LÀ SẾP LỪA EM


Mùi sát trùng đặc trưng của bệnh viện khiến Bình Nhi khó thở, cô nhắm mắt, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn, tiếng của bác sĩ ở phía sau tấm rèm che vang vọng.

"Cậu là chồng sao không quan tâm vợ mình gì hết. Cái thai gần hai tháng mà mẹ thì bị suy nhược cơ thể, tôi đã kê đơn bổ sung vitamin và khoáng chất rồi. Cần phải chú ý ăn uống, làm việc ít lại thì cái thai mới phát triển tốt được.". Ngôn Tình Nữ Phụ

Trái tim Lý Lập Thành siết lại một cái, tự dưng vui mừng đến phát điên, ngoài mặt vẫn lịch sự cảm ơn bác sĩ. Một lúc sau, hắn ngồi xuống bên cạnh giường Bình Nhi, không biết cô đã thức, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn hôn mấy cái. Sau đó lại hôn lên trán, hôn lên má, lên chóp mũi, Lý Lập Thành gần như không kiềm chế được cảm xúc, gần ba mươi năm qua, đây có lẽ là khoảnh khắc hắn vui nhất trong đời. Còn Bình Nhi thì ngược lại, lo lắng, hoang mang, cô tự hỏi làm sao mà dính được, thì nhớ lại thời điểm trước, cái hôm cô vừa ra khỏi nhà định đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp thì Lý Lập Thành quay về quậy vụ Trương Gia Ngôn rối tung cả lên, làm cô cũng quên bén đi mất.


"Em tỉnh rồi!" – Thấy Bình Nhi mở mắt, hắn vui mừng.

Bình Nhi vẫn còn rất giận Lý Lập Thành từ khi hắn nói chia tay, cô đẩy hắn ra, dùng chất giọng yếu ớt mà phản kháng: "Lý Lập Thành, đừng động vào người tôi. Chúng ta đã chia tay rồi."

Hắn như không nghe thấy lời cô nói, ghì chặt lấy bờ vai nhỏ bé, một giọt nước mắt hạnh phúc khẽ rơi xuống. Bình Nhi cố đẩy hắn ra, trong trạng thái kích động: "Anh cút ra ngoài cho tôi."

Mặt của cô đỏ ửng, Lý Lập Thành hoảng hốt, giơ hai tay ra trước: "Được được, anh ra ngoài. Em bình tĩnh."

Hắn nhanh chân ra khỏi phòng, đầu vẫn ngoái lại xem chừng phản ứng của Bình Nhi. Lý Lập Thành sợ làm cô tức giận sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Hắn bản lĩnh trên thương trường, giàu có và quyền thế, ấy vậy mà giờ đây chỉ dám hèn mọn cuối đầu trước người phụ nữ cao chưa quá một mét bảy, mang trong mình đứa con của hắn.

Bình Nhi lấy điện thoại gọi ngay cho Mộng Dao, ban đầu chỉ hỏi thăm linh tinh, Mộng Dao là bạn thân đã nhiều năm, muốn giấu cũng không giấu được:


"Sao? Cậu muốn nói chuyện gì?"

Bình Nhi ấp úng: "Tớ... Tớ... Có baby rồi!"

Mộng Dao đang nấu ăn trong bếp, cái ly đang cầm trong tay rơi xuống sàn vỡ tan tành: "Cậu... Cậu... Nói gì?"

"Tớ có em bé, gần hai tháng." – Cô nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, trầm mặc nói.

"Của Lý tổng à?"

Bình Nhi "ừm" nhẹ, cô hỏi ý kiến của Mộng Dao: "Tớ có nên... Bỏ nó không?"


Tức thì Mộng Dao hét lên: "Cậu bị điên hả? Tớ còn mong mà chưa có đây này, cậu có mà không biết quý trọng à. Lý Lập Thành biết chưa?"

"Biết rồi."

Thậm chí hắn còn rất vui mừng, Bình Nhi chưa sẵn sàng cho việc làm mẹ, cô trẻ trung, còn có sự nghiệp, nhà cũng chưa mua được, mỗi tháng đều phải trả tiền thuê. Bây giờ đột nhiên có thêm một đứa trẻ, áp lực này cô gánh không nổi.

Chưa kể ba cô nếu biết cô chưa kết hôn mà đã có con, ông sẽ lo lắng nhiều lắm. Lý Lập Thành thì dễ nhưng Lý gia chưa chắc nhận đứa cháu này, mẹ hắn có vẻ rất không ưa cô.

Bình Nhi cúp máy, trùm chăn kín đầu, bỗng dưng có con đối với một cô gái trẻ chưa có gia đình là một cú sốc cực kỳ lớn. Cô suy nghĩ nửa ngày trời, dung dịch trong chai thuỷ tinh cũng đã truyền hết. Cuối cùng cô ra quyết định cho chính mình...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi