KHUYẾT ẤN/DƯƠNG BÌNH NHI - QUYỂN 1: BẮC THÀNH SỤP ĐỔ



**Lý Nhật Du*


Tôi nghĩ đi nghĩ lại những chuyện vừa rồi, mọi chuyện kì quặc xảy ra chẳng phải sau khi Dương Dương đâm chết con Trùng Huyết Tử kia? Sao tôi lại bỏ qua chi tiết này nhỉ. Vương tử đã từng nói đừng để hình ảnh trước mắt đánh lừa, nhiều khi sự việc lại không giống những gì trước mắt thấy mà lại ẩn sau sự vô lý của chúng.


"Dương Dương, kiếm của anh đâu?" Tôi đột ngột hỏi.


Dương Dương ngỡ ngàng quay sang nhìn Ngô Thông. Hai người họ trao nhau ánh mắt đầy khó hiểu. Cái kiểu phản ứng này là họ đang nghĩ đi đâu rồi?


"Này... Đâu còn có đó... Kiểu gì chẳng có cách. Cô đừng nghĩ quẩn." Ngô Thông cười trừ dỗ dành tôi.


Tên này nói gì gàn dở vậy, hắn tưởng tôi định tự sát chắc? Tay tôi còn chưa hóa đá mà, tôi đâu phải hạng dễ bi lụy. Thật không dám tin Ngô Thông lại còn có điệu bộ ngốc nghếch như vậy, hình tượng mặt lạnh của hắn đâu mất rồi?


"Ai nói tôi muốn tự sát, anh nghĩ đi đâu thế?" Tôi cau có.


"Không phải định tự sát thì cô mượn kiếm của Dương huynh làm gì, lấy của tôi dùng tạm đi. Cái này của tôi dùng rất ổn, đảm bảo sắc bén, chết rất nhanh gọn."


Nói rồi Ngô Thông chìa thanh đoản kiếm của hắn ra. Thật kiếm khi thấy hắn rút vũ khí. Giờ tôi mới được chứng kiến tận mắt. Kiếm của Ngô Thông là thanh đoản kiếm sắc bén, chuôi kiếm nạm ngọc tinh tế, họa tiết đuôi Phượng uyển chuyển, thực không hợp với kẻ mặt lạnh như hắn. Quanh phần sát chuôi kiếm còn có nhiều sợi dây mảnh cuộn lại, nếu không quan sát kĩ thì sẽ không nhìn thấy.


Ôi dào tên này... Khi không lại biến tôi thành "ban bánh khảo" kiếm làm gì thế này? Tôi đâu có cần xem kiếm của hắn. Ngô Thông đang nhìn tôi chằm chằm, tôi bực bội quá, cũng không nể nang gì mà gạt luôn cái bộ mặt đáng ghét ấy ra khỏi tầm mắt mình. Ngô Thông bị tôi gạt sang bất ngờ, thân hắn cư nhiên uốn cong sang trái, nom rất kì dị. Hắn bực tức lẩm bẩm chửi rủa gì đó, nhưng tôi chẳng lọt tai từ nào hết.


Dương Dương thấy tôi như vậy anh nghiêm túc hỏi: "Em lấy kiếm của ta làm gì?"


"Em chỉ xem thôi chứ không có ý định tự sát đâu. Anh không thấy mọi việc đã xảy ra, rồi nơi này nữa đều là sau khi anh đâm chết con Trùng Huyết Tử to bự kia à?" Tôi lý luận hùng hổ.


Dương Dương ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu với tôi.


Cả ba chúng tôi đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía Kiếm Tiên. Nó vẫn còn ghim chặt con Trùng Huyết Tử ở phía kia, Dương Dương vẫn chưa rút ra. Nhìn nó dựng đứng một chỗ tự nhiên có chút cảm giác hoang mang.


Cả ba bọn tôi lại gần thanh kiếm. Nó vẫn im lìm dựng đứng. Con trùng thì đã chết cứng lại. Xung quanh vị trí thanh kiếm vẫn còn chút thứ dịch lỏng nhơm nhớp sền sệt nhìn muốn nôn đó. Thanh kiếm thì không có gì lạ, xung quanh đáy hang cũng không có gì đáng bàn cãi, hầu hết là thạch nhũ nhấp nhô, chẳng còn gì khác.


Tôi chợt nhớ lần trước Kiếm Tiên khi đâm vào tay Vương tử đã giải phong ấn của những quả cầu ký ức. Lúc đó Vương tử khi nhận ra thanh kiếm này là Kiếm Tiên đã tự lao vào kiếm, có lẽ vì đã biết Kiếm Tiên có thể giải phong ấn. Sau đó Kiếm Tiên còn biến thành con rồng mắt vàng râu dài. Nơi này thành ra như vậy, bỗng chốc thứ dịch đó rút đi hết, lũ Trùng Huyết Tử cũng biến mất không chút dấu vết, lẽ nào là do thanh kiếm này đã giải phong ấn để rồi hiện ra hang đá? Con Mãng Xà kia cũng vì thế mà hiện ra?


Tôi nhìn lên con rắn đá rồi khẽ giật mình. Thế quái nào mà từ góc này nhìn lên đôi mắt con rắn lộ ra ánh nhìn chòng chọc đáng sợ vậy. Miệng nó há to, đôi mắt xanh sáng như đang chuyển động nhìn thật gớm ghiếc, chưa kể hai cái răng nanh của nó đang rỉ rỉ thứ dịch như nọc độc sẵn sàng tiêu diệt con mồi.


Từ góc độ này nhìn lên thì con Mãng Xà Thạch thực sự sống động, cứ như nó đang trườn xuống bắt mồi thật vậy. Vị trí hoàn hảo cho tư thế đớp mồi của nó chính là chỗ chúng tôi đang đứng.


Dương Dương định rút thanh kiếm ra làm tôi phát hoảng. Tôi ấp úng không biết nói thế nào, chỉ vội kéo anh lui lại. Tôi sợ phỏng đoán của mình là đúng, rút thanh kiếm ra rồi lỡ đâu thứ dịch lỏng lỏng với mùi nồng nặc kia ồ ạt trở lại cùng lũ trùng khát máu thì chỉ có chết thôi.


Ngô Thông sốt ruột không hiểu ý tôi muốn gì, hắn bực dọc: "Ý cô là chúng ta cứ ngồi đây ngắm thanh kiếm này đến khi hóa đá sao?"


"Đương nhiên là không rồi. Tôi muốn tìm cách thoát ra càng nhanh càng tốt. Tôi đời nào cam chịu ở đây làm mồi cho lũ trùng bầy nhầy ấy. Hơn nữa tôi rất lo cho bên Vương tử. Không rõ họ có ổn không?" Tôi vội phân trần.


"Bên đó có Thái tử chắc sẽ không sao đâu. Hơn nữa Vương tử đầu óc rất lợi hại chắc đã sớm thoát ra ngoài rồi." Dương Dương an ủi.


"Ý anh muốn nói đầu óc em không được tốt sao? Em lo chính là gã thái tử đó." Tôi khó chịu.


"Sao lại thế?" Cả Dương Dương và Ngô Thông đồng thanh hỏi.


Tôi biết là không giả vờ ngây ngô được, đành trả lời nghiêm túc hết sức có thể: "Cậu ta là giả. Cậu ta không phải là Thái tử."


"Cô không đùa chứ? Thái tử tôi đã biết từ lâu, cậu ta không thể là giả được." Ngô Thông quả quyết: "Hơn nữa Quận chúa cũng rất tốt với Thái tử."


Điều Ngô Thông vừa nói càng làm tôi bất mãn.


"Quận chúa tốt với Thái tử thì cậu ta không thể là giả à? Mà sao Quận chúa lại tốt với Thái tử? Vô lý! Thái tử từ khi đến Bắc Thành luôn gây rắc rối cho Vương tử, sau đó còn giết Quốc Vương, hại Vương tử thành ra loại ác quỷ bị cả Bắc Thành truy sát nguyền rủa. Quận chúa yêu Vương tử mà lại đi tốt với kẻ thù của anh ấy, cô ta liệu có phải là đã thông đồng với kẻ địch hại Vương tử không?" Tôi cau có nói.


"Cô nói cứ như đã chứng kiến hết sự việc vậy? Cô đâu có biết gì về Quận chúa."


Ngô Thông đáp trả đầy vẻ khinh miệt khiến tôi càng thêm khó chịu.


"Em không được xúc phạm Thu Sa, cô ấy không phải là người như thế." Dương Dương đột nhiên gằn giọng.


Nghe điệu bộ này của Dương Dương vô cùng chướng tai tôi. Anh việc gì phải vội thanh minh cho cô ta chứ. Anh đâu phải đã hiểu hết được cô ta. Thiên thần cũng có thể thành ác quỷ mà. Chẳng phải Quận chúa là thánh nữ còn dám dùng tà thuật nữa đấy thôi. Ngay cả Tiên nữ ngây thơ còn biến ra bộ dạng mưu mô hại người. Nghĩ vậy tôi cãi bướng: "Anh làm sao mà biết được Quận chúa không phải như thế. Anh xem cầu ký ức rồi đấy, chính Quận chúa cùng Thái tử đã ra tay hạ sát Vương tử..."


"Em im đi! Thu Sa chắc chắn có cái lý của mình." Dương Dương mắt long lên gằm ghè nhìn tôi quát lớn.


Tôi đương nhiên không chịu thua. Lại còn bị kẻ ít tuổi hơn lớn giọng đe nẹt thì sao câm nín cho được. Tiểu tử nhà anh dám bảo bà cô đây im miệng sao? Động chạm đến cô người yêu khiến một chàng công tử hào hoa nhẹ nhàng tốt bụng biến thành bộ dạng này á? Tôi nhìn mà phát cáu. Tôi gào lên mà quên mất mình sau cùng cũng chỉ là kẻ tạm bợ thay thế:


"Em chỉ nói đúng sự thật thôi. Quận chúa đã rời tộc Tiên từ rất lâu rồi anh làm sao mà biết được cô ấy thành ra gì rồi, có thành ác quỷ hay không anh biết được chắc? Có khi cô ta còn tu luyện tà đạo rồi cũng nên?"


"Cô mới là ác quỷ!" Dương Dương chỉ thẳng vào tôi gay gắt nói.


Tôi điếng người. Dương Dương nói đúng, tôi chính là ác quỷ. Một ác quỷ đang bị phong ấn.


Tôi cười sằng sặc vang cả hang đá: "Em vốn là ác quỷ. Em chưa bao giờ là người tốt cả. Từ đầu đến giờ em vẫn luôn là ác quỷ. Anh nên chấp nhận dần sự thực đi, Quận chúa chắc chắn có vấn đề, cô ta còn... đánh cắp... (ký ức của Vương tử)."


Lời còn chưa kịp nói hết thì tôi đã bị hất tung lên văng ra một quãng, bay luôn cả mấy từ dang dở theo. May thay Ngô Thông phản ứng nhanh, kịp đỡ tôi, nếu không thân thể tôi lại vỡ vụn trên mấy mỏm đá lồi lõm này rồi.


Tôi còn chưa hết bàng hoàng thì Ngô Thông quay sang trách Dương Dương: "Người sao lại ra tay mạnh như vậy? Cô ta dù có đáng ghét thì cũng chỉ là người bình thường, lại còn đang trọng thương, chịu sao nổi đòn của người."


Cái này còn kinh hoàng hơn cả những gì Dương Dương vừa làm. Tôi không khỏi than trời rằng; sao cái tên mặt lạnh này giờ lại hào hiệp tốt bụng với tôi quá vậy, có phải vì tôi đã cứu hắn không, bàng hoàng tập hai.


Dương Dương lúc này mới như bừng tỉnh. Anh đứng chết trân, ánh mắt giận dữ bỗng chốc thành hốt hoảng. Chính anh cũng ngỡ ngàng trước hành động của mình. Người ta nói đúng, đừng trêu vào những người hiền lành, khi họ giận dữ thực sự rất kinh khủng. Giống như Tiên nữ ngày đó vậy. Bày mưu hại tôi suýt bị chặt tay. Tôi nhìn lại tay mình, may hôm đó không bị chặt. Bàn tay này còn ngu ngốc đỡ cho tên tiểu tử ám tình kia một mũi tên nữa chứ. Giờ thì nó đã bị cứng đờ không rõ lý do và đen đặc lại.


Ác quỷ là tôi sao cứ bị mấy thiên thần các người hại ra nông nỗi này?


Trong đầu tôi thoáng lên ý nghĩ phải mau biến khỏi đây thôi, tìm Vương tử bắt anh ta đưa tôi trở về thế giới của tôi. Tôi không muốn ở lại cái nơi đầy nhiễu nhương, bất công này nữa.


Một điều nữa tôi phải luôn ghi lòng tạc dạ rằng, đừng trông cậy và tin tưởng vào ai ngoài chính bản thân mình. Lúc nguy hiểm như này thì chỉ có tự mình cứu mình thôi.


Tôi đứng phắt dậy, một mạch xông tới chỗ Kiếm Tiên, không thèm nhìn Dương Dương. Thanh kiếm ở đây, chắc chắn dưới nó phải có gì đó. Đúng hơn thì không phải dưới thanh kiếm, dưới xác trùng gớm ghiếc kia ắt hẳn có gì đó.


Tôi không dám sờ vào cái xác con trùng nhưng giờ chẳng còn cách nào khác. Không thể nhờ được hai gã đáng ghét kia rồi, đành tự mình làm lấy thôi.


Tay tôi run run, mặt nhăn nhó thảm hại, cố sờ sờ rồi gỡ gỡ xác Trùng Huyết Tử ra, chắc chỉ còn thiếu hét lên nữa thôi. Còn đang loay hoay cùng cơn bực bội thì Dương Dương đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, anh nhẹ nhàng cúi xuống, gỡ xác con trùng ra giúp tôi. Dương Dương không nói lời nào cả, chỉ nhanh nhẹn dùng sức một chút đã lôi được xác con trùng ra khỏi Kiếm Tiên. Anh quăng xác trùng sang một bên, để lộ ra một thứ hết sức kỳ lạ...



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi