KỶ THIẾU PHU NHÂN CHO NGÀI VÀO DANH SÁCH ĐEN RỒI


Những ngày tiếp theo, Trì Tuyết bắt đầu trở lại tòa soạn làm việc.

Mỗi khi đi sang Thanh Lam, Thanh Lam sẽ giao cho cô công việc nhiều hơn một chút, rồi cho cô deadline gắt gao hơn lúc trước, ngoài ra không cùng cô nói gì nhiều cả.

Trì Tuyết biết mối quan hệ của Thanh Lam và Quyên, có lẽ yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, nên Trì Tuyết không mấy thiện cảm với Thanh Lam.

Thành ra tới tòa soạn cũng chỉ vì công việc, ít đụng chạm nhau.

Chỉ là Thanh Lam không quá tỏ ra ghét bỏ cô, hai bên không nói tình cảm riêng chỉ có công việc, nên cô cũng khá dễ thở.
Thanh Lam không giống như Trì Tuyết nghĩ, không muốn ra oai gì với cô, mà là có muốn cũng không làm được.

Nhìn Trì Tuyết đi vào trong soạn bài, Thanh Lam lại nhớ về buổi nói chuyện của Quyên.
Đó là một ngày sau khi đến tiệc đêm, Quyên tìm đến Thanh Lam kể lể khóc lóc, khi ấy Quyên đã ngà ngà say, nhưng dáng vẻ đanh đá vẫn như bình thường.
“Anh ấy đuổi tớ rồi, cậu nói đi, mắc mớ gì đuổi tớ vì con đó?"
"..." Đó là vợ người ta đấy.

Thanh Lam không nói ra, tuy là bạn thân của Quyên, nhưng Thanh Lam vẫn mong Quyên sẽ tìm được người khác phù hợp với mình, hơn là đăm đăm vào một người như thế.

Cô đành rút khăn tay ra lau nước mắt cho Quyên.
“Không sao đâu, cậu đừng buồn".
“Lam, sao anh ấy lại đối xử với tớ như vậy? Tối hôm đó tớ có tự muốn đuối nước đâu.

Lam, lúc tớ bay sang nước ngoài anh ấy chỉ cần giữ tớ, tớ sẽ không bay đi đâu hết ở lại trong nước với anh ấy.

Tại sao anh ấy không giữ tớ? Chẳng lẽ mười bảy năm qua anh ấy không có bất cứ tình cảm gì với tớ hay sao? Ngay cả gỗ đá còn biết động lòng, chỉ có anh ấy là cục đá giữa hồ nước chảy hoài không mài được góc cạnh mà thôi".
Quyên bật khóc nức nở, sau đó lại lau nước mắt ngay.
"Lam, con đó có gì hơn tớ chứ, ngực không lớn bằng tớ, người không xinh như tớ, gia cảnh không tốt hơn tớ.

Có gì mà anh ấy yêu như vậy? Ăn trúng bùa mê thuốc lú gì rồi phải không?"

“Được rồi, cậu say rồi, về nhà đi".
Quyên giữ chặt tay Thanh Lam.
"Nó làm ở tòa soạn của cậu phải không, cậu nhất định phải giúp tớ, tớ muốn nó thân bại danh liệt".
Thanh Lam không nói gì, biết Quyên đã say nên cũng gật đầu.

Mãi đến sáng hôm nay, nhận được tin nhắn của Minh, Thanh Lam mới hiểu.

Minh có lẽ hiểu rõ Quyên hơn cả người bạn thân là cô đây.

Thanh Lam quen Minh từ hồi đại học, yêu thầm anh ngần ấy năm.

Mãi đến gần đây, Minh mới cho cô cơ hội.
Thật ra cô cũng không mong ước gì cao xa, nếu Minh không vươn tay về phía cô, có lẽ Thanh Lam đã từ bỏ rồi.

Nhưng không, cô vẫn đợi được anh, cuối cùng anh vẫn thuộc về cô.

Nghĩ đến đây, lòng lại như rót mật vào tim.

Thanh Lam muốn tìm cách đẩy Trì Tuyết ra khỏi tòa soạn, trong công việc nghiêm
khắc vô cùng.

Nhưng Minh đã tìm đến cô trước.

Tin nhắn nói.
“Sau này Chi khỏi bệnh rồi anh sẽ cưới em, anh chỉ hy vọng, nếu trở thành vợ anh, mong em hiểu chuyện một chút.

Đừng so đo với Quế Chi và Trì Tuyết ".
Có đôi khi, Thanh Lam cảm thấy mình yêu đến hèn mọn.

Minh chưa từng tỏ ra yêu quý hay chiều chuộng cô, nhưng anh tốt với cô còn hơn thân phận là một người bạn trai, hay một người chồng.


Tính cách của Minh như vậy, làm cô không có cách nào buông tay.

Thật ra, miễn chồng mình tốt với mình, có tình yêu hay không cũng chẳng sá gì.

Thanh Lam muốn lấy Minh, muốn cùng anh sống cuộc sống hạnh phúc, cô càng hiểu Minh nhắn tin với cô vậy là ý gì.

Cô là người lớn, không lẽ lại đi so đo với Quế Chi và Trì Tuyết.

Thậm chí cô còn là mợ, Minh quan tâm cô cháu gái này còn hơn vợ chưa cưới là cô đây.

Vậy là Thanh Lam chỉ nhắn lại.
“Em biết rồi.

Anh đừng lo, em sẽ không làm gì Trì Tuyết cả”.
Về phần Quế Chi, cô có muốn làm gì cũng không được.

Dù sao sau này về nhà rồi cô cũng là mợ của Quế Chi, cần gì phải gây thù hằn gì với cô ấy làm gì.
Bởi vậy, mà Trì Tuyết có khoảng thời gian khá dễ thở.

Mỗi ngày đều đi làm, tan ca thì về lại căn hộ của mình, Trì Tuyết mới cởi giày ra, đã thấy bên trong sáng đèn.

Kỷ Nhiên đã về từ bao giờ, đang ngồi trong phòng gỗ lách cách gì đấy.

Trì Tuyết đặt đồ xuống, rồi mới đến cạnh anh.
“Anh về sớm vậy?”
Thật ra chỗ này và công ty anh khá xa nhau, chẳng hiểu sao ngày nào Kỷ Nhiên cũng phải qua đây cho bằng được.


Kỷ Nhiên thấy Trì Tuyết đã ôm cô vào lòng, dẹp hết công việc sang bên.
“Anh muốn chờ em về nhà".
Cô biết anh khá bận, cho dù mong về nhà thấy anh thật, nhưng không mong anh sẽ ngược xuôi vất vả, nên lắc đầu.
"Sau này anh về sau em cũng được mà, có công việc thì làm việc, đừng lo cho em!"
“Em quan trọng hơn công việc nhiều”.
Kỷ Nhiên ngắt lời cô, Trì Tuyết bĩu môi, nhưng nụ cười bán đứng suy nghĩ thật trong lòng cô.

Nếu Thanh Hào nào đấy mà nghe được câu này của Kỷ Nhiên, có lẽ sẽ lạy anh rồi cảm động khóc đầm đìa, đây là tổng giám đốc suốt ngày gắn liền với tăng ca của anh đấy à.

Nhưng anh không ở đây, Trì Tuyết thì không biết Kỷ Nhiên yêu công việc như vậy, nên cô chỉ nghĩ anh dỗ cô vui mà thôi.

Kỷ Nhiên ôm Trì Tuyết, tựa đầu vào hõm vai cô, khi này mới thấy yên tâm.
“Trì Tuyết, em về nhà lại đi.

Nếu em thấy thương anh thì về cùng anh đi, ở nhà không có em, buồn lắm."
Kỷ Nhiên chán nản nói.
"Em không thích ở đó thì mình chuyển chỗ khác, anh có mấy căn nhà ở đây, còn có biệt thự nữa, em thích ở đâu thì mình ở đó.

Chỗ này hơi nhỏ, an ninh cũng không tốt, buổi tối nhà bên hự hự sao em ngủ ngon được".
“.” Ngay cả nhà bên hự hự anh cũng biết, nghe anh nói Trì Tuyết đúng là thấy chỗ này không an ninh thật.

Cô nhìn quanh nhà mấy chục mét, nghĩ một chút rồi cũng gật đầu với anh.
“Để mấy ngày nữa em dọn về, bây giờ tiền thuê nhà của em còn hạn.

Em ở nốt cho đỡ phí".
“Em chuyển về đi, anh trả lại tiền thuê nhà cho em."
“.” Trì Tuyết cạn lời, đã thấy Kỷ Nhiên lôi điện thoại ra, chuẩn bị chuyển khoản đến nơi.

Cô cười khẽ, cầm lấy điện thoại của anh đặt sang bên.

Bình thường Kỷ Nhiên đang cầm điện thoại, nếu ai dám giật ngang kiểu này chắc là chán sống rồi, nhưng với Trì Tuyết anh lại không tài nào giận nổi, nếu cô có vứt luôn đi chắc anh cũng không nói tiếng nào.
Trì Tuyết đặt điện thoại lên bàn, hai tay ôm choàng cổ Kỷ Nhiên, cúi đầu hôn anh.

Kỷ Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng mỡ đã dâng đến miệng, chẳng lẽ còn không ăn? Vậy là vòng tay sang eo cô, luồn tay vào sâu manh áo.


Ban đầu Trì Tuyết còn chủ động, sau đó Kỷ Nhiên đã nắm lại thế chủ động lúc nào không hay.

Anh vùi sâu mấy lớp áo dày, vùi đầu vào nơi anh ưa thích.
“Trì Tuyết...”
Trì Tuyết nghe mà bủn rủn, tay chân như không phải của mình nữa.

Cô chỉ biết ôm lấy anh, lặng nghe anh nói những câu tâm tình, Kỷ Nhiên không thường nói yêu cô, nhưng lần nào yêu cô, anh cũng nói trọn vẹn những lời ngọt ngào nhất.
Đến khi Trì Tuyết nằm sát anh, môi kề môi, tay nắm chặt ra giường nhàu nát, vẫn nghe thấy tiếng anh thở thì thầm bên tai những lời âu yếm nhất.

Trì Tuyết chợt nghĩ, có khi anh đã soạn sẵn, chỉ chờ lúc này đem ra dỗ ngọt cô mà thôi.
“Em không chú tâm”.
Kỷ Nhiên trầm giọng, thề với Chúa giọng anh khi này quyến rũ đến lạc cả cảm xúc, Trì Tuyết ôm anh, hôn hôn anh như tạ lỗi.

Kỷ Nhiên lúc này mới nguội lại, Trì Tuyết thấy dáng vẻ như đứa trẻ này của anh, mới ôm chặt anh hơn, vuốt ve làn da nóng hổi.
Đàn ông luôn ấm áp hơn phụ nữ, nên giữa trời đông này ôm Kỷ Nhiên cứ như một lò sưởi ấm vậy.

Trì Tuyết âu yếm vuốt nguôi được Kỷ Nhiên, nên anh càng nhẹ nhàng hơn, luồn tay vào tóc, hết hôn lại ngân, đắm đuối say mê.
“Bây giờ thì sao?"
“Gì cơ?" Kỷ Nhiên hỏi lại.
"Em đã đủ chú tâm hay chưa?"
Trì Tuyết kề sát tai anh, hôn khẽ trên vành tai, ướt át.

Kỷ Nhiên lạc lối, yêu chết sự quyến rũ của cô.

"Chưa đâu.

Mới bắt đầu thôi".
Vậy là hôm đấy, Kỷ Nhiên dành hẳn một đêm để dạy Trì Tuyết, làm sao mới là chú tâm.

Đến sáng hôm sau, Trì Tuyết càng thấm thía hiểu được, thế nào mới là không nên tin chuyện giường của đàn ông.

Bởi vì cứ lên giường rồi, cho dù vấn đề đúng đắn thế nào cũng sẽ đổi thành chuyện không đàng hoàng cả, Trì Tuyết xoa xoa vết đỏ trên cánh tay nõn nà, khóc không ra nước mắt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi