KHÓ THOÁT KHỎI CỐ CHẤP CƯNG CHIỀU

Quá nhẹ, đến nỗi cô không nhận ra.

Thẩm Thư Điền sững sờ. Cậu dùng một tay kẹp điếu thuốc, một tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô.

Giọng cậu khàn khàn, ẩn giấu đau lòng: “Đừng buồn.”

Thẩm Thư Điềm im lặng một lúc lâu, giống như đã từ bỏ giãy giụa, chôn mặt sâu vào trong lòng cậu.

Chỉ trong chốc lát, Tả Tư Nam liền cảm thấy chỗ ngực ươn ướt, động tác trên tay cứng lại, đôi mắt đen sâu thẳm, mà động tác ngược lại càng thêm dịu dàng.

Trên hành lang còn có không ít người lui tới, thấy cảnh này đều tò mò dừng chân lại nhìn hai người.

Thật sự mà nói, cảnh này đúng là rất đẹp. Dưới ánh đèn dìu dịu, khuôn mặt điển trai của chàng thiếu niên càng thêm tinh xảo, còn mang theo một chút ấm áp.

Còn cô gái trong lòng cậu, dáng người yểu điệu, mái tóc đen dài mềm mượt, phía dưới là đôi chân nõn nà thẳng tắp, trông k1ch thích vô cùng.

Thẩm Thư Điềm ở trong mắt người khác có vẻ dịu dàng nhưng thật ra là đang đau lòng khóc một hồi rồi mau chóng suy nghĩ kỹ. Khi hồi phục tinh thần, cô lại cảm thấy quá mất mặt, sao lại khóc nhè như con nít vậy chứ.

Trước kia không có người an ủi, cô vẫn có thể cười cho qua được, mà vừa có người đau lòng lại khác, một chút xíu uất ức cũng có thể phóng đại vô số lần.

Thẩm Thư Điền chậm rì rì đứng dậy, mở to mắt nhìn áo sơ mi trắng tinh bị ướt một khối, càng thêm xấu hổ.

Cô biết Tả Tư Nam có thói ở sạch, da đầu tê dại. Cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ nhìn thấy vẻ trách cứ trong mắt cậu.

Cô muốn lấy khăn giấy ra, bỗng nghe thấy Tả Tư Nam gọi người hầu tới, lạnh nhạt nói: “Mở một phòng bao khác nữa đi.”

Đột nhiên cậu cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. Hốc mắt cô gái đỏ hoe, ươn ướt, trông đáng thương vô cùng.

Cô dùng ánh mặt rụt rè nhìn cậu, nước mắt còn đọng lên hàng mi dài. Đột nhiên, con ngươi của cậu co rút lại, rõ ràng lúc này cô thật đáng thương vậy mà cậu ấy còn không biết xấu hổ mà… cứng.

Đôi mắt Tả Tư Nam u ám, nhắm vào rồi lại mở ra, chỗ đuôi mắt đã ửng đỏ.

Bàn tay thon dài duỗi tới khiến cô theo phản xạ nhắm mắt lại.

Cậu nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, lòng bàn tay nóng lên, kìm nén h@m muốn ăn tươi nuốt sống cô gái trước mặt. 

Cậu trầm giọng nói: “Đã đói chưa? Đi ăn trước nhé.”

Không hiểu sao Thẩm Thư Điềm cảm thấy giờ phút này Tả Tư Nam có phần nguy hiểm, nhưng mà lại không nhìn ra vấn đề là ở đâu nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời.

Hai người đổi một phòng bao khác, Tả Tư Nam đưa thực đơn cho Thẩm Thư Điềm rồi xoay người định đi ra ngoài.

Thẩm Thư Điềm kéo lấy góc áo cậu, dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn cậu, giọng nói nghẹn ngào sau khi khóc: “Em không ăn à?”

Có vẻ ỷ lại không dễ nhận thấy.

Tả Tư Nam kéo chỗ vạt áo trước ngực, khẽ nhướng mày: “Em đi thay quần áo.”

Thẩm Thư Điềm vội buông tay ra, không được tự nhiên xua tay, đoan chính ngồi xuống: “Vậy đi nhanh lên.”

Tả Tư Nam buồn cười nhìn cô rồi đi ra ngoài.

Thẩm Thư Điềm thật sự đang rất đói, vừa rồi ở với đám người Vưu Tịnh cô còn chưa ăn được mấy miếng.

Sau khi khóc xong, tâm trạng vô cùng thoải mái thậm chí còn rất mạnh mẽ. Cô cảm thấy có lẽ mình có thể hốc hết được cả một con trâu, vì vậy lập tức gọi thật nhiều món.

Tốc độ thay quần áo của Tả Tư Nam rất nhanh, món thứ hai vừa ra lò cậu đã xuống dưới, vẫn là bộ sơ mi trắng đơn giản.

Cậu tiện tay cầm một cái bát, chậm rãi múc một bát canh rồi đặt bên tay phải của Thẩm Thư Điềm, còn không quên dặn dò: “Cẩn thận nóng.”

Thẩm Thư Điềm gật đầu, cười ngọt ngào với cậu, đôi mắt cong cong, và cúi người xuống uống canh.

Oa, canh này thật thanh nha.

Rõ ràng vừa rồi cũng đã ăn được một ít, hiện tại lại càng thấy đói hơn.

Tả Tư Nam biết khẩu vị của cô, bèn cầm đũa gắp một đống món vào bát cô. Dáng vẻ nghiêm túc hầu hạ cô kia nếu để những người khác nhìn thấy chắc cậu sẽ khiến họ lác cả mắt mất.

Thẩm Thư Điềm ăn đến lửng dạ, nghĩ đến Tả Tư Nam và Vưu Tịnh đã nói chuyện với nhau một lúc bèn hỏi: “Em có biết có chuyện gì xảy ra với mẹ chị không?”

Đôi mắt đen của Tả Tư Nam hơi lóe lên, chậm rãi bóc tôm cho cô, không để ý lắc đầu: “Mẹ chị nhận một cuộc gọi, sau đó đi ra ngoài.”

“Được rồi.” Thẩm Thư Điềm ngẫm lại cũng thấy đúng, sao Tả Tư Nam có thể biết được chứ.

Thật ra cô không quan tâm chuyện này cho lắm, ngoại trừ Vư Tịnh, cô không để bụng nhà họ Tề.

Chỉ là trong lòng Vưu Tịnh, có lẽ tất cả chuyện gì của nhà họ Tề đều quan trọng hơn cô, cô đã sớm biết rõ điều đó.

Điện thoại của Tả Tư Nam reo lên, cậu nhìn lướt qua rồi đặt lên bàn, tùy ý nhấn nghe.

Chất giọng cao vút của Thi Lâm vang lên: “Anh Tả, cuối tuần thật cô đơn, trống vắng như tuyết! Có muốn ra ngoài chơi không?”

Tả Tư Nam chậm rãi chấm con tôm vào nước sốt, không mặn không nhạt nói: “Không đi.”

Thi Lâm hét lên: “Anh Tả, đừng mà. Không có anh, tất cả mọi thứ đều là hư vô. Bọn này ăn không ngon, ngủ không yên, đều là vì nhớ đến anh, không thể thiếu vắng bóng anh được.”

Thẩm Thư Điềm đang ăn thịt tôm trực tiếp bị sặc.

Tả Tư Nam nhíu mày lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, thấp giọng mắng một tiếng: “Ồn ào.”

Thi Lâm rõ ràng phát hiện tiếng ho khan là của một người con gái, cậu không thể tưởng tượng được nói: “Anh này, tình huống này là gì vậy? Cô bạn nào đấy?”

Thẩm Thư Điềm uống một ngụm nước, li3m li3m môi dưới, mềm như bông nói: “Thi Lâm, là chị.”

Thi Lâm nhận ra giọng của cô, nhưng điều đó vẫn không ngăn được cậu giật mình. Cậu ta lắp bắp nói: “Đàn, đàn chị Thẩm?”

Thẩm Thử Điềm gật đầu theo bản năng, dịu dàng nói: “Là chị này.”

Thi Lâm mở to hai mắt, kích động không thôi: “Hai người đang làm gì đó?”

Thẩm Thư Điềm trả lời: “Hiện tại bọn chị đang ăn cơm.”

Ăn cơm không phải trọng điểm, quan trọng nhất chính là tại sao hai anh chị lại ăn cơm với nhau đó? Thi Lâm hậm hức tự an ủi tâm trạng kích động của bản thân, còn muốn tiếp tục thám thính thì…

Giọng nói bá đạo trầm thấp của Tả Tư Nam vang lên: “Ăn cơm không nói chuyện.” Sau đó cậu cúp điện thoại.

Thi Lâm: “……”

Trước kia không phát hiện anh là cái loại người có bạn gái liền không cần anh em nữa đó, Thái Tử.

Động tác của Tả Tư Nam quá nhanh gọn, mắt còn không thèm chớp một cái. Thẩm thư Điềm còn chưa kịp phản ứng lại, cuộc gọi đã kết thúc.

Thẩm Thư Điềm bĩu môi, vẫn là ngoan ngoãn a một tiếng.

Thôi, dù sao cũng không phải bạn của cô.

Thời gian còn lại rất an tĩnh, Thẩm Thư Điềm ăn nhiều hơn ngày thường, mà ngược lại thì Tả Tư Nam ăn rất ít, chỉ lo hầu hạ cô.

Khi cô đặt đũa xuống, cậu cũng đặt đũa luôn.

Cơm nước xong, Thẩm Thư Điềm đi theo cậu ra Tư An đô, cô còn nghĩ là có lẽ đến lúc hai người họ ai về nhà nấy rồi.

Nhưng mà Tả Tư Nam không có, cậu dẫn cô đi tới cửa hàng bánh kem mới mở ở phố Đông, cũng chính là cửa hàng mà lúc trước Trần Ngữ Trúc muốn cùng cô đi tới.

Cửa hàng bánh kem được trang hoàng rất ấm áp, hiện tại vừa mới khai trương được vài ngày, vẫn còn đại hạ giá, có thể hưởng thụ ưu đãi mua một tặng một.

Thẩm Thư Điềm thật sự ăn no rồi, nhưng mà điều đó không thể ngăn cản cô vui vẻ khi nhìn mấy chiếc bánh kem nhỏ nhỏ xinh xinh đó.

Vốn dĩ cô định chọn cho mình một cái, Tả Tư Nam một cái. 

Nhưng Tả Tư Nam không ăn, cho nên một mình cô có thể lấy hai cái.

Chỉ là, bé không ăn hết được mà.

Tả Tư Nam híp mắt: “Ăn không hết thì cất vào tủ lạnh, hôm sau ăn.”

Cũng đúng.

Cô gái hơi hơi cong eo, cẩn thận nhìn từng chiếc bánh, tủ kính trong suốt phản chiếu ảnh ngược của cô, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, xinh đẹp động lòng người.

Cô gái chỉ vào một lâu đài nho nhỏ màu xanh lục, quay đầu nhìn cậu, cười nói: “Cái này có đẹp không?”

Đôi mắt cô hân hoan vui sướng, nheo lại như một con mèo dễ thương vừa được thỏa mãn, không hề có vẻ uể oải như lúc ban đầu.

Yết hầu Tả Tư Nam hơi lăn lên trượt xuống, ánh mắt u ám, cậu đè thấp giọng nói: “Thật xinh đẹp.”

Còn đối tượng là ai hay là thứ gì, chỉ có cậu mới biết được.

Ánh mắt Thẩm Thư Điềm sáng lên, quả nhiên là ý kiến anh hùng giống nhau. Cô tràn đầy hứng thú gọi nhân viên cửa hàng tới, chỉ vào lâu đài nhỏ và thuyền dưa hấu.

Cô nhắm mắt theo đuôi nhân viên cửa hàng, mắt trông ngóng nhìn từng động tác của cô nhân viên.

Nhân viên cửa hàng cũng thấy buồn cười, động tác gói bánh kem rất nhanh, nhẹ nhàng trêu chọc một câu, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thư Điềm liền nổi lên từng rặng mây đỏ.

Tả Tư Năm lười biếng một tay đút túi, đôi mắt đen không chớp thu từng vẻ kiều mị của cô gái vào lòng, vậy mà lại sinh ra cảm giác quyến luyến.

Thẩm Thư Điềm vui sướng hài lòng cầm theo hai miếng bánh kem nhỏ, bước chân nhẹ nhàng chạy chậm tới chỗ Tả Tư nam, ngẩng đầu lên, mặt mày đỏ bừng nhìn cậu.

Tả Tư Nam nghiêng đầu, con ngươi cậu lúc nào cũng lạnh nhạt, hiện giờ lại có thể thấy rõ ý cười trong đó khiến đôi mắt hoa đào càng thêm rực rỡ, thật là mê người.

Cậu thấp giọng: “Không cần.”

Có thể nói là do bầu không khí quá perfect, Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, cười nói: “Chị có biết hát không?”

Tả Tư Nam nhướng mày, có hơi kinh ngạc.

Thẩm Thư Điềm coi như cậu đã đồng ý, chậm rãi ngâm nga. Giọng cô dịu dàng mềm mại, nghe có cảm giác tê tê xuyên thấu linh hồn.

Tả Tư Nam nhắm mắt lại, bên tai là giọng hát xuyên thấu của người con gái, xuyên thẳng vào đáy lòng cậu.

Không biết qua bao lâu, giọng hát từ từ hạ giống, đến cuối cùng thành tiếng hít thở đều đều.

Tả Tư Nam ngắm nhìn bầu trời đêm hồi lâu, chống người nằm nghiêng, rũ mắt nhìn cô gái đang ngủ say.

Cậu khom lưng, nhẹ nhàng ôm cô gái lên, nhẹ nhàng dịu dàng.

Cô có chút không thích ứng, thân mật cọ cọ vào lòng cậu, tìm một tư thế thoải mái hơn rồi ỷ vào lòng cậu. Cũng mặc kệ cái động tác vô ý thức của cô đã gợi lên trong lòng người đàn ông sóng to gió lớn đến mức nào.

Tả Tư Nam ôm Thẩm Thư Điềm về phòng khách sạn, đặt cô xuống chiếc giường êm ái, rồi đắp chăn đàng hoàng cho cô.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ, thiếu nữ say giấc nồng, đường nét tinh xảo, lông mi nhỏ dài, môi anh đào hồng nhuận, mái tóc dài đen láy mềm mại rốt tung trên đầu, giống như công chúa đang say giấc.

Tả Tư Nam an tĩnh ngồi bên cạnh cô, giơ tay dịu dàng vuốt v e đôi môi đỏ mọng. Đôi mắt cậu càng thêm phần u ám, sâu như một vòng xoáy đen tối dụ hoặc người ta hãm sâu vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi