KIM LOAN KHẢI HOÀN CA


Duẫn Tử Kì đã không đi nữa, nhưng lại giữ nguyên trạng thái im lặng, dửng dưng không để nàng vào mắt.

Di Nguyệt không thể hiểu nổi, dù là kiếp trước, thái độ của hắn đối với nàng cũng không tệ thế này, giống như là cực kỳ ghét.
“Ca ca, huynh ở chỗ này có quen không? Có thiếu gì không?” Di Nguyệt hỏi.

Nàng không biết phải gọi hắn là gì, chỉ đành gọi ca ca, dùng bộ dạng ngây thơ khờ khạo của một đứa trẻ để tiếp cận con thú đang bị thương này.
Nhưng con thú này vốn không dễ thuần hóa hay chữa lành, nó vẫn luôn đưa đôi mắt tràn đầy cảnh giác để nhìn nàng, dường như bất kì lúc nào cũng có thể lao vào người nàng mà xâu xé.
“Rất tốt, cảm tạ công chúa đã quan tâm.” Tử Kì trả lời cho có lệ, đôi mắt nhìn nàng lại thêm một phần khinh thường.
“Ca ca có muốn cùng đi chơi không? À, ta là Di Nguyệt, Cửu công chúa của Vệ quốc.” Di Nguyệt mỉm cười.

Duẫn Tử Kì đương nhiên biết nàng là ai, không chỉ hắn biết mà cả hoàng cung Lạc quốc đều biết.

Bởi chuyện hoàng đế nước Vệ cực kì sủng ái cô công chúa nhỏ này, chuyện cô công chúa nhỏ được đồn là thần nữ lan đi rất xa, từ lâu đã xâm nhập vào các nước lân cận.

Mà quan trọng là, khi tấn công Vệ quốc, phụ hoàng hắn còn muốn bày mưu để bắt cô công chúa này làm con tin.
Nực cười thay, giờ kẻ làm con tin lại trở thành hắn.


Còn người vốn tưởng sẽ trở thành con tin lại đang hồn nhiên sống một cuộc sống êm ấm trong nhung lụa.
“Không cần.

Nếu công chúa muốn chơi thì có thể ra chỗ khác, đừng phiền ta.

Cáo từ.” Tử Kì dứt khoác xoay người, một thái giám theo hầu hắn đóng cửa cung lại, ánh mắt không khỏi liếc nhìn nàng một cái.
Nữ hài tử như châu như ngọc, dù còn nhỏ cũng đã có thể nhìn ra dung mạo sau này chắc chắn là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành khó ai bì kịp.

Nàng một thân váy áo chỉ cần nhìn qua là đã biết đắt tiền, là loại gấm thượng hạng, nha hoàn phúc thân bên cạnh cũng được hưởng lây một phần nào.

Ngoài ra, trên người nàng trang sức châu báu đều là cực kỳ trân quý.

Có thể thấy được, Quang Thuận đế có bao nhiêu sủng ái với cô công chúa nhỏ này.
“Điện hạ, người làm thế không ổn.” Cửa cung vừa đóng, tên thái giám liền đứng thẳng người, giọng nói ôn tồn mất đi vẻ yếu ớt ban nãy.
“Tư Hạ, đó không phải việc của ngươi.” Tử Kì lạnh nhạt đáp.

Người này tên là Tư Hạ, là người mà Hoàng quý phi lén nuôi cho hắn từ khi con nhỏ.

Bên ngoài Tư Hạ là thái giám, nhưng thực chất võ công và mưu lược ít ai so được.

Thật may là y cam tâm tình nguyện quy phục Tử Kì.

Bởi khi y còn nhỏ, sắp chết vì đói lạnh bên ngoài thì được Hoàng quý phi cứu về.
“Điện hạ muốn mưu cầu việc lớn thì phải biết nhẫn nhịn.

Cô nhóc kia tuy chỉ cần bóp một cái là chết, nhưng đụng tới nàng ta cũng chính là đụng tới vảy ngược của Quang Thuận đế.

Điện hạ phản ứng gay gắt với nàng ta như thế, nếu nàng ta mang chuyện này mách với Quang Thuận đế thì thật sự không hay.


Thậm chí… có thể đe dọa tới tính mạng của điện hạ.” Tư Hạ nói.

Đứa trẻ này tuy trông thật trưởng thành, nhưng thực chất vẫn còn vài điều xốc nổi.

“Nàng ta có khả năng lớn tới vậy sao?” Tử Kì trầm ngâm.
“Vâng, thần từng nghe nói có một vị phi tần kiếm chuyện với nàng ta, sau đó liền bị Quang Thuận đế cấm túc chép phạt trong cung dù đang mang long thai.

Một tiểu thư trong lúc vô tình làm nàng ta rơi xuống nước, sau đó cả gia tộc đều phải hứng tội.

Cửu công chúa Tống Di Nguyệt chính là giới hạn của Quang Thuận đế.”
Y nói xong, nhưng biểu cảm của Duẫn Tử Kì vẫn không mấy thay đổi, có chăng là thêm mấy phần khinh bỉ.

Hừ! Cũng chỉ là công chúa quen được nuông chiều ỷ thói hống hách mà thôi.

Loại người như nàng ta, chỉ cần rời khỏi hoàng cung hay địa vị lung lay một chút thì liền có thể chết đi bất cứ lúc nào.

Ngu ngốc, yếu đuối, đáng thương là những từ mà Tử Kì dùng để nghĩ về nàng.
Trong khi đó, ở bên ngoài cửa cung, Di Nguyệt ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng kín.

Không phải, kiếp trước dù Tử Kì không thân thiện cũng không có quá đáng như thế này! Nàng sai ở đâu sao?
“Công chúa đừng buồn.


Là hắn ta không biết điều.

Hay chúng ta tìm Ngũ công chúa và Lục công chúa chơi nhé? Hay người muốn tìm Thái tử điện hạ và Thập tam điện hạ?” Hạ Uyển an ủi, thầm ghét bỏ trong lòng.

Hừ, dám làm công chúa không vui, nhất định phải nói cho hoàng hậu biết mới được.
“Không muốn đâu.

Chúng ta tới tìm mẫu hậu đi?” Di Nguyệt xoay người.

Nàng muốn bù đắp cho Tử Kì, nhất định phải bù đắp cho hắn.

Dù nàng không thể trực tiếp giúp hắn giành lại giang sơn Lạc quốc như đã từng, nhưng ít nhất, nàng muốn trong thời gian hắn đang ở Vệ quốc sẽ không phải chịu khổ.
“Vâng, nghe theo công chúa.”
Nàng sẽ tìm cách tiếp cận hắn, cứ chờ mà xem!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi