KHÔNG NGOAN


Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)
 

 
Gió sông lồng lộng, bầu trời đêm làm nổi bật pháo hoa sáng rực lộng lẫy, sóng nước mặt sông lấp lánh phản chiếu ánh sáng bắt mắt.
 
Đầu óc Chu Vưu trống rỗng, không muốn suy nghĩ gì cả. Cô chỉ lẳng lặng thưởng thức cảnh trong mơ mỹ lệ trước mắt.
 
Bỗng nhiên có người vỗ vai cô nhắc nhở, “Cô gì ơi, có phải cô làm rơi đồ không này.”
 
Chu Vưu quay lại, nhìn xuống đất, “Cảm ơn, là đồ của tôi...”
 
Dòng người chen chúc, có người giẫm lên hộp phấn nền của cô, Chu Vưu vừa kêu “Nhường một chút” vừa khó khăn xoay người lại.
 
Khi nhặt thẻ căn cước dưới đất lên, tim cô chợt đập mạnh ——
 
Cô theo bản năng kiểm tra túi xách, khóa kéo không mở, cô mở khóa kéo ra, phát hiện ở đáy túi có một khe hở hẹp dài. Chu Vưu lật túi xách lên mới phát hiện phần đáy bị người dùng dao sắc rạch ra.
 
Có người để ý tình hình khác thường bên cô, dành ra chút không gian cho cô.

 
Có người lại không nhìn thấy.
 
Chen chúc xô đẩy trái phải, Chu Vưu lảo đảo, gót chân giẫm lên cây lược gỗ trẹo đi.
 
Cô cố chịu cơn đau chợt dâng trào, cúi người tiếp tục nhặt đồ.
 
Thẻ nhân viên, USB, chìa khóa, khi cô nhặt thỏi son chợt có mũi giày cao gót nhọn lùi về sau, cô không kịp đề phòng bị đạp lên tay.
 
Chỉ một cái đạp mà thôi, nhưng sự đau đớn kịch liệt phát tác cùng cơn đau trẹo chân khiến Chu Vưu cảm giác trước mắt mình hiện lên ánh sáng trắng, thái dương thấm đầy mồ hôi.
 
Cô chỉ khẽ kêu một tiếng, còn cô gái đầu sỏ lại phản ứng gắt hơn.
 

Cô gái kia đi cùng bạn trai ngắm pháo hoa thì xảy ra mâu thuẫn cãi vã, trong bụng nghẹn một đống lửa buồn bực.
 
Không biết giẫm phải gì khiến cô ta suýt thì ngã sml*. Cô ta quay lại, thấy Chu Vưu ngồi xổm dưới đất nhặt đồ thì lập tức mắng không nghĩ ngợi, “Thần kinh à! Bao nhiêu người thế này mà còn ngồi xổm ở đây!”
 
(*) Trời ơi đoạn này tui để ngã sml là còn nhẹ á, nguyên văn là ngã “chó đớp *ứt” tác giả thô bỉ dễ sợ =))))
 
Chàng trai lúc trước nhắc nhở Chu Vưu rơi đồ thấy ngứa mắt, nói một câu bằng tiếng phổ thông không chuẩn, “Em gái, là em đạp lên tay người ta đấy nhé.”
 
“Tại vì có trộm đấy, túi xách cô gái này bị rạch ra rồi, mọi người cũng đeo túi lên trước đi.”
 
“Tính tình kiểu gì vậy, đạp người ta còn lớn lối.”
 
“Vừa nãy thấy cô ta cãi nhau với bạn trai ấy, loại đàn bà đanh đá.”
 
Người xung quanh nhỏ giọng bàn tán, có vài bà dì nhiệt tình thấy mặt Chu Vưu trắng bệch nên kêu mọi người đứng cách ra, đừng giẫm đạp người ta và để ý đến túi xách của mình.
 
Lúc này cô gái kia mới phát hiện mình đạp lên tay Chu Vưu. Bụng đầy lửa giận lại nghe có người nói mình xấu tính, dù cô ta đuối lý nhưng cũng không muốn hạ mình xin lỗi.
 
Từ xa thấy bạn trai mình đi đến, cô ta dậm chân một cái, giận đùng đùng muốn rời đi.
 
Cô ta vội vàng thoát khỏi tình huống lúng túng hiện giờ, không để ý phía trước có người đang ngược dòng người đông đúc đi về phía này.
 
"Tránh ra! Tránh ra!"
 
Cô ta tức muốn hộc máu vừa hô vừa chen về trước, nhưng bỗng nhiên có người giữ vai cô ta, đẩy cô ta về sau một cái.
 
Sức lực đó không lớn nhưng cô ta đang vội, đi giày cao gót đứng không vững lắm, bị đẩy lập tức lùi về sau vài bước, vừa vặn lùi đến bên cạnh Chu Vưu.
 
Cô ta chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng ra lệnh: “Xin lỗi đi.”
 
Đám người nhường đường cho Giang Triệt.
 
Chu Vưu hơi ngồi xổm, chỉ thấy trước mặt chậm rãi xuất hiện một đôi giày Longwing Brogues màu nâu.
 
Loại giày này nằm giữa bình dân và sang trọng, công việc thường ngày của cô cần xem nhiều tạp chí thời trang, cô cũng đã gặp nhiều trong cuộc sống thật ——
 
Giang Triệt và Trần Tinh Vũ đều đi giày này.
 
Giang Triệt đi đến trước mặt Chu Vưu, anh hơi lườm cô gái kia rồi cũng ngồi xuống.
 
Anh khẽ rũ mắt, nắm chặt cổ tay Chu Vưu.
 
Mu bàn tay bị giẫm lên đỏ bừng, ở mép tay rỉ ra tơ máu. Giang Triệt không nói gì, kéo khóa túi cô lại rồi lật đáy túi lên nhét đồ đạc vào. Sau đó anh xách viền túi, tay kia cầm tay Chu Vưu kéo lên.
 
Chu Vưu chịu đựng cơn đau đứng dậy.
 
"Đừng nhúc nhích."
 
Giang Triệt phát hiện ra điều bất thường, anh mau chóng kêu ngừng.
 
Cuối cùng bạn trai cô gái kia cũng thoát khỏi vòng vây mà chen đến, từ xa anh ta chỉ thấy Giang Triệt đẩy bạn gái mình, máu nóng dồn lên đầu ——
 
“Con mẹ nó anh đẩy bạn gái tôi làm gì!”
 
Anh ta vừa hô vừa muốn túm cổ áo Giang Triệt, thuận tiện vung tay đấm.
 
Nhưng Giang Triệt còn chẳng buồn nhìn, anh chỉ hơi ngửa cổ ra sau tránh thoát động tác túm cổ áo của đối phương, sau đó linh hoạt nắm cổ tay đối phương bẻ ra sau.
 
Chàng trai lập tức đau thét lên.
 
Giang Triệt nhìn Chu Vưu một cái, ra hiệu cô ngồi xổm xuống, còn anh lại thong dong đứng dậy, đổi hướng bẻ tay đối phương đến khi anh ta không chịu nổi nữa. Anh đẩy nhẹ về sau, anh ta lập tức lảo đảo ngã ngồi bên cạnh bạn gái.
 
Quanh thân Giang Triệt tản mát ra hơi thở tàn nhẫn, cổ áo nới lỏng, anh rất muốn đánh nhau một trận.
 
Cuối cùng cô gái kia cũng sáng suốt ra, cô ta bị Giang Triệt dọa hơi run lên, không cần ra lệnh cũng run rẩy nói câu xin lỗi, “Phải... Rất xin lỗi, rất xin lỗi!”

 
Cô ta ngồi xổm xuống đỡ bạn trai dậy, ghé vào tai anh ta nhỏ giọng nói gì đó, vẻ mặt căng thẳng.
 
Sắc mặt chàng trai kia khó coi, nhưng nghe nói cô ta đạp người ta không xin lỗi, mình ngu ngơ ra mặt vì cô ta còn bị người khác làm xấu mặt, lửa giận lập tức chuyển lên người cô bạn gái gây chuyện ngang ngược không biết lý lẽ.
 
Anh ta đẩy bạn gái ra, ôm cổ tay đứng dậy, thấp giọng mắng câu “Đồ đàn bà chua ngoa” rồi rời đi.
 
Giang Triệt cũng không nhất thiết phải đuổi theo đánh một trận. Thấy người đi rồi, anh nghiêng mình qua, đột nhiên ôm ngang Chu Vưu lên, sau đó xách ngược túi xách của cô đi ra ngoài.
 
Xung quanh khẽ phát ra tiếng kêu kinh ngạc, mọi người nhao nhao nhìn cái ôm công chúa bất thình lình này, tự động nhường đường cho Giang Triệt.
 
Chu Vưu lại lâm vào cảnh đầu óc ngưng trệ. Hai tay vô thức khoác lên vai Giang Triệt, cô trố mắt nửa ngày, sau đó lẳng lặng nhìn anh.
 
Từ góc độ của cô có thể thấy sườn mặt Giang Triệt, hình như anh vừa tắm xong, trên người có mùi hương bạch đàn nhàn nhạt, mái tóc mềm mại rối bời, tóc mái ngang trán cũng không che nổi lệ khí* chưa tan đi.
 
(*) Lệ khí: đại loại giống sự u ám, tàn nhẫn, độc ác (st)
 
Khi tức giận anh rất ít nói chuyện, giống như đang cố gắng dùng im lặng để khống chế sự tàn nhẫn muốn thoát ra.
 
Thậm chí Chu Vưu có thể cảm nhận được anh đang kiềm chế lực tay ôm mình.
 
Pháo hoa sau lưng yên tĩnh hồi lâu, bất ngờ ‘Pew’ một tiếng bắt đầu đợt thứ hai.
 
Chu Vưu bị tiếng vang cực lớn làm giật mình, cảm giác tim đập rộn ràng lập tức rõ ràng hơn.
 
Còn Giang Triệt không mảy may ảnh hưởng, sải dài bước chân.
 
Không biết vì sao vành mắt Chu Vưu bỗng đỏ lên, sự bất ổn mấy ngày qua và muôn vàn cảm xúc sa sút tích tụ trong hôm nay trào ra không thể kiểm soát theo tiếng pháo hoa nổ tung.
 
Có chút khó thở, trong lòng chằng chịt cảm giác đau đớn và cảm động.
 
Chu Vưu vẫn luôn hiểu rõ, thực ra ‘đúng lúc’ là một chuyện rất khó khăn, bản thân mình luôn mong đợi đối phương có thể xuất hiện như một vị cứu tinh vào đúng lúc mình cần nhất.
 
Cô từng đơn phương thích Trần Gia Việt, cũng từng ảo tưởng Trần Gia Việt sẽ rơi từ trên trời xuống vào lúc mình chật vật nhất.
 
Nhưng đôi khi rõ ràng anh ta có mặt mà lại rất thờ ơ.
 
Cô biết hai người không có quan hệ gì, Trần Gia Việt càng chẳng có lý do ra tay, nhưng vẫn không nhịn được ảo tưởng, sau đó không nhịn được thất vọng. Thất vọng tích tụ ngày một nhiều mới có thể phát hiện ra, đôi khi thích hay không thật ra chỉ là chuyện trong chớp mắt.
 
Cô không hỏi Giang Triệt muốn đưa mình đi đâu, nước mắt lưng tròng nhưng chậm chạp không rơi xuống.
 
Giang Triệt cũng không nói một lời, anh ôm cô lên xe, im lặng lái xe cả quãng đường.
 
Nhưng chặng đường chỉ khoảng năm ba phút lại bị giao thông ách tắc và đèn xanh đèn đỏ kéo dài thật lâu.
 
Xuống xe, anh tháo đai an toàn cho Chu Vưu, ôm cô vào thang máy.
 
Sự im lặng giữa hai người không hề xấu hổ, trái lại có sự ăn ý kỳ lạ. 
 
Anh vào nhà, bật đèn lên, đúng là đám người Trần Tinh Vũ đã thu dọn sạch sẽ chiến trường rồi lượn đi. Chai rượu vang đỏ thượng hạng đã uống gần nửa được đậy nắp đặt vào thùng đá, bên cạnh còn bày hai ly rượu đỏ sạch sẽ sáng long lanh.
 
Anh đặt Chu Vưu lên ghế sofa, vắt khăn lông lau tay cho cô.
 
Thời gian gần nửa tiếng qua đi, Giang Triệt mới lên tiếng, “Nước trong khu nhà là nước tinh khiết có thể uống trực tiếp, không nhiễm trùng đâu.”
 
“Ừm.”
 
Anh chưa từng chăm sóc ai, động tác nhẹ nhàng hết sức nhưng đối với Chu Vưu mà nói vẫn là quá mạnh, khăn mặt vừa phủ lên mu bàn tay cô đã không nhịn được co rúm lại.
 
Giang Triệt giương mắt, “Đau à?”
 
Vành mắt Chu Vưu đỏ lên, dối lòng lắc đầu.
 
Giang Triệt không nói tiếp nữa, chỉ thả nhẹ động tác hơn.
 

Lau sạch tay rồi, anh lấy hòm thuốc ra, bới đi bới lại tìm thuốc mỡ, bôi lên mu bàn tay và mắt cá chân Chu Vưu.
 
Khi anh nâng chân cô lên, Chu Vưu vùi mình trong sofa lại co rúm tiếp.
 
Giang Triệt ngừng lại, lôi cái gối lót cho cô, chậm rãi bôi thuốc mỡ, phun ra hai chữ không rõ ràng, “Yếu ớt.”
 
Chu Vưu không lên tiếng.
 
Kỹ thuật bôi thuốc của Giang Triệt chẳng khá khẩm hơn chút nào, nhưng cũng không thể cưỡng ép kiểu người năm ngón không chạm nước như anh hoàn mỹ quá mức. Bôi thuốc qua loa xong anh lại xách hòm thuốc không biết đi đâu.
 
Chu Vưu không thấy anh đâu, cẩn thận dò xét bốn phía xung quanh.
 
Dễ nhận thấy đây là căn cứ riêng của anh, căn phòng tràn ngập gam màu lạnh rất có cảm giác khoa học công nghệ.
 
Ở cửa cũng giống văn phòng anh, đặt vài con robot và rất nhiều đồ vật kỳ quái Chu Vưu chưa từng thấy bao giờ, không gọi nổi tên, chỉ cảm thấy rất cao cấp.
 
Cạnh ghế sofa chính là cửa sổ sát đất nhìn ra toàn cảnh, pháo hoa trên sông Tinh vẫn nở rộ vô cùng rực rỡ, cô ngắm nhìn bên ngoài, quay đầu cùng lúc với Giang Triệt vừa thay quần áo đi ra.
 
“Đêm nay em ngủ lại nhà anh đi, anh không muốn lái xe nữa, nếu em nhất quyết muốn đi thì tự đặt xe lấy.” Giọng Giang Triệt hờ hững, anh lại nhắc nhở, “Nhưng khu nhà không cho người ngoài vào, có thể em sẽ phải tự đi xuống đấy.”
 
Nói xong, anh liếc nhìn chân Chu Vưu.
 
Chu Vưu: “...”
 
Thấy Chu Vưu im lặng, anh coi như cô ngầm đồng ý mình ở lại.
 
Anh đến gần ôm lấy cô đi vào phòng.
 
Căn phòng này chính là phòng ngủ của Giang Triệt, không phải cực kỳ sạch sẽ, trên giá áo ở cửa treo quần áo anh vừa thay ra, chăn mền cũng xốc lên một nửa, hai cuốn sách bị ném rải rác ở đầu giường.
 
Anh đặt Chu Vưu lên giường rồi đứng dậy.
 
Nhưng ngay khi anh đứng lên, Chu Vưu từ đầu đến cuối ngậm chặt miệng như hồ lô... bỗng nhiên giữ chặt góc áo anh.
 
Ngọn lửa không tên trong lòng Giang Triệt còn chưa tan đi, anh hững hờ hỏi, “Còn chuyện gì nữa?”
 
Chu Vưu không nói tiếp, chỉ níu lấy góc áo anh không chịu buông tay.
 
Giang Triệt hơi suy nghĩ, giống như tro tàn lại cháy, ngọn lửa không tên kia tạm thời lụi đi. Anh nghiêng người, giọng nói chợt hơi hạ thấp xuống, “Em có ý gì đây, muốn anh ở lại?”
 
Chu Vưu không dám nhìn anh, chỉ... gật đầu thật khẽ.
 
Mắt Giang Triệt tối đi, anh lại nghiêng hơn về trước, trán chạm vào trán cô, “Hửm? Thật sự muốn anh ở lại?”
 
Hơi thở của anh khẽ phả lên mặt Chu Vưu, lông tơ nhỏ trên mặt bị thổi ngưa ngứa.
 
Chu Vưu hơi nghiêng đầu, lông mi rung rung, từ tai đến mặt đều ửng đỏ, cô “Ừm” một tiếng như mèo con.
 
Lòng Giang Triệt bỗng giống trăm ngàn ngọn pháo hoa nổ tung trên sông Tinh. Anh tới gần, ép Chu Vưu phải lùi về sau, anh xác nhận lại lần cuối, “Vậy đây là gì, em cảm thấy thiếu nợ anh nhiều nên muốn báo đáp à?”
 
Lần này Chu Vưu lắc đầu rất nhanh.
 
Cô chống khuỷu tay xuống giường rồi lại hơi ngẩng lên, trúc trắc ôm lấy cổ Giang Triệt, ghé sát vào tai anh. Tim cô đập nhanh như đánh trống, cô lấy hết can đảm, khó khăn nhỏ giọng nói: “Không phải báo đáp, em... Em thích anh...”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi