KIM GIÁC QUÁI ĐÀM TẬP 3: ÂM PHỤNG HOÀN SÀO

Tôi đạp xe đến thôn bên.

Hai thôn vốn cách nhau không bao xa, hơi nghe ngóng chút tôi đã tìm được Lý Lão Tứ.

Vừa vào cửa, liền nhìn thấy ông đang điều chỉnh thử radio của mình trước bàn.

Tôi đang định nói chuyện thì Lý Lão Tứ đã khoát tay ra hiệu đừng lên tiếng, ông đang nghe radio.

Radio truyền đến ca khúc của Đặng Lệ Quân “Thôn Nhỏ Chi Luyến”.

Khi đó các ca khúc của Đặng Lệ Quân đang bị nói là tà âm, ca khúc đồi trụy, các đài bình thường căn bản không thể nghe được.

Tôi cũng là sau khi lên đại học mới nghe người khác nói.

Không ngờ trong thôn cũng có người cải tiến radio lén nghe Đặng Lệ Quân.

Hành vi này của Lý Lão Tứ, đặt ở trước kia coi như là nghe đài phát thanh của địch, nhưng giờ cũng đã không còn quá quản những chuyện như vậy nữa.

Tôi an vị ở bên cạnh, theo ông nghe xong cả bài “Thôn Nhỏ Chi Luyến”.

Sau khi nghe xong, đài địch bắt đầu thông báo những thứ khác, Lý Lão Tứ liền tắt đi, vẫn chưa thỏa mãn lắm nói với tôi:

"Cái gì mà ngôi sao ca nhạc Đài Loan chứ, thật ra là đồng hương thôi, ta với cô của nàng còn quen nhau đấy.”

Tôi không rảnh bàn mấy cái này với ông nên nói thẳng:

"Tứ thúc, lần trước gặp thái độ của con không tốt lắm, xin ngài đừng chê trách.”

Lý Lão Tứ nhìn tôi hỏi:

"Thế nào? Gấp gáp như vậy đã muốn gặp cháu gái ta rồi?"

"Không phải không phải, con muốn hỏi một chút, hôm đó ngài nói bên cạnh con có người, là ai ạ?”

Lý Lão Tứ cười cười, đáp: "Quỷ.”

Từ nhỏ tôi lớn lên trong thôn, nghe kể chuyện ma không ít, nhưng luôn cảm thấy chỉ là người bịa ra thôi, hoặc để lừa người khác, hoặc để gạt chính mình.

Nhưng bây giờ mình gặp phải những chuyện này, thật sự không thể lấy những phương thức lúc trước ra để giải thích được nữa.

Thế là tôi hỏi ông:

"Quỷ rốt cuộc là cái gì ạ?"

Lý Lão Tứ bật cười.

"Chuyện này nói đến thì rất phức tạp, cậu là sinh viên nên thôi dùng cách sinh viên có thể tiếp nhận để nói cho cậu vậy: Quỷ thần sinh tại lòng người, lòng người có ch ỗ kính, đó chính là tổ tông thân quyến chi quỷ thần, lòng người có chỗ sợ, đó chính là dị lệ hung ác chi quỷ thần."

Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi: “Có thể dùng cách nói của học sinh tiểu học để giải thích không ạ?”

Lý Lão Tứ liền nói:

"Quỷ thần đều xuất sinh từ lòng người, thiện niệm chính là thần, ác niệm chính là quỷ.”

"Oán niệm cũng coi là ác sao ạ?" Tôi hỏi.

"Đương nhiên, mà lại, đáng sợ nhất chính là oán niệm, tất cả ma quỷ quấy phá, đều là dùng oán niệm để sống.”

Tôi hỏi ông:

"Ngài có thể cho con quá âm được không?”

"Cậu muốn làm gì?"

"Con muốn gặp Thu Ca."

Lý Lão Tứ bật cười.

"Người bình thường đụng tà, đều nghĩ làm sao trốn tránh, ngược lại cậu lại muốn chủ động đi gặp à?”

"Con thật sự là không tin, sau khi chết Thu Ca lại biến thành bộ dạng đó, con muốn gặp mặt hỏi cô ấy một chút.”

Lý Lão Tứ hơi chần chừ, nói:

"Ta khuyên cậu vẫn là đừng nên gặp, có một số việc quá hiếu kỳ cũng không tốt, nếu không thì thế này đi, ta giúp cậu một chút, bảo đảm cô ta không còn đến dây dưa cậu nữa, cậu cũng đừng gặp cô ta nữa, thế nào?”

Tôi đáp không.

Lý Lão Tứ liền nói:

"Ta không rõ, cô ta đã chết rồi, cho dù cậu có gặp được thì cũng có thể làm gì?”

"Tối thiểu con có thể an tâm.”

Đang lúc nói chuyện, một cô gái đi ra, liếc tôi một cái liền hỏi Lý Lão Tứ.

"Tứ thúc, đây là ai ạ?"

Vừa hỏi xong, đột nhiên đỏ mặt.

Tôi đoán ra cô ấy là ai, có vẻ cô ấy cũng đoán ra tôi là ai.

Cô gái nhìn Lý Lão Tứ.

Trông mong nhìn.

Nhưng Lý Lão Tứ lại giả bộ như không thấy, giả vờ một lát, đành đầu hàng, bất đắc dĩ nhìn tôi.

"Ai, giữa ban ngày ban mặt cho người ta quá âm, ta đây là lần đầu tiên đấy.”



Lý Lão Tứ dẫn tôi vào một cái phòng nhỏ, cháu gái ông cũng đi theo tới, đóng kỹ cửa sổ, kéo màn cửa xuống.

Trong phòng lập tức tối thui.

Lý Lão Tứ thắp ba nén nhang trước bàn thờ thần, đốt hai cây nến, sau đó ngồi trên ghế, cởi giày ra.

Cháu gái ông ngồi xổm xuống, lật một cái giày của ông lại cất đi.

Tôi tưởng là sắp bắt đầu, ai ngờ Lý Lão Tứ lại giới thiệu tôi với cháu gái ông:

"Đây là Kim Triều Dương ở Kim Điêu Đồn."

Cô gái liếc tôi một cái, mặt hơi đỏ, chỉ khẽ gật đầu.

Lý Lão Tứ lại nói với tôi:

"Cháu gái ta, Thái Tú, lát nữa cậu nghe lời con bé nói.”

Tôi đáp vâng.

Chần chờ một chút, tôi hỏi:

"Cái này… có thu phí không ạ?”

Lý Lão Tứ lườm tôi một cái, nói:

"Này là lời gì? Còn có thể thu tiền cậu chắc? Chỉ kết giao bằng hữu thôi.”

Thế rồi Lý Lão Tứ nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm, niệm một hồi, chầm chậm giơ chân lên, cách mặt đất tầm một tấc, bắt đầu từ từ bước đi.

Vừa đi, hình như miệng còn vừa niệm:

"Nam Thiệm Bộ Châu tỉnh Hà Bắc… Kim Thu Ca.”

Chờ một lát, thân thể Lý Lão Tứ đột ngột rùng mình, giống như bị thứ gì đụng một chút, lập tức bất động.

Sau đó bắt đầu ngáp.

Sau khi ngáp xong, thân thể chợt run nhẹ, nhắm mắt lại nhìn xung quanh, đột nhiên lại nhìn tôi.

Mặc dù là nhắm mắt lại, nhưng tôi vẫn bị dọa cho run lập cập.

Bởi vì tôi cảm giác được Lý Lão Tứ hoàn toàn khác với ban nãy.

Thái Tú ở một bên nhẹ giọng nói với tôi:

"Anh Triều Dương, đến rồi.”

Tôi nhìn dáng vẻ Lý Lão Tứ, vẫn cảm giác có hơi lạ, nhỏ giọng nói:

"Là Thu Ca phải không?"

Bờ môi Lý Lão Tứ phát run, chậm rãi hé miệng, dường như muốn nói chuyện ——

“A a a…”

Âm thanh này dọa tôi giật nảy mình, Lý Lão Tứ lại há miệng, nhưng âm thanh phát ra vẫn là:

“A a a a ——”

Hô qua mấy lần xong thì bắt đầu nôn nóng, hai tay quơ quơ, dường như muốn bắt lấy tôi.

Tôi sợ đến mức lui về phía sau hai bước.

Lý Lão Tứ vẫn đang quờ quạng, nhưng ông ngồi trên ghế, tay không đụng được tới tôi, trong miệng chỉ hô hào aaaaa.

Ô ô nha nha vẫn không nói rõ được, sau đó thì gào rống.

Vừa gào vừa thống khổ nắm lấy cổ mình, làm ra thủ thế cắt cổ.

Giống hệt như động tác tôi nhìn thấy lúc đi thăm mộ vậy.



Tôi sợ đến mức vội lui về phía sau.

Toàn thân Lý Lão Tứ run bần bật, mấy lần muốn đứng lên.

Thái Tú tiến lên ấn chặt, nhưng căn bản không thể ấn được.

Lý Lão Tứ bỗng nhiên đứng bật dậy, giơ hai tay nhào về phía tôi, túm lấy cổ áo tôi liều mạng giằng xé.

“A a a a a!”

Tôi biết cô ấy là Thu Ca, nhất thời quên nên phản ứng thế nào, sợ hãi nhưng lại không đành lòng phản kháng.

Lý Lão Tứ bắt lấy tôi, càng lắc mạnh hơn, rồi đột nhiên run lên một cái, toàn thân mềm nhũn đổ gục vào người tôi.

Thái Tú xoay đôi giày đã lật ngược của Lý Lão Tứ lại.

Lý Lão Tứ toàn thân rùng mình, mở choàng mắt, nhìn khắp chung quanh, đứng dậy sờ sờ cái bàn bên cạnh, lúc này mới xác định mình đã về, sau đó lau mồ hôi trán, chưa tỉnh hồn nhìn tôi.

Lý Lão Tứ hỏi: "Ban nãy nói gì vậy?"

Tôi đáp: "Hình như không nói gì cả.”

Thái Tú cũng nói:

"Cứ y y nha nha, một câu cũng không nghe rõ, nhìn thật khiếp người.”

Lý Lão Tứ cũng nhíu mày suy nghĩ.

Tôi nói thêm: “Cô ấy làm thủ thế cắt cổ.”

Thái Tú hơi suy nghĩ rồi bảo:

"Cô ấy cắt cổ không phải có ý là muốn giết anh.”

"Thế là ý gì?"

"Là muốn anh giết cô ấy.”

Tôi không hiểu gì hết.

Nhưng lập tức phản ứng lại.

Một người, chỉ có khi phải chịu đựng nỗi thống khổ to lớn, mới có thể yêu cầu người khác giết mình.



Tôi kể hết với Lý Lão Tứ từ chuyện về thôn gặp được người giấy đưa quan tài, cho tới chuyện hôm nay lúc viếng mồ mả trông thấy Thu Ca đang nuốt thỏi vàng.

Lý Lão Tứ nghe xong, thật lâu không lên tiếng.

Đợi một lúc, lại nhìn sợi tơ hồng trên cổ tôi.

Tôi bảo đây là bùa trừ tà Lục thúc cho tôi, ngày đêm không thể rời thân.

Lý Lão Tứ cầm bùa trừ tà, mở ra nhìn thoáng qua, chỉ vào mặt trên lá bùa nói với tôi:

"Trừ tà cái rắm, đây là bùa Câu Chiêu Quỷ.”

Lý Lão Tứ lại nhìn tôi, sau đó duỗi tay sờ vào trong cổ áo tôi, lấy ra một mảnh giấy gấp thành hình vuông nhỏ.

Sau khi mở ra, thì là một mảnh giấy cắt thành hình người giấy nhỏ, dài bằng ngón tay trỏ, tay chân đều đủ, có miệng có mắt, trong phòng mặc dù không có gió, tay chân nó lại vẫn khẽ động khẽ động, trên lưng viết ngày tháng năm sinh của tôi.

Lý Lão Tứ cầm người giấy hơ trên ngọn nến một chút.

Người giấy lập tức phát ra tiếng chít chít, tay chân còn làm ra vẻ giãy dụa.

Vừa đốt xong người giấy, đầu óc tôi lập tức thanh linh hơn, không còn cảm giác mơ màng hốt hoảng như không ngủ đủ lúc trước nữa.

Tôi không rõ, tại sao Lục thúc lại muốn hại tôi chứ?

Lý Lão Tứ cười cười.

"Đây không phải bùa chú của lão Lục, hắn còn chưa có bản lĩnh này.”

Nhìn lá bùa rồi nói thêm:

"Đây là chú của nhà họ Điêu.”

Tôi không hiểu, Điêu Lai Ngân làm trưởng thôn rất nhiều năm, hồi đó còn dẫn đầu phong trào phá tứ cựu, bài trừ mê tín dị đoan, vậy mà còn có thể tin cái này?

Lý Lão Tứ nói:

"Bình thường không hiện sơn không lộ thủy, mới thật sự là kẻ thạo nghề.”

Lý Lão Tứ hỏi tôi, trước giải phóng trong huyện thành có Tam Mao Hội, hội trưởng là Lư Lão Tiên ấy, còn ấn tượng không?

Hồi bé tôi đúng là từng nghe người lớn nói tới.

Họ bảo Lô Lão Tiên kia giả thần giả quỷ lừa không ít người, sau giải phóng đả kích hội đạo môn, lão đã bị xử bắn, người trong thôn như kể chuyện cười mà kể lại.

Lý Lão Tứ lại nói:

"Xử bắn không phải giả, nhưng lúc bắn lão, rất nhiều người nổ súng mà súng lại không vang.”

"Chuyện ra sao ạ?" Tôi hỏi.

"Lão có phép, cuối cùng vẫn là ông nội ta cầm một cục gạch đập vào trán hắn, sau đó mới nổ súng bắn chết.”

“…”

Tôi chỉ mới nghe nói công phu sợ dao phay, ai ngờ thuật pháp cũng sợ cục gạch.

Lúc ấy cùng bị xử bắn, còn có hai đứa con trai của Lư Lão Tiên.

Nhưng Lư Lão Tiên còn lưu lại một đứa con gái mười tuổi, cũng chính là bà ngoại của Điêu Lai Ngân.

Đã biết cái này, mọi chuyện khác cũng dần được xâu chuỗi lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi