KỶ THIẾU PHU NHÂN CHO NGÀI VÀO DANH SÁCH ĐEN RỒI


Khách khứa đã đến gần hết, mọi người mới chia nhau ngồi vào bàn đợi nhân vật chính hôm nay.

Bàn của Kỷ Nhiên và ông Lộc là bàn mà mọi người muốn ngồi cùng nhất, nhưng không ai dám bước lên cả, thành ra nguyên một bàn thật rộng mà chỉ có Trì Tuyết, anh, ông Lộc và Hải Đăng.
Ông Lộc khá gần gũi, cứ vài phút lại có người lân la sang đây mời rượu ông một lần cũng đủ thấy ông ấy được kính trọng ra sao.

Suốt một buổi, Hải Đăng liên tục hầu hạ bưng nước rót trà cho ông Lộc, vậy mà ông Lộc như quen lắm, hẳn Hải Đăng đã làm việc này từ nhỏ đến lớn rồi, Trì Tuyết nhớ họ Hải Đăng và ông Lộc hình như không liên hệ gì với nhau mới phải.
Đáp lại nghi vấn của cô, Kỷ Nhiên chỉ giải thích.
“Cậu ta từ nhỏ đã ở rể nhà ông James rồi."
"..." Trì Tuyết nhìn sang Hải Đăng, không tưởng tượng nổi chuyện mình vừa nghe.
“Cháu gái của ông James đẹp lắm à?"
“Anh nào biết." Kỷ Nhiên bật cười, chưa kịp giải thích dây mơ rễ má với Trì Tuyết, thì cả hội trường tắt đèn.
Sân khấu sáng dần lên, MC đi lên chào tất cả mọi người.

Bấy giờ không ai nói chuyện nữa, chờ đợi Minh và Thanh Lam đi vào bên trong.

Cả buổi tối không thấy Quế Chi đâu, bây giờ nhìn lên sân khấu đã thấy Quế Chi đi theo sát Minh và Thanh Lam đi vào trong, Trì Tuyết vừa nhìn thấy dáng vẻ của Quế Chi, chẳng hiểu sao tim đánh thịch một cái.
Quế Chi không chút cảm xúc nào, đi theo hai người chỉ như một con rối gỗ không có linh hồn.

Minh thì chẳng buồn để ý đến chuyện đó, nắm tay Thanh Lam đi vào sâu bên trong.

Ba người lên đài cao, MC duyên dáng đứng cạnh pha trò, nhưng Trì Tuyết chỉ thấy mỗi Quế Chi.
Minh cầm lấy microphone, nhìn sang Thanh Lam đang dịu dàng nhìn mình, tuyên bố lý do.
"Cảm ơn mọi người đã đến buổi tiệc ngày hôm nay, tôi và Lam tổ chức lễ đính hôn, hy vọng sẽ nhận được chúc phúc của tất cả mọi người".
Thanh Lam e lệ mỉm cười, MC thấy vậy mới nhìn sang Quế Chi mặc váy trắng đứng đằng sau: "Mời cô Quế Chi nói vài lời."
“...” Trì Tuyết nhìn Quế Chi, Quế Chi dường như hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cầm lấy microphone đi dần về trung tâm sân khấu.
Quế Chi không nói cười, gương mặt lạnh lùng như trời tháng mười hai.


Cô đi dần ra vị trí trung tâm, dưới ánh đèn, nhìn thấy rõ một chút nước lấp lánh trong ánh mắt nọ.

Mọi người biết cô đang buồn, nhưng khi Quế Chi đến giữa trung tâm lại mỉm cười, vậy là nỗi buồn ấy liền biến mất ngay.

Quế Chi cầm microphone rất lâu, lâu đến mức Minh đứng sau hoảng thần, thì cô mới nói.
"Chúc chú và chị hạnh phúc."
Trì Tuyết nhìn lên đài, như không tin được vào tai mình.

MC biết mình hơi sai khi giao cho Quế Chi phát biểu, nên vội vàng chuyển sang chuyện khác.

Quế Chi lúc này mới lùi lại vào bóng tối, rồi dần đi xuống khán đài.

Trì Tuyết thấy vậy cũng nhấc váy đứng dậy, nói xin lỗi với ông Lộc rồi rời khỏi bàn đi tìm Quế Chi.

Người ngạc nhiên, không chỉ có mình Trì Tuyết, mà còn một người khác nữa.
Hải Đăng đang nhìn theo bóng dáng Quế Chi xuống đài, thì ông Lộc đã nắm chặt tay anh, anh quay lại chỉ thấy trong ánh mắt ông đỏ ngầu, bàn tay hơi run.
“Cô bé kia là ai?”
Hải Đăng hơi sững lại: "Ai cơ?"
“Cô bé mặc váy trắng vừa nói ấy."
Ông Lộc lặp lại rất gấp, Hải Đăng nghe thấy chỉ sợ ông lên cơn đau tim, vậy là rót nước lọc đưa sang.
“Đó là Quế Chi, cháu gái của Minh".
“Đăng, cháu điều tra cô bé ấy cho ông."
"..." Hải Đăng không hiểu, anh nói như vậy đã đủ thông tin rồi kia mà.
“Ông à, cô ấy là cháu gái của Minh, có gì để điều tra nữa đâu?” Ông Lộc liếc mắt nhìn Hải Đăng, bình thường ông sẽ đập Hải Đăng để giải tỏa bức bối, nhưng nay chuyện Quế Chi quan trọng hơn, nên ông nói thẳng ra.
“Cô bé ấy rất giống con gái ông.

Cô bé, có thể là cháu gái thất lạc của ông.”
“...” Hải Đăng kinh hãi, anh đứng dậy rớt cả ghế ngồi sau.


Ông Lộc nhìn thấy Hải Đăng như vậy chẳng thèm nói nữa, chỉ lắc đầu.
“Cũng là vợ chưa cưới của cháu”.
Chưa bao giờ Hải Đăng mong ông sẽ tuổi già trí nhớ kém như lúc này.

Tuy là nói vậy, nhưng anh vẫn nghiêm túc hẳn lên.

Nếu Quế Chi là cháu gái của ông Lộc, vậy giải thích vì sao hôm nọ trong bệnh viện, Quế Chi và Minh không có quan hệ huyết thống.
Hải Đăng thoáng nhớ lại lần đầu tiên gặp Quế Chi, cho dù cãi nhau với cô thật, nhưng anh vẫn cảm thấy đó là một cô bé đáng yêu.

Sau này dù Quế Chi có vô tình mất trí nhớ, vẻ đáng yêu vẫn không thay đổi trong một sớm một chiều.
Nếu thật là Quế Chi, thì có vẻ hôn nhân này cũng không tệ như anh tưởng tượng.

Hải Đăng đấm lưng cho ông Lộc, bấy giờ mới nói.

“Nhưng mà ông, người giống người cũng là thường tình, chỉ dựa vào điểm này chưa chứng minh được điều gì đâu".
Ông Lộc nhìn sang Hải Đăng, gương mặt đỏ au như đang giận lắm.
"Cháu nghi ngờ ông già cả rồi mắt mờ chứ gì?"
Hải Đăng nào dám, vội vàng xua tay lia lịa.
“Không có đâu, cháu không có ý này”.
Ông Lộc là tỷ phú, chuyện ông có một đứa cháu gái bị thất lạc từ nhỏ không phải bí mật gì trong giới cả.

Dĩ nhiên người muốn bước chân vào nhà ông, có quan hệ gì đó với tỷ phú James cũng không ít, Hải Đăng dù có mong chờ thế nào cũng không thể qua loa cho xong được.

Ông Lộc cũng biết điều này, liếc mắt nhìn anh rồi cầm một tấm ảnh bạc màu trong ví ra.
Hải Đăng ngó tấm ảnh đen trắng không biết chụp từ thập niên bao nhiêu mà cạn lời.


Bây giờ muốn có ảnh thì đầy cách ra, nào kĩ thuật số, nào điện thoại, lưu trữ một tấm ảnh có khó gì, vậy mà ông vẫn trung thành với ảnh đen trắng ngày xưa.

Trong tấm ảnh có một người phụ nữ, trông còn trẻ lắm.

Ông Lộc lấy ra đã
vuốt ve cẩn thận nâng niu, có lẽ sau bức ảnh là cả một câu chuyện dài.

Ông đưa cho Hải Đăng, “Cháu nhìn đi".
Hải Đăng cầm lấy ảnh, cứ tưởng đây là ảnh của Quế Chi ấy chứ! Anh há hốc mồm, bảo sao ông Lộc khăng khăng bảo anh điều tra Quế Chi.

Người trong ảnh giống với Quế Chi như hai giọt nước, có khác họa chăng chỉ là tóc người trong ảnh dài hơn Quế Chi một chút mà thôi.

Hải Đăng thôi bơ phờ, ép tấm ảnh ngay ngắn rồi đưa lại cho ông Lộc.
“Cô ấy là Quế Chi, cháu gái của Nguyễn Minh, gần đây vừa gặp một tai nạn xe, chấn thương nên quên gần hết mọi chuyện.

À phải rồi, cô ấy cũng có cùng nhóm máu với cháu”.
Ông Lộc nghe vậy ánh mắt sáng ngời, níu chặt tay Hải Đăng.
“Thật sao? Cháu nói có thật không?"
Hải Đăng gật đầu, “Lúc trước ở bệnh viện, anh Minh có hiến máu cho cô ấy, nhưng mà hai người khác nhóm máu, nghe đâu còn không cùng huyết thống nữa.

Kỷ Nhiên nghe vậy mới gọi cháu đến, cháu là người hiến máu cho cô ấy".
Nhóm máu của họ có nhóm Rh-, tuy không đến nỗi quá hiếm như AB Rh nhưng vẫn thuộc một trong những nhóm máu hiếm thấy, nên lúc trước bệnh viện mới không đủ lượng máu cung ứng để truyền cho Quế Chi, Hải Đăng càng nói, ông Lộc càng mừng rỡ hơn, tay cầm quải trượng khẽ run lên.
“Vậy có thể là cháu ta rồi".
Hải Đăng không đáp, anh cũng cùng suy nghĩ với ông Lộc.

Ông Lộc nhìn lại hướng Quế Chi vừa chạy đi, vội vàng đập vai Hải Đăng.

“Cháu chạy tìm cô bé ấy lại đây đi.

Nhanh lên".
Hải Đăng cũng có ý này, khi nãy Quế Chi hồn xiêu phách lạc rời khỏi đây, anh cũng muốn tìm cô nhưng không có lý do.


Hai người chưa quá thân thiết để anh làm tìm cô riêng tư, bây giờ vin vào cớ của ông Lộc, nên anh vùng dậy đuổi theo hướng Quế Chi chạy ra.
Trì Tuyết cũng tìm Quế Chi, nhưng có lẽ Hải Đăng may mắn hơn.

Chưa đi bao lâu đã tìm thấy Quế Chi sau mấy bàn tiệc, trong một góc tối gặm nhấm sự cô đơn.
Hải Đăng vừa đi sang đó, Quế Chi đã chớp mắt nhìn lên.

Dáng vẻ cô rũ rượi,mái tóc đổ đầy trên vai, Hải Đăng nghe thấy tim đánh thịch một cái, rồi tìm lại ngay với vẻ không mảy may quan tâm người khác của mình, đến gần phía cô.
Quế Chi không muốn trò chuyện, chỉ lẳng lặng uống rượu, từng ly lại từng ly.

Hải Đăng cầm rượu sang, ngồi cạnh Quế Chi trong đêm, hình như Quế Chi cũng chẳng bận tâm mấy người khách này.

Hay lúc này với cô mà nói, trong thế giới của cô chỉ có mình cô, ai cũng không thể bước vào nơi ấy.
Quế Chi mỗi lần gặp Hải Đăng đều nhiệt tình gai góc, chẳng bao giờ thấy cô thế này.

Hải Đăng có phần lạ lẫm, trong lòng có cảm giác không sao diễn tả được thành lời, anh cầm lấy ly rượu trong tay Quế Chi.
"Em đừng uống nữa."
“Trong kia còn nhiều lắm, anh giành của tôi làm gì?" Quế Chi liếc nhìn Hải Đăng, bất mãn việc anh nhất quyết không cho cô uống.

Hải Đăng nghe vậy, mới hay Quế Chi đã say, má cô đỏ hồng, ánh mắt sáng như sao.

Vậy mà Hải Đăng vẫn thấy sự buồn bã trong đôi mắt ấy.
“Em thích anh ta."
Hải Đăng khẳng định, không phải câu hỏi.

Anh tưởng Quế Chi sẽ nổi bão đáp lại, hay như vùng bỏ chạy, mà không, Quế Chi chỉ ngồi đấy nhìn về phía tiệc đính hôn, nơi có chú cô và vợ chưa cưới của chú ấy, giọng nói nhỏ dần thì thầm cho chính mình nghe.
"Ừ, tôi thích chú ấy."
Hải Đăng thôi hỏi, nghĩ một lát ngồi xuống cạnh cô.

Quế Chi vẫn tiếp tục uống rượu, dáng vẻ như thể không say không về, Hải Đăng cản cô không được, nên đành ngồi nhìn cô uống, bên tai nhạc xập xình rộn ràng, nhưng cô gái này có lẽ không bao giờ vui lên được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi