Đạt Hề Dương ít giao tiếp, nhưng cũng không phải là người sợ phiền phức. Đạt Hề Thế gia ở Nam Vân Châu, chỉ phải nể mặt Tây Môn Đại phiệt, nhưng không có nghĩa những Thế gia cùng cấp bậc khác trong châu thành cũng có thể khiến Đạt Hề Thế gia hắn phải nuốt giận.
Đương nhiên, trường hợp hôm nay, khẳng định là nên dĩ hòa vi quý. Mặc dù ngôn ngữ của gã mắt tam giác vô lễ, nhưng dù thế nào, hắn cũng không chấp nhặt, để bản thân rơi xuống hạng kém cỏi.
Ung dung nhìn đối mặt với Mắt tam giác một lát, lúc này mới mở miệng nói:
- Ta là ai, không quan trọng, quan trọng là, ta chủ trương mọi người dĩ hòa vi quý. Chúng ta cùng ở Nam Vân Châu, đấu đá lẫn nhau, nếu rơi vào tai người bên ngoài, sợ rằng còn trở thành trò cười. Huynh đài nếu cảm thấy ta không có tư cách làm người hòa giải, cũng đừng ngại hỏi những người khác ở đây, xem xem bọn họ có cách nhìn như thế nào về chuyện này!
Võ đồng Mắt tam giác ngửa mặt lên trời cười lớn, khịt mũi khinh bỉ với Đạt Hề Dương:
- Ta thấy ngươi đã ăn gan hùm mật gấu, vốn cũng không phải là loại kém cỏi. Thấy tình thế không ổn, liền muốn đem dư luận đại chúng ra nói chuyện, giảm bớt áp lực cho bản thân sao? Tiểu tử, khuyên ngươi một câu, gan bé, cũng đừng học đòi người ta bênh vực kẻ yếu.
Nói xong, hắn mắt lạnh quét qua một vòng đại quảng trường, uy nghiêm đáng sợ nói:
- Chư vị, vừa rồi tên này kêu ta hỏi cách nhìn của các ngươi, ai có lời muốn nói? Đừng ngại đứng ra.
Vung tay múa chân, ngông cuồng tự cao tự đại. Tư thế này, cũng có thể hù người. Võ đồng của các quận khác, mặc dù có chỗ bất mãn với dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của hắn, nhưng rốt cuộc cũng không có ai đứng ra.
Có một số người mặt không có biểu tình, dứt khoát làm như không nghe thấy. Có một số mặt có vẻ bất bình, nhưng rốt cuộc lại kìm xuống không lên tiếng. Còn có một số mặt tỏ vẻ khinh bỉ, hiển nhiên cũng là giữ tâm thái bảo vệ bản thân sáng suốt, thà rằng đắc tội với quân tử, chứ không thể đắc tội với tiểu nhân.
Bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra, tên Mắt tam giác này là tai họa của châu thành, nói cách khác chính là một kẻ ác bá của châu thành Nam Vân Châu. Tranh chấp với loại người này thì chỉ có chịu thiệt.
Sau hồi lâu, nhìn thấy không có ai phản ứng, Võ đồng Mắt tam giác không khỏi đắc ý vô cùng, múa may roi ngựa vài cái trong không trung, rất có vẻ trào phúng liếc mắt nhìn Đạt Hề Dương:
- Mọi người tựa hồ cũng không có suy nghĩ gì, nói như vậy, chỉ có mình người không thức thời, nói nhiều.
Đạt Hề Dương nhàn nhạt cười:
- Ta thấy ngươi nói cũng không ít.
Mắt tam giác trừng hai mắt, gào rít nói:
- Ta nói nhiều sao? Không sai, thiếu gia ta chính là nói nhiều! Ở châu thành Nam Vân Châu, thiếu gia ta nói nhiều không sao cả, nhưng những kẻ quận ngoài như các ngươi già mồm nói nhiều, phiền phức sẽ cực lớn đấy.
- Lớn như thế nào?
Cơn tức giận trong bụng Đạt Hề Dương cũng dần dần bốc lên.
Họa là do Vân Khinh Yên gây ra, lúc này nàng cũng sẽ không thể đặt mình ngoài sự việc, liếc mắt nhìn Tần Vô Song, trong lòng chờ đợi Tần Vô Song ra mặt.
Nàng cũng từng lĩnh giáo phong cách của Tần Vô Song, dưới tình huống bình thường, hắn là người khá khiêm tốn. Nhưng khiêm tốn không có nghĩa là hắn không có bản lĩnh. Hắn có bản lĩnh của hắn, một khi khiến bản lĩnh của hắn xuất hiện, đối phương sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Tần Vô Song cũng cảm thấy bất đắc dĩ, mặc dù trước đó ấn tượng mà Vân Khinh Yên mang tới cho hắn cũng không tốt đẹp lắm, nhưng hôm nay, từ đầu đến cuối nàng thật sự căn bản là người vô tội.
Tình hình hôm nay, tựa hồ không chỉ dừng lại ở một mình Vân Khinh Yên, Đạt Hề Dương cũng cùng rơi vào. Mọi người đồng hành trên đường, nếu Tần Vô Song hắn cố ý đặt mình ngoài sự việc, dư luận sau này chỉ sợ không dễ nghe.
- Lớn bao nhiêu?
Võ đồng Mắt tam giác, hai con mắt liếc chuyển mấy cái, cười nham hiểm nói:
- Nếu không muốn thiếu đi cánh tay hay cẳng chân khi rời khỏi châu thành Nam Vân Châu, phương thức tốt nhất của các ngươi chính là tự lấy mười cái miệng rộng của mình, trước mặt mọi người thừa nhận bản thân thối miệng.
Những lời này vừa thốt ra, Võ đồng phía bên châu thành lại phát ra từng trận cười vang, phảng phất đang tạo thế cho Võ đồng Mắt tam giác. Nhóm Võ đồng này, xưa nay ở châu thành Nam Vân Châu vô pháp vô thiên, gây tai họa quen rồi, tất cả đều là loại người e sợ thiên hạ này không loạn. Ở châu thành Nam Vân Châu không có chuyện gì là bọn chúng không dám làm.
Ức hiếp mấy Võ đồng tới từ nơi khác, đối với bọn chúng mà nói, căn bản chỉ là trò đùa tán gẫu giải buồn mà thôi.
Đạt Hề Dương tu dưỡng rất tốt, vẫn giữ vẻ thản nhiên như cũ, cũng không trả lời, chỉ là cười lạnh không nói.
Võ đồng Mắt tam giác thấy Đạt Hề Dương kiên cường, đang lo không tìm được lý do phát tác, phẫn nộ quát:
- Sao hả? Xem ra ngươi có vẻ không vui?
Vân Khinh Yên mở miệng la lớn:
- Muốn chúng ta tự sỉ nhục bản thân, thì ngươi hãy sớm dập tắt dã tâm đó đi. Có bản lĩnh thì hãy phát huy cho tốt tại Thí luyện lần này, tranh giành một chút sức lực cho Nam Vân Châu. Ở đây khoe mẽ uy phong, đùa giỡn, thì có bản lĩnh gì chứ?
Mắt tam giác bây giờ đang nhìn thẳng vào Đạt Hề Dương, đối với lời trách mắng của Vân Khinh Yên tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm, không kiên nhẫn nói:
- Loại nữ nhi như ngươi, thiếu gia ta tạm thời không có thời giờ quan tâm đến ngươi. Vị kia bênh vực kẻ yếu, chẳng lẽ bây giờ ngươi dựa vào chút lợi lộc là thân phận nữ nhân để chống lưng sao?
Đạt Hề Dương tiến lên trước một bước, chậm rãi mở miệng:
- Ngươi muốn như thế nào? Hay là hôm nay muốn dựa vào người đông, ăn thịt ta sao?
Mắt tam giác cười lạnh một tiếng:
- Nếu là ỷ vào người đông thì thế nào chứ? Tiểu tử, ngươi hãy cam chịu số phận đi!
Gào thét một tiếng, đúng lúc đang muốn xông ngựa tới, Tần Vô Song đột nhiên đi tới trước mặt, khinh miệt liếc nhìn Mắt tam giác, cũng không tranh cãi mà giương giọng nói:
- Tây Môn Đại phiệt, có Võ đồng ở đây không?
Người khác không biết Tần Vô Song hắn, người của Tây Môn Đại phiệt, há có thể không biết?
Nếu có đệ tử của Tây Môn Đại phiệt ở đây, nhất định là thủ lãnh của đoàn thể này. Nếu có thể lúc này biết khó mà lui, giải quyết tranh chấp ở đây là tốt nhất. Nếu không thể, không biết nói thế nào, cũng chỉ có thể lấy Mắt tam giác kia ra mà khai đao thôi.
Võ đồng Mắt tam giác bị cắt ngang, thấy có người đứng ra, tà hỏa trong bụng càng tăng, quát lớn:
- Tiểu tử, ngươi là cái thứ gì, mà ở đây hô to gọi nhỏ?
- Không có người của Tây Môn Đại phiệt ở đây, có đúng không?
Tần Vô Song lại tăng lớn âm lượng, hỏi lại lần nữa.
Võ đồng Mắt tam giác lên tiếng, lại bị Tần Vô Song trực tiếp xem nhẹ, tức giận đại phát, hùng hùng hổ hổ nói:
- Sao chứ? Muốn kéo gia tộc Đại phiệt ra làm quen sao? Với cách ăn mặc trên người của ngươi, một Hào môn đệ tử, cũng muốn lôi kéo làm quen sao?
Tần Vô Song nhíu mày, ngữ khí có chút khó chịu hỏi:
- Vừa rồi người dùng tảng đá làm ám khí đánh vào vó ngựa của đồng bạn ta, là ngươi đúng không?
Võ đồng Mắt tam giác cuồng ngạo cười, roi ngựa vung lên trong hư không, dậy lên tiếng
"ba ba".
- Chính là Hồng thiếu gia nhà ta, thế nào hả? Ngươi cũng muốn giữa đường hễ thấy bất bình không tha sao?
- Giữa đường hễ thấy bất bình không tha?
Tần Vô Song ngắm nghía trên dưới đối phương mấy cái, yên lặng nói:
- Ngươi cảm thấy, với chút bản lĩnh này của ngươi, có đáng làm vậy không? Bênh vực kẻ yếu, ít nhất trước mặt phải có chút gì đó bất bình, còn ngươi, đơn giản chỉ là một con bọ chó, một cái phẩy tay là có thể bóp chết mấy con. Có gì là bất công, cần gì phải bênh vực kẻ yếu? Nói như ngươi, không tránh khỏi quá đề cao bản thân rồi?
Tính cách của Tần Vô Song chính là như vậy, với cách nói như vậy, còn đáng sợ hơn đối phương. Ngươi cay độc, miệng nói lảm nhảm, ngôn ngữ ác độc, ta còn cay độc, lảm nhảm, đáng sợ hơn ngươi. Dùng phương thức sở trường nhất của ngươi để đánh ngươi, ngược lại sẽ khiến ngươi mất mặt nhất.
Hoàn toàn đem lòng tự kiêu tự ngạo của đối phương dẫm xuống dưới đất, cũng chỉ có như vậy, mới có thể khiến loại vô lại này nhớ lâu một chút.
Quả nhiên, hắn vừa nói ra lời này, một đám Võ đồng của châu thành Nam Vân Châu nhất thời sôi trào lên, hư thanh nổi lên bốn phía, huyên náo om sòm, thúc giục có, ồn ào có, cổ động có…
Nói tóm lại một câu, tất cả đều đang chọn đổ thêm dầu vào tâm tình đang bốc lửa của mắt tam giác.
- Tiểu tử, ngươi sẽ phải trả giá cho lời nói của mình!
Hai mắt của Mắt tam giác khép lại thành một đường khép hờ, một luồng sát khí từ trong mắt bắn ra.
- Trả giá?
Tần Vô Song cười càng thêm khoái trá.
- Nếu ta là ngươi, bây giờ nên suy nghĩ lại chuyện đã qua kỹ lưỡng một chút, có bản lĩnh thì hãy phát huy ở Thí luyện Võ đồng. Ở đây làm trò bạo ngược, quang vinh lắm sao? Ngươi không cảm thấy mất mặt, nhưng ta lại cảm thấy mất mặt.
- Hừ, làm trò bạo ngược, cũng cần phải có bản lĩnh cần năng lực! Không có bản lĩnh, ở nhà hay ở bên ngoài, đều bị người khác ức hiếp. Làm kẻ yếu, nên có giác ngộ như vậy! Bổn thiếu gia phải cho các ngươi nhớ kỹ ở đây, ma luyện là ma luyện, tránh để các ngươi ra ngoài Nam Vân Châu, bên ngoài bị người khác ức hiếp, làm mất mặt Nam Vân Châu!
Những lời này của mắt tam giác lộ vẻ có lý chẳng sợ, phảng phất như đang giải thích
"tâm huyết" của hắn,
"lòng trách nhiệm" của hắn.
Tần Vô Song nghe vậy, trong lòng thở dài một tiếng. Trên đời này, cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu cái loại ngu xuẩn cậy thế khinh người này. Loại cảm giác ưu việt này, thật sự có thể truyền nhiễm sao?
Võ đồng Mắt tam giác nhìn thấy vẻ mặt Tần Vô Song thờ ơ lãnh đạm, tầm mắt căn bản không đặt trên người hắn. Lực sát thương của loại coi thường này, nhất thời khiến tất cả sự tức giận của hắn nháy mắt tăng lên tột đỉnh.
Roi ngựa trong tay lại một lần nữa giơ lên, hai chân kẹp chặt, thúc ngựa xông tới. Roi ngựa múa may, hiển nhiên là định mượn tư thế ngựa xung phong, trực tiếp quất roi về phía Tần Vô Song.
Ngay vào lúc này, cánh tay của Tần Vô Song với tư thế không ai có thể nhìn rõ nhẹ nhàng rung lên, cổ tay phát lực, một viên đá rất nhỏ bằng tốc độ kinh khủng phóng ra.
Với tốc độ mà mắt thường của người ngoài không cách nào nhìn rõ, phập một cái, vào chính giữa mắt ngựa.
Con ngựa đột nhiên bị công kích, bất ngờ đứng thẳng lên, lảo đảo. Võ đồng Mắt tam giác ngồi trên lưng ngựa làm sao có thể ngờ được con ngựa của mình cũng đột nhiên mất đi thăng bằng như vậy? Thân mình hắn nhất thời nghiêng về phía sau.
Cùng lúc này cổ tay của Tần Vô Song khẽ động, vừa phi tới.
Đòn này trực tiếp đánh vào huyệt vị phần eo của tên Mắt tam giác, phong tỏa huyệt đạo của hắn. Tên Mắt tam giác chợt đau quặn bụng dưới, vốn định muợn lực thắt lưng bay vút lên cao, thì lại quay cuồng rơi xuống đất. Ý niệm trong đầu vừa đến, đã phát hiện động tác căn bản không nghe theo sai khiến. Bên hông mềm nhũn, một tiếng
"bịch" chật vật vang lên, thực sự ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Quả báo, tới cũng rất nhanh!
Trong nháy mắt Võ đồng Mắt tam giác ngã xuống đất, những Võ đồng quận ngoài đứng ngoài quan sát và đồng đảng của châu thành, tất cả đều hít một ngụm lãnh khí, trong lòng cùng nảy ra ý niệm trong đầu…
Vân Khinh Yên là người đầu tiên phản ứng. Thủ đoạn này, phong cách này, nàng quá quen thuộc, rõ ràng chính là bút tích của Tần Vô Song, thoạt nhìn bộ dạng không thèm để ý, kỳ thực đòn hiểm, chiêu ngầm liên tục xuất ra, đánh cho đối phương tối tăm mặt mày nhưng cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.
Hồi tưởng lại những lần tiếp xúc với Tần Vô Song, Vân Khinh Yên tựa hồ đều đứng đối lập với Tần Vô Song. Còn lúc này nhìn bộ dạng chật vật của Võ đồng Mắt tam giác, Vân Khinh Yên lần đầu tiên có cảm giác đứng cùng chiến tuyến với Tần Vô Song. Lập trường khác nhau, cho nên tâm tình thể hội được đương nhiên cũng tuyệt nhiên khác nhau.
Lần đầu tiên, Vân Khinh Yên vì sự động thủ phát huy của Tần Vô Song mà cảm thấy từng trận khoái trá. Ánh mắt nhìn Tần Vô Song, tựa hồ cũng thuận mắt hơn nhiều so với trước…