KHOE VỢ HẰNG NGÀY


Lăng Vi thật sự không biết sao ông chủ Tạ làm được như vậy, vậy mà lại mặt không đổi sắc yêu cầu khách tới cửa nấu cơm? Mà vị khách này còn là bảo bối của ông chủ Lâm, chính là vị bạn gái đã được cầu hôn 101 lần của anh ta đó! Anh không sợ sau khi ông chủ Lâm biết được việc này sẽ trực tiếp tới cửa đấu tay đôi với anh sao?
May mắn tính cách của Chu Tiểu Quai rất tốt, chờ sau khi hiểu rõ ý của ông chủ Tạ rồi, ngay sau đó lại sảng khoái mang tạp dề vào, mặt mày hớn hở nói: “Tôi còn đang phát sầu giữa trưa sẽ lại ăn cơm một mình đây, náo nhiệt vui hơn, không thành vấn đề không thành vấn đề, tôi biết nấu cơm, lão Lâm cũng thích ăn.

” Nói xong cô lại đi mở tủ lạnh ra, chọn chọn lựa lựa lấy ra đủ lượng đồ ăn cho ba người, “Giữa trưa ăn cơm Tây đi!”
Ông chủ Tạ: “Không tồi!”
Lăng Vi:……
Vốn dĩ cô còn tưởng vị khách này sẽ nói vài câu đòi công bằng, nhưng kết quả này rõ ràng là kẻ muốn cho người muốn nhận, cô còn có thể nói cái gì? Cô chỉ có thể vui vẻ ngồi chờ ăn!
Tay nghề của Chu Tiểu Quai thật sự rất tốt, trình độ gần có thể so sánh với đầu bếp của nhà hàng nổi tiếng, ăn xong một bữa cơm, khách và chủ đều sảng khoái.

Trước khi đi Chu Tiểu Quai còn tự mình đề nghị: “Hay là như vậy đi, ngày thường khi hai người ở nhà lúc trưa, chúng ta lại ăn cơm chung, hai người ra nguyên liệu tôi ra sức, thế nào?”
Lăng Vi:……
Đầu bếp này tự động đưa tới cửa, kẻ ngốc mới đi cự tuyệt, cho nên cô vội vàng đồng ý: “Vậy thật sự quá tốt rồi!”
Sau khi đóng cửa lại, Lăng Vi bắt đầu dạy dỗ ba Tạ, “Anh không thể như vậy nữa, ai tới nhà anh lập tức bắt người ta nấu cơm, cứ thế mãi, ai còn dám tới nhà của chúng ta làm khách chứ? Hôm nay gặp được Tiểu Quai có tính cách tốt, nếu người tới ông chủ Lâm, hai người không phải sẽ đánh nhau luôn sao?”
Ba Tạ nghiêm túc nghe lời dạy dỗ xong, mới chậm rãi nói: “Không sao, anh có chừng mực.


Lăng Vi rất nghi ngờ những lời này của anh, tới một người bắt một người, đúng mực ở đâu ra?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, mấy ông chủ kia tới nhà nấu cơm, mặc dù ngoài mặt nghiến răng nghiến lợi, nhưng thực tế cũng không tức giận gì mấy, sau đó vẫn có thể hi hi ha ha tới xem bảng tin của ba Tạ, Lăng Vi cảm thấy, mình đang lo chuyện không đâu rồi!
Buổi chiều hai người định đi đâu đó một chút, ba Tạ kiến nghị là đương nhiên phải ở trên giường vượt qua kỳ nghỉ vui vẻ này, gần đây anh giống như đã được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thường xuyên nghĩ ra các loại tư thế vừa thẹn vừa sung, cho nên luôn gấp gáp muốn mở khóa tư thế mới cùng với Lăng Vi.

Lăng Vi bị lăn lộn nhiều lần, cũng không chịu làm nữa, ngày thường khi nghỉ ngơi ở nhà, cô cũng sẽ tìm cho mình chút chuyện để làm, bởi vì nếu không có việc gì làm, cô sẽ bị ông chủ Tạ làm.

Cho nên cô rất muốn tìm việc, nếu thật sự tìm không thấy việc để làm, vậy sẽ chạy ra bên ngoài, “Em cảm thấy chúng ta đi xem phim đi, gần đây là vài bộ phim nghe nói hay lắm.


Tạ Thanh Nghiên hỏi cô, “Em cả ngày đóng phim, còn muốn đi xem người khác diễn nữa, không ngán sao?”
Lăng Vi đắc ý nói: “Đương nhiên sẽ không ngán, em đi xem người khác diễn là đang tích luỹ kinh nghiệm, hiểu không? Tiếp thu kinh nghiệm của người khác, làm phong phú thêm kỹ thuật diễn của mình.


Tạ Thanh Nghiên vuốt cằm, nhướng mày nói: “Rạp chiếu phim cũng là một nơi không tệ, thích hợp cho các đôi tình nhân làm động tác nhỏ, được rồi, bây giờ chúng ta đi ngay.



Lăng Vi vội vàng ngăn anh lại, “Từ từ đã, anh nói làm động tác nhỏ gì?”
Tạ Thanh Nghiên nhíu mày, “Anh có nói sao?”
Lăng Vi trừng mắt, “Anh có nói.


Tạ Thanh Nghiên hỏi lại: “Nói cái gì?”
Lăng Vi tức giận, “Muốn giở trò!”
Tạ Thanh Nghiên gật đầu, “Được, anh sẽ cố gắng thỏa mãn em.


Lăng Vi:……
Cuối cùng bọn họ không ở nhà mở khóa tư thế mới, cũng không đến rạp chiếu phim giở trò, bọn họ bị một cuộc điện thoại gọi lên trên núi.

Tạ Thanh Hoa gọi điện thoại tới, nói mẹ Tạ sinh bệnh, vừa mới ăn cơm nước xong đứng lên đột nhiên lại té xỉu, hù chết mọi người, lúc này đã gọi bác sĩ gia đình tới, ngẫm lại vẫn nên báo cho Tạ Thanh Nghiên một tiếng.

Hai người nghe xong tin tức này lập tức vội vàng thu dọn đồ đạc chạy tới đó, trước khi ra cửa, Lăng Vi nhớ Chu Tiểu Quai có mang đến đồ bổ trung dược, cũng thuận tay mang theo, lúc lên xe, Tạ Thanh Nghiên thấy cô ôm cái hộp gấm nhỏ thì thuận miệng hỏi, “Thứ gì vậy?”
Lăng Vi giải thích: “Chu Tiểu Quai tặng, nói là đông trùng hạ thảo hay nhân sâm gì đó, em nghĩ thuận tiện mang theo, xem mẹ có cần dùng đến hay không.


Tạ Thanh Nghiên nhíu mày: “Đồ Chu Tiểu Quai tặng, em mở ra xem chưa?”
Lăng Vi lắc đầu, “Không đâu, cái hộp này đóng gói đến tinh xảo như vậy, đợi lát nữa lên trên núi sẽ mở ra.


Tạ Thanh Nghiên không nói cái gì nữa, dẫm chân ga, tăng tốc chạy tới biệt thự trên núi, ngày thường mặc dù mọi người cãi nhau ầm ĩ hay đấu võ mồm, nhưng lúc quan trọng thì cũng không hề lơ là.

Lúc hai người chạy tới biệt thự trên núi, lại bị ngăn ở ngoài cửa lớn, cho dù Tạ Thanh Nghiên ấn chuông đến cỡ nào cũng không ai ra mở cửa.

Lăng Vi im lặng, hỏi anh, “Sẽ không phải là mẹ hạ lệnh không mở cửa cho anh đó chứ?” Xem ra cả nhà vẫn còn ghi hận chuyện Tạ Thanh Nghiên không cho bọn họ lên TV!
Tạ Thanh Nghiên cười lạnh, gọi điện thoại Tạ Thanh Hoa, “Mở cửa ra, mấy người muốn tạo phản sao?”
Tạ Thanh Hoa:……
Vài phút sau, cửa lớn mới chậm rãi mở ra.


Lão Nghiêm đi ra nghênh đón bọn họ, “Cậu Thanh Nghiên, vừa rồi là do thái thái ra lệnh, bà ấy nói cho dù chết, cũng không muốn nhìn thấy cậu!”
Lăng Vi:……
Tạ Thanh Nghiên bước tới, bá đạo cuồng vọng nói: “Bà ấy ngăn cản được tôi sao?”
Lão Nghiêm nói: “Thái thái nói, cho dù bà ấy không ngăn cản cậu được, thì cũng muốn để cậu biết quyết tâm của bà ấy.


Lời này nghe sao giống lời kịch trong kịch bản quá vậy?
Lăng Vi che giấu cảm giác kỳ lạ ở trong lòng, vội vàng hỏi lão Nghiêm, “Lão thái thái bệnh nghiêm trọng không? Sao lại ngất xỉu?”
Lão Nghiêm rất lễ phép gật đầu với cô, nói: “Trước mắt không có gì trở ngại, tình huống cụ thể thế nào hai người cứ tự mình vào xem đi.


Lăng Vi cũng không hỏi lại, ôm hộp gấm vội vàng đi theo Tạ Thanh Nghiên vào nhà, sau khi đi vào thì thấy sắc mặt của Tạ Thanh Hoa không tốt lắm đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, đây là lần đầu tiên Lăng Vi nhìn thấy bộ dáng tức giận xụ mặt của thầy Thanh Hoa, vẫn rất giống người làm thầy kẻ khác.

“Thế nào?” Tạ Thanh Nghiên đi vào lập tức trực tiếp hỏi em trai của mình.

Tạ Thanh Hoa đứng lên, mím môi, nói: “Vừa rồi bác sĩ gia đình đã tới khám, nói là không có gì trở ngại, chỉ nói có chút cảm lạnh và tụt huyết áp.


“Tụt huyết áp? Trước kia mẹ không có bệnh này.


Vừa nói đến đây, Tạ Thanh Hoa rõ ràng có chút tức giận, nói: “Việc này anh cứ đến nói với mẹ đi, A Tuệ nói, gần đây ở quảng trường múa bên kia, có lão thái thái nói mẹ mập lên, bà ấy không phục, học theo A Tuệ ăn uống điều độ giảm béo, mỗi buổi sáng đều không ăn bữa sáng, buổi sáng hôm nay bị mắc mưa ở quảng trường dưới chân núi kia, sau đó lập tức có chuyện.


“Ăn uống điều độ giảm béo, đúng là điên mà.

” Tạ Thanh Nghiên nghe xong cũng xụ mặt, diện mạo của hai anh em không quá giống nhau, nhưng khi xụ mặt xuống lại giống nhau như đúc.

Lăng Vi suy nghĩ rồi nói với Tạ Thanh Nghiên: “Chúng ta đi thăm mẹ trước đi.



Tạ Thanh Nghiên xua tay, “Lúc này bà ấy sẽ chột dạ, chắc chắn không dám gặp anh, em đi thăm mẹ trước đi.


Lăng Vi lập tức ôm hộp gấm đi lên lầu hai, Tạ bảo bảo nghe thấy cô tới, từ phòng của mẹ Tạ chạy ra đón cô, “Mẹ!”
“Bảo bảo ngoan, bà nội khá hơn chút nào chưa?”
“Bà nội ăn một chút đã tốt hơn rồi!”
Hai người vừa nói vừa đi vào phòng, lúc này mẹ Tạ đang ở trên giường, tinh thần trông vẫn rất không tệ, chắc không quá nghiêm trọng.

“Mẹ, con và Thanh Nghiên tới thăm mẹ.


Mẹ Tạ ngồi ở đầu giường, cười ha hả vẫy tay với cô, “Thấy con tới lập tức khỏe rồi, cái thằng bất hiếu kia đừng có tới, nhìn thấy nó một lần, mẹ lại phiền một lần, thấy nó vài lần, mẹ cũng sắp phát bệnh tim luôn!”
“Mẹ, đừng nói như vậy, Thanh Nghiên cũng rất lo lắng cho mẹ, vừa rồi khi đến đây đều tăng tốc chạy rất nhanh.


Lúc này mẹ Tạ cũng không nói gì, bĩu môi nói: “Lái xe nhanh như vậy không muốn sống nữa sao, lần sau con phải ngăn nó lại.


Lăng Vi gật đầu, “Mẹ, muốn giảm béo cũng có rất nhiều cách, sao mẹ lại lao đầu vào cách hại mình này.


Mẹ Tạ vô tội chớp chớp mắt, “A Tuệ thường xuyên ăn uống điều độ, cũng không thấy bà ấy có chuyện gì, đến phiên mẹ lại không được, ai.


“Ở tuổi này của mẹ, dáng người giữ được như vậy đã rất tuyệt rồi.

” Lăng Vi dỗ dành bà.

Mẹ Tạ gật đầu nói: “Đúng vậy, mấy lão thái thái múa quảng trường múa đều ghen ghét mẹ thôi, mẹ chính là bông hoa ở quảng trường múa dưới chân núi đó!”
Emmmmm…… Cái từ bông hoa này nghe sao cũng thấy kỳ quái!
“Phải không? Vậy có phải mẹ rất được các chú ở đó hoan nghênh hay không.


“Ai gia, vừa già vừa xấu, mẹ mới không thèm.



“Tóm lại, về sau đừng động một chút thì ăn uống điều độ, tất cả mọi người đều rất lo lắng.


Mẹ Tạ gật đầu nói: “Yên tâm đi, bản thân mẹ cũng bị dọa sợ, về sau chắc chắn sẽ ăn cơm đúng bữa, đúng rồi, vừa rồi khi vào cửa con cầm theo cái gì đó?”
Lăng Vi quay đầu lại nhìn cái hộp gấm đặt ở trên ngăn tủ, nói: “Là một ít đồ bổ trung dược, để xem mẹ có cần hay không.


Mẹ Tạ suy nghĩ rồi nói: “Mẹ không sao, gần đây A Tuệ lại bị cảm mạo rồi, hay là đưa cho bà ấy đi?”
Lăng Vi cười cười, “Mẹ làm chủ là được rồi.


Vì thế mẹ Tạ lại gọi lão Nghiêm tới, “Nơi này có chút đồ bổ, ông đưa cho A Tuệ đi, cho bà ấy bổ bổ thân thể.


Lão Nghiêm mặt không cảm xúc, “Bà ấy béo như vậy còn cần bồi bổ?”
Mẹ Tạ tức giận nói: “Đó là do bà ấy mập giả, ngày thường A Tuệ quan tâm ông như vậy, hai ngày nay thân thể bà ấy không tốt, ông cũng phải quan tâm chứ, ông cứ nói cái hộp này là do ông chọn được, cũng sẽ khiến bà ấy vui vẻ hơn một chút.


Lão Nghiêm cũng không từ chối nữa, ôm hộp gấm đi ra ngoài tìm A Tuệ.

Lúc này A Tuệ đang xin nghỉ bệnh ngây người ở ký túc xá suy nghĩ kịch bản mới, thấy lão Nghiêm ôm đồ tiến vào thì rất kinh ngạc, “Sao vậy?”
“Quà, tặng bà.

” Nói xong lại đưa hộp gấm cho bà ấy.

A Tuệ lộ vẻ bất ngờ, tiếp nhận lấy hộp gấm rồi vẫn cảm thấy khó tin, “Ông tặng quà cho tôi??”
Lão Nghiêm nhớ tới lời lão thái thái nói, vì thế gật đầu.

A Tuệ kích động đến mức không biết nên nói cái gì mới tốt, vì thế rất hạnh phúc mở quà ra ở trước mặt lão Nghiêm.

Sau đó……
A Tuệ xách hộp quần áo lên, “Đây là một bộ đồ…… hoa văn hình con báo??”
Lão Nghiêm:……
A Tuệ chưa từ bỏ ý định mở bộ quần áo hoa văn hình báo lên trên giường, sau đó cúi đầu, ngượng ngùng xoắn xít nói: “Lão Nghiêm, ông xác định đây là mua cho tôi sao? Kích cỡ không đúng nha!”
Lão Nghiêm cạn lời nhìn trời, nghĩ thầm: Để tôi chết đi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi