KIẾM TẦM THIÊN SƠN


Thẩm Dật Trần là giao nhân.

Giao nhân lên bờ là việc xưa nay hiếm thấy, Hợp Hoan Cung trừ mấy trưởng bối, còn lại hiếm có ai biết thân phận thật của y.

Phần lớn mọi người chỉ biết, y là bạn chơi cùng Hoa Hướng Vãn đưa về lúc thiếu niên.

Khi y đến Hợp Hoan Cung đã mang hình thể nhân loại trưởng thành, cao hơn nam tử bình thường rất nhiều.

Vì thế trên dưới Hợp Hoan Cung thống nhất xưng là “Thẩm công tử”.

Nhưng Hoa Hướng Vãn biết rõ, tuổi y chưa đủ 500 tuổi, chưa thành niên trong tộc giao nhân, căn bản không có giới tính, cũng không chia nam nữ.

Khi còn nhỏ nàng từng hỏi Thẩm Dật Trần: Dật Trần, lớn lên ngươi muốn làm nam hay là nữ?
Thẩm Dật Trần xoa đầu nàng trả lời: “A Vãn thích cái gì, ta sẽ là cái đó.”
“Chỉ cần có thể ở bên A Vãn.” Thẩm Dật Trần ngẩng đầu cười rộ lên: “Nam nhân nữ nhân đều được.”
Hiện giờ nàng chỉ là “Vãn Thu”, không thể gọi tên y, cũng không có thể tùy tiện tới gần.

Nàng chỉ có thể cung kính hành lễ như vậy, giống những người khác trong Hợp Hoan Cung, gọi y một tiếng “Thẩm công tử”.

Thẩm Dật Trần nghe nàng gọi, đáp lễ với Hoa Hướng Vãn, không chút quá giới hạn: “Vãn Thu sư tỷ.”
“Hắn là ai?”
Thẩm Dật Trần vừa nói xong, giọng lạnh băng của thiếu niên lập tức chen vào.

Hoa Hướng Vãn và Hồ Miên đồng thời quay đầu lại, thấy Tạ Trường Tịch đứng ở cách đó không xa.

Chàng lạnh mặt đi đến bên cạnh Hoa Hướng Vãn, không dấu vết che ở giữa hai người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Dật Trần.

Hồ Miên sửng sốt.

Lúc này nàng ấy mới nhớ ra, giới thiệu với Tạ Trường Tịch: “À, đây là khách khanh của Hợp Hoan Cung chúng ta, Thẩm Dật Trần, Thẩm công tử.

Ta mời đến xem bệnh cho Mẫn Sinh.”
Nói xong, Hồ Miên quay đầu tiếp đón Thẩm Dật Trần: “Nào, Dật Trần, qua bên này với ta.”
Thẩm Dật Trần gật gật đầu, theo bản năng liếc mắt về Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch thêm một cái sau đó mới quay đầu đi theo Hồ Miên đến phòng Tần Mẫn Sinh.

Hoa Hướng Vãn muốn đi qua cùng, nhưng nàng vừa nâng chân, Tạ Trường Tịch đã chắn trước mặt nàng.

Hoa Hướng Vãn nghi hoặc ngẩng đầu.

Tạ Trường Tịch mím môi, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ cũng quen hắn?”
“Đều là người Hợp Hoan Cung.” Hoa Hướng Vãn không giấu giếm, cười rộ lên: “Ta có thể không quen à?”
“Rất quen à?”
Tạ Trường Tịch cúi đầu giọng có chút khó chịu.

Hoa Hướng Vãn chần chờ một lát, chỉ nói: “Cũng bình thường.

Ta đi xem sư tỷ và Tần Đạo quân.”
Hoa Hướng Vãn nói xong, muốn rời đi.

Tạ Trường Tịch lại bắt lấy tay nàng, kéo nàng đến gần trước người, nói rất nghiêm túc: “Nếu bình thường.

Tỷ tỷ đừng đến gần hắn, ta đi xem là được.”
“Ngươi có ý gì?” Hoa Hướng Vãn nhíu mày: “Vì sao ta không thể đi xem?”
Nghe được lời này, Tạ Trường Tịch biết nàng không vui.

Chàng mím chặt môi, lại không chịu buông tay, chỉ nói: “Ta không vui.”
“Đệ không vui thì không cho ta gặp à?”
Hoa Hướng Vãn bị lời này của chàng làm tức đến bật cười.

Nàng lập tức kéo tay chàng ra, nghiêng người trực tiếp đi vòng qua chàng.

Tạ Trường Tịch đứng ở bên hành lang dài, không nhịn được nắm chặt tay.

Chàng đứng ở hành lang bình ổn một lát, hòa hoãn tâm tình rồi mới đi theo vào.

Hai người vào phòng thì thấy Thẩm Dật Trần đang ngồi bên cạnh Tần Mẫn Sinh, thi châm cho Tần Mẫn Sinh.

Tần Mẫn Sinh dường như đang ngủ, vẻ mặt Hồ Miên nôn nóng.

Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch đi vào, nhìn thấy bầu không khí này, lập tức yên lặng, không dám nói thêm cái gì.

Tần Mẫn Sinh có vẻ bị trúng độc, ánh mắt Thẩm Dật Trần tập trung.

Từ buổi sáng mãi cho đến hoàng hôn, y xử lý miệng vết thương, thi châm, đẩy độc cho Tần Mẫn Sinh.

Đến lúc mặt trời lặn, Tần Mẫn Sinh mới nôn ra một ngụm máu đen!
Theo sau cả người hắn ta bắt đầu run lên.

Hồ Miên vội tiến lên, ôm lấy Tần Mẫn Sinh, vận chuyển linh lực cho Tần Mẫn Sinh.


Tần Mẫn Sinh th0 dốc từng đợt.

Qua lúc lâu, hắn ta mới bình tĩnh lại.

Hồ Miên đặt hắn đặt ta ở trên giường, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Dật Trần: “Thế nào?”
Thẩm Dật Trần ngẫm nghĩ, nhìn thoáng qua Tần Mẫn Sinh ở trên giường, mới nói: “Hồ Miên sư tỷ, chúng ta đổi phòng rồi nói.”
“Được.”
Hồ Miên gật gật đầu, đứng dậy.

Nàng ấy quay đầu nhìn thoáng qua Tần Mẫn Sinh, lại quay đầu nhìn về phía Tạ Trường Tịch ở bên cạnh: “Trường Tịch, ngươi trông Tần Đạo quân một chút.

Vãn Thu...”
“Ta đi theo sư tỷ.”
Hoa Hướng Vãn vội vàng mở miệng.

Tạ Trường Tịch mắt lạnh đảo qua, đã thấy Hoa Hướng Vãn đứng dậy đi cùng Hồ Miên ra ngoài.

Ba người cùng nhau sang phòng bên cạnh, Thẩm Dật Trần chần chờ một lát, nói với Hồ Miên: “Độc trên người Tần Đạo quân thật ra ta có thể bỏ cho hắn ta, nhưng đôi mắt này...”
Thẩm Dật Trần ngẫm nghĩ, như đang đắn đo dùng từ: “Tròng mắt đã hoàn toàn hoại tử, sợ là...”
“Tròng mắt hoại tử thì không có cách nào à?”
Hồ Miên nghe y nói thì như đã sớm có chuẩn bị, cực kỳ bình tĩnh.

Thẩm Dật Trần khẽ nhíu mày, dường như không tán đồng: “Biện pháp thì có, nhưng cái giá quá lớn.”
“Ngươi nói thẳng là được.”
“Tròng mắt của hắn ta đã hoại tử...” Thẩm Dật Trần nhìn về phía Hồ Miên: “Vậy lại tìm một đôi con ngươi.”
“Ta sẽ đi tìm người mua...”
“Nhưng hắn ta là tu sĩ Nguyên Anh.” Thẩm Dật Trần ngắt lời Hồ Miên, nhắc nhở nàng ấy: “Thân thể đã được thiên lôi rèn luyện, không thể dùng tròng mắt phàm nhân.

Tu sĩ cùng giai không có khả năng vì tiền tài mà đưa tròng mắt cho hắn ta.

Nếu cưỡng ép móc mắt của người khác sẽ vi phạm lẽ trời.

Cho nên...”
Thẩm Dật Trần lắc đầu: “Con ngươi thích hợp không dễ tìm.”
Nghe được lời này, Hồ Miên trầm mặc.

Thẩm Dật Trần ngẫm nghĩ, tìm lời khuyên nàng ấy.

Y đang muốn mở miệng, chợt nghe Hồ Miên hỏi: “Ta thì sao?”
Thẩm Dật Trần sửng sốt, Hồ Miên nâng mi, thần sắc bình tĩnh: “Ta cũng là tu sĩ Nguyên Anh, đôi mắt ta có thể sử dụng không?”
“Sư tỷ.” Thẩm Dật Trần khẽ nhíu mày: “Ngươi và hắn bèo nước gặp nhau...”
“Đó là có thể sử dụng.”
Hồ Miên gật đầu, không chút do dự nói: “Vậy cho chàng một con mắt.

Ta một con mắt, chàng một con mắt.” Hồ Miên cười rộ lên: “Cũng là công bằng.”
Nghe Hồ Miên nói, Hoa Hướng Vãn đứng ở cạnh cửa, xem như đã biết rõ chuyện một bên mắt giả của Hồ Miên sau này là thế nào.

Nàng muốn mở miệng, nhưng biết rõ đây chính là quá khứ.

Không thể sửa đổi, cũng không còn tác dụng.

Cho dù nàng sửa quá khứ ở ảo cảnh trong bức tranh này, thì có thể thế nào chứ?
Năm đó Hồ Miên đã định sẵn mắt bị mù, định sẵn sẽ yêu Tần Mẫn Sinh, rồi lại cùng Tần Mẫn Sinh chia lìa.

Hiện giờ trở về, trọng điểm ở chỗ làm rõ năm đó rốt cuộc Tần Mẫn Sinh bị ai sai khiến, sau đó thì đi nơi nào.

Nàng cụp mi, không quấy rầy hai người nói chuyện.

Thẩm Dật Trần nhìn Hồ Miên, trong mắt mang theo vài phần không tán đồng.

Nhưng cuối cùng, y chỉ hỏi: “Sư tỷ xác định?”
“Ta xác định.”
“Vậy...” Thẩm Dật Trần chần chờ: “Ta hỏi A Vãn một chút...”
“Không cần.”
Hồ Miên ngắt lời y, nghiêm túc nói: “Đây là chuyện của ta, không cần A Vãn đến quyết định.

Thẩm công tử nguyện ý đổi đôi mắt này cho ta, vậy không thể tốt hơn.

Nếu Thẩm công tử không muốn, ta tự làm.”
Nói đến mức này, Thẩm Dật Trần đã hiểu quyết tâm của Hồ Miên.

Hồ Miên tự ra tay, đương nhiên không bằng thầy thuốc là y.

Y suy nghĩ rồi chỉ nói: “Vậy cho ta thời gian chuẩn bị.

Ngày mai ta sẽ đổi mắt cho sư tỷ.

Việc này cần báo trước cho Tần Đạo quân không?”

“Không cần.”
Hồ Miên cười cười: “Tính chàng, ta biết.

Nếu để ta đổi mắt cho chàng, chàng sẽ không đồng ý.”
Nói xong, Hồ Miên đứng lên: “Cứ quyết định vậy.

Ta đi xem chàng.”
Thẩm Dật Trần gật gật đầu.

Hồ Miên xoay người đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Hoa Hướng Vãn đứng ở cạnh cửa.

Thẩm Dật Trần quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc đánh giá.

Hoa Hướng Vãn bị y nhìn thì thấy có chút hoảng hốt.

Nàng cúi đầu đang muốn cáo từ thì lại nghe Thẩm Dật Trần nói: “Vãn Thu sư tỷ, tay ta mới bị thương, làm phiền sư tỷ giúp ta viết phương thuốc được không?”
“À.”
Y chủ đ0ng mời, Hoa Hướng Vãn phản ứng lại tất nhiên sẽ không từ chối.

Nàng vội vàng tiến lên, đi đến bên cạnh bàn, cầm bút nói: “Ngươi nói ta viết.”
Nói xong, nàng không yên tâm, quay đầu nhìn về phía Thẩm Dật Trần: “Tay ngươi làm sao vậy?”
Vừa hỏi xong, nàng nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Thẩm Dật Trần và nàng đồng loạt ngẩng đầu, thấy Tạ Trường Tịch đứng ở cửa.

Tạ Trường Tịch lẳng lặng nhìn bọn họ.

Thấy bọn họ nhìn sang đây, chàng hờ hững quay đầu, không nói lời nào, xoay người rời đi.

Thẩm Dật Trần bình tĩnh nhìn cửa.

Một lát sau, y mới quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, thử thăm dò hỏi: “Vãn Thu sư tỷ, vị này là...”
“À, hắn là...” Hoa Hướng Vãn hơi khựng lại, cuối cùng vẫn lựa chọn giải thích: “Đệ đệ ta mới nhận về.

Tên là Tạ Trường Tịch, tuổi còn nhỏ.

Nếu hắn có mạo phạm, mong thứ lỗi.”
“Không sao.” Thẩm Dật Trần lắc đầu: “Tiểu đệ thẳng thắn, cũng đáng yêu.”
“Tay không có việc gì chứ?”
Hoa Hướng Vãn trở lại vấn đề ban đầu.

Nghe vậy, trong mắt Thẩm Dật Trần mang theo chút ý cười.

Y lắc đầu, chỉ nói: “Không sao, chỉ là hôm nay thi châm cho Tần Đạo quân trong thời gian dài, có chút mỏi mệt.”
Y nói lời này thân mật như hai người đã quen từ lâu.

Hoa Hướng Vãn nghe vậy, đ0ng tác cầm bút hơi khựng lại.

Thẩm Dật Trần rất nhạy bén, có phải y đã phát hiện nàng khác biệt không?
Nhưng mà không đợi nàng nghĩ nhiều, đối phương đã bắt đầu đọc phương thuốc.

Hoa Hướng Vãn viết tên thuốc.

Hai trăm năm, nét chữ của nàng đã sớm khác với năm đó, chẳng qua cho dù giống nhau...!
Nàng ngẫm lại, nếu nhận ra thì có sao chứ.

Có thể làm gì?
Bọn họ đều không phải nhân vật mấu chốt trong câu chuyện này.

Thẩm Dật Trần sắp phải đi Vân Lai, chỉ cần y rời đi, mặc kệ y có nhận ra hay không, tất cả vẫn sẽ tiếp tục.

Nàng buông bút, đưa trang giấy cho Thẩm Dật Trần: “Viết xong rồi.”
Thẩm Dật Trần không nói lời nào, y cầm phương thuốc, nhìn một lúc lâu.

Hoa Hướng Vãn đứng dậy: “Nếu không có việc gì, ta đây đi đây.”
Nghe được lời này, Thẩm Dật Trần ngẩng đầu.

Y nhìn nàng dường như muốn nói gì, cuối cùng lại chỉ cụp mi nói: “Sư tỷ đi từ từ.”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, thu hồi tâm tình, xoay người rời đi.

Ảo cảnh thấy một lần là đủ rồi.

Người đã ch3t, sa vào quá nhiều, lại có ý nghĩa gì đâu?
Sớm lấy được huyết lệnh Ma Chủ, để y một lần nữa mở mắt, mới là chính đạo.


Nghĩ vậy, nội tâm Hoa Hướng Vãn bình tĩnh hơn nhiều.

Nàng đứng một lúc lâu trên hành lang dài, chờ tâm tình hoàn toàn bình phục, lúc này mới trở về phòng.

Toàn bộ tiểu viện đã được Tạ Trường Tịch mua, chỉ có mấy người bọn họ.

Lúc này ai ở phòng nấy, tiểu viện cực kỳ yên tĩnh.

Nàng đi về phòng mình.

Trong phòng không có ai, vẫn chưa đốt đèn.

Nàng nhìn thoáng qua phòng Tạ Trường Tịch bên cạnh.

Bên sáng đèn kia, có lẽ Tạ Trường Tịch đã ở trong phòng nghỉ ngơi.

Vừa rồi chàng không chào hỏi gì, có lẽ là tức giận.

Hiện giờ thật ra tính tình chàng càng lúc càng lớn, cũng càng thêm dính người.

Nàng không biết, rốt cuộc là bản thân Tạ Trường Tịch đã có cái tính hư hỏng này hay là nàng dạy ra vấn đề.

Nghĩ đến cái hũ nút hai trăm năm sau bây giờ là dáng vẻ này, nàng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, tâm tình nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nàng thu mắt về, đẩy cửa phòng mình ra.

Nhưng mới đóng cửa phòng lại, đi về phía trước chưa được vài bước, một pháp chú định thân đã từ phía sau đột nhiên đánh úp lại!
Hoa Hướng Vãn vội vàng xoay người, đ0ng tác đối phương càng nhanh hơn, thậm chí nàng chưa kịp quay đầu, pháp chú đã nện lên trên người nàng, làm nàng bị cố định tại chỗ, không thể đ0ng đậy.

Nàng theo bản năng muốn phá tan cấm chế của pháp chú, nhưng linh lực vừa đ0ng, lại nghe giọng Tạ Trường Tịch ở sau người vang lên: “Đây là một pháp chú phản phệ, dùng tinh huyết trong tim ta vẽ thành.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Tạ Trường Tịch?”
“Nếu tỷ tỷ kiên quyết phá, tỷ tỷ sẽ không có việc gì, mà ta sẽ trọng thương.”
Tạ Trường Tịch chậm rãi đi đến phía sau nàng.

Nàng cảm giác độ ấm của chàng đến gần nàng, áp ở phía sau nàng như vô số đêm khuya trước kia, chàng cho nàng sự ấm áp.

“Đệ muốn làm cái gì?”
Giọng điệu Hoa Hướng Vãn cực kỳ bình tĩnh, biết là Tạ Trường Tịch, nàng không lo lắng quá nhiều, chỉ khó hiểu: “Có chuyện gì phải dùng phương thức này để nói?”
“Đồ trang sức trên tóc của tỷ tỷ hôm nay, ta không thích.”
Tạ Trường Tịch không trả lời vấn đề của nàng, làm như không chút để ý nói chuyện không liên quan, chàng đứng phía sau gỡ trâm cài của nàng xuống.

Tóc đen như thác nước rơi xuống, trâm cài mà nàng tỉ mỉ chọn lựa bị thiếu niên tùy tay ném trên mặt đất, phát ra tiếng leng keng.

“Quần áo của tỷ tỷ hôm nay...” Chàng vừa nói vừa vươn tay, từ phía sau vòng qua eo nàng.

Đ0ng tác của chàng rất chậm, nàng có thể cảm giác rõ ràng ngón tay chàng như có như không lướt qua bên hông.

Chàng dọc theo đai lưng đi về phía trước, ngừng ở chỗ thắt đai lưng.

Chàng đặt tay lên, Hoa Hướng Vãn không biết vì sao lại đột nhiên lại có cảm giác căng thẳng.

Tạ Trường Tịch giống như thẩm phán, tuyên cáo kết cục của nàng: “Ta cũng không thích.”
Nói xong, chàng hung hăng kéo đai lưng buộc áo ngoài ra.

Tiếng lụa bị xé rách vang lên, Hoa Hướng Vãn chợt trợn tròn mắt.

Nàng bị chàng kéo đến lảo đảo một cái, nghiêng về phía trước.

Chàng đỡ lấy eo nàng, kéo nàng dán ở trên người mình.

Sau đó trước mặt nàng, vứt cái váy dài màu xanh biển về phía trước.

Hoa Hướng Vãn nhìn váy dài rơi xuống đất trong bóng đêm, tim bỗng đập rất nhanh.

Nàng muốn nói gì đó, nhưng không biết vì sao lại không nói nên lời.

Nàng mơ hồ cảm thấy có gì đó dâng lên trong bóng đêm, giống như giây phút nàng ở cảnh trong mơ nhìn thấy Tạ Trường Tịch…
Nàng không dám quay đầu lại.

Tạ Trường Tịch có vẻ phát hiện cảm xúc của nàng.

Chàng ôm nàng dính sát vào người mình, nắm cằm nàng, ép nàng quay đầu lại nhìn chàng.

“Còn có trang điểm hôm nay...” Chàng hơi cúi đầu, ngón tay xoa son môi đỏ của nàng.

Son môi kéo một đường thật dài trên làn da trắng như tuyết của nàng, màu sắc phai ra ở lòng bàn tay chàng.

Đôi mắt chàng nhìn nàng mang theo vài phần u tối, giọng cũng hơi khàn khàn: “Ta cực kỳ không thích.”
“Tạ Trường Tịch.” Hoa Hướng Vãn cố để bản thân bình tĩnh lại: “Giải định thân chú.”
“Tỷ tỷ có thể tự giải, trừ phản phệ chú, cái định thân chú này chẳng qua chỉ là sơ cấp.

Tỷ tỷ là tu sĩ Hóa Thần, sao có thể không giải được chứ?”
Tạ Trường Tịch cười rộ lên.

Chàng đến gần nàng, nhắm mắt dùng mặt vuốt v3 má nàng, như hiểu rõ tất cả lẩm bẩm: “Nhưng tỷ tỷ không nỡ.”
“Tạ Trường Tịch!”
Hoa Hướng Vãn có chút không nhịn được cao giọng: “Đệ phát điên cái gì?!”
“Hắn là ai?”
Tạ Trường Tịch xoay người nàng lại đối diện mình, khom lưng dùng trán áp lên trán của nàng, nhìn chằm chằm nàng: “Nói cho ta.”
“Ai?”
Hoa Hướng Vãn nhíu mày, không hiểu ý chàng cho lắm.


Tạ Trường Tịch nhắc nhở: “Thẩm Dật Trần.”
“Ngươi không biết à?” Hoa Hướng Vãn mơ hồ biết chàng muốn hỏi cái gì, lại cố ý lòng vòng: “Hắn là Thẩm Dật Trần.”
“Trừ cái này ra thì sao? Hắn có quan hệ gì với ngươi? Ngươi biết hắn vào lúc nào? Ngươi thích hắn? Có phải ngươi muốn đi với hắn không? Vừa rồi các ngươi ở trong phòng làm gì? Hắn nói cái gì với ngươi? Hắn để ngươi viết cái gì? Vì sao hôm nay ngươi phải cố ý trang điểm? Vì sao ánh mắt ngươi nhìn hắn kỳ lạ như vậy? Vì sao ngươi phải cười với hắn? Vì sao...”
“Tạ Trường Tịch!”
Hoa Hướng Vãn cắt đứt chuỗi câu hỏi của chàng.

Nàng khiếp sợ nhìn chàng: “Đệ đang hỏi cái gì thế?”
“Ta đang hỏi ngươi!”
Tạ Trường Tịch đột nhiên ôm chặt nàng, quát khẽ: “Hỏi ngươi có thích hắn không?! Hỏi có phải ngươi muốn bỏ ta không?!”
Lời này hỏi Hoa Hướng Vãn đến ngốc.

Nàng chưa bao giờ thấy Tạ Trường Tịch như vậy.

Cho dù là ba năm ở Vân Lai kia, hay là gặp lại sau hai trăm năm, chàng đều chưa bao giờ trắng trợn bộc lộ cảm xúc như vậy.

Nàng ngơ ngác nhìn chàng, lẩm bẩm: “Sao đệ...!lại hỏi ta loại vấn đề này?”
“Là ngươi dạy ta.”
Tạ Trường Tịch nghe nàng nói, đau đớn nhắm mắt lại.

Hòa hoãn lúc lâu, chàng nắm lấy tay nàng, đặt ở trên tay nguc nàng: “Ngươi nói với ta có chuyện thì phải nói ra.

Thích, đau khổ, ghét, oán hận, nghi vấn, khó chịu...!Ngươi từng câu từng câu dạy ta.

Ta vẫn luôn học.

Ngươi dạy ta biết thích, dạy ta hiểu vui sướng, dạy ta cười, nhưng tỷ tỷ!” Sắc mặt chàng trắng bệch, cúi đầu nhìn nàng, miễn cưỡng cười rộ lên: “Hôm nay ngươi cũng dạy ta đau lòng.”
“Vì sao ngươi lại để ý hắn như vậy?”
Hoa Hướng Vãn nghe chàng nói, càng khó hiểu.

Tạ Trường Tịch nhìn đôi mắt nàng.

Lúc lâu sau chàng mới mở miệng: “Ta gặp một cơn ác mộng, ta mơ thấy hắn.

Trong mộng chúng ta không phải tỷ đệ, ngươi thích ta, nhưng ngươi thường xuyên ở bên hắn.

Cuối cùng ngươi còn nói, ngươi muốn đi với hắn.”
Vừa nghe lời này, Hoa Hướng Vãn lập tức hiểu ra sợ là ký ức của chàng đang từ từ khôi phục.

Nhưng cho dù khôi phục...!
Chẳng qua chỉ là cố chấp với cái ch3t của nàng.

Tạ Trường Tịch, có để ý Thẩm Dật Trần đến vậy à?
Nàng không hiểu, chỉ có thể mờ mịt nhìn chàng.

“Ta không biết vì sao ta lại mơ giấc mơ này.

Nhưng tỷ tỷ!” Chàng nghi hoặc nhìn nàng, khẩn cầu nàng: “Vì ta, ngươi có thể cách hắn xa một chút hay không? Ngươi ở bên hắn, cho dù ngươi chỉ liếc hắn nhiều một cái.” Chàng vô thức nắm chặt tay nàng: “Ta cũng cảm thấy thật là khó chịu.”
“Tạ Trường Tịch...” Hoa Hướng Vãn không hiểu: “Vì sao đệ lại có loại suy nghĩ này?”
Nghe Hoa Hướng Vãn nói, trong lòng Tạ Trường Tịch khẽ run lên.

Chàng biết suy nghĩ của chàng là đại nghịch bất đạo.

Chàng biết chàng không nên như vậy, chàng không có tư cách.

Trên đời này, người đàn ông duy nhất có tư cách đi chất vấn quan hệ của nàng và nam nhân khác chỉ có trượng phu của nàng.

Nhưng chàng vĩnh viễn không thể trở thành trượng phu của nàng.

Chàng đã từng thấy may mắn vì việc bọn họ có chung huyết thông, rồi lại vô cùng căm hận loại thân phận ấy vào giờ phút này.

Chàng nhìn chằm chằm nàng, hoàn toàn không dám mở miệng.

Hoa Hướng Vãn nghi hoặc: “Tạ Trường Tịch?”
“Tạ Vãn Vãn.” Chàng cười khổ: “Nếu ngươi không phải tỷ tỷ của ta thì tốt rồi.”
Lời này làm Hoa Hướng Vãn “lộp bộp” trong lòng.

Chàng giơ tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nàng: “Như vậy, ta sẽ có thể cưới ngươi, trở thành trượng phu của ngươi.

Ngươi cũng không cần hỏi lại vấn đề này.”
“Vì sao ta lại có loại suy nghĩ này?”
Tạ Trường Tịch cười khổ: “Ngươi còn không rõ sao?”
Hoa Hướng Vãn khẽ nhíu mày.

Tạ Trường Tịch giơ tay đặt ở bên má nàng, nói đến rất nhỏ: “Bởi vì ta thích nàng.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt.

Tay Tạ Trường Tịch hơi run, chàng run giọng: “Không phải thích giữa tỷ và đệ, không phải thích của thích món đồ nào đó.”
“Là loại thích muốn độc chiếm nàng, có được nàng, ở bên nàng cả đời, làm nàng cả đời không có người khác, chỉ thuộc về một mình Tạ Trường Tịch ta.”
Chàng nói, không biết vì sao, cảm thấy mắt hơi cay.

Chàng ở bên người nàng hơn nửa năm, cứ một lần lại một lần lặp lại cái từ “thích” này.

Chàng không biết bản thân mình ở trong quá khứ ra sao, nhưng chàng biết, cả cuộc đời trong quá khứ của chàng có lẽ đều chưa từng nói ra từ này.

Nhưng từ này lại gắn bó chặt chẽ với chàng cả đời, thế cho nên trong chớp mắt chàng mở miệng, lại cảm thấy có thứ gì đó mất đi rồi quay về.

Chàng thấy nàng không đáp lại, sợ nàng không nghe rõ nên dò hỏi lại một lần.

“Nàng hiểu chưa, Tạ Vãn Vãn?”
___.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi