KHUYNH THẾ HOÀNG PHI


Ngày hoàng đạo, tam vương đại hôn, thịnh thế chưa từng có. Nô tài bận rộn lui tới liên hồi, trên mặt đều tràn đầy tươi cười, Kỳ Quốc tam vương đang đại hôn tất nhiên là chuyện trọng đại nhất thiên hạ. Nô tài nào cũng đặc biệt cẩn thận, sợ làm ra lỗi sai gì, tay bưng hỷ chúc, tâm phải đặt vào nó mà để chừng, chân lại cố gắng bước nhanh về phía Cảnh Nhân điện, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ hộ vệ Tây cung đều lấy hồng cân quấn ngang trán, quan viên rộn ràng, nhốn nháo cầm hậu lễ đến chúc, nhưng tất cả đều gặp phải một vấn đề nan giải, phải đứng ngoài cửa cung.
Đông cung – Vị Tuyền điện của Kỳ Hữu, Tây cung – Cảnh Nhân điện của Kỳ Vẫn, Trắc Tây cung – Cẩm Thừa điện của Kỳ Tinh, chủ nhân của nơi nào cũng là người bọn họ không thể đắc tội, đi chỗ này lại phải bỏ hai chỗ kia, đều hận không thể phân thân thành ba người, đồng thời đến tam điện xem lễ. Vì vấn đề này, đại đa số quan viên đều ở trước cửa cung bồi hồi khó nghĩ, khe khẽ thảo luận.
Mà ta, cũng có lo lắng giống bọn họ, nên đi tham gia hôn lễ ở chỗ nào. Chiếu lễ mà nói, ta được Hàn chiêu nghi an bài ở tại Tây cung, nên tham gia hôn lễ của Kỳ Vẫn mới là phải, nhưng ta thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng tươi cười rạng rỡ của hắn trong ngà đại hôn. Đi Đông cung kia càng không thể, quan hệ của ta cùng với hoàng hậu chưa thân thiết đến trình độ như vậy. Còn Trắc Tây cung? Không được, Linh Nguyệt trưởng công chúa đối với ta địch ý thâm hậu, sợ là chân trước mới bước vào đại điện, chân sau là bị nàng lôi ngược ra.
Ta còn suy nghĩ nên hay không đợi tại Lãm Nguyệt lâu, chỗ nào cũng không đi, vậy mà Vân Châu đã đem bộ trang phục mà nàng cho là đẹp, đầu cài trâm ngọc ngũ phụng, phía trên còn cài xéo một cây phỉ thúy ngọc trâm, y phục được may bằng cẩm lũ, thêu hoa văn bách oanh xuyên hoa hà y, váy tím nhạt điểm xuyến bách tâm kết. Nàng vừa lòng, ở ta trên mặt ta chỗ này nhìn một cái chỗ kia nhìn một cái, làm hại ta toàn thân cũng không tự tại. Bất đắc dĩ hướng nàng đạm cười nói: “Hôm nay cũng không phải đại hôn của ta, ngươi giúp ta đẹp như thế này để làm gì?”
“Đúng rồi, Nhất song tiếu yếp tài hồi diện, thập vạn tinh binh tận đảo qua (Một đôi lúm đồng tiền trên mặt, mười vạn tinh binh cũng đảo điên)” – Vân Châu rung đùi đắc ý bắt đầu lôi thi từ ra.
“Châu nhi ngốc, ngươi không hiểu” – Ta đem trâm ngọc gỡ xuống, trước đài trang điểm tự gỡ xuống tất cả: “Ngày cưới không được quá rực rỡ hơn tân nương, ta mà đem bộ dạng này đi chúc mừng sẽ bị coi là điềm xấu.”
“Cô nương nhà chúng ta trời sinh xinh đẹp, cho dù không dù mặc trang phục đẹp hay đeo trang sức hoa quý vẫn dư sức làm lu mờ ánh hào quang của tân nương”. Lời nói của nàng quả thật rất là đáng yêu, ta nguyên bản phiền muộn, tâm tình nhất thời sáng sủa hẳn lên.
“Đúng rồi, Sở Thanh vương Vương phi là ….” – Ta nhỏ giọng hỏi, Vương phi của Kỳ Tinh và Kỳ Hữu ta đều đã biết, duy độc Vương phi của Kì Vẫn ta đến nay vẫn còn không biết, có lẽ là ta không dám hỏi hắn.
“Cô nương còn không biết sao? Là Đa La Quận chúa Nạp Lan Mẫn”. Vân Châu thực kinh ngạc vì vấn đề của ta, phát ra tiếng cảm thán liên tục. “Vị Đa La quận chúa này là nghĩa nữ Hoàng Thượng thu được khi đến dân gian vi hành,‘tài tư tế nhị, tất vi đại sự giả’ (người có tài lại biết cư xử, chắc chắn có thể làm nên chuyện đại sự) – Hoàng Thượng đối với nàng ta đưa ra bình luận như thế, sắc phong nàng làm quận chúa, tuy nhiên tới nay cũng rất ít lộ diện trong cung. Trong lúc chuyện về nàng sắp phai nhạt trong tâm trí mọi người, nàng lại tham gia tuyển Vương phi.”
Một cô nương có thể được Hoàng Thượng thưởng thức như thế, rõ ràng là một người bất phàm. Nghe Vân Châu nói, ta liền động tâm, muốn đi nhìn một cái nàng rốt cuộc là cái bộ dáng gì. Vì thế quyết định tối nay đi Cảnh Nhân điện tham gia Kỳ Vẫn đại hôn.
“Cô nương, người thật sự muốn đi Cảnh Nhân điện?” – Vân Châu thì thào tự nói, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, trầm tư trong chốc lát lại nói – “Nếu có thể, Châu nhi rất muốn đi xem chủ tử đại hôn.”
Ta ngẩn người, nhìn vẻ mặt thất vọng của Vân Châu, chẳng lẽ nàng ….“Kì Hữu thành thân với thiên kim của Đỗ thừa tướng, chỉ là sợ tương lai không có ngày nào được yên”. Ta ngay lập tức mang đề tài chuyển dời qua người Đỗ Hoàn.
Nàng bật cười, cầm lấy dây kết ngọc bội của ta: “Kể cũng không phải, khi đó còn tưởng rằng nàng sẽ trở thành thái tử phi, nào ngờ đi dạo một vòng lại thành Vương phi của chủ tử.”
“Đỗ Hoàn tính tình như thế nào, chúng ta đều gặp qua, cho nên …. Kỳ Hữu sẽ không thích nàng!” – Ta có thâm ý khác, đem điều này nói ra, Vân Châu lại lâm vào một mảnh trầm tư, nhìn nàng trầm tư, ta cũng lâm vào trầm tư.
Hồng ảnh phất động, nhất liêm hoa mộng, kim nghê huân triệt, chúc quang lay động.
Tối nay tân lang trước mặt mọi người, liên tục bị các đại thần mời rượu, ta tới đây vốn để được xem diện mạo của Đa La quận chúa, lại vì tới trễ nên căn bản không thể thấy dáng vẻ nào của nàng, nàng đã sớm được đưa vào tẩm cung. Vốn định xoay người bước đi, ngẫm lại lại thấy, mọi người đều là đến đây, nếu là cứ như vậy xoay người rời đi thì ta có vẻ rất không quy củ. Vì thế an vị ở góc khuất nhất trong điện, nhìn chằm chằm Kỳ Vẫn cười đến phá lệ tiêu sái. Trên bàn sơn hào hải vị ta một miếng cũng không nhích đũa, ngược lại rượu mạnh một ly lại cứ chui tọt vào bụng.

“Cô nương người đừng uống nữa!” – Vân Châu dùng sức muốn đoạt được chén rượu trong tay ta, nhưng ta liều chết nắm lại, không để nàng lấy ra.
“Cô nương người để tay lên ngực tự hỏi, tối nay ép buộc chính mình như thế, rốt cuộc là vì ai? Là vị Vương gia ở Tây cung Cảnh Nhân điện này, hay là Đông cung Vị Tuyền điện?” – Nói xong, nàng thử đoạt chén rượu trong tay ta, lúc này đây lại dễ dàng.
Ta ngoảnh mặt làm ngơ, lắc lư chống bàn đứng lên, Vân Châu lập tức đỡ ta, sợ ta té ngã, ta lại đem cánh tay đang được nàng nắm lấy thu về, thản nhiên nói: “Trong đây nóng quá, ta ra ngoài tìm chút gió!” – Đi chưa được mấy bước lại quay đầu lại nhìn chằm chằm Vân Châu đang muốn đi theo ta, nói – “Không cho phép đi theo ta!”
Vãn thu yên tịch liêu, tu trúc nhiễu hồi đường
U tịch trường đình nguyệt ánh sương, tiểu tường huỳnh ám,tiển giai cung thiết.
(Tiết thu muộn đầy tịch liêu, gió lạnh phất qua tay áo, trúc rậm che lấp lối về
Trường đình tịch mịch dưới gió sương, đom đóm bay trước tường trúc cũ, côn trùng rả rích trên hàng thềm rêu phong.)
Ta đứng bên lề đường đưa mắt nhìn mặt nước đang phản chiếu bóng trăng hư ảo trên đỉnh đầu, cùng bóng dáng ta đang chiếu trong nước, ta không khỏi phát ra một trận cười khẽ:
“Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân
(Nâng chén rượu kính vầng minh nguyệt, nhìn lại bóng mình trong nước bỗng hóa thành ba người)”
Nỉ non một câu, đáng tiếc có ảnh lại không cí rượu, thật lãng phí một câu thơ hay như vậy của Lý Bạch Lý tiên sinh.
“Ly nhân vô ngữ nguyệt vô thanh
Minh nguyệt hữu quang nhân hữu tình”
(Người đi không nói, trăng không tiếng
Trăng có ánh sáng, người có tình)
Có lẽ câu này càng có thể thể hiện tâm tình của ta giờ phút này. Ngồi xổm xuống, đầu ngón tay kích thích mặt nước bình lặng, gợn sóng tràn ra lan tràn, băng thấm thấu hàn.

“Không nghĩ tới, một nữ tử tự phụ như Phan Ngọc ngươi cũng có thể ngâm ra những câu thơ tiêu cực như thế.”
Ngửa đầu nhìn nam tử bước ra từ bóng đêm, đang bước về phía này, con ngươi lạnh như băng, thần sắc ảm đạm, ngữ khí kiêu ngạo, chợt cảm thấy rùng mình. Đến gần, mới nhìn ra gương mặt hắn, Hàn Minh. Ta lại một trận cười, ta rốt cuộc nhớ tới mình đã gặp qua hắn ở đâu. Ta như thế nào sớm không nghĩ tới, hắn chính là vị thích khách ta cứu được ngày đầu tiến cung.
Minh Y hầu, ta cứu người, quả nhiên cứu được một đại nhân vật.
Hắn cùng với ta sóng vai ngồi xổm bên bờ, tinh tế chăm chú nhìn thủy diện. Ta nhìn bóng hắn trong nuốc: “Hầu gia vì sao cũng ra đây?”
“Ta không thích náo nhiệt!” – thanh âm vô phập phồng như trước, ta tất nhiên có thể nhìn ra được, khối băng nhân lạnh lẽo từ đầu đến chân như một pho tượng thế này làm sao thích những nơi náo nhiệt ầm ĩ.
“Thương thế của ngươi hẳn là đã khỏi hẳn?” – Ta nói tự nhiên, con ngươi hắn lại biến đổi, cả người đề cao giới bị khắp bốn phía, nhìn chằm chằm vào mắt ta, giống như giây kế tiếp đây, hắn sẽ cho ta đầu lìa khỏi cổ.
Nhìn thẳng hắn thật lâu sau, rốt cục vẫn là ta thỏa hiệp trước. Ánh mắt hắn thật khiến cho ta toàn thân phát lạnh, liền muốn rời khỏi đây, hắn lại hung mãnh đè lại cánh tay của ta, khí lực to lớn làm cho ta nhíu mày.
“Buông ra!” – Ta dùng sức muốn bỏ tay hắn ra, lại chỉ phí công.
“Nếu ngươi dám tiết lộ điều gì ra ngoài, ngươi sẽ chết thật sự khó coi”. Hắn lạnh giọng cảnh cáo, trong giọng ẩm hàm khí phách không cho người khác cự tuyệt.
“Ta nói ngươi buông ra!” – Thật sự nhịn không được đau đớn, cũng không quản hắn là Hầu gia, thân phận tôn quý, hướng hắn rống giận.
Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên ý cười, lòng ta chợt lạnh, nụ cười thật quỷ dị. Tiếp theo, đau đớn trên cánh tay biến mất, hắn đã buông tay ta ra. Đang lúc ta vừa ý cũng là lúc cả người mất trọng tâm ngã xuống hồ nước, ta uống mất vài ngụm nước. Ta sao lại ngu xuẩn như vậy, quên mất chính mình đang đứng ngay bên bờ hồ, chẳng lẽ thật sự ta say đến thế sao?
Hắn ở trên bờ tựa tiếu phi tiếu nhìn ta giãy dụa trong nước. Bốn phía xung quanh căn bản không có chỗ đạp chân, rất khó lên bờ, rất muốn gọi hắn kéo ta một phen, lại bị biểu tình của hắn trêu tức đến sinh khí, thủy chung không chịu nói ra tiếng cầu cứu.
“Ai, không ai tin nổi Phan Ngọc cũng có ngày chật vật như vậy”. Hắn bắt đầu cảm khái đứng lên, nguyên bản tức giận, ta lại đem lửa giận chuyển thành bi thương, cuối cùng hốc mắt như có thứ gì đang chảy ra, đúng vậy, ta như thế nào lại có một ngày chật vật thế này?
Lòng ta chợt lạnh lẽo, tay chân cũng không giãy dụa nữa, chậm rãi chìm vào trong nước. Hắc ám vô tận dũng mãnh xâm niệm vào tư tưởng của ta, ngay cả hô hấp cũng không thể khống chế. Kỳ Vẫn đại hôn, Phan Ngọc lại chết chìm trong nước, buồn cười cỡ nào đây. Nhưng …. vì sao giữa giờ phút này đây, trong đầu ta vẫn nghĩ về hắn, nam nhân đang lợi dụng ta để bước lên ngôi hoàng thượng?
Một đoạn cẩm bào thêu kim phụng, mày ắt phụng, dễ thân mà không thể gần, đôi nhãn tình ẩn khuất dưới hàng mi tràn ngập hận ý, nàng nắm chặt bàn tay một nam tử thân mặc ngân giáp: “Dịch Băng, nhất định phải bảo vệ Phức Nhã vạn toàn.”
“Mẫu hậu …..” – Ta thì thào muốn vọt tới bên người mẫu thân, đã thấy người dùng sức một cái, đem Dịch Băng đang không chút phòng bị đẩy ra, ngân quang chợt lóe, cắt qua ám dạ, chủy thủ đã hoàn toàn cắm ngập vào bụng. Huyết tinh, chậm rãi chảy ra, từng giọt đọng trên phiến bàn cẩm thạch u ám.

“Phức Nhã, nếu may mắn có thể tránh được một kiếp …. Nhất định phải nhớ kỹ, tại Cam Tuyền điện này, máu tươi đã thấm đẫm, là máu của phụ hoàng, của mẫu hậu, của vong linh tất cả các binh sĩ” – Người dùng hết toàn lực đem những lời nói cuối cùng nói hết một lượt, mới yên tâm mà nhắm mắt, ngã xuống trước mặt chúng ta.
Ngực phảng phất một trận hít thở không thông khiến khí tức trong người như tắc nghẹn, bên tai truyền đến rất nhiều thanh âm vụn vặt, ồn ào không chịu nổi. Ta ho khù khụ một trận mãnh liệt, có một thứ gì đó rất lạnh lẽo đang trôi vào cổ họng, cuối cùng dọc theo khóe miệng chảy xuống. Ta mở to mắt, mê mang nhìn người đang ngồi trước mặt mình.
“Thật may mắn, Tây cung tránh khỏi một trận án mạng huyên náo” – Hàn Minh trong tư thế nửa quỳ bên giường, đang ngồi cạnh người ta, gặp ta tỉnh dậy rốt cuộc nặng nề mà nói ra một hơi, nguyên lai khối băng này cũng có thời khắc khẩn trương như vậy.
Ta nhìn thấy Vân Châu, gương mặt vô biểu tình nhưng thái độ lại khác thường, kinh ngạc đứng ở phía sau Hàn Minh nhìn ta, cái loại thần sắc này dĩ nhiên là thất vọng.
“Người tới đây, đưa Phan cô nương hồi Lãm Nguyệt lâu”. Hắn kêu đến hai tên nô tài giúp đem ta hồi Lãm Nguyệt lâu, Vân Châu lại thủy chung theo ở phía sau, một câu cũng không nói.
Ta vô lực vào trong phòng, Vân Châu vẫn đứng ngoài cửa. Ta thảm đạm liếc mắt nhìn nàng một cái, chẳng biết sao một chữ cũng nói không nên lời, nàng lại mở miệng nói với ta: “Cô nương, người thật làm ta thất vọng rồi.”
Toàn thân cứng đờ, dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp đã không còn lấy một tia ấm áp của nàng. Ta đột nhiên một trận cười lạnh, dùng sức đóng cửa lại, đem nàng cách trở bên ngoài, ta tựa lưng vào cửa, chậm trãi tụt xuống, ngồi lên mặt đến lãnh lẽo.
Hai tay cuộn lại, đem mặt vùi vào thật sâu. Thanh âm Vân Châu lại vang lên ở bên ngoài: “Ta vẫn nghĩ cô nương là cầm lên được thì cũng buông xuống được, là một nữ tử rất lý trí, không thể tin rằng, người so với những cô nương tục thế lại giống nhau.”
Ta trầm mặc hồi lâu, hít thật sâu mới nói ra một hơi, đối với chất vấn của nàng, ta chỉ cảm thấy thật tức cười: “Vì sao ta không thể giống như những nữ tử tục thế? Ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường a” – Ngữ khí thản nhiên thốt ra từ trong miệng ta, dùng thanh âm không lớn không nhỏ mà nói, cũng không quản Vân Châu có thể hay không nghe được.
“Chẳng lẽ đơn giản ta là công chúa, ta phải gánh vác gánh nặng phục quốc? Chẳng lẽ đơn giản là ta giống Viên phu nhân, phải vì giúp các ngươi mà làm phi tử của hoàng thượng? Các ngươi chỉ nghĩ đến, nữ nhân này có thể giúp các ngươi hoàn thành sở nguyện các ngươi không thể thực hiện, lại không nghĩ tới, nữ nhân này có nguyện ý hay không”. Những hàng lệ ẩn nhẫn nhiều năm nay rốt cuộc chảy xuống, một năm trước phụ hoàng cùng mẫu hậu chết thảm ở trước mặt ta, ta cũng chưa rơi một giọt lệ, bởi vì ta nói với chính mình ta không thể rơi lệ, nếu không liền không thể gánh vác trọng trách phục quốc này. Nhưng đến hôm nay ta mới phát hiện, ta thật sự gánh vác không nổi, thật sự mệt mỏi quá.
Có người gõ cửa, một tiếng lại một tiếng, dồn dập vang dội, ta một chút cũng không để ý đến, chỉ gắt gao ôm lấy chính mình, những âm thanh ồn ào này cũng không tài nào lay động được linh hồn đang giá lạnh tưởng chừng sắp tan vỡ của ta.
Rốt cuộc, tiếng đập cửa không còn, chỉ là, cửa sổ lại bị một người phá nát, một thân ảnh từ cửa sổ nhảy vào, tiến đến trước mặt ta. Ta dùng đôi mắt đẫm lệ ngửa đầu nhìn người vừa tới, sắc mặt kinh biến, dĩ nhiên là Nạp Lan Kỳ Hữu.
“Ngươi …..” – Ta rung động đôi môi, đầu tiên là không thể tin, theo sau lại hiện lên sắc thần ảm đạm, nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, tất cả chua xót trong lòng đều phai nhạt.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt ta, mắt nhìn thẳng vào mắt ta, lúc này đây ánh mắt của ta của bị những cử chỉ này của hắn làm khiên động. Hắn vươn ngón tay ấm áp lau đi nước mắt của ta, đôi mắt hắn cũng trở nên thâm trầm mà ám nhiên nói: “Kế hoạch này, đình chỉ.”
Từng câu từng chữ khiến tâm can ta rung động, đôi mắt mong mỏi này, nó khiến ta không tài nào tìm ra bất kỳ dụng ý nào trong câu nói của hắn.
“Từ giờ trở đi, Phức Nhã, ngươi được tự do” – Thu hồi bàn tay đang lau nước mắt cho ta, khóe môi hắn cong lên giật giật, nụ cười cười nhu tình đến thê thương – “Ngươi không nợ ta cái gì, cũng chưa từng nợ ta bất kỳ điều gì” – Phân lượng hàm ý nặng trịch trong đó khiến tâm ta vừa động, hắn muốn buông tay sao?
“Đế vị ….” – Ta cúi đầu khẽ gọi hai chữ khiến tất cả mọi người trong thiên hạ đều phải vì nó táng tâm thất phách.
“Không cần nữa” – Nụ cười nhạt hàm chứa ba phần khinh cuồng – “Ta cứ nghĩ ngôi vị hoàng đế là mục tiêu cả đời ta truy đuổi, hiện tại lại phát hiện, nguyên lai nó lại dễ dàng buông ra như vậy”. Nhịn không được một tiếng thở dài, nhu tình lưu chuyển, khinh nhiên như gió.

Thân thể một phen khẩn trương, hắn đã chặt chẽ mà ôm siết ta trong lòng, để ta tựa vào vai hắn. Ta an tâm tựa vào trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập vững vàng, cường kiện mà hữu lực, trong tâm bỗng dấy lên những cơn đau nhè nhẹ. Giờ phút này ta mới dám thừa nhận, hôm nay sở dĩ làm ra những cử chỉ thất thố, vốn không phải bởi vì Kỳ Vẫn đại hôn, mà bởi Kỳ Hữu đại hôn.
Nghĩ đến sự lợi dụng của hắn đối với ta bất giác khó chịu, nhưng cũng chỉ có hắn mới có thể xoa dịu đi ngọn lửa đang hừng hực trong ta. Vẫn cho rằng ta liều lĩnh bỏ trốn trở vê Kỳ Quốc là vì Kỳ Vẫn, lại không phát hiện, người mà ta tối tưởng niệm, tối quải niệm, chung quy vẫn chỉ là hắn. Thủy chung quên không được chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, tự nhắc nhở chính mình, quan hệ của chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Đối với sự liều lĩnh của bản thân chỉ để giúp hắn, lúc nào ta cũng lấy lý do là báo ân, tất cả chỉ là không muốn thừa nhận tình cảm của mình, sợ bản thân sẽ bị thương tổn?
“Thật sự không cần sao?” – Ta không thể tin tưởng mà hỏi lại một lần.
“Nếu có được ngôi vị hoàng đế, mà phải đánh đổi bằng nàng, ta thà rằng không cần”. Ngữ khí thanh khiết, chân thật làm cho ta an tâm nhắm mắt lại. Hắn, thật sự vì ta mà buông tay, không tranh đoạt đế vị nữa sao? Ta thủy chung không thể tin được, một nam tử hùng tài vĩ lược như vậy sẽ vì nhi nữ tình trường, đem giấc mộng tùy tay vứt bỏ, ta có thể tin tưởng hắn sao?
Đột nhiên tránh khỏi lòng hắn, chợt nhớ hôm nay là ngày đại hôn của hắn, uyên ương hồng trướng, động phòng hoa chúc. “Ngươi nên ly khai!”
Trong mắt hắn hiện lên dị sắc, nhẹ nhàng mím môi, đôi mắt thâm trầm nhìn ta mà nói: “Tối nay ta không đi đâu hết”.
“Không được, ngày đại hôn ngươi ở trước mắt bao nhiêu người đến Lãm Nguyệt lâu đã phạm vào hậu cung quy củ. Nếu suốt đêm không về, tất nhiên sẽ khiến cho sóng to gió lớn”. Gợi lên ý cười nhẹ, trong thanh âm chính mình thậm chí nhận ra được mấy phần chua xót.
Hắn nắm chặt hai cánh tay lạnh lẽo của ta, một từ cũng không nói, giống như đang do dự. Đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, đem ta vốn đang ngồi dưới đất nâng dậy. “Toàn thân đều ướt đẫm, không sợ cảm lạnh sao? Còn không đi thay một bộ xiêm y sạch sẽ”.
Cúi đầu một cái nhìn lại quần áo chính mình, mới nhớ tới ta là vừa được Hàn Minh vớt từ dưới hồ lên. Lại nhìn vào bộ hỉ bào hồng sắc của hắn bởi vì vừa rồi ta tựa vào trong lòng hắn, mà nhiễm thượng một tầng nước, xấu hổ đem hai tay cọ sát lấy nhau.
Hắn vẫn chưa để ý, ra ngoài gọi Vân Châu, Vân Châu thật cẩn thận rảo bước tiến vào phòng, Kỳ Hữu lại thâm sâu nhìn ta đầy suy nghĩ một cái, mới rời đi.
Vân Châu đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ y phục mà xanh nhạt thêu hoa văn bách điệp đưa cho ta. Nhìn hành động của nàng, ta hỏi: “Vì sao?”
“Cô nương thay quần áo đi” – Nàng trả lời không đúng câu hỏi của ta, khẩu khí bình tĩnh, ta ngay lập tức lại hỏi: “Nói cho ta biết, đây là vì sao?”. Mới vừa rồi Kỳ Hữu đột nhiên xuất hiện, ta liền đoán được chuyện đêm nay, hết thảy đều do nàng an bài.
“Đau lòng, ta đau lòng vì cô nương”. Mấy chữ giản đơn, lại cất giấu bao nhiêu ẩn nhẫn, chua xót cùng với thoái nhượng. Cho nên nàng đã sớm thông tri để Kỳ Hữu đến Lãm Nguyệt lâu, lại ra vẻ đối với ta thất vọng, muốn bức ta trước mặt Kỳ Hữu đem tất cả lời trong lòng nói ra. Hết thảy mọi việc, chỉ vì nàng đau lòng cho ta, đau lòng đến ngay cả đại oan của Thẩm gia nhà nàng, nàng cũng không để ý sao?
“Ta quả nhiên không đánh giá cao tình cảm của chủ tử đối với người, hắn là thật sự, thật sự quan tâm người”. Đôi mắt tràn ngập niềm vui của nàng nhìn ta, tinh thuần như tuyết, Phức Nhã ta có vinh hạnh to lớn như vậy, có thể có một người như nàng bồi bạn trước sau.
“Còn tâm ý cuả ngươi đối với Kỳ Hữu thì sao?” – Nàng vô tư đối đãi ta như vậy, thật khiến ta không dám nhận. Nàng cũng là một cô nương mười bảy tuổi, nàng cũng giống ta, từ nhỏ liền tan nhà nát cửa, ta có thể được nhiều người vì ta mà đau lòng như vậy, còn nàng thì sao? Nàng tại sao không tự vì mình mà thương tâm một lần?
Hiện tại Vân Châu hệt như một đứa trẻ đi ăn trộm bị người ta bắt phải, không biết làm sao, nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng mới buồn bã đạm cười: “Chỉ cầu kiếp này có thể làm bạn cùng cô nương và được ở lại bên người chủ tử, ta không cần cầu mong gì khác”.
Một đêm không ngủ, duy chỉ nghe thấy tiếng lãnh phong thét gào bên ngoài cửa lâu, trước mắt mông lung hình ảnh một gian phòng hoa chúc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi