KIM GIÁC QUÁI ĐÀM TẬP 3: ÂM PHỤNG HOÀN SÀO

Những năm trước năm 1977, học sinh muốn lên đại học đều phải dựa vào lãnh đạo đề cử.

Mặc dù cũng phải thi, nhưng thành tích được giữ bí mật.

Bởi vì năm 48 cha tôi gia nhập quốc quân, nên tôi vẫn luôn không thể được đề cử.

Anh cả của Điêu Lai Ngân – Điêu Lai Kim - là trưởng huyện, lão cũng là trưởng thôn, cho nên bốn đứa con trai trước kia đều được đề cử lên đại học.

Đến phiên lão ngũ Điêu Thế Đạt thì lại khôi phục thi đại học.

Năm đó, trong thôn chỉ có một mình tôi thi đậu.

Điêu Lai Ngân chắc đã nghĩ không ít cách, nhưng lúc đó việc huyện trưởng huyện Cổ Thành gian lận thi đại học đang ầm ĩ rất lớn, mấy chục người bị bắt, thi đại học càng nghiêm.

Điêu Lai Ngân không dám gian lận, mới dùng đến phép nhà mình.

Ba ngày thi đại học kia Thu Ca phát sốt hôn mê, thật ra là sinh hồn bị người ta lừa ra, bám vào người Điêu Thế Đạt tham gia thi, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đó là một giấc mộng.

Mãi đến đêm gả cho Điêu Thế Đạt kia, thấy thư báo trúng tuyển của Điêu Thế Đạt, nói chuyện thi đại học với hắn, mới phát hiện Điêu Thế Đạt căn bản không hề đi thi, mà là chính mình thi.

Nhưng việc này có nói toạc trời cũng sẽ không có ai tin, cô ấy liền điên rồi.

Tôi thấy lạ.

"Nhưng nếu đã thi đậu rồi, tại sao Điêu Thế Đạt kia còn muốn cưới Thu Ca chứ?”

Lý Lão Tứ đáp:

"Ta đã thấy đứa bé Thu Ca kia, có mệnh vô phận, nếu không có chuyện gì xảy ra, thì đời này tâm cao khí ngạo đều là lãng phí, nhưng nếu gặp được người trong nghề, thì chỉ cần liếc mắt là nhận ra, nó là âm tài liệu tử thượng hạng.”

Nói theo kiểu cổ đại thì là thê vi phu tài.

Cưới vợ phải cưới người mà bát tự có thể khắc được, khắc được rồi, thì vợ sẽ thành tài của chồng.

Đơn giản là tướng vượng phu.

Tài phân âm dương, vượng phu cũng chia âm dương, có còn sống vượng, lại cũng có chết đi mới vượng.

Lý Lão Tứ nói đến đây, tôi giật nảy mình, dường như phát giác ra điều gì đó.

Lý Lão Tứ nói thêm:

"Cậu chưa từng nghe nói đến câu này à? Sinh là người của ngươi, chết cũng thành quỷ của ngươi.”

Điêu Lai Ngân bắt Thu Ca luyện thành quỷ của nhà họ Điêu, lại còn là quỷ đói nuốt vàng.

Đời đời kiếp kiếp phải trộm khí nuốt vàng cho nhà bọn họ.

Tôi hiểu rồi, chẳng trách thỏi vàng trước mộ tổ nhà tôi đều bị Thu Ca nuốt đi.

Điêu Lai Kim, Điêu Lai Ngân, cùng với hai đứa con trai nhà lão, đều đã tái hôn hai lần.

Vợ đầu của bốn người này, đều chỉ trong vòng mấy ngày hoặc nửa năm đột tử.

Hoặc là sinh bệnh chết bất đắc kỳ tử, hoặc là xảy ra ngoài ý muốn mà chết.

Cho nên trong thôn cũng có tin đồn, nhà họ Điêu khắc vợ.

Lý Lão Tứ cầm một tờ giấy trắng, vẽ lên trên vị trí phần mộ những người vợ đột tử trong nghĩa địa của nhà họ Điêu.

Tất cả có năm phần, kết thành một thế cục, gọi là huyết khí phốc phần.

Mà mắt của thế cục này, chính là người chết thứ năm, Thu Ca.

Có mộ phần của Thu Ca, thế cục này đã thành.

"Năm ngoái mộ tổ nhà cậu bốc lên khói xanh, chính là bọn họ đã động thủ trộm địa khí nhà cậu, kẻ vui mừng không phải là tổ tiên nhà cậu, mà là tổ tiên nhà họ Điêu.”

"Nhà con thì có địa khí gì ạ?” Tôi hỏi.

Lý Lão Tứ nói, sườn núi đặt mộ tổ nhà tôi gọi là Phượng Hoàng quay đầu, trên địa mạch có Phượng Hoàng Chi, lẽ ra đã có thể xuất ra không ít tú tài.

Tôi bừng tỉnh đại ngộ:

"Nhà họ Điêu đầu tiên là thi pháp lừa Thu Ca thay Điêu Thế Đạt thi đại học, sau khi chết lại bị bọn họ luyện thành nuốt vàng quỷ đói, giờ còn muốn lấy phần mộ của cô ấy tạo thành cục huyết khí phốc phần, tiếp tục trộm địa khí nhà con ư?”

Lý Lão Tứ gật đầu.

"Vậy lúc quá âm, tại sao Thu Ca không nói chuyện với con?”

Lý Lão Tứ chần chờ, chầm chậm giải thích với tôi:

“Nhà họ Điêu đã cắt đầu lưỡi của Thu Ca phong lại trong bài vị.”

Lưỡi liền tâm, như thế mới dễ dàng khống chế cô ấy.

Bởi vì Thu Ca còn lưu lại nhất niệm với tôi, vẫn còn chút nhân tính chưa tán, dù đã trở thành quỷ đói nuốt vàng, nhưng vẫn chưa thể thuần hóa hoàn toàn, thế nên thường xuyên quay về quấy phá.

Nhà họ Điêu vì hại chết tôi nên sớm đã làm chuẩn bị chu đáo chặt chẽ, trước dùng người giấy khiêng quan tài thi pháp với tôi, sau lại mua chuộc Lục thúc, đeo bùa chiêu quỷ lên người tôi, rồi nhà họ Điêu âm thầm làm phép, khiến bầy quỷ giả dạng Thu Ca đến hại tôi.

"Chỉ có cậu chết đi thì Thu Ca mới không còn vướng mắc gì nữa, nhân tính tán hết, hoàn toàn chết tâm trở thành quỷ của nhà họ Điêu.” Lý Lão Tứ nói.

Nghe đến đây, tay tôi không tự chủ được run rẩy.

Là tôi đã hại Thu Ca.

Thái Tú cũng ở bên cạnh nói:

"Cái thứ độc ác! Cả nhà này đều đáng chết!”

Tôi cầu xin Lý Lão Tứ hãy cứu lấy Thu Ca.

Lý Lão Tứ lại rất bất đắc dĩ.

Người đều có mệnh.

Tôi lên đại học trở thành người trong thành, là mệnh của tôi.

Thu Ca phải làm quỷ đói bảy đời, cũng là mệnh của cô ấy.

Nhà họ Điêu dùng loại thuật pháp này trộm khí vận của người khác, cũng là mệnh của người ta.

Mỗi người, chỉ có thể theo chính mệnh của mình mà sống.

Tôi bảo bà mẹ nó chứ!

"Dựa vào gì mà có người sinh ra đã phải hao tài, có người sinh ra lại có thể ăn thịt người không nhả xương?”

Lý Lão Tứ nhàn nhạt nói:

"Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn con tôm, trong tổ ong còn phân ong thợ ong chúa cơ mà, đây là thiên đạo.”

"Không giúp được ư?" Tôi hỏi.

"Không giúp được, cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi.”

"Con không tin cái thiên đạo này.”

"Ta còn không tin lực hấp dẫn đây này, chẳng lẽ nó lại không tồn tại?”

Lúc Lý Lão Tứ nói lời này, có một con nhặng xanh cứ bay vo ve quanh ông ấy.

Tôi đột nhiên vươn tay bắt lấy nó, nói với Lý Lão Tứ:

"Nếu ngài đã hiểu thiên đạo như vậy thì hãy tính thử xem, con nhặng này sống hay chết? Nếu tính đúng thì con tin ngài.”

Lý Lão Tứ nhìn một lát, cười cười, nói:

"Bọn chúng hôm nay sẽ không chết trong tay cậu.”

Tôi cũng cười, dùng sức bóp chặt, rồi giở tay ra cho ông xem.

Ai ngờ con nhặng trong lòng bàn tay lại bay lên.

Hóa ra ban nãy có hai còn nhặng đang giao phối, tôi không nhìn rõ, chỉ bóp ch3t một con, vẫn còn một con nữa.

Tôi lại muốn bắt nó, nhưng con nhặng thủ tiết này đã hoảng hốt bay đi.

Lý Lão Tứ cười:

"Thấy không? Mệnh của một con nhặng thôi mà cậu cũng không thay đổi được, chớ nói chi là quỷ đói nuốt vàng."

Bốp!

Thái Tú không biết từ lúc nào đã cầm vỉ đập ruồi lên, đập con nhặng này xuống, rồi hô lên với tôi:

"Còn chưa chết hẳn đâu!”

Tôi nhìn con nhặng giãy dụa trên mặt đất, đi lên đạp mạnh, đạp nó nát bét.

Sau đó lại nhìn Lý Lão Tứ:

"Bây giờ con sẽ cải mệnh cho con nhặng này!”

Lý Lão Tứ vội vàng nói:

"Ta nói nó sẽ không chết trong tay cậu, giờ nó là chết dưới chân cậu!”

Thái Tú cũng ở một bên nói:

"Tứ thúc thúc, ngài tỉa câu gọt chữ, chơi xấu!”

Lần đầu tôi thấy Lý Lão Tứ có chút hoảng.

Ông hơi lúng túng nói với tôi:

"Triều Dương à, việc này ta không muốn nhúng tay, một là không muốn lẫn vào nhân quả này, hai là còn có nguyên nhân.”

"Cái gì ạ?" Thái Tú hỏi.

"Lư Lão Tiên này, là sư phụ của ông nội ta.”

"Hả?" Tôi cùng Thái Tú đều kinh ngạc.

Tôi tức giận chỉ vào ông.

"Chẳng trách ngài hiểu những thứ này như vậy, các người cùng một giuộc?”

Lý Lão Tứ vội vàng giải thích:

"Không phải không phải, pháp không chính tà, chỉ xem dùng như thế nào, hắn ta dùng là tà rồi.”

"Vậy ngài càng nên giáo huấn hắn chứ!”

Lý Lão Tứ thở dài nói:

"Trong môn có quy định, nhúng tay vào tất cả các phép của bản môn, sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, từng phải thề độc, năm đó ông nội ta chính là vì thế mà phải chịu tội, ta không thể lại nhúng tay vào nữa.”

Tôi nhất thời không nói gì.

Thái Tú nghĩ một lát, đột nhiên nói:

"Tứ thúc, không cho phép ngài nhúng tay vào nhà họ Điêu, nhưng không nói không cho xen chân vào mà?”

Lý Lão Tứ hơi căng thẳng nói:

"Việc này cũng không thể tỉa câu gọt chữ được đâu.”

Thái Tú nói:

"Cũng đâu cần ngài tỉa câu gọt chữ, ngài chỉ nói lung tung hai câu thôi có được không? Chỉ là nói lung tung thôi mà!”

Lý Lão Tứ gãi đầu một cái, nói:

"Điều khiển máy bay sợ nhất là gì? Chính là điều khiển từ xa bị hỏng, chỉ cần điều khiển từ xa cháy cái là máy bay tự do ngay.”

"Có thể nói ngài cứ nói nhiều hơn chút đi!” Thái Tú ở bên thúc giục.

Lý Lão Tứ lại nói:

"Máy bay vừa tự do, thì kẻ thao túng máy bay trước đó chắc chắn phải xui xẻo đổ máu rồi.”

Tôi vừa nghe, lập tức muốn đi.

Lý Lão Tứ lại nhắc nhở tôi:

"Đổi mệnh cho mình là bằng bản lĩnh, nhưng đổi mệnh cho người, lại phải trả giá cực lớn, đã nghĩ kỹ chưa?”

Tôi gật đầu.

Thái Tú cũng có chút lo lắng.

"Trộm đồ cũng không dễ dàng đâu, nếu không chúng ta đổi biện pháp khác?”

Tôi nói không cần.

Vừa định đi, Thái Tú chợt lấy ra một cái que gỗ đưa cho tôi.

Nói là bảo bối luyện từ nhánh cây mọc bảy năm trên mộ trẻ con, chỉ cần chọc một cái là có thể chọc mở khóa cửa.

Tôi nghi ngờ nhìn, có chút bán tín bán nghi.

Lý Lão Tứ ở bên trông có vẻ đau lòng.

"Bảo bối ta vất cả mới luyện thành, sao con tùy tiện tặng người ta thế?”

Thái Tú bật cười.

"Ngài đã cho con rồi, con bằng lòng lấy ra mở khóa thì mở khóa, bằng lòng lấy ra tặng người thì cứ tặng người thôi, ngài không xen vào được.”

Sau đó Thái Tú lại căn dặn tôi:

"Nhưng thứ đồ này chỉ có thể dùng một lần thôi đấy.”

Tôi thấy cái gậy nhỏ này có vẻ không chiếm chỗ lắm, bèn nhận lấy.

Sau đó Thái Tú lại lấy một bộ quần áo màu đen ra đưa cho tôi.

"Đây cũng là pháp bảo hả?" Tôi hỏi.

"Anh ban đêm đi trộm đồ, mặc màu trắng dễ bị người ta trông thấy lắm.”

Tôi thay sang bộ quần áo đen, lại mượn vài thứ của Thái Tú, làm đủ chuẩn bị rồi đi.

Phút cuối Lý Lão Tứ còn nói:

"Triều Dương à, đêm nay cậu không hề tới nhà ta đâu nhé.”

Tôi đáp vâng.



*Đúng là thuận vợ thuận chồng tát Biển Đông cũng cạn =)))

*Chú thích: Chương 3 nói Thu Ca bị điên trước kì thi đại học một tháng, thực chất lúc đó chưa điên mà bị cướp sinh hồn đi nhập vào người khác, cơ thể còn mỗi thiên địa hồn như kiểu ông Lý ấy (ai đọc ông Lý chắc biết đoạn sinh hồn lão Lý bám vào người Kim Giác khiến KG thông minh đột xuất ha) nên người ta mới tưởng là bị điên. Trong lúc bị cướp sinh hồn thì kỳ thi đại học tới rồi, Thu Ca bám vào người Điêu Thế Đạt làm bài nhưng Thu Ca tưởng là mơ, người người ngoài thì cứ thấy cô ấy lẩm bẩm làm bài như thật ấy, thực chất là sinh hồn đang làm bài, sau khi thi đại học xong mấy ngày thì nhà họ Điêu mang sính lễ đến hỏi cưới, trả sinh hồn lại cho Thu Ca, khi gả đến nhà họ Điêu, Thu Ca đã trở lại bình thường nhưng sau khi thấy Điêu Thế Đạt đỗ đại học mới nhận ra hôm đó đúng là mình làm bài nên phát điên thật, cuối cùng bị nhà họ Điêu luyện thành quỷ đói nuốt vàng, về quấy phá là phá nhà họ Điêu nên nhà đó mới quàn hai lần đó, còn mấy đứa muốn lấy mạng na9 không phải Thu Ca, chỉ là ma quỷ giả dạng thôi, lần thấy Thu Ca nuốt vàng mới là Thu Ca thật. Nhưng truyện còn cua lắm, mg cứ đội mũ đi =))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi