KIM LOAN KHẢI HOÀN CA


“Nhưng mà… là do bệ hạ vốn không để ý ta… Ta nghe nói, trước đây bệ hạ đã từng quen biết nàng ta ở Vệ quốc nên mới sinh tình…”
“Thì sao? Còn không phải vì nàng ta xinh đẹp sao? Dung mạo của ngươi cũng không tệ đâu.

Chỉ cần không có đóa mẫu đơn là nàng ta cản bước, vậy bóng hồng là ngươi nhất định sẽ được hoàng huynh chú ý.” Thường Hi đánh giá không sai.

Du Ca quả thật cũng là một mỹ nữ, song khi đứng cạnh Di Nguyệt lại kém hơn một chút.
“Nhưng…”
“Ta cũng không bảo ngươi giết chết nàng ta.

Không phải chỉ cần hủy dung là xong sao? Nữ tử mất đi dung mạo, làm sao có thể giữ được chân tâm của nam nhân chứ đừng nói chi đến chân tâm của đế vương.”

Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của Tử Kì, song cũng không khỏi khiến hắn cảm thấy khó tin.

Hắn không thể tin được nữ hài tử từng suốt ngày đeo theo bên cạnh gọi hắn là hoàng huynh, nở nụ cười trong sáng nay lại trở thành nữ nhân có tâm địa xấu xa như vậy.


Hắn không nói thêm gì, chỉ phất tay áo rời đi.
Sau đó Mục Du Ca bị xử lí thế nào? Hắn vốn muốn mang nàng ta đi xử tử, hoặc là biếm vào lãnh cung cho khuất mắt, nhưng lại bị Di Nguyệt can lại.

Nàng nói nàng còn chưa có mệnh hệ gì.

Hơn nữa, hai nước vừa mới hòa hoãn, tuy Lạc quốc có khả năng chinh chiến song cũng phải nghĩ tới những người dân đang phải lầm than bắt đầu lại cuộc sống mới nơi biên giới kia.

Bây giờ Du Ca có mệnh hệ gì, Tây Vực lỡ vẫn muốn gây chiến thì quá tội cho những người dân đó.
“Được, trẫm nghe nàng.

Trước cứ giam lỏng nàng ta lại đã.” Tử Kì gật đầu.

Nhưng hắn cũng không hoàn toàn nghe lời như vậy.

Không giết thì không giết, không vào lãnh cung thì không vào lãnh cung.

Dẫu sao, cũng chỉ là một cửa cung nhỏ bé, một ngón chân của hắn cũng có thể khuấy loạn cả lên.

Mà một người như nàng ta, chỉ có chết đi thì lại quá nhẹ nhàng.

“Nhưng ở chỗ Thường Hi, trẫm vẫn phải nhanh nhanh gả muội ấy đi, tránh cho muội ấy lại gây họa.”
Di Nguyệt mỉm cười, đáp: “Hình như sắp tới cũng là sinh thần của hoàng muội đúng không? Chi bằng nhân dịp đó mời nhiều quý công tử một chút, để cho muội ấy lựa chọn?”
“Ừm, ý hay.” Hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng, rồi bỗng chần chừ một chút: “Không lẽ sinh thần năm đó mọi người ở Vệ quốc cũng tổ chức cho nàng như vậy?”
Mắt Di Nguyệt khẽ đảo, nàng xoay người đi, đáp: “Ta không biết.

Ai bảo lần đó chàng không đến tham dự? Cái này ta muốn cũng không thể nói chính xác được.”
Tử Kì cau mày không vui.


Tối đêm đó, hắn lệnh cho Tư Hạ tới hỏi thăm những nha hoàn thân cận bên người nàng.

Xuân Thi và Đông Ca khéo léo nhanh nhẹn, đều cười mà đáp: “Đúng vậy, năm đó có rất nhiều vương tôn công tử tới, còn có cả hoàng đế Thục quốc nữa.

Tiếc là bệ hạ lại không tới, làm công chúa chờ cả ngày.”
Nhận được câu trả lời này, Tử Kì vừa vui lại vừa không vui, còn có chút tiếc nuối.

Nếu năm đó hắn đừng giận dỗi, tới thì có phải tốt hơn rồi không?
“Không sao, năm nay trẫm lại bù cho nàng là được.”

Sinh thần lần này của Thường Hi được tổ chức trong cung, do đích thần hoàng hậu chuẩn bị.

Hoàng hậu cho người hỏi nàng ta thích gì, còn cẩn thận dành hẳn hai ba đêm để chọn ra một danh sách những vương tôn công tử tốt, theo lời Tử Kì còn có cả người của nước láng giềng.

Chắc chắn đây là một tiếc sinh thần lớn, xa hoa lộng lẫy được chuẩn bị kĩ càng, được đánh đổi bằng mấy đêm Tử Kì phải ngủ một mình.

Song, khi nghe nha hoàn vui vẻ kể lại Di Nguyệt đã chuẩn bị cho mình thế nào, Thường Hi lại chẳng có chút vui vẻ.

Nàng ta cáu gắt: “Vô dụng, cút xuống cho bổn cung.


Ai kêu ngươi kể công thay nàng ta chứ hả? Tối nay không cho nàng ta ăn cơm!”
Thường Hi ném tách trà xuống đất, nước nóng văng tung tóe trong khi nha hoàn kia bị lôi đi.

Nàng ta vẫn còn chưa hả giận vì Du Ca làm chuyện không thành bị bắt, Di Nguyệt vẫn bình an vô sự thì lại được tin hoàng huynh muốn nhân tiệc sinh thần này chọn phu quân cho nàng ta, mà lại còn giao cho Di Nguyệt sắp xếp nữa.

Hoàng huynh vẫn bình tĩnh như vậy nên nàng ta đoán rằng Du Ca chưa khai ra chuyện, nhưng chuyện trước mắt thì phải làm sao đây?
“Công chúa, hay là… Dù sao sắp tới cũng có nhiều vương tôn công tử mà …” Hay là người đừng tranh giành nữa được không? Nghe lời bệ hạ chọn một phò mã tốt, an nhàn làm trưởng công chúa cao quý, như vậy không tốt sao? Dù không có hoàng hậu thì người và bệ hạ cũng là chuyện không thể kia mà?
“Gì hả?” Thường Hi gắt lên.

Nàng ta muốn tát nha hoàn đó một cái, nhưng rồi bộ não kia lại nghĩ ra gì đó, bàn tay muốn tát lại chuyển thành vuốt ve cùng nụ cười diễm lệ: “Tốt lắm, cảm ơn.”
Nha hoàn kia thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng nàng ta đã thay đổi tâm ý.

Cho tới khi nha hoàn đó nhận được lệnh tiếp theo của Thường Hi…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi