KHÔNG ĐỂ TA CHẾT NỮA TA VÔ ĐỊCH THẬT ĐẤY



Những năm gần đây, Tiêu Thiển Thiển nắm giữ Mật Điệp Ti đã gặp quá nhiều người.

Người không biết liêm sỉ, không có tôn nghiêm, hèn hạ có rất nhiều.

Nhiều lúc nàng đã chết lặng, thậm chí cảm thấy vốn dĩ bản tính con người chính là như thế.

Mãi đến khi gặp được Diệp Ninh.

Trên người hắn phát ra ánh sáng chính nghĩa, chiếu rọi vào nơi mềm mại nhất trong lòng Tiêu Thiển Thiển.

Vốn dĩ nàng muốn kết thúc cuộc đối thoại như thế, nhưng nàng lại không nhịn được, hỏi ra nghi hoặc mà mình không hiểu.

“Vì sao người đọc sách khác tình nguyện đầu hàng, thỏa hiệp, thuyền chìm tự mình chạy trốn, tan đàn xé nghẻ, đây lẽ nào không phải chuyện bình thường sao? Vì sao ngươi lại tuân thủ lòng của mình như thế, không thỏa hiệp, không đầu hàng?”Nghe thế, Diệp Ninh nhập vai càng sâu hơn.


Hắn nghĩ đến những người phản bộ chạy trốn trong lịch sử của Hoa Hạ.

Phản bội dân tộc và quốc gia của mình, nhưng lại không biết liêm sỉ, miệng đầy câu nói ngụy biện, tìm lý do cho sự hèn nhát của chính mình.

“Tiêu cô nương, ngươi cũng là người Đại Chu, mặc dù đầu nhập vào nước La Sát, nhưng ngươi cũng không thể nào thay đổi được dòng máu Đại Chu đang chảy xuôi trong cơ thể mình, nếu đã như thế, vậy thì ta tặng ngươi một câu.

”“Hèn hạ là giấy thông hành của người hèn hạ, cao thượng là văn bia của người cao thượng!”“Tất là lý do đều là mượn cớ, mặt ngoài đường hoàng, tuyệt đối khôn g thể che giấu bản chất của nững kẻ xu nịnh.

”Diệp Ninh thở dài.

“Đại Chu vẫn luôn thiếu anh hùng có thất bại, ít có tính phản kháng bền dẻo, ít có quân nhân dám một mình ác chiến, ít có người dám lên tiếng treo cổ những kẻ phản bội; thấy điềm báo chiến thắng thì nhao nhao vây lại, nhìn thấy điềm báo thất bại thì lần lượt bỏ chạy.

”“Mà ta thì khác.

”“Ta tin tưởng một điểm, giết không chết sẽ chỉ làm cho ta thêm mạnh mẽ!”“Mà nếu như ta thật sự chết đi, vậy thì tinh thần của ta cũng sẽ tiếp tục truyền thừa, không đến mức trầm luân.

”“Ngươi động thủ đi, ta sẽ không khuất phục đâu.

”Diệp Ninh bày xong tư thế, chuẩn bị vươn cổ là chết.

Hắn cho rằng bản thân nói xong lời này, hắn nhất định sẽ không có khả năng sống.

Nhưng điều quỷ dị chính là, thế mà Tiêu Thiển Thiển lại từ từ thả lỏng khống chế với hắn.

Nàng cúi đầu, nói.

“Tất cả mọi người nhìn thấy ngươi đi vào gian phòng của ta, cho nên ta không thể giết ngươi ở đây, nhưng rượu ngươi vừa mới uống đã bị ta hạ độc, trong vòng ba ngày không có thuốc giải, ngươi nhất định sẽ chết, nếu như ngươi thay đổi suy nghĩ của mình, lúc nào cũng có thể đến tìm ta.


”Nàng vung tay lên, một cỗ sức mạnh khổng lồ, đẩy Diệp Ninh ra ngoài.

Có chút hơi vội vàng, cấp bách.

Trên thực tế đúng là như vậy, nàng rất sợ Diệp Ninh nhìn thấy nước mắt nàng đang chảy xuống.

Không có người nào có thể cảm nhận được sâu sắc hơn nàng những lời vừa rồi Diệp Ninh nói.

Nàng là ti chủ Mật Điệp Đi, là đầu bài của Xuân Phong Lâu, là vô số nữ thần của nam nhân, có được sức mạnh mạnh mẽ của người tu hành.

Nhưng đầu tiên, nàng là một người Đại Chu.

Nếu như không yêu nước, sao nàng lại có thể che giấu tung tích, bước vào thanh lâu chứ?Chỉ là con đường yêu nước này, bước đi chính là cô độc như thế.

Từ xưa đến nay, người kiên định, trên phương diện số lượng không bao giờ có thể chống lại với cỏ mọc đầu tường.

Lúc đầu nàng đã thành thói quen.

Đồng thời luyện thành một ý chí sắt đá.

Thế gian đã không còn cái gì có thể khiến cho nàng dao động.

Nhưng hôm nay, ý chí sắt đá của nàng lại bị Diệp Ninh đâm phá thành mảnh nhỏ.

“Hắn và ta là người đồng đạo, nhưng hắn khác với ta, hắn trời sinh đã nên ở bên trong ánh nắng, chỉ dẫn phương hướng cho tất cả mọi người, hắn là cờ xí, là hải đăng, là biểu tượng tinh thần của Đại Chu.

”Tiêu Thiển Thiển xinh đẹp cười một tiếng.


“Mà ta nên ở bên trong bóng tối.

”Lục Trúc đi đến.

Nàng nhìn Tiêu Thiển Thiển vừa khóc vừa cười, trong mắt đều là lo lắng.

Rốt cuộc tên xấu xa kia đã nói cái gì?Nàng rất khó chấp nhận bộ dáng bây giờ của Tiêu Thiển Thiển.

Nhìn trên dưới toàn thân đều là sơ hở.

“Đi, phái một nhóm gián điệp ưu tú nhất đi, đến bên người Diệp Ninh, bảo vệ an toàn của hắn, thời khắc quan trọng, chết thay hắn!”Tiêu Thiển Thiển hít một hơi thật sâu, nghiêm túc trước nay chưa từng có.

“Diệp Ninh tuyệt đối không thể chết!”Diệp Ninh bị trực tiếp đảy ra ngoài cửa đến mơ hồ.

Đại tỷ, ngươi cũng quá tùy hứng rồi đi?Ngươi cứ như thế thả ta ra?Không sợ ta la to sao?Không lo ta đi nha môn có liên quan tố cáo ngươi?Diệp Ninh không biết Tiêu Thiển Thiển lấy đâu ra tự tin.

Trên thực tế, chẳng qua là Tiêu Thiển Thiển cảm xúc sụp đổ, trong lòng rối loạn, không muốn bị hắn nhìn ra, cho nên mới trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.

Nhưng đương nhiên Diệp Ninh không biết chuyện này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi