KHOE VỢ HẰNG NGÀY

Nửa đêm gió có hơi lớn, gió trên núi thổi qua rừng cây, phát ra tiếng vang xào xạc, một cái cửa sổ trong phòng của Lăng Vi quên đóng, bức màn bị gió thổi đến bay phất phới, nhiễu loạn giấc mộng đẹp của người khác.

Lăng Vi ngủ không yên ổn, mơ mơ màng màng nói với người bên cạnh: “Anh ơi, đóng cửa sổ lại đi.”

Nhưng mà nửa ngày không nghe được tiếng đáp lại.

Lăng Vi lật người, theo thói quen mà muốn ôm người bên cạnh, kết quả lại là trống không, cô miễn cưỡng tránh để mình chua xót, dưới ánh đèn tường mỏng manh ở đầu giường, nhìn một vòng trong phòng, phát hiện Tạ Thanh Nghiên cũng không có ở trong phòng.

Hết cách, cô chỉ có thể tự đi xuống giường đóng cửa sổ, khi xuống giường theo thói quen mà liếc nhìn đồng hồ thì đã hai giờ rưỡi khuya rồi.

Đóng xong cửa sổ, Lăng Vi cũng không về giường, mà là mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng, ngáp dài đi ra khỏi phòng. Phòng trên lầu 3 không nhiều lắm, ngoài phòng ngủ của bọn họ thì cũng chỉ có hai gian phòng dành cho trẻ con, Lăng Vi không hề nghĩ ngợi đã đi về phía phòng của Bảo Muội.

Cửa phòng của Bảo Muội chỉ hờ khép, từ kẹt cửa tỏa ra chút ánh sáng ấm áp.

Lăng Vi bước chân đi lên trước, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, lập tức nghe được trong phòng truyền đến tiếng nỉ non trầm thấp của người đàn ông, đó đúng là một khúc hát ru vô cùng quen thuộc, Lăng Vi thường xuyên nghe anh hát cho Bảo Muội nghe, mặc dù cô cảm nhạc không được tốt, nhưng nghe được nhiều thì cũng có thể ê a theo giai điệu được.

Trong phòng ánh đèn nhu hòa ấm áp, vừa đi vào thì đã nhìn thấy dáng người thon dài của người đàn ông, anh đang ôm một đứa bé ở trong lòng nhẹ giọng dỗ dành, khóe miệng của anh mang ý cười, tư thế ôm rất chuẩn, vừa nhìn đã biết là rất thuần thục. Lăng Vi nghĩ chắc là tư thế mình ôm Bảo Muội còn kém hơn cả anh.

Trong phòng còn có dì Nguyệt có kinh nghiệm phong phú, nhưng lúc này dì Nguyệt đang ăn không ngồi rồi mà ngồi ngủ gà ngủ gật ở trên sô pha, bởi vì công việc dỗ đứa nhỏ của dì ấy đã bị ông chủ Tạ đoạt đi rồi.

“Con thức rồi à?” Lăng Vi tiến lên nhỏ giọng hỏi.

Tạ Thanh Nghiên nghiêng mặt nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, “Vừa rồi gió hơi lớn, cho nên anh tới đây nhìn thử, không ngờ Bảo Muội thật sự đã tỉnh rồi.”

Lăng Vi dựa vào người Tạ Thanh Nghiên, nhìn kỹ Bảo Muội trong lòng ngực của anh, Bảo Muội vẫn chưa tròn 1 tuổi, khuôn mặt vẫn nhỏ xíu, nhưng đôi mắt lại rất lớn, mắt hai mí rất rõ ràng. Lúc này bé đang cố gắng trừng lớn hai mắt nhìn loạn khắp nơi, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, giống như đang há mồm muốn ăn vậy.

“Con muốn uống sữa sao?” Lăng Vi hỏi.

“Vừa mới đút rồi, lúc này đã ăn no ngủ đủ, tinh thần rất dồi dào.” Tạ Thanh Nghiên cười khẽ nói.

“Vậy bây giờ phải làm sao, chơi cùng con sao? Ngày mai anh còn phải đi làm.” Lăng Vi có chút lo lắng mà nhìn anh.

Tạ Thanh Nghiên cười khẽ: “Không sao đâu, anh chơi cùng con một lát, em còn đang ở cữ, nhanh về giường nằm đi.”

Lăng Vi lắc đầu, nói: “Nằm cả ngày rồi, em có cảm giác thân thể muốn cứng đờ luôn rồi, em cũng muốn chơi cùng Bảo Muội.”

Tạ Thanh Nghiên cũng không đồng ý, lại bắt đầu giảng đạo lý cho cô nghe, “Mẹ nói, ở cữ vô cùng quan trọng đối với phụ nữ, ở cữ tốt, sau này thân thể sẽ khỏe mạnh, ở cữ không tốt sẽ mắc rất nhiều bệnh, về chuyện này, anh sẽ không dung túng em.”

Lăng Vi chu miệng.

Tạ Thanh Nghiên nói: “Bán manh cũng vô dụng, mau trở về ngủ.”

Lăng Vi bĩu môi, thương lượng với anh: “Hôm nay em mới ôm Bảo Muội có một lần, anh cho em ôm một lát đi, em sẽ trở về ngủ.”

Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, dặn dò: “Một lát thôi đấy, mẹ nói em không thể ôm Bảo Muội quá lâu, bằng không sau này sẽ dễ bị đau tay.”

Lăng Vi:……

Sau một hồi cò kè mặc cả, Tạ Thanh Nghiên đồng ý cho cô ôm mười phút.

Sau khi ôm Bảo Muội đến tay, Lăng Vi lập tức bị bảo bối mềm như cục bông trên tay ủ ấm, cả người còn mang đầy mùi sữa ngọt ngào, cô hận không thể cứ ôm bé ở trên tay không bao giờ buông xuống, cô tin chắc tâm trạng này, những người khác trong nhà đều có, bởi vì ở nhà họ Tạ, ai muốn ôm Bảo Muội đều phải xếp hàng, mỗi lần ôm còn có quy định thời gian.

Một đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu như vậy lại là do cô sinh, đây là chuyện thần kỳ cỡ nào, cô thật sự nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.

Có thể là do trên người cô có mùi sữa, cho nên vừa được bế lên, khuôn mặt nhỏ của Bảo Muội cứ luôn cọ cọ về phía ngực cô, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

“Con muốn uống sữa sao?” Lăng Vi ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Nghiên.

“Con vừa mới uống no, có thể là do nhận ra em là mẹ đấy.” Tạ Thanh Nghiên nói.

“Nhỏ như vậy, con hiểu sao?”

“Sinh mệnh vốn vô cùng thần kỳ mà.”

Kỳ thật ngay từ đầu Lăng Vi muốn cho con bú sữa mẹ, kết quả sức của Bảo Muội quá lớn, không đến hai ngày đã hút hai đầu v* của cô đến sưng đỏ tróc da đổ máu, sau đó dì Nguyệt kiến nghị cô dùng dụng cụ hút sữa ra cho Bảo Muội bú, sau này Bảo Muội cũng học được cách bú sữa bình.

Đến cả Tạ Thanh Nghiên cũng nghĩ không ra, lén hỏi Lăng Vi: “Chẳng lẽ sức hút sữa của Bảo Muội còn lớn hơn cả anh sao??”

Lăng Vi nhất thời không phản ứng kịp, “Anh có ý gì?”

Tạ Thanh Nghiên phân tích nói: “Bảo Muội mới bú em có hai ngày, đầu v* của em đã trầy da đổ máu, anh cũng đã từng hút, còn hút vô số lần, sao không thấy em đổ máu?”

Lăng Vi:……

“Anh có thể đừng lưu manh như vậy được không!!” Lăng Vi tức muốn hộc máu lên án anh.

Tạ Thanh Nghiên rất vô tội chớp chớp mắt, “Anh rõ ràng rất đứng đắn thảo luận vấn đề với em mà.”

Loại vấn đề này cũng đưa ra thảo luận được sao? “Anh hút và Bảo Muội hút, tính chất hoàn toàn không giống nhau mà!”

Tạ Thanh Nghiên không chịu buông tha nói: “Có cái gì không giống nhau? Nơi đặt miệng rõ ràng là giống nhau.”

Lăng Vi trừng mắt: “Anh là vì no ấm tư dâ/m dục, Bảo Muội là vì lấp đầy bụng, hai người có thể giống nhau sao?”

Tạ Thanh Nghiên lộ vẻ hiểu rõ, gật gật đầu nói: “Hiểu rồi, anh là vì làm em thoải mái mới hút, còn Bảo Muội là vì sinh tồn!”

Lăng Vi:……

Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Lăng Vi đều nhịn không được muốn trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái.

Lúc này, Bảo Muội vẫn đang cọ cọ ở trước ngực của cô, cọ đến mức Lăng Vi rất muốn xốc áo lên cho cô bé bú một chút, đây có lẽ chính là thiên tính của người làm mẹ.

Tạ Thanh Nghiên đứng ở bên cạnh cô, cúi đầu nhìn hai người đang âu yếm nhau, không khỏi vươn hai tay ôm ra ôm Lăng Vi và Bảo Muội vào trong lòng ngực.

“Bảo bảo rất giống em.” Anh nói: “Đặc biệt là đôi mắt, thật là đẹp.”

“Sao em cảm thấy con giống anh nhiều hơn? Ai cũng nói con gái giống cha.” Lăng Vi nói.

“Giống cả hai chúng ta.” Tạ Thanh Nghiên tổng kết lại.

“Đương nhiên, nếu không giống, vậy khẳng định là ôm nhầm rồi.”

Nói xong, hai người đều thấp giọng bật cười.

Chờ đến khi cười đủ rồi, anh mới nói: “Bà xã, cảm ơn em.”

Lăng Vi giương mắt nhìn anh, “Cảm ơn em chuyện gì?”

Tạ Thanh Nghiên nói: “Cảm ơn em đã sinh ra một một thiên sứ nhỏ đáng yêu như vậy.”

Lăng Vi mím môi cười khẽ, “Không cần cảm ơn em đâu, em sinh thêm cho anh thêm hai đứa nữa, chắc là anh sẽ cảm thấy phiền đấy.”

Tạ Thanh Nghiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Sinh một đứa bé đã vất vả như vậy, hay là chúng ta chỉ cần Bảo Muội thôi là được rồi, dù sao con bé cũng đã có anh trai.”

Lăng Vi nói: “Anh chị em nhiều thì vui hơn mà, em vẫn muốn sinh thêm một đứa nữa.”

Tạ Thanh Nghiên nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn môi cô, “Được, cứ nghe theo em vậy.”

Lăng Vi lại ôm một lát thì đã bị Tạ Thanh Nghiên bắt về phòng đi ngủ, mặc dù cô lưu luyến không rời, nhưng vẫn nghe lời đi về. Kết quả mới vừa đi ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tạ Thanh Hoa đang rón ra rón rén đi lên lầu.

Tạ Thanh Hoa cũng không ngờ mới vừa đi lên đã đụng phải chị dâu, lập tức có chút xấu hổ, “Chị dâu, trễ vậy rồi chị vẫn chưa ngủ sao?”

Lăng Vi buồn cười nhìn anh ấy: “Không phải chú cũng chưa ngủ sao?”

Tạ Thanh Hoa nói: “Em lên uống nước, sau đó lại muốn đến xem thử có phải Bảo Muội đã tỉnh rồi không.”

Đàn ông của nhà họ Tạ đều cuồng con gái sao??

“Chú vào xem đi, con bé vừa tỉnh, anh của chú vẫn còn đang ở bên trong.” Lăng Vi ngáp dài, “Chị phải về ngủ đây.”

Tạ Thanh Hoa nghe được anh trai đang ở trong phòng trẻ con thì không khỏi bĩu môi, “Có anh ấy ở đó, chuyện ôm Bảo Muội căn bản sẽ không đến lượt em!” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật mà đi vào bên trong phòng.

Lăng Vi đứng ở cửa một lúc thì nghe Tạ Thanh Hoa nói với anh trai: “Anh, anh cho em ôm Bảo Muội một chút đi!”

Tạ Thanh Nghiên tàn khốc vô tình mà cự tuyệt nói: “Không được, anh vẫn chưa ôm đủ.”

Tạ Thanh Hoa bất đắc dĩ nói: “Sao mọi người lại có thể như vậy chứ? Ban ngày bị mẹ bá chiếm, buổi tối bị anh bá chiếm, khi nào em mới có thể ôm đủ đây!”

Tạ Thanh Nghiên nói: “Vậy em tự sinh đi!”

Tạ Thanh Hoa:……

Cho dù sau này có thể sinh thì cũng chưa chắc có thể sinh ra đứa bé đáng yêu xinh đẹp như vậy mà, dù sao giá trị nhan sắc của Tiểu Thanh cũng không có cao như Lăng Vi!

“Anh có cho em ôm không!” Tạ Thanh Hoa nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khó chịu.

“Không cho thì sao nào?” Tạ Thanh Nghiên khi dễ em trai, khẳng định không dễ dàng theo ý của cậu ấy như vậy.

Tạ Thanh Hoa xụ mặt suy nghĩ rồi nói: “Anh không cho em ôm, em sẽ làm loạn ở đây!”

Tạ Thanh Nghiên:……

“Em sẽ làm loạn ở đây thật đấy!”

Tạ Thanh Nghiên nói: “Sao em đột nhiên lại không biết xấu hổ như vậy?”

Tạ Thanh Hoa: “Em học anh thôi, anh có muốn thử không?”

Mặc dù biết anh ấy chắc chắn chỉ đang nói chơi, nhưng Tạ Thanh Nghiên vẫn không dám mạo hiểm, sợ dọa đến Bảo Muội, cho nên do dự một chút, sau đó không cam tâm tình nguyện đưa Bảo Muội cho anh ấy ôm, “Em cẩn thận một chút!”

Tạ Thanh Hoa nói: “Em biết rồi mà, em dùng búp bê vải luyện tập lâu lắm rồi.”

Tạ Thanh Nghiên ghét bỏ: “Búp bê vải không có mềm như Bảo Muội!”

“Em ngồi trên sô pha ôm, được rồi chứ? Nhanh đưa cho em!”

Tạ Thanh Nghiên liếc mắt nhìn anh ấy, mấy ngày nay việc dạy của Tạ Thanh Hoa tương đối bận, râu cũng không lo cạo, lúc này còn nửa đêm rời giường, hai mắt chứa đầy tơ máu, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống một ông chú đáng khinh, đưa con gái cho anh ấy thật đúng là một chút cũng không yên tâm!!

Lăng Vi mơ mơ màng màng lại ngủ một giấc, nhưng lúc Tạ Thanh Nghiên trở về, cô vẫn bị bừng tỉnh, hỏi anh: “Bảo Muội ngủ rồi à?”

Tạ Thanh Nghiên nói: “Ngủ rồi, nhưng Tạ Thanh Hoa ôm không chịu buông, anh lại không thể đi lên đoạt người, vì vậy anh đi về trước, còn bảo dì Nguyệt trông chừng bọn họ.”

Lăng Vi bật cười nói: “Thanh Hoa thực sự rất thích Bảo Muội.”

Tạ Thanh Nghiên đắc ý nói: “Ai đã gặp qua Bảo Muội mà không thích con bé chứ?”

“Tự luyến!”

“Không ôm được Bảo Muội thì ôm em một cái cũng giống nhau thôi, mềm mại thơm thơm, còn có mùi sữa, muốn hút.” Vừa nói xong, một bàn tay đã trực tiếp tập kích trước ngực cô.

Lăng Vi đánh lên tay anh, nói: “Anh làm loạn gì vậy, mau ngủ đi!”

Tạ Thanh Nghiên xoa xoa bàn tay bị đánh đến ửng đỏ, ủy khuất mà nói: “Anh cảm thấy mình đã cấm dục được vài tháng rồi!”

Lăng Vi không hề đồng tình nói: “Dù sao cũng đã cấm mấy tháng rồi, cấm thêm một hai tháng nữa cũng có sao đâu.”

Tạ Thanh Nghiên:……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi