KHÓ THOÁT KHỎI CỐ CHẤP CƯNG CHIỀU

Thẩm Thư Điềm sửng sốt, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cậu, gương mặt nhỏ nhắn chậm rãi đỏ bừng.

Cảm giác trên môi rất rõ ràng, đầu ngón tay cậu khẽ ấn, lực ấn truyền xuống.

Tả Tư Nam rất thích dáng vẻ xấu hổ của cô, rất đáng yêu, hàng mi dài và rậm khẽ rung lên. Cô ngại ngùng lẩn tránh ánh mắt của cậu.

“Được không?”

Cậu bỗng nhiên kề sát tai cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giọng nói trầm xuống cố ý kéo dài âm cuối.

Thẩm Thư Điềm đương nhiên biết rất rõ câu nói “nếm thử” là có ý gì, sau khi hai người ở cùng nhau, tốc độ hiểu của cô không thể không tăng lên. Tất nhiên cô sẽ không thật sự nghĩ rằng điều cậu nói chỉ là uống trà sữa.

Thẩm Thư Điềm có chút tức giận, lẽ nào cô gật đầu thì còn có thể từ chối sao. Cô mím môi, má hơi phồng, giống như một con hamster nhỏ bị ngột thở.

Đáng yêu chết đi được, dáng vẻ này của cô khiến cổ họng cậu cảm thấy rất khát.

Tả Tư Nam có hơi cau mày, ngón tay dài của cậu đột nhiên nâng cằm của cô lên. Đôi mắt màu hổ phách của cô gái có chút kinh ngạc nhìn lên, va phải ánh mắt âm trầm gợn sóng của cậu, trong đôi mắt ấy là sự chiếm đoạt điên cuồng.

Cậu đột nhiên cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng đã khiến cậu khó chịu lâu nay, một nụ hôn tinh tế mà áp đảo.

Bàn tay đang ôm lấy eo cô cũng siết chặt, thân thể mềm mại lả lướt được áp sát vào, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên tăng cao.

Cảm xúc trên môi truyền lại làm Thẩm Thư Điềm trợn tròn mắt. Thiếu nhiên từ từ nhắm mắt, bình thản như một con bướm đang đậu.

Nhưng mà hành động quả thực hết sức bá đạo.

Cô gái ôm cốc trà sữa ngoan ngoãn ngồi trong lòng của cậu, bất lực tiếp nhận nhưng hàm răng lóng ngóng khép chặt lại. Cậu có thể cảm nhận được cơ thể đang cứng đờ của cô.

Cậu đành thở ra một tiếng rồi từ bỏ nhưng lại có thêm một khát vọng sâu sắc hơn. Cuối cùng cậu liền cắn nhẹ một cái trên đôi môi đỏ mọng kia của cô để trút giận.

Tả Tư Nam ngước mắt lên, trong đôi mắt hoa đào dài và hẹp vẫn còn đọng lại một tia sương mù chưa kịp tan ra, nó vướng vào đôi mắt trông rất quyến rũ.

Cô gái vẫn ngây ngốc nhìn cậu, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước. Bởi vì có hơi đau một chút nên cô thấy khó chịu mà nhíu mày.

Hai tay cậu ôm lấy cái eo mảnh khảnh, vùi đầu vào cổ cô, vô cùng thân mật mà cạ vào giống như một con mèo lớn.

Cậu cười nhẹ, nụ cười có chút xấu xa: “Mùi vị thật tuyệt.”

Đôi má trắng mịn đỏ bừng lên, ngón tay cô siết chặt ly trà sữa. Đầu ngón tay trắng ra vì dùng lực, cũng khiến thân cốc hơi cong lại.

Tim đập thình thịch trong lồ ng ngực, cô cúi đầu cắn ống hút, hơi thở yếu ớt: “A”

Tả Tư Nam buồn cười, tiếng cười khàn và nhỏ truyền đến. Cậu đột nhiên đưa tay dành lấy cốc trà sữa, cúi đầu xuống uống một ngụm rồi nhét vào lại tay cô.

“Không ngon bằng cái vừa rồi.”

Thẩm Thư Điềm cắn môi, trừng mắt nhìn cậu, nhưng bởi vì xấu hổ mà mềm mại vô lực.

“Anh xong chưa?”

Tả Tư Nam véo má cô, cảm giác mềm mại khiến cậu không kiềm được mà véo thêm một cái.

“Lần sau đổi mùi vị khác.”

Thẩm Thư Điềm:…

Đổi cái đầu anh ấy.

Thẩm Thư Điềm nghiêm mặt, cô nhảy ra khỏi vòng tay của Tả Tư Nam. Cô đưa chân ra đạp cậu một cái nhẹ rồi cầm cốc trà sữa chạy đi.

Chỉ để lại chàng thanh niên ngồi trên sofa nhìn theo cô bằng ánh mắt cưng chiều, trong đôi mắt mang theo sự quyến luyến sâu sắc.

Thứ ba.

Trải qua mấy ngày uống thuốc và điều dưỡng, cơ thể Thẩm Thư Điềm đã hồi phục rất tốt nhưng độ hot của chuyện này sẽ không giảm nhanh như vậy.

Bởi vì chủ tịch Tả đích thân ra tay, cấp dưới liều mạng làm, nhất định phải nhanh chóng giải quyết. Sự việc quả nhiên được giải quyết một cách nhanh gọn.

Dưới con mắt của mọi người, những gì đã được sắp xếp đại khái chính là một bộ phim mới ra, vì yêu mà sinh hận, thu hút một số nhân vật nổi tiếng nhất trường.

Mọi người đều thở dài không hiểu sao lại thế này, sau đó quay đầu nghĩ đến Thái Tử Gia rồi lại trở nên yên lặng.

Quả là miếng thịt lớn, không ngoài việc người khác muốn biết, ngay bản thân bọn họ cũng đã có ý nghĩ của mình.

Chỉ là tư bản không đủ, còn có cái nên và không nên làm.

Cũng chính là việc này, có những người sau khi xem xét kỹ càng mới mơ hồ ý thức ra một việc, ví như nhà họ Tả thật sự có một chút quan hệ gì đó với Thẩm Thư Điềm. Nếu không chủ tịch sẽ không có lý do gì để đưa ra quyết định như thế này.

Về việc của Tư Huệ Uyển, mặc dù là lỗi của cô ta nhưng chủ tịch đã thể hiện sự thiên vị rõ ràng ở đây.

Bởi vì nếu chủ tịch Tả muốn trấn áp nó thì ông có thể trấn áp, nhưng một mực phải xử lý nghiêm túc.

Tốt rồi, bây giờ ai mà không biết tâm địa độc ác của Tư Huệ Uyển -con gái nhà họ Tư.

Bởi vì cơ thể vẫn chưa khoẻ hẳn, lúc trước khi Thẩm Thư Điềm đến trường còn mang theo khẩu trang ngồi nghe chương trình của Tư Huệ Uyển. Bây giờ các triệu chứng dị ứng đã biến mất hoàn toàn, gương mặt yếu ớt cũng trở nên trắng trẻo mịn màng nên cô tháo khẩu trang xuống.

Hôm nay Tả Tư Nam dậy rất sớm, thậm chí còn sớm hơn cả Thẩm Thư Điềm. Khi cô ngồi xuống thì cậu rất tự nhiên rót cho cô một cốc sữa đậu nành.

So với sữa bò thì Thẩm Thư Điềm thích vị ngọt đậm của sữa đậu nành hơn.

“Cảm ơn anh.” Thẩm Thư Điềm cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng. Cô cầm cốc sữa uống ực một hơi rồi đặt chiếc cốc đã được uống cạn xuống bàn.

Tả Tư Nam ngồi đối diện cô, đôi mắt đen láy đột nhiên thay đổi. Cậu chồm người qua, đặt một nụ hôn lên khoé miếng của cô, đầu lưỡi li3m nhẹ một cái. 

“Đừng lãng phí chứ.”

Sau đó lại thản nhiên ngồi xuống, cầm lấy cốc sữa của mình, mặt không chút biểu cảm mà uống một hơi, giống như người vừa làm ra chuyện khi nãy lại chẳng phải là cậu.

Thẩm Thư Điềm sững sờ nhìn thím Phương đang đi ra từ trong bếp với cái đầu đang load. Cô không chắc thím Phương có nhìn thấy cảnh vừa rồi hay không.

Thím Phương bưng một đ ĩa sủi cảo chiên đi ra, nhìn Thẩm Thư Điềm hai má đỏ ửng đang cúi đầu: “Mặt tiểu thư sao lại đỏ như vậy?”

Tả Tư Nam thản nhiên liếc nhìn cô một cái, trong ánh mắt nở một nụ cười, “Chắc là trời hơi nóng.”

Thím Phương đặt đ ĩa sủi cảo xuống: “Hôm nay có lẽ nóng hơn hôm qua, để dì điều chỉnh điều hoà xuống.”

Thím Phương xoay người đi về phía chiếc điều khiển từ xa ở trong phòng khách.

Thẩm Thư Điềm thở hổn hển trừng mắt nhìn cậu, cô dùng nĩa đâm mạnh vào sủi cảo, sau đó hung hăn đưa lên cắn một miếng. Cô xem nó như người đối diện kia rồi nuốt xuống.

Tả Tư Nam khẽ nhướng mày, đầu ngón tay trắng nõn của cậu cầm lấy đôi đũa dài đen nhánh. Hai màu đen trắng hoà quyện làm tôn lên vẻ đẹp hài hoà.

Cậu thong thả gắp một cái sủi cảo, từ từ đưa đến bên miệng Thẩm Thư Điềm.

Thẩm Thư Điềm vô thức liếc về phía thím Phương, chiếc điều khiển từ xa không biết đã bị vứt ở đâu rồi, thím khom lưng tìm kiếm trên chiếc bàn trà.

Thẩm Thư Điềm há miệng vội vàng cắn lấy nó, Tả Tư Nam cười nhẹ nói: “Tức giận đến mức muốn ăn cả anh luôn à.”

“Khụ khụ khụ.” Thẩm Thư Điềm bị những lời nói đó làm cho ho sặc sụa, cô tròn xoe mắt nhìn cậu một cách khó tin, dường như cô cũng không thể nào hiểu được sao cậu lại không biết xấu hổ như thế chứ.

Tả Tư Nam cúi xuống, ưu nhã mà cầm cốc sữa trên bàn của mình lên, sau đó thản nhiên uống một ngụm.

Cả hai cùng ra khỏi biệt thự, bây giờ cô đã thông minh hơn rồi, phải cách cậu xa xa chút, cũng không thèm nhìn cậu một cái.

Mặc dù bọn họ bây giờ là người yêu của nhau nhưng cô vẫn chưa đủ can đảm để nói cho người khác biết. Như thím Phương và chú Lưu vậy, cô thậm chí không dám tưởng tượng đến lúc đó bọn họ sẽ ngạc nhiên như thế nào.

Vì thế vẫn là quên đi vậy.

Tả Tư Nam không để tâm lắm, cậu bỏ một tay vào túi quần, bước theo sau Thẩm Thư Điềm.

Hai người tách ra trên tầng ba, Thẩm Thư Điềm vừa chạy được hai bước thì bị cậu kéo cặp sách lại.

Thẩm Thư Điềm liếc mắt nhìn cậu, nói nhỏ: “Anh làm gì vậy?”

Tả Tư Nam dùng thanh âm chỉ để hai người nghe được mà ngả ngớn nói: “Anh nói thật đấy, rất hoan nghênh.”

Thẩm Thư Điềm tức giận hất tay cậu ra, cô như con thỏ nhỏ nhanh chóng chạy xa.

Quỷ mới nghĩ “ăn”, cậu điên rồi.

Thẩm Thư Điềm dừng lại trước cửa phòng lớp mười hai, hai tay che mặt rồi vỗ nhẹ lên má khiến bản thân tỉnh táo lại chút.

Cô mang cặp sách đi vào lớp với vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể. Mới vào được hai bước thì các học sinh trong lớp đều nhìn vào. Thẩm Thư Điềm lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

“Thư Điềm, cậu không sao rồi chứ?”

“Bọn tớ đều không ngờ được Tư Huệ Uyển lại làm ra chuyện như thế, thật không thể nhìn ra được con người cô ta lại như vậy.”

“Cũng may bây giờ cậu không sao rồi, làm lãng phí mấy ngày học một cách vô ích, kiểm tra một tiết lần sau sắp đến rồi đó.”

“Sau này phải chuẩn bị cho tốt, chẳng qua lần này thật sự chủ quan quá.”

Mọi người đều là bạn cùng lớp, Thẩm Thư Nhiên lại đứng đầu lớp, còn là hoa khôi của trường, nếu nói ra sẽ càng có thể diện.

Bất luận ngày thường có ý kiến gì đối với Thẩm Thư Điềm đi chăng nữa nhưng trong thời gian này nhất định phải đoàn kết đối ngoại. Hứng thú của bọn họ đối với Tư Huệ Uyển lớn hơn so với các lớp khác, khóa khác.

Nhưng có một chuyện làm khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người, bây giờ tất cả mọi người đều biết Thái Tử Gia tức giận là vì mỹ nhân, như vậy hai người này rốt cuộc là có quan hệ gì?

Chỉ điều này thôi cũng đủ khiến mọi người ngứa ngáy trong lòng, đáng tiếc là không ai dám hỏi.

Hết cách rồi, ai bảo mỗi lần đối diện với Thái Tử Gia bọn họ lại trở nên hèn nhát như thế.

Thẩm Thư Điềm thuận miệng trả lời mấy câu hỏi, cô ngồi vào chỗ ngồi, đặt cặp sách xuống.

Mấy ngày nay cô đều mang một số đề cương ôn tập về nhà nhưng vẫn không theo kịp tốc độ đề đưa ra. Bây giờ lại có thêm mấy trang bài tập vừa mới phát xuống ở trên bàn. 

Trần Ngữ Trúc tiến sát đến, tỉ mỉ đánh giá gương mặt của Thẩm Thư Điềm sau đó lại nắm lấy cánh tay cô lật qua lật lại xem xét. Khi đã xác nhận các dị ứng biến mất không ít thì mới yên tâm đặt xuống.

Hầu như không còn thấy vết tích gì cả, thật là tốt quá.

Trần Ngữ Trúc bĩu môi: “Cũng may bây giờ cậu không sao, nếu không tớ thật sự muốn quay lại đánh cho Tư Huệ Uyển một trận quá. Tớ sớm đã biết cô ta không tốt như tớ nghĩ nhưng không ngờ cô ta lại độc ác như vậy.”

Thẩm Thư Điềm mím môi cười tươi, ngọt ngào nói: “Bây giờ mọi thứ đã ổn rồi, cậu yên tâm đi.”

“Ừm, đúng vậy.” Trần Ngữ Trúc chớp mắt rồi nói: “Đúng rồi, cậu có còn nhớ tên mập mà chúng ta đã từng nhắc đến không, cái tên mà Tư Huệ Uyển tìm đến ấy.”

Thẩm Thư Điềm thẫn thờ suy nghĩ, cô không có ấn tượng sâu sắc lắm, cũng không nhớ rõ được hình dáng của hắn. Cô chỉ nhớ vào ngày đó hình như hắn để cốc trà sữa vào chỗ ngồi của cô.

Tả Tư Nam nói rằng người của cô ta chính là hắn.

Trần Ngữ Trúc căm giận nói: “Thi Lâm nói với tớ, bọn họ đã điều tra ra rồi, thì ra hắn đánh bài nợ một khoản, Tư Huệ Uyển đồng ý sẽ cho hắn một số tiền, cũng đồng ý cho hắn đến công ty của gia đình cô vì thế hắn cứ như vậy mà bị cám dỗ.”

Trần Ngữ Trúc lạnh lùng nói: “Thái Tử Gia nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Tớ nghĩ sau này hắn khó mà sống, dưỡng thương xong còn phải ở đó một thời gian.”

Thẩm Thư Điềm gật đầu, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Người phía sau gõ vào ghế, Thẩm Thư Điềm xoay người lại xem thử.

Trên mặt Trịnh Hàn nở một nụ cười nhạt, giọng nói rất khẽ: “Cậu không sao cả thật sự quá tốt rồi.”

Thẩm Thư Điềm chớp mắt rồi ôn tồn đáp: “Cảm ơn.”

Trịnh Hàng nhấp môi, trong mắt có chút mập mờ nói: “Nghe nói cậu muốn thi vào trường Đại học Z.”

Thẩm Thư Điềm gật đầu: “Đúng thế.”

Trần Ngữ Trúc cũng nhìn lại, đột nhiên nói: “Lớp trưởng hình như lúc trước cậu có nói rằng sẽ thi vào trường Đại học A phải không?”

“Đại học A quả thật nằm trong phạm vi cân nhắc của tớ.” Trịnh Hàng nắm chặt bút rồi cười nói: “Giờ vẫn chưa quyết định, sau khi có kết quả mới tính, ngoài việc chọn trường học ra còn phải chọn chuyên ngành nữa mà?”

Trần Ngữ Trúc tuỳ tiện mà gật đầu rồi quay sang Thẩm Thư Điềm: “Thầy Toán nói có một bài thi rất quan trọng, bắt buộc phải làm, để tớ tìm cho cậu.”

Đôi mắt Thẩm Thư Điềm cong lên, khoé miệng mang theo một nụ cười ngọt ngào. Gió thổi vào từ cửa sổ làm những sợi tóc của cô bay bay, cảm giác ngứa ngáy khiến cô lắc đầu.

Thẩm Thư Điềm né sang bên cạnh một chút để thuận tiện cho những chuyển động của Trần Ngữ Trúc.

Ánh mắt của Trần Hàng vẫn nhìn cô, tâm tư trong đôi mắt có chút phức tạp. Cậu cúi đầu, tầm mắt dừng lại ở bài thi trên bàn.

Giờ ăn buổi trưa.

Tả Tư Nam gửi một tin nhắn Wechat cho Thẩm Thư Điềm. Cậu nó có chút việc phải đi nên Thẩm Thư Điềm cùng đến nhà ăn với Trần Ngữ Trúc.

Lúc này nhà ăn có rất nhiều người, chật kín chỗ, hàng được xếp cũng khá dài.

Đến lượt Thẩm Thư Điềm không biết có phải ảo giác hay không, cô phát hiện sườn xào chua ngọt trong bát của cô hình như nhiều hơn so với ngày thường, ngay cả bác gái trong nhà ăn cũng nhìn cô với vẻ mặt ân cần.

Thẩm Thư Điềm bị nhìn đến mức có hơi hoảng sợ, cô vội cầm bát sườn xào chua ngọt rồi rời đi.

Trần Ngữ Trúc liếc nhìn một cái, buồn bực nói: “Tại sao phần của cậu lại nhiều như vậy, không lẽ bây giờ đến bác gái trong nhà ăn lúc lấy cơm còn phải nhìn mặt nữa sao?”

Thẩm Thư Điềm mỉm cười, vui vẻ nói: “Nhiều như vậy tớ cũng không ăn hết, tí nữa tớ sẽ chia bớt cho cậu.”

Đương nhiên cô không biết chuyện bị dị ứng này đã khiến toàn trường đều biết, ngay cả bác gái trong nhà ăn cũng không bỏ lỡ tin tức lớn này.

Sau khi lên diễn đàn, hôm nay chỉ vừa gặp cô, bác gái đã liền nhận ra cô bé đáng thương này nên vội vàng thêm cho cô ít sườn xào chua ngọt.

Thẩm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc xuyên qua đám người tìm một vị trí ngồi xuống, lúc nhìn lên thì thấy đám chị em của Tư Huệ Uyển đang ngồi đối diện.

Cùng lúc đó bọn họ cũng phát hiện ra Thẩm Thư Điềm. Ánh mắt họ liền tránh né, ăn vội rồi nhanh chóng rời đi. Quả nhiên bọn họ có chút tránh né Thẩm Thư Điềm.

Việc này không thể không có chút ảnh hưởng gì đến bọn họ được, họ ở cùng Tư Huệ Uyển lâu như vậy, rất nhiều người đã xem họ và cô ta là cùng một loại rồi.

Bây giờ lại ngồi gần Thẩm Thư Điềm như vậy, không ít ánh mắt của người xung quanh đã nhìn vào bọn họ, bọn họ nào có thể ngồi tiếp được nữa.

Bọn họ cũng rất kinh ngạc khi Tư Huệ Uyển lại làm ra chuyện như vậy liền hối hận vì lúc đầu đã mù quáng, trong lòng nghĩ đến những lời nói xấu với Thẩm Thư Điềm. Nhưng đừng để bị người có tâm nắm được thóp mà ném cho Thái Tử Gia.

Đến lúc đó cho dù có bị rán, bị nướng lên,…cũng không có ai nói đỡ cho họ.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều, Thẩm Thư Điềm đến văn phòng của Lục Nhứ.

Bởi vì sự rời đi của Tư Huệ Uyển, video quảng cáo phải được sửa bản thảo và quay lại từ đầu. Lục Nhứ đã gửi một tin nhắn cho Thẩm Thư Điềm, bảo cô khi đến trường có thời gian thì ghé văn phòng của cô ấy lấy, nó ở ngay ngăn tủ tầng thứ hai bên trái cô.

Bởi vì xảy ra chuyện nên những ngày này Lục Nhứ bận sấp mặt, ngay cả khi mang theo Liễu Trăn thì cô ấy cũng không có thời gian để nghỉ ngơi. Liễu Trăn lúc rảnh rỗi thì bị Lục Nhứ bắt đến làm việc công ích, quả thật khổ không nói nổi.

Lúc Thẩm Thư Điềm đang đọc tin nhắn Wechat thì nhìn thấy Liễn Trăn đang than thở trong văn phòng, rốt cuộc bây giờ cô ấy đang trải qua những ngày quái quỷ gì vậy, nói đến bản thân thì trên mũi mình lại mọc ra một hạt mụn lớn nữa chứ.

Thẩm Thư Điềm nhìn thấy bên dưới Trần Ngữ Trúc và Lâm Thi cho một lượt like cũng rất buồn cười.

Thẩm Thư Điềm đẩy cửa tiến vào, không ngờ Từ Huệ Uyển cũng đang ở đây.

Thẩm Thư Điềm trừng mắt nhìn, vậy mà lại đúng lúc gặp nhau ở đây. Cô còn tưởng Tư Huệ Uyển sẽ không dám đến trường nữa chứ, duyên phận này quả thật là …

Nhưng mà cô có thể nhìn ra sắc mặt rất tệ của Tư Huệ Uyển, cả người cô ta như bị sa sút tinh thần. Ngày thường thì cô ta cao ngạo tao nhã, bây giờ thì suy sụp rất nhiều. Thậm chí ngay cả trang điểm cũng không tinh tế bằng ngày thường. Nói chung nếu người khác nhìn thấy sẽ không dám tin cô ta sẽ ra bộ dạng như vậy.

Tư Huệ Uyển là người phụ trách học sinh trong lễ kỷ niệm thành lập trường. Có rất nhiều hạng mục phải thông qua cô ta, cũng có nhiều việc Lục Nhứ không hiểu rõ bằng. Lục Nhứ bất đắc dĩ phải gọi cô ta quay lại để bàn giao một số việc.

Tư Huệ Uyển mím môi, người cứng đờ, không chớp mắt mà nhìn Thẩm thư Điềm, đầu óc cô ta trống rỗng.

Nếu mà nói người bây giờ khiến cô ta không muốn gặp nhất là ai thì chắc chắn đó là Thẩm Thư Điềm.

Bây giờ cô ta bị rất nhiều người khinh bỉ, xem thường, cũng đều tại người trước mắt. Khi nãy trên đường đến trường cũng có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô ta…

Từ trước đến giờ Lục Nhứ đều đối xử tốt với cô ta nhưng khi nãy lúc nhìn thấy Tư Huệ Uyển cũng có ánh mắt khó hiểu. Cô ta cũng không dám hỏi ở đó có cái gì, có phải Lục Nhứ cũng coi thường cô ta như bọn họ không.

Cũng bởi vì cô mà bố mẹ làm ăn sa sút. Ai mà không biết nhà họ Tả đã trở mặt với nhà họ Tư. Ai mà đồng ý rời bỏ nhà họ Tả đi theo nhà họ Tư chứ.

Nhưng từ lúc bắt đầu cô ta không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, đó chỉ là dị ứng thôi phải không, nhưng từ khi để nó lên người Thẩm Thư Điềm thì mọi thứ của cô ta đều bị đảo lộn lên trong vài ngày ngắn ngủi.

Thẩm Thư Điềm theo lời nhắn của Lục Nhứ mà tìm được xấp tài liệu mới. Ngoại trừ ánh mắt khi mới bắt đầu ra thì cô không để ý đến Tư Huệ Uyển nữa. Cô cầm lấy tập tài liệu rồi chuẩn bị rời đi.

Giọng nói của Tư Huệ Uyển truyền đến từ phía sau: “Thẩm Thư Điềm.”

Thẩm Thư Điềm trừng mắt, từ từ quay đầu lại, đôi mắt hổ phách trong veo. Tư Huệ Uyển thấy vậy liền cúi đầu, cô ta luôn không khỏi cảm thấy đôi mắt xinh đẹp kia có lẽ được sự che chở của người đó.

Ánh mắt Tư Huệ Uyển đau đớn nhìn cô và nói: “Có lẽ cô sẽ không biết tôi ghét cô nhiều như thế nào đâu nhỉ, cô vừa đến thì đã cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về tôi, thứ quan trọng nhất chính là anh ấy.”

Tư Huệ Uyển ngẩng đầu, ánh mắt giãy dụa, nhưng cũng không dấu được tia hy vọng mềm yếu hoặc không cam lòng trong đáy mắt: “Hai người các cô…”

Thẩm Thư Điềm hiểu rõ ý của cô ta, thản nhiên nói: “Ừm, chúng tôi đã ở bên nhau rồi.”

“Anh ấy là người yêu của tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi