LÀ TÔI ĐÃ GIẾT CÔ ẤY


Chuyển ngữ: Lê
Beta: Thủy Tiên
Tối hôm đó, Lâm Tiểu Hà lại đi vào giấc mơ của Lương Hi.

Lần này Lâm Tiểu Hà không còn là bạn học của Lương Hi nữa, mà cô ấy là bóng ma lượn qua lượn lại trên đồng ruộng núi rừng hoang vu, cô ấy dẫn Lương Hi bay lượn trên bầu trời nơi vùng đất ấy, dẫn cô đi xem dòng sông chảy xiết giữa núi, dẫn cô ngắm mặt trời mọc trên dãy núi sừng sững, dẫn cô tới trường xem những việc cô ấy từng trải qua ở đây, từng chút, từng chút một.

Trong mơ, Lương Hi hỏi Lâm Tiểu Hà, cô ấy muốn gì nhất?
Lâm Tiểu Hà nói cô ấy muốn tự do, muốn sự tự do thực thụ.

Lương Hi lại hỏi, cô cảm thấy cô của hiện tại có tự do hay không?
Lâm Tiểu Hà mỉm cười đáp, tôi cảm thấy tôi đã tự do rồi.


Lương Hi thức dậy, cả người đầy mồ hôi.

Khách sạn trong huyện không nghe rõ tiếng ếch kêu ngoài đồng áng, ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ, mờ mờ nhạt nhạt, chiếu rọi vào vách tường tạo nên tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Trong đầu Lương Hi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: Chết, có lẽ là kết cục mà Lâm Tiểu Hà mong muốn.

Đã vậy thì cô cần gì phải uổng phí công sức tìm ra sự thật cơ chứ?
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Lương Hi có ý muốn lùi bước, cô cảm thấy mình không nên bị chuyện này kìm hãm trong thời gian cô công tác ở xã Lục Trình.

Nói cách khác, quả thực có khả năng Lâm Tiểu Hà tự sát.

Ngày hôm sau, Lương Hi họp suốt cả ngày, sau đó cô nhân lúc buổi chiều có thời gian rảnh để đi tới huyện – nơi chỉ có một con phố dạo một vòng, cô mua mấy bộ quần áo, mua ít đồ dùng hằng ngày, còn mua món quà nhỏ cho ba vị đồng nghiệp ở đồn.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng sơn, Lương Hi mua một hộp sơn màu đen cho cái biển đã bị mất một góc ở cổng đồn cảnh sát.

Sáng sớm ngày hôm sau nữa, Lương Hi xách một túi đồ lớn ngồi xe về xã Lục Trình.

Đường núi xóc nảy vô cùng, nhưng Lương Hi cũng đã quen rồi, thậm chí, lần này cô còn có tâm trạng thưởng thức phong cảnh nơi đây, cứ núi này nối tiếp núi kia, quanh co khúc khuỷu, dãy núi trùng điệp kéo dài mãi không ngừng ấy y như mê cung, quấn lấy bước chân của rất nhiều người.

Muốn ra khỏi nơi này, nói thì dễ; muốn cắm rễ ở đây, dễ đến vậy ư?

Lương Hi vô cùng lo lắng cho tương lai, cô chờ mong mình có thể tạo nên thành tích ở đây, nhưng lý tưởng và hiện thực lại cách xa nhau cả vạn dặm.

Lúc trở lại đồn đã là mười giờ rưỡi, mọi chuyện ở đồn vẫn bình thường, Tào Quốc An vẫn ngồi ở chỗ cũ đọc báo, thấy Lương Hi vào, ông chỉ thờ ơ liếc một cái rồi cụp mắt xuống.

Còn Lâm Sinh Nguyên và lão Phương, sau mấy ngày không gặp, họ cực kỳ nhiệt tình, liên tục hỏi cô vào trong huyện chơi thế nào.

Lương Hi đáp qua loa mấy câu rồi rút bản kiểm điểm được gấp gọn gàng phẳng phiu trong túi ra, dè dặt đặt trên bàn Tào Quốc An.

Tào Quốc An nhìn hai tờ giấy, hỏi: “Viết xong rồi?”
“Viết xong rồi ạ, mời đồn trưởng xem thử.” Lương Hi chân thành nói.

Tào Quốc An bỏ tờ báo xuống, cầm bản kiểm điểm của Lương Hi lên, trải ra bàn, vừa xem vừa nói: “Tôi đã giải quyết xong chuyện Chu Mộng Ni rồi, con bé sẽ không tìm cô gây phiền phức nữa.

Chuyện của Lâm Tiểu Hà, cô cũng nên chấm dứt ở đây đi, cô đừng tưởng có bố cô làm chỗ dựa thì tôi không dám đắc tội với cô.”
Lương Hi ngắt lời Tào Quốc An: “Đồn trưởng, tôi cũng định không theo vụ này nữa rồi.”.

truyện xuyên nhanh
Tào Quốc An sửng sốt vài giây, ông vô cùng nghi ngờ mà ngẩng đầu lên, nhìn Lương Hi hai giây rồi cúi đầu xuống.

“Biết là tốt rồi, sau này còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Lương Hi gật đầu, cô nói tiếp: “Đồn trưởng, tôi mua sơn, muốn sơn lại tấm biển ở cửa, chú thấy… được không?”
“Tùy cô.” Tào Quốc An không ngẩng đầu lên, ông dừng lại một chút, môi mấp máy: “Tiểu Lâm, cậu đi giúp cô ấy.”
“Vâng.” Lâm Sinh Nguyên không tình nguyện.

Lương Hi vô cùng phấn khởi quay đầu lại, cô đi tới bàn làm việc, lấy sơn và cọ quét trong túi ra.

Cô đang định gọi Lâm Sinh Nguyên đi ra ngoài thì có một cậu con trai chạy vào từ bên ngoài.

Lương Hi liếc cái đã nhận ra cậu ấy, cậu ấy là người nhỏ tuổi nhất chơi cùng Tần Dương, biểu cảm của cậu ta giống Tứ nhi trước đó y như đúc.

Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện rồi?
Cậu trai há miệng, hai hàm trăng đánh nhau trong khoang miệng: “Trương Ma Tử… Nhà Trương Ma Tử, giết… Giết người rồi!”
Quả nhiên! Lương Hi đặt lọ sơn lên bàn, cô đang định mở miệng hỏi giết người ở đâu thì Tào Quốc An đã giành lời hỏi trước: “Ai giết người? Giết ai?”
Cậu trai cà lăm: “Tần… Tần Dương, giết… giết… Vu Lại Tử.”

Lời cậu ấy nói ra như thả một quả bom vào trong văn phòng, lúc bấy giờ, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Lương Hi ngạc nhiên hơn những người khác, cô vội hỏi: “Cậu nói ai?”
“Tần Dương…”
“Cậu ta gây ra ở nhà Trương Ma Tử?” Tào Quốc An ngắt lời.

Cậu trai nói năng lộn xộn: “Trương Ma Tử, phải… Bọn họ bảo tôi đến tìm mọi người, Trương Ma Tử lái máy kéo chở Vu Lại Tử đi bệnh viện rồi.”
Tào Quốc An thấy cậu trai sợ quá thì bước lên vỗ lưng cậu ấy, trấn an: “Chí Quốc, cậu đừng cuống, nói cho rõ ràng đi, tất cả mọi người đều đến bệnh viện phải không?”
“Vâng, Vu Lại Tử chảy rất nhiều máu.” Mặt Chí Quốc trắng bệch, môi cũng run rẩy.

“Gã còn sống không?” Lão Phương xen vào hỏi, ông ấy tiện tay móc một khẩu súng đen trong ngăn bàn ra.

“Không… không biết, dù sao thì gã cũng nằm trên xe, không động đậy gì cả.” Cậu trai tên Chí Quốc nói.

Tào Quốc An híp mắt lại, suy ngẫm mấy giây, lạnh lùng nói: “Mọi người chuẩn bị cho kỹ càng đi rồi đến bệnh viện.”
Mọi người vừa nghe Tào Quốc An nói vậy thì dồn dập đi làm việc, trong lúc bọn họ chuẩn bị đồ, Tào Quốc An dẫn Chí Quốc ra cửa văn phòng.

Lương Hi nhìn súng trong tay lão Phương, lo ngại mà hỏi: “Thật sự cần dùng đến súng ạ?”
“Bây giờ vẫn chưa biết tình hình thế nào, nếu tên nhóc kia dám giết người thì phải phòng ngừa cậu ta có hành động khác.” Lão Phương nói.

“Tôi cảm thấy cậu ta không phải hạng người đấy.” Lương Hi chợt thốt lên.

“Hạng người gì?” Lão Phương vừa sắp xếp trang bị vừa hỏi: “Tần Dương không phải hạng người sẽ giết người?”
Lương Hi gật đầu.

“Cô, còn non lắm.” Lão Phương nhìn ra ngoài cửa: “Lòng người là khó dò nhất.

Đi thôi, nếu không thì sẽ không kịp.”
Nhóm người vội vã chạy về phía chiếc Santana, Lão Phương lái xe, Lâm Sinh Nguyên ngồi ghế phó lái, Tào Quốc An và Lương Hi kẹp Chí Quốc ở giữa ngồi ghế sau xe.

Chiếc xe phì phò như con bò chạy ra khỏi cổng đồn cảnh sát.


Chắc là cả đời này Chí Quốc chưa từng thấy hình ảnh máu me đến thế, đầu gối và vai cậu ấy vẫn đang run lẩy bẩy không ngừng.

Tào Quốc An thấy cậu ấy như thế thì vỗ vai Chí Quốc, nói: “Cậu đừng sợ, kể lại tình hình lúc đó cho tôi nghe một chút.”
Chí Quốc nuốt nước miếng, lau mồ hôi trên trán, nói năng lộn xộn kể lại chuyện xảy ra ở nhà Trương Ma Tử.

Hôm nay đám Tần Dương tới tìm Trương Ma Tử để đòi nợ nhưng không ngờ Vu Lại Tử đang đánh bài ở nhà Trương Ma Tử.

Tần Dương đang có việc, không muốn tranh chấp với Vu Lại Tử, ai ngờ Vu Lại Tử hung hăng chửi mắng Tần Dương.

“Gã mắng gì?”
“Gã…” Chí Quốc do dự nói: “Gã mắng… Tần Dương có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, còn mắng mẹ Tần Dương là con điếm, còn… Còn nói Lâm Tiểu Hà…”
“Lâm Tiểu Hà… Gã nói Lâm Tiểu Hà là gì?”
Mặt Chí Quốc lập tức đỏ bừng lên, cậu ấy cúi thấp đầu xuống, ấp úng nói: “Nói cô ấy cơ thể đẹp… Rất mềm mại, còn nói…”
“Cậu đừng nói nữa, tôi biết rồi, nói chuyện xảy ra sau đó đi.” Tào Quốc An ngắt lời Chí Quốc.

“Sau đó, hai người họ đánh nhau, Vu Lại Tử đánh không lại Tần Dương, tức quá bèn vào nhà bếp Trương Ma Tử cầm con dao mổ lợn ra, gã… Gã vung loạn xạ về phía Tần Dương, Tần Dương cướp lấy con dao, có vẻ Vu Lại Tử không đứng vững, không biết tại sao con dao ấy lại chọc vào bụng Vu Lại Tử.”
Nghe như vô ý giết người, nếu người đó chết thì ít nhất cũng bị xử mười năm.

Sao Tần Dương lại ngốc đến thế cho được, có cần vì loại người đấy mà lãng phí mười năm hay không?
Lương Hi thấy không đáng thay cho Tần Dương.

Santana đi khá xa, mất hơn hai mươi phút mới lái xe tới cổng chính bệnh viện.

Máy kéo của Trương Ma Tử vẫn đỗ trước sân bệnh viện, mọi người xuống xe, tới chỗ máy kéo đang đỗ để xem thử.

Dọc theo máy kéo và trên đất, nơi nơi đều vương vết máu lớn chưa khô.

“Thế này mà còn sống được ư?” Lão Phương lầm bầm.

Tào Quốc An cau mày, ông phất tay, ra hiệu mọi người đi vào tòa nhà bệnh viện.

Cảnh tượng nhóm người vội vã xuyên qua hành lang khiến mọi người đều chú ý tới.

Có sáu, bảy người đàn ông đứng trước cửa phòng cấp cứu, Lương Hi từng gặp mấy người trẻ tuổi ở quán game, còn người trung niên thì đây là lần đầu tiên cô thấy, chắc là bạn của Vu Lại Tử.

Một người đàn ông có chiều cao trung bình trong số đó có gương mặt rỗ, cực kỳ giống bề mặt của Mặt Trăng, Lương Hi đoán cậu ta là Trương Ma Tử.

Trương Ma Tử nhìn thấy Tào Quốc An thì lập tức ra đón.


“Đồn trưởng Tào, cuối cùng ông cũng đến, ông phải giải quyết việc này cho nhà chúng tôi!” Giọng Trương Ma Tử như bị mắc cục đờm trong họng vậy, khiến người nghe rất khó chịu.

“Ừ.” Tào Quốc An trả lời cho có lệ, ông quét mắt nhìn những người khác: “Mấy người các cậu đều ở hiện trường?”
“Phải… chỉ có chúng tôi thôi.” Trương Ma Tử đáp.

“Tần Dương đâu?”
“Cậu ấy vào nhà vệ sinh rồi.”
“Vào nhà vệ sinh?” Giọng Tào Quốc An lập tức thay đổi, ông ấy trợn mắt: “Ai cho cậu ta tới nhà vệ sinh?”
“Cậu ấy… Tự cậu ấy đi.” Trương Ma Tử ấm ức.

Hai mắt Tào Quốc An đầy vẻ nghiêm nghị, quay đầu dặn lão Phương: “Lão Phương, anh tới nhà vệ sinh xem thử.”
Lão Phương đáp một tiếng, chạy đi thật nhanh.

Tào Quốc An hít thở đều lại, tiếp tục hỏi: “Tất cả mọi người đều thấy chuyện xảy ra ở hiện trường chứ?”
Một người đàn ông trung niên đi giày rơm, trông khoảng năm mươi tuổi đứng ra trả lời: “Đều nhìn thấy cả, Tần Dương đâm Vu Lại Tử trước, vô cùng chính xác.”
“Nói gì thế! Vu Lại Tử cầm dao chém người trước! Liên quan gì tới anh Dương?” Đàn em của Tần Dương – tên có vóc dáng thấp bé vô cùng phẫn nộ.

“Đúng vậy, nếu không phải vì Vu Lại Tử cứ xông lên trước, thì Tần Dương có thể bị ngã hay sao? Dao có thể đâm vào người Vu Lại Tử được sao?” Người đàn ông tóc dài cũng biện hộ thay cho Tần Dương.

“Phì! Vu Lại Tử mà là đối thủ của Tần Dương được chắc? Tần Dương không biết dao không có mắt à!” Một người đàn ông có râu ria mép nói.


Trong tích tắc, phòng phẫu thuật vốn u ám trầm lặng chợt trở nên ồn ào, đám người cứ tôi một câu anh một câu, đứng thành hai phe mà tranh luận về chuyện đã xảy ra ở nhà Trương Ma Tử.

Tào Quốc An khẽ quát lên một tiếng, ra hiệu mọi người im lặng.

Dưới sự uy hiếp của ông, giọng mọi người dần lắng xuống, bọn họ im lặng nhìn Tào Quốc An, như đang chờ ông đưa ra kết luận gì đó.

Sau đó Tào Quốc An không nói gì, ông chỉ dùng vẻ mặt nặng nề nhìn cánh cửa đóng chặt của phòng phẫu thuật.

Trương Ma Tử mấp máy môi, dè dặt hỏi lần nữa: “Đồn trưởng Tào, nếu Vu Lại Tử có chuyện gì không may, có phải Tần Dương sẽ phải ngồi tù không!”
Tào Quốc An hừ lạnh một tiếng, không định đáp lời Trương Ma Tử.

“Tôi thấy chắc cốp là thế rồi.” Trương Ma Tử nói nhỏ: “Vu Lại Tử đã không còn thở từ lâu.

Có lẽ lần này thằng nhóc Tần Dương không chạy thoát được.”
Lương Hi nghe thấy Trương Ma Tử nói thế, cảm giác bất an mãnh liệt khó có thể diễn tả bằng lời lập tức dâng trào trong lòng cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi