KỶ THIẾU PHU NHÂN CHO NGÀI VÀO DANH SÁCH ĐEN RỒI


Herry bần thần, lần đầu tiên nghe thấy Trì Tuyết gằn giọng như vậy, anh mới nhìn về phía đối diện.

Trong con ngươi lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Herry gãi đầu.
“Ngoài ý muốn...!tôi thật sự không biết anh ta cũng đến."
Trì Tuyết không tin, cô đúng là điên mới theo anh đến đây, Trì Tuyết đã định bước vào, thì nhìn thấy một cô gái không lạ lẫm gì, đến cạnh Kỷ Nhiên.

Nhã Linh hôm nay mặc một bộ váy hở hang, nếu là một người phụ nữ dáng vẻ bình thường, sẽ là lẳng lơ, còn Nhã Linh mặc vào, lại có phần quyền rũ.

Tóc uốn xoã dài ôm gương mặt v-line, đến cạnh Kỷ Nhiên mỉm cười ngọt ngào.
Trì Tuyết ngỡ Kỷ Nhiên sẽ đẩy Nhã Linh ra, nhưng không, anh vẫn đứng yên đấy không hờn giận gì.

Trì Tuyết không hiểu hai người thân quen như vậy từ bao giờ, chỉ đứng đấy nhìn sang.
Nếu bạn bắt gặp chồng mình đi cùng một người khác, bạn nên có cảm xúc thế nào mới phải? Trì Tuyết có cảm xúc như vậy.

Chỉ khác là thay vì cào cấu để thiên hạ có dịp livestream trào phúng, cô chỉ nhìn Nhã Linh vờn quanh Kỷ Nhiên, một câu anh rể, hai câu anh rể.
Tay Nhã Linh hơi chạm vest của anh, đầu hơi ngẩng cao, hai người đứng sát đến mức Trì Tuyết cảm tưởng Kỷ Nhiên cúi đầu là chạm tới môi của Nhã Linh.

Trì Tuyết muốn vỗ tay, cô cảm thấy Nhã Linh có hứng thú đặc biệt với anh rể, nên lần nào cũng muốn đeo lên anh rể mới chịu được thì phải.

Cô chướng mắt không nhìn nữa, hơi nhéo tay Herry.

Herry đang nói chuyện, ăn đau suýt thì hét lên, nhưng anh ta không muốn mất mặt nên vẫn đơ ra chịu trận.

Herry cười như mếu nhìn sang Trì Tuyết, thì thầm.
"Sao vậy người đẹp?"
Trì Tuyết không nói gì, Herry đau khổ mà không dám nói, chỉ đành đơ ra cười xã giao.

Vậy mà xung quanh lại chẳng thấy như vậy, chỉ thấy Trì Tuyết nếp vào Herry, choàng tay Herry khá thân thiết.


Mấy nghệ sĩ quen biết Herry nhìn sang Trì Tuyết, vừa nhìn đã kinh ngạc không thôi.
Trì Tuyết đứng dưới ánh đèn, tóc bới gọn nhưng không đứng tuổi, trái lại mang vẻ quyến rũ.

Bộ váy dài ôm sát đường cong trên người, phía sau hở lưng kéo dài lộ nửa lưng trần, dáng đẹp, người cũng đẹp, môi tô đỏ không cười cũng hấp dẫn ánh mắt người xem.
“Herry, cậu tìm đâu ra cô em này vậy?"
Herry cười cười.
"Bỏ đi nha, đừng có nghĩ đến chuyện đó".
“Bảo vệ ghê ta”.
Herry lại bị nhéo, suýt thì cười lệch cả mặt.

Anh không dám nói bừa nữa Kỷ Nhiên nhìn sang, vừa nhìn đã thấy vợ mình đứng ngay đối diện, cô không nhìn anh, nhưng anh lại thấy cô.

Trì Tuyết hôm nay không giống cô ngày thường, Kỷ Nhiên nhìn bộ váy của cô, kèm theo ánh mắt hau háu của những người xung quanh, ánh mắt dần tối đi.

Anh cầm một ly rượu vang, uống một ly lại một ly.
Nhã Linh nhìn theo đã thấy Trì Tuyết, cô ta thấy Trì Tuyết cạnh Herry thì hơi ngạc nhiên, sau đó lại thành ghen ghét.

Vừa rời khỏi Kỷ Nhiên, lại có một Herry.

Rốt cuộc chị ta kiếm đàn ông kiểu gì vậy? Sao cô cũng tìm mà chẳng thấy?
Nhã Linh thấy Kỷ Nhiên đứng sau không nói, vậy là cô ta cầm ly sang bên cạnh Trì Tuyết.

Trì Tuyết và Herry đứng một góc, Trì Tuyết chẳng nói cười, nhưng không làm người khác khó chịu, trái lại còn trêu ghẹo cô hơn, chỉ muốn cô cười một cái.
Herry kêu khổ không thôi, thà họ đừng trêu, chứ họ càng trêu cô càng nhéo, anh sợ tay mình đỏ cả rồi.
"Thôi nào người đẹp, cười một cái đi nào.”
"Em cười cái cho mấy anh xem, ngày mai bao em đi du lịch sáu ngày năm đêm".
Herry chấp tay.
"Thôi thôi xin mấy người, để cổ yên đi".
Nếu không anh sẽ khóc thật cho mà xem.


Mấy người xung quanh đều là bạn bè thân thiết hoặc có mối quan hệ tốt với Herry, nên mọi người đùa một lúc cũng biết đâu là điểm dừng.

Họ thôi không đùa nữa, đã thấy Nhã Linh bưng rượu đi sang.
Cả đám đang nói ngưng bật, nhìn về phía Nhã Linh.

Nhã Linh không có mấy tiếng tăm trong giới, nhưng vẫn có người nhận ra cô ta là ai.

Chỉ là Nhã Linh chẳng qua là hơi có tiếng tăm, chưa đến mức làm thân hay có quan hệ gì với mấy người đứng đây, chẳng ai biết cô ta sang đây làm gì.

Nên mọi người đều im lặng nhìn về phía Nhã Linh.

Nếu người bình thường bị cả đám người tỏ thái độ như vậy có lẽ đã ngượng ngùng rời đi, nhưng Nhã Linh là ai chứ, cô không những không rời đi, còn cầm ly rượu đến trước mặt Trì Tuyết.
Nhã Linh nở nụ cười ngọt ngào.
"Chị".
Herry trừng mắt nhìn Trì Tuyết, Trì Tuyết không đáp lại.

Mọi người mới hiểu, ra là Nhã Linh có quen Trì Tuyết.

Nhã Linh thấy Trì Tuyết lờ đi, vẫn tiếp tục nói.
“Chị à, mấy nay chị bận gì không về nhà vậy? Bố nhớ chị lắm đó.

Cứ nhắc chị với anh rể hoài".
Trì Tuyết không hiểu sao Nhã Linh rất thích cho mọi người biết quan hệ của hai người, nhất là những dịp cần ra ngoài gặp gỡ, như thể Nhã Linh muốn cho cả thế giới biết hai người có quan hệ chị em vậy.

Điều này Trì Tuyết nghĩ mãi hơn mười năm qua vẫn không hiểu nổi, đáng lẽ Nhã Linh rất ghét mình mới đúng, vậy mà hết lần này đến lần khác vẫn cứ đi theo mình thế này.

Trì Tuyết nhìn Nhã Linh, như muốn nhìn thấu gương mặt khi nào cũng trưng nụ cười, trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhưng Trì Tuyết không thấy được, nên chỉ đành mặc kệ Nhã Linh.
Đám bạn của Herry nghe vậy mới ngẩn ra, nhìn Trì Tuyết nhỏ như vậy cứ tưởng chưa lập gia đình mới đùa giỡn, ai ngờ đã có chồng rồi.


Vậy là họ càng hứng thú hơn.
"Chẹp, người đẹp đã là hoa có chủ rồi à, tôi thất tình rồi".
“Thôi đi, đây là lần thất tình thứ bao nhiêu trong ngày rồi?"
Cô không hờn giận, Nhã Linh quá quen với việc Trì Tuyết im lặng.

Khi bêu xấu chị ta, chị ta cũng im lặng.

Khi chọc ghẹo chị ta, chị ta cũng im lặng.

Nhã Linh luôn có cảm giác Trì Tuyết giả vờ cao cao tại thượng, khi nào cũng
trưng ra cái bản mặt im lặng không nói cười, cứ như thể Nhã Linh chỉ là một con hề vây quanh chị ta, nên Nhã Linh cứ thích dây vào Trì Tuyết như thế.
"Chị lấy tổng giám đốc Eudora, vậy mà không báo cho em mừng.

Không ngờ anh rể nhà ta lại làm lớn thế".
Nhã Linh bình thường vẫn dựa hơi ông Nguyên, nhưng ông Nguyên cũng không mấy người quan tâm lắm, bối cảnh sau lưng nghệ sĩ có vài người còn cao hơn cô nhiều.

Chỉ là bây giờ thì khác rồi, cô vô tình đu lên được Eudora, nên cho dù đang đả kích Trì Tuyết, vẫn không quên thêm vài câu lộ ra chuyện này.

Đúng như cô đoán, xung quanh nghe xong liền bàn tán xôn xao.
Có người cúi đầu nói nhỏ, nhưng nói nhỏ kiểu gì vô tình lọt vào tai tất cả đương sự: "Ra là cô Trì Tuyết, vợ của tổng giám đốc Eudora".
"Trời ạ, tôi cũng thấy ngờ ngợ, ai dè là thật à".
“Đêm nay vui ghê ha, lúc trước cô này có lên báo dính lùm xùm với Herry, bây giờ tổng giám đốc Eudora lại đứng ra tuyên bố cô ấy là vợ anh ta.

Đúng là bây giờ cứ đẹp là được".
“Uầy, bên kia không phải là Kỷ Nhiên à? Sao cô ấy không đi với chồng? Mà đi với Herry? Không lẽ Herry mới là tình yêu, Kỷ Nhiên chỉ là bình phong?"
“À, Nhã Linh là em gái của Trì Tuyết, tính ra là em vợ của Kỷ Nhiên rồi còn gì."
“Chẹp, lúc nãy thấy hai người có vẻ thân mật..."
Chuyện sau đó, dĩ nhiên mấy người lấp lửng tự hiểu với nhau.

Trì Tuyết nghe thấy mà muốn vỗ tay cho mấy cô, tuy là trong giới nghệ sĩ, là người của công chúng nhưng chẳng ngăn được bản tính hóng hớt của các cô.

Đúng là con gái ở đâu cũng giống nhau.

Nhã Linh nghe xong không cần nói gì thêm, Trì Tuyết cũng tự lâm vào tình thế khó xử rồi.
Herry nghe thấy cũng không vui nữa, chẳng cần nói đến Kỷ Nhiên bên kia.

Trì Tuyết đã cố không nhìn về phía anh, nhưng giữa dư luận bàn tán xôn xao, cô
không thể không nhìn.

Vừa ngước lên, đã bị lạc vào sâu trong ánh mắt anh.

Kỷ Nhiên nhìn cô, như dò hỏi, lại như hiểu ra điều gì.

Trì Tuyết không biết đối đáp ra sao, chỉ thấy anh như vậy ép cô không thể thở được.

Trì Tuyết không biết mình trốn tránh điều gì, chỉ là cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Nhã Linh còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, tiếp tục đến cạnh Trì Tuyết.
“Chị ơi, nay anh rể cũng đến đó, sao chị không sang bên anh ấy đứng bên đây làm gì? Giống như người xa lạ thế”.
Trì Tuyết mà đi sang đó mới là có bệnh.

Trì Tuyết vẫn có cảm giác, mình chỉ cần bước tới gần Kỷ Nhiên một bước thôi, vậy đừng nghĩ đến chuyện rời đi.

Vậy là chỉ đứng chôn chân tại chỗ, nghe một vài người tiếp tục lao nhao cho cô nghe.
"Trời ạ, đúng là tổng giám đốc Eudora kìa, anh ta còn trẻ quá".
“Vậy là Herry là tình yêu thật sự đấy à? Còn Kỷ Nhiên là bình phong?"
“Đúng là phụ nữ không biết điểm dừng là gì, có Kỷ Nhiên còn muốn thêm Herry.

Nhìn mặt cũng lịch sự đáng yêu mà sao lại thế không biết".
Herry nghe mà khó chịu thay.
“Có thôi đi không?"
Mấy người càng thấy Herry đứng ra, tuy đã ngậm miệng không nói gì thêm, nhưng trong lòng ra sao thì chẳng ai biết được.

Nhã Linh chỉ chờ có vậy, cầm tay Trì Tuyết, muốn kéo cô đi.
“Chị ơi, đi sang đó với anh rể đi.

Chị cứ ở đây với anh Herry anh rể ghen đó".
Trì Tuyết đứng như trời trồng, Kỷ Nhiên vẫn đang không rời mắt ra khỏi cô, Trì Tuyết chỉ muốn rời khỏi đây, không muốn ở đây một phút giây nào nữa.

Thành ra cô hơi ghìm chân lại, Nhã Linh đương nhiên biết Trì Tuyết không muốn sang, mà Trì Tuyết càng không muốn sang, cô càng ép sang cho bằng được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi