KHÔNG NGOAN


Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)
 

 
[Vào ngày khai trương trung tâm thương mại Kim Thịnh, có thiếu niên nhảy lầu tử vong tại chỗ, nam tài tử nổi tiếng Phí Hiên cũng góp mặt trong hoạt động hôm nay.]
 
[Chàng trai tự tử nhảy xuống từ một tòa nhà trong trung tâm mua sắm và làm bị thương một người qua đường. Anh ta hiện được cấp cứu trong bệnh viện.]
 
Sau một tiếng xảy ra chuyện nhảy lầu, đủ loại tin tức trên mạng đã ùn ùn kéo đến.
 
Trong những năm gần đây, việc nhảy lầu từ các tòa nhà trung tâm mua sắm không phải mới lạ gì, nhưng đây là lần đầu tiên có người phá hoại vào đúng ngày khai trương.
 
Lại thêm hoạt động khai trương lần này có tiểu thịt tươi nổi tiếng Phí Hiên phát ngôn, tin tức nhảy lầu nhanh chóng bò lên đứng thứ ba bảng hot search.
 
Fan hâm mộ của Phí Hiên bùng nổ, điên cuồng nhắn lại dưới Weibo hỏi anh ta có sao không, có bị kinh sợ không.
 
Một vài fan hâm mộ cấp tiến đã bắt đầu nhục mạ trung tâm thương mại, thậm chí suy đoán ác ý rằng trung tâm kiểm tra an toàn chưa đạt chuẩn đã vội vã khai trương.
 
Lời này hoàn toàn vô căn cứ.

 
Tòa nhà Kim Thịnh do kiến trúc sư Nhật Bản nổi tiếng tự tay thiết kế.
 
Để khách hàng được ngắm nhìn vườn hoa trên cao được thiết kế tỉ mỉ trong giếng trời của trung tâm thương mại, các lan can hành lang đều được làm bằng kính trong suốt.
 
Thiết kế kiến ​​trúc khác với các thiết kế khác, vừa thể hiện được vẻ đẹp nghệ thuật nhưng vừa phải xét đến tất cả các tiêu chuẩn kỹ thuật.
 
Ít nhất những lan can kính này đã trải qua kiểm tra đo lường, tất cả đều đạt trên cả tiêu chuẩn về độ ổn định và độ cao.
 
——
 
Một rưỡi chiều.
 
Phòng họp A3 Gia Bách, cả tổ T7 tạm thời triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
 
Dương Khả: “Hướng dư luận lên men dữ dội hơn cả tưởng tượng của chúng ta, tin tức lan rộng rất nhanh, không đè được.”
 
Có người gật đầu phụ họa, “Tôi đã liên lạc với đài truyền hình Tinh Thành, «Bản tin buổi tối» hôm nay sẽ phát sóng và «Ba mươi phút trưa» ngày mai sẽ bám sát tin tức này như một điểm nóng.

 
"Nhưng nếu chúng ta thực hiện một bước tiến PR mới thì hướng các báo cáo của họ có thể sẽ thay đổi."
 
Câu chuyện lần lượt đến phiên Chu Vưu.
 
Chu Vưu dừng một chút, nói tình hình mình biết, “Theo ý truyền thông tiết lộ, độ phổ biến của sự kiện lần này tăng lên do có đoàn đội của Phí Hiên đứng phía sau.”
 
Cả gian phòng họp bỗng nhiên yên tĩnh ba giây.
 
Lúc Phí Hiên tham gia hoạt động thân thiện ấm áp, những đồng nghiệp hỗ trợ là họ đều nhìn thấy, còn có cô gái chụp trộm ảnh gửi lên group công ty, thổi phồng Phí Hiên lên tận trời.
 
Thật không ngờ, trong nháy mắt đoàn đội của anh ta đã cọ fame* ăn bánh bao thịt người.
 
(*) Lợi dụng chỗ nổi tiếng để phất lên
 
Hiện giờ fan Phí Hiên đều đang điên cuồng thương xót anh ta, người qua đường cũng nhao nhao tỏ ý lần này Phí Hiên thật sự gặp tai bay vạ gió, tỏ vẻ hết sức đồng tình. 
 
Nhưng rõ ràng Phí Hiên đã sớm rời đi trước khi xảy ra chuyện.
 
Vẫn là Tăng Bội kịp phản ứng đầu tiên, trở về vấn đề chính, “Hai năm nay có không ít tin tức nhảy lầu trong các trung tâm thương mại, thật ra chuyện sẽ chỉ tạo thành ảnh hưởng với Kim Thịnh trong giai đoạn khai trương. Qua một thời gian sóng gió lắng xuống, những người cần đến mua sắm vẫn sẽ đến mua sắm thôi.”
 
“Nhưng công ty chúng ta đảm nhận tổ chức sự kiện khai trương lần này, xảy ra chuyện Kim Thịnh sẽ có ý kiến gì với công ty chúng ta?”
 
Phòng họp lặng im một mảnh.
 
Tăng Bội: “A Nghiệm, giá cổ phiếu hiện giờ của Kim Thịnh thế nào rồi?”
 
“Vẫn tiếp tục hạ.”
 
“Qua một thời gian ngắn giá cổ phiếu Kim Thịnh có tăng lại hay không đều là chuyện của Kim Thịnh, nhưng bây giờ hạ cũng có nghĩa là kế hoạch khai trương lần này hoàn toàn thất bại, muốn tiến thêm bước nữa, đạt thành hợp tác với Kim Thịnh... gần như không có khả năng.” Tăng Bội siết chặt hai tay đặt trên bàn, cô ấy đảo mắt một vòng, hỏi, “Bây giờ mọi người có ý kiến gì không?”
 
Dương Khả lắc cán bút suy nghĩ một lúc, nói: “Chị Bội, hoạt động lần này Kim Thịnh chỉ trả trước 50% số tiền thôi. Nếu chúng ta không thu 50% còn lại, chờ qua một thời gian ngắn nữa tổ chức lại sự kiện cho họ thì sao?”
 
“Đúng lúc qua một khoảng thời gian nữa là tuần lễ vàng* ngày 1 tháng 10, hoặc là lùi lại đến Halloween, 11/11** đều được.”
 
(*)Tuần lễ vàng, tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, là tên được đặt cho một ngày lễ quốc gia 7 năm hoặc 8 ngày nửa năm, được thực hiện vào năm 2000: Chunyun, Tuần lễ vàng quanh Tết Nguyên đán, bắt đầu vào tháng 1 hoặc tháng 2. "Tuần lễ vàng quốc khánh" bắt đầu vào khoảng ngày 1 tháng 10.
 
(**) Ngày độc thân 11/11 - Ngày này còn được giới trẻ Trung Quốc gọi với tên là “光棍 – guānggùn – quang côn” với hàm ý sâu xa là “toàn gậy” tức là cô đơn, độc thân. Cái tên Guanggunjie được khai sinh từ một video than thở về việc độc thân và xung quanh “toàn gậy” do một nam sinh viên quay từ ký túc xá và đăng tải trên internet. Video này được lan truyền mạnh trong giới trẻ, và từ đó ngày 11/11 được tính là dịp lễ đặc biệt dành cho dân F.A.
 
Tăng Bội không nói chuyện, ngược lại hỏi Chu Vưu cảm thấy thế nào.
 
Chu Vưu cân nhắc một lúc, “PR đúng là cung cấp dịch vụ, nhưng cũng là một loại hợp tác đôi bên, có thể ưu ái nhưng em cảm thấy... chúng ta không cần phải tự hạ thấp giá trị của mình.”
 
“Huống hồ hoạt động lần này tốn khoản kinh phí khổng lồ, nếu không thu phần phí còn lại thì ai sẽ chịu số tiền đã chi?”
 
Hình như Dương Khả muốn phản bác, nhưng Tăng Bội hỏi trước: “Vậy em nghĩ chúng ta nên làm thế nào?”
 
“...”
 
Chu Vưu mấp máy môi, muốn nói lại thôi
 
Không biết cô đang suy nghĩ gì, im lặng một lúc lâu mới nhẹ giọng mở miệng, “Rất xin lỗi, em tạm thời chưa có ý tưởng.”
 
“Không có cách à?” Tăng Bội nhìn cô sâu xa.
 
Chu Vưu cụp mắt xuống, không nói chuyện.
 
Tăng Bội: “Tốt, tôi cũng phát biểu cảm nghĩ của mình một chút.”
 
“Thật ra trong việc này, Kim Thịnh cũng là bên bị hại nhưng dư luận chỉ chú ý đến Phí Hiên và vấn đề nhảy lầu. Cho nên chúng ta có thể dẫn dắt dư luận để họ ý thức được vị trí của Kim Thịnh trong việc này.”
 
“Mặt khác bên bệnh viện đã thông báo tin tức, người qua đường bị thương gãy xương chân trái, cần phải phẫu thuật. Hoàn cảnh gia đình cô ta có vẻ không tốt, Kim Thịnh sẽ đứng ra chịu toàn bộ phí chữa trị. Dư luận không thấy điểm này nhưng chúng ta có thể cho họ thấy.”
 
Phương án xử lý của Tăng Bội đơn giản là hai chữ: Bán thảm*.
 
(*) Bán thảm: Ra vẻ đáng thương
 
Chu Vưu nghe xong khẽ giật mình.
 
Thật ra ý tưởng của cô cũng giống Tăng Bội nhưng khi biện pháp ứng phó thành hình trong đầu, cô cũng sinh ra nghi ngờ với bản thân ——
 
Nếu làm như vậy thì khác gì Phí Hiên?
 
Suy cho cùng, không phải bán thảm và thu hút sự chú ý là một à?
 
Hơn nữa bên cảnh sát đã cho biết chàng trai nhảy lầu năm nay mười sáu tuổi, còn vị thành niên. Chính vì bị bắt quả tang gian lận trong kỳ thi và không dám đến trường đi học nên cậu ta đã chọn cách nhảy lầu tự tử.

 
Người nhà người chết cực kỳ đau lòng, không muốn nhận phỏng vấn cũng không muốn truyền thông đưa tin.
 
Cho nên cô không nói ra.
 
Mà lúc Chu Vưu thất thần, Tăng Bội đã gõ nhịp, “Nếu mọi người không còn câu hỏi gì khác thì lập tức thực hiện, mọi người vất vả rồi, cố lên nhé!”
 
“Vâng chị Bội.”
 
Mọi người cùng nhau đứng dậy, bắt đầu hành động.
 
Chu Vưu đi sau cùng, Tăng Bội bỗng gọi cô lại, “Zoe!”
 
“Sao vậy chị Bội?”
 
“Em đưa hợp đồng qua Giang Tinh chưa?”
 
Chu Vưu dừng một chút, “Chuyện này, buổi sáng em gặp tổng giám đốc Giang ở Kim Thịnh, anh ấy nói không cần vội, có thể mang qua muộn một chút cũng được.”
 
Chu Vưu vô thức nhớ lại khi anh đứng sau lưng, che mắt mình. Tai cô hơi nóng lên, cũng chẳng biết có phải ảo giác không mà về lâu thế rồi nhưng cô vẫn luôn cảm giác trên người còn dính chút hương bạch đàn.
 
Lại nói anh đã giúp mình nhiều lần nhưng cô vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn tử tế đã gấp gáp chạy về công ty.
 
Thật ngượng ngùng.
 
"Zoe? Zoe?"
 
Chu Vưu hoàn hồn, mất tự nhiên sờ lên lỗ tai, "Ngại quá, còn chuyện gì không chị Bội?”
 
“Em đang nghĩ gì vậy?” Tăng Bội nhìn cô có ý tìm tòi nghiên cứu.
 
Chu Vưu lắc đầu, lại sắp xếp ngôn từ một lúc mới do dự nói: “Chị Bội, em cảm thấy... Chúng ta làm vậy có phải không khác gì Phí Hiên không?”
 
Tăng Bội hơi nhíu mày, nghiêng đầu hỏi lại: “Sao lại không khác nhau? Bên Phí Hiên là cọ nhiệt bán thảm nhưng chúng ta là bất đắc dĩ bị ép.”
 
“Một người nhảy lầu làm giá cổ phiếu cả một tập đoàn hạ xuống, em có biết bao nhiêu nhân viên phải gánh chịu không?”
 
“Bao gồm cả chúng ta, chúng ta chuẩn bị cho sự kiện lần này tận ba tháng, nhưng cũng vì cậu ta nhảy lầu mà có lẽ chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội tiếp tục hợp tác với Kim Thịnh, mọi người còn không được lấy tiền thưởng chứ đừng nhắc đến thăng chức.”
 
“Không quý trọng mạng sống của mình lại còn ảnh hưởng tới bao nhiêu người không liên quan, đây là vấn đề của cậu ta, không phải vấn đề của chúng ta.”
 
“Những cô gái mới vào xã hội như em đều rất dễ mềm lòng, chị có thể hiểu. Nhưng hôm nay mềm lòng, đến hôm sau thất nghiệp sẽ không có ai mềm lòng vì em đâu.”
 
“...”
 
Chu Vưu như đã hiểu mà cũng như không quá hiểu.
 
Cô hồ đồ gật đầu, trở về chỗ ngồi, lại mau mau vùi đầu vào núi công việc cần xử lý gấp.
 
——
 
Gia Bách đề ra phương án PR khẩn cấp, Kim Thịnh nhanh chóng phối hợp tuyên bố thực hiện.
 
Đồng thời Gia Bách cũng liên hệ với các phương tiện truyền thông thời sự và các công ty marketing online. 
 
Người Trung Quốc kiêng kị chết chóc từ trong xương, lượng khách hàng trong thời kỳ này của Kim Thịnh đã định sẵn sẽ thưa thớt.
 
Nhưng làm sáng tỏ vị trí người bị hại của Kim Thịnh trong sự kiện này rất quan trọng, làm nổi bật thái độ xử lý tích cực của Kim Thịnh đối với chuyện này càng quan trọng hơn.
 
Bán thảm không phải mình khóc lóc bi thương mà là khiến người khác cảm thấy bạn thật thê thảm.
 
Sự chú ý của công chúng đối với loại tin tức xã hội này nhiều nhất là một hai ngày thậm chí còn ngắn hơn, muốn lật mình thì nhất định phải nắm chắc thời cơ.
 
Buổi chiều tại Gia Bách, cả tổ T7 bận đến nỗi đầu tắt mặt tối.
 
Mãi đến khi tan làm, cuối cùng Kim Thịnh mới chiếm được vị trí nhỏ trong dư luận mạng.
 
“Cái trung tâm thương mại này mới thật là thảm ý, vừa khai trương đã bị người khác gây rối, đau lòng đau lòng.”
 
“Cô gái bị ngã trúng cũng thật thảm, đi dạo trung tâm thương mại mà còn gặp phải chuyện này. Nghe nói trung tâm thương mại đã chi trả tiền thuốc thang cho cô ấy, nhưng tôi thấy tiền này phải do người nhà người nhảy lầu chịu chứ, liên quan gì đến bọn họ? Muốn chết cũng không chọn chỗ tốt mà ra đi.”
 
“Còn trẻ như vậy nghĩ quẩn làm gì, liên lụy cả trung tâm thương mại mới khai trương ngày đầu tiên, thù hận gì lớn vậy.”
 
Nhiều người đã vào trang web chính thức của Kim Thịnh để thể hiện tình yêu với họ, ca ngợi bọn họ có trách nhiệm, nói qua hai ngày nữa nhất định sẽ đến xem.
 
Giá cổ phiếu của Kim Thịnh cuối cùng cũng ổn định trở lại và có dấu hiệu phục hồi sau khi xuống dốc.

 
Người cả tổ đều mệt nói không nên lời.
 
Chu Vưu đã viết mười bản thảo tin tức trong vòng ba tiếng rưỡi, còn phải liên tục liên hệ truyền thông, trả lời các cuộc điện thoại.
 
Trong lúc đó cô còn tìm ra rất nhiều biện pháp xử lý chuyện nhảy lầu của các trung tâm mua sắm khác để so với phản ứng của Kim Thịnh, điều này cũng trở thành quả cân quan trọng khiến mọi người nhìn Kim Thịnh bằng ánh mắt khác.
 
Bận bịu đến tận sáu giờ tối, đại khái đã xử lý xong việc.
 
Chu Vưu nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho trợ lý của tổng giám đốc Giang Tinh, “Chào cô Fiona, tôi là Zoe của Quan hệ công chúng Gia Bách, xin hỏi hiện giờ tổng giám đốc Giang còn ở công ty không? Không biết có tiện mang hợp đồng đến không?”
 
Đúng lúc Giang Triệt ra khỏi văn phòng, Fiona che ống nghe, hỏi: “Tổng giám đốc Giang, cô Chu bên Gia Bách muốn mang hợp đồng sang đây, ngài định đi ạ? Vậy...”
 
Giang Triệt dừng một chút, "Bảo cô ấy tới đi."
 
Nói xong, anh quay lại văn phòng.
 
“Zoe, cô còn phải mang tài liệu đến Giang Tinh à? Hay là mai hãy đi, tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, nghỉ ngơi trước đã.” Cô gái cùng tổ quan tâm nói.
 
Chu Vưu thu dọn đồ đạc ở bên cạnh đứng dậy, “Không sao, tôi đi trước nha.”
 
——
 
Khi Chu Vưu đến Giang Tinh đã là chạng vạng tối, cô ôm tài liệu hợp đồng trong ngực, trên tay còn xách túi giấy, trong đó là hai chiếc áo sơ mi của Giang Triệt đã được phòng giặt khách sạn giặt tẩy sạch sẽ.
 
Cũng không biết tình hình ra sao, nhóm trợ lý tổng giám đốc đã tan làm mà vị tổng giám đốc Giang này còn chưa đi.
 
Cô gõ cửa một cái.
 
Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp, “Vào đi.”
 
Chu Vưu đang nhìn khóa vân tay không biết sử dụng như thế nào thì một người máy đầu tròn đã ra mở cửa cho cô.
 
Chu Vưu rất tò mò đánh giá người máy mở cửa một chút, nhưng người ta cực kỳ cao ngạo lạnh lùng, mở cửa xong lại lặng lẽ di chuyển về vị trí nghỉ ngơi của mình.
 
Thật biết điều.
 
Cô lơ đãng ngẩng đầu, đang định lên tiếng chào hỏi thì chợt khẽ giật mình.
 
Văn phòng mở rộng rèm xếp ly, cửa sổ sát đất bao quát toàn cảnh giao thông cả thành phố, ánh hoàng hôn màu mật ong nhàn nhạt phản chiếu lên bầu trời.
 
Giang Triệt ngồi trước bàn làm việc, cả người đều đắm chìm trong bức tranh hoàng hôn, sợi tóc cũng bị vầng sáng nhuộm thành màu vàng nhàn nhạt, đẹp đến không tưởng tượng nổi.
 
Thấy Chu Vưu đi vào, ánh mắt Giang Triệt dời khỏi màn hình máy tính, hai tay bắt chéo chống khuỷu tay lên bàn, anh nói khẽ: “Cô Chu, đưa tôi hợp đồng đi.”
 
Lúc này Chu Vưu mới hoàn hồn.
 
Anh đọc từ trái sang phải nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã lướt xong hợp đồng, nhanh gọn ký tên mình xuống.
 
—— “Cảm ơn tổng giám đốc Giang.”
 
—— “Thời gian không còn sớm nữa, cùng ăn một bữa cơm nhé?”
 
Hai người lên tiếng gần như cùng lúc, giọng Giang Triệt nhỏ dần rồi tự dưng lặng im khi hai người đối mặt.
 
Chu Vưu đang nghĩ làm thế nào để từ chối uyển chuyển, bờ môi mấp máy đóng mở, đột nhiên cảm giác trước mắt biến thành màu đen.
 
Cô trừng mắt, không nhìn rõ được gì hết, bên tai toàn tiếng ù ù, cảm giác hôn mê mạnh mẽ xông đến.
 
Cô không nói nên lời, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, nhanh chóng rơi vào một vùng tăm tối.
 
Trước khi mất đi ý thức, hình như cô ngã vào một vòng ôm hơi lành lạnh, dường như có người đang gọi tên cô, liên tục từng tiếng.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi