
Chân Võ Cảnh Bát đẳng?
Hứa Tam Lập chỉ cảm thấy đầu ong ong. Nếu hắn nhớ không lầm, một cường giả Chân Võ Cảnh Bát đẳng, chính là nhân vật thuộc gia tộc Đại phiệt! Muốn trở thành Đại phiệt cần phải có trụ cột là Chân Võ Cảnh Bát đẳng! Đối thủ mạnh như thế, tại sao xuất hiện ở quận La Giang?
Mấu chốt nhất chính là, hắn sẽ đối phó với Hào môn Hứa gia như thế nào? Hứa Tam Lập nhạy cảm, lập tức cảm thấy một tia bất an. Một mối nguy hiểm trước nay chưa từng có đột nhiên ập lên đầu, giống như đê không ngăn được sóng lớn!
Nhưng mà, thời gian cũng không vì hắn lo âu mà đứng lại, trải qua mười ngày kịch liệt tranh đoạt danh ngạch Hàn môn, Vọng tộc cũng đã tuyên cáo chấm dứt. Thứ mà vạn chúng mong mỏi chính là màn cuối cùng… Tranh đoạt danh ngạch Hào môn. Tên đã trên dây, hết sức căng thẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi