KIM GIÁC QUÁI ĐÀM TẬP 3: ÂM PHỤNG HOÀN SÀO

“Triều Dương!”

Mẹ tôi nghe thấy âm thanh bên ngoài, đột nhiên buột miệng hô lên tên tôi.

Cha tôi vỗ mẹ tôi một cái, liếc mắt ra hiệu cho bà.

Lúc này mẹ tôi mới kịp phản ứng.

Tôi đang ở trong phòng.

“Cha, mẹ, Tiểu Dũng, cứu mạng!”

Ngoài phòng lại bắt đầu vang lên tiếng quát, khàn cả giọng, càng hô càng thảm thiết.

Âm thanh này quả thật cực kỳ tra tấn đối với mẹ tôi, bà bịt chặt tai không nghe.

"Mẹ ơi, mau mau đến cứu con với! Mau đến cứu con với!” Âm thanh bên ngoài gào thét hết lần này đến lần khác.

Mẹ tôi xoay người ôm tôi thật chặt, cảm giác toàn thân bà đều đang phát run.

Tôi lo mẹ bị âm thanh bên ngoài mê hoặc, cũng khoát tay với bà.

"Be ——" Miệng tôi đột nhiên phát ra một âm thanh rất nhỏ.

Mẹ tôi giật nảy mình, hệt như thấy ma đẩy tôi ra.

Tôi cũng sợ hết hồn, sờ sờ lên yết hầu, bất giác lại kêu lên.

“Be be be ——”

Không chỉ tôi, cha tôi, mẹ tôi, Tiểu Dũng, tất cả mọi người đều sợ chết khiếp.

"Cha! Mẹ! Con ở ngoài này, mau tới cứu con với!” Ngoài cửa lại truyền đến tiếng kêu.

Mẹ tôi như phát điên, nhảy xuống kháng, một tay túm lấy cây gậy sắt nhóm lửa, một tay kéo chốt, mở cửa.

Phụt ——

Ngọn đèn trên bàn đột nhiên thoắt cái dài đến hơn hai thước, phát ra lục quang, khiến mọi thứ thoạt trông càng đáng sợ.

Ngọn lửa đó như nháy mắt đã thiêu sạch dầu trong đèn, phụt tắt, trong phòng tức khắc lâm vào bóng tối.

Trên kháng trống không nổi lên một trận cuồng phòng, xen lẫn cát đá và âm thanh chẳng rõ là khóc hay cười, thổi tất cả nồi bát trong phòng cùng rơi cả xuống đất.

Trong bóng tối dường như có tóc quét qua người tôi, còn có thứ gì chộp vào tôi, giống như lợi trảo của dã thú.

Cô ta vào rồi.

“Aaaaa…”

Không phân rõ là tiếng kêu của ai.

Cha tôi, mẹ tôi, Tiểu Dũng, tôi, bốn người đều sợ đến mức tán loạn khắp phòng.



Gào thét lung tung một hồi, mẹ tôi phản ứng kịp, quay lại nhào lên che chở tôi dưới thân, cha tôi nhắm lấy cây chổi không ngừng đập đánh, còn Tiểu Dũng thì sợ đến mức ôm đầu khóc.

Cửa phòng đột nhiên bị một cước đá văng, Lục thúc bật đèn pin từ bên ngoài xông vào, trong tay cầm một tấm da dê đắp lên người tôi, bảo tôi đừng thở mạnh.

Tôi vội nghẹn hơi lại, mẹ tôi cũng dùng tay bịt miệng tôi.

Cuồng phong trong phòng nháy mắt yên tĩnh.

Ngày hôm sau, sau khi trời sáng, chúng tôi mới mở cửa đi ra.

Trên cây táo vẫn treo con dê như cũ.

Nhưng cả con dê đều sưng phù lên, tròn vo, bên trên che kín vết cào cấu, tỏa ra từng trận tanh hôi, bị nguyên một tầng ruồi bu.

Lúc này tôi mới phát hiện, trên cánh tay mình cũng có mấy vết cào rất nhỏ, miệng vết thương ngả sang màu đen, đều là Thu Ca lưu lại.

Lục thúc thoáng nhìn con dê, yên tâm, bảo chúng tôi nhét dê vào trong bao tìm chỗ nào đó chôn đi, những thứ bên trong cũng không cần nữa.

Sau đó lại lấy chén nước, vẽ bùa đốt cho tôi uống, rồi lại vẽ một lá bùa, dùng nilong gói kỹ, dặn tôi mang theo bên người.

Lục thúc làm xong tất cả, ngay tối đó vết đen trên chân tôi đã biến mất.

Nhưng tôi vẫn hơi nghi ngờ, hỏi Lục thúc:

"Thu Ca giờ thế nào ạ?”

Lục thúc vội nói:

"Yên tâm, bị lừa đi rồi, người ta không nhớ thương con, con cũng đừng có nhớ thương gì người ta nữa.”

Mẹ tôi cũng nói, đừng có lại nghĩ đến chuyện này.

Ngoài miệng tôi không nói thêm gì nhưng trong lòng cứ vướng mắc.

Luôn cảm thấy, hình như tôi đã thua thiệt gì Thu Ca vậy.



Chuyện tôi gặp tà không nói gì với người ngoài, Lục thúc lại thay chúng tôi giữ bí mật nên không ai biết.

Rằm tháng bảy phải tế tổ, tháng chạp mộ tổ bốc lên khói xanh phù hộ tôi đỗ đại học, nên nhà tôi nhất định phải bày tỏ với tổ tông một chút, với lại dưới ruộng còn có việc nhà nông, tôi bèn chưa quay về trường học, ở nhà hỗ trợ.

Mấy ngày kế tiếp, hết thảy khôi phục bình thường.

Người trong thôn nghe nói tôi đã về, rất nhiều người đến xem.

Có người tặng đồ, có học sinh cấp ba đến hỏi chuyện học tập, có người đơn thuần đến nói chuyện phiếm nghe ngóng chuyện mới mẻ trong thành.

Nhưng nhiều nhất, là làm mai mối.

Mười dặm tám thôn, thậm chí người ở gần huyện cũng đến, có người còn mang cả ảnh tới xem, điều kiện đều dễ thương lượng.

Tháng chạp năm ngoái, lúc cha tôi bày tiệc đỗ đại học cho tôi, tôi còn chưa cảm thấy làm sinh viên có gì tốt, giờ thì đã cảm nhận được rồi.

Mẹ tôi trong bụng nở hoa, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, chỉ nói Triều Dương còn phải học đại học, giờ thành thân cũng không thể ở cùng một chỗ, sẽ làm chậm trễ cô nương nhà người ta, đợi tốt nghiệp đã hẵng nói.

Lời tuy nói như vậy, nhưng người đến nhà làm mối vẫn nối liền không dứt, không chỉ có nữ, còn có cả nam.

Người này là một thợ trống của thôn bên, chừng ba mươi tuổi, mọi người đều gọi lão là Lý Lão Tứ.

Hôm đó Lý Lão Tứ đến thôn tôi đưa trống, đưa xong trống thì cầm hai quả dưa hấu đến tặng cho cha tôi.

Thời đó mọi người đều ăn mặc quê mùa, đừng nói trong thôn, cho dù là vào thành phố phóng mắt nhìn ra, cũng chỉ là màu lam lục tro đen thôi.

Nhưng Lý Lão Tứ lại mặc một cái áo khoác da, tóc rẽ ngôi, còn đeo kính râm.

Bộ trang phục này đừng nói trong thôn, kể cả trong thành cũng đã là đỉnh cấp thời thượng.

Sau khi Lý Lão Tứ vào nhà liền bắt đầu lảm nhảm với mẹ tôi, đầu tiên là khen phong thủy mộ tổ họ nhà tôi tốt, rồi lại khen mẹ tôi tầm nhìn tốt.

Khen mẹ tôi vui đến độ sắp nở ra hoa.

Sau đó lời Lý Lão Tứ xoay chuyển:

"Nghe nói giờ sinh viên đại học ấy à, đều thịnh hành yêu đương tự do, lên lớp học tập, tan học yêu đương.”

Mẹ tôi tức khắc căng thẳng lên.

Lý Lão Tứ lại bắt đầu liệt kê đủ loại không chắc chắn khi tự do yêu đương, ví dụ như không cùng ăn ở, không rõ tình huống gia đình đối phương, quy định sính lễ không giống, nếu mà tìm người ở ngoài tỉnh, thì lúc ăn Tết sẽ phải chạy đi chạy lại hai bên.

Lúc ấy tôi đang ở trong phòng đọc sách, dỏng tai nghe Lý Lão Tứ nói những lời này trong sân, đã cảm thấy lão không có ý tốt rồi.

Quả nhiên, tiếp theo Lý Lão Tứ liền nói, vẫn nên nhanh chóng tìm cho Triều Dương một đối tượng thành thân biết gốc biết rễ, định tâm lại mới tốt, hắn có đứa cháu gái trạc tuổi Triều Dương…

Vòng vo nửa ngày, hóa ra Lý Lão Tứ đến làm mối cho cháu gái.

Mẹ tôi không tiện từ chối thẳng, chỉ bảo nếu rảnh thì để hai bên gặp một lần.

Trước khi đi, Lý Lão Tứ lại vào phòng tôi hàn huyên, trước tiên vươn một tay đến, giống người thành phố muốn bắt tay tôi.

Khi đó trong thôn còn chưa thịnh hành bắt tay chào hỏi, tôi vừa thấy thế vội vàng vươn tay nắm tay lão khẽ lắc.

"Tại hạ Lý Thiên Hỉ, cửu ngưỡng* cửu ngưỡng.”

(*Ngưỡng mộ đã lâu – cách nói thời xưa)

Tôi cũng vội nói theo:

"Không dám nhận, tại hạ Kim Triều Dương, hạnh ngộ hạnh ngộ."

Lúc bắt tay, Lý Lão Tứ lại liếc cánh tay tôi vài lần.

Phía trên là vết tích trước đó bị Thu Ca túm ra, giờ còn có một dấu nhỏ.

"Không sao chứ?”

Tôi vội nói không sao không sao, rồi kéo tay áo xuống che khuất những vết thương đó.

"Được." Lý Lão Tứ cười cười, "Chẳng trách giờ chưa muốn bàn thân, hóa ra là bên cạnh có người.”

Lý Lão Tứ lại hàn huyên vài câu, rồi cáo từ rời đi.

Mẹ tôi quay đầu liền hỏi:

"Con lén yêu đương ở đại học hả?” Tôi vội bảo không có, chỉ là Lý Lão Tứ nói lung tung thôi.

Mẹ tôi cũng không quá thích Lý Lão Tứ này,

Nghe nói hồi lão còn trẻ đã từng vì đánh nhau mà phải ngồi trại cải tạo hai năm, bình thường cũng thần thần thao thao, cháu gái hắn chắc cũng chẳng khá hơn mấy.

Tôi chỉ tò mò câu kia của Lý Lão Tứ thôi.

Lão nói bên cạnh tôi có người, là ý gì đây?



*Tôi nghi Lý Lão Tứ này là ông Tư lắm =)))

*Truyện này nửa cổ nửa hiện, còn dùng toàn phương ngữ cổ, tôi dịch đau đầu mà có vẻ không nhiều người tha thiết nên tôi dịch từ từ thôi nhé, thông cảm

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi