LÀM THẾ NÀO ĐỂ CUỘC SỐNG TRỞ NÊN KHÓ KHĂN HƠN - XA LI TỬU

Chương 66

Cố Quyết nhìn màn hình, nhân vật【 Tôi yêu mềm mại 】chậm rãi ngã xuống đất.
“Không chỉ nam chính vui muốn điên luôn” mà cô gái nhỏ bên người còn nghiêm trang nói hươu nói vượn, ngắm tới ngắm lui đôi mắt tiết lộ tâm tư của mình “Bạn học kia của em, cũng giống như nam chính trong tiểu thuyết nam kia, cậu ta vui vẻ tới mức muốn bay lên.”
Cố Quyết không còn lời gì để nói.
Nam chính vui muốn điên luôn?
Cô đang ám chỉ một cách chói lọi —— thân ái, đến lúc bạn gái anh thẳng thắn với anh, anh cũng phải vui muốn điên luôn nha ~
......
Anh nên làm như thế nào, mới có thể vui muốn điên luôn?
Nguyễn An An lại nói như vậy vài lần, anh mới thật sự phát điên luôn ấy.
Giờ khắc này, hình ảnh trên màn hình máy tính thay đổi, hiện lên tám chữ lớn: 【 Tráng sĩ thất bại, tương lai còn dài. 】
【 Nghiên 】: A.
Tuy rằng【 nghiên 】chỉ gửi một chữ “A” , có lẽ là cảm thấy mình rất lạnh lùng, nhưng các loại biểu hiện khiêu khích kế tiếp lại một lần nữa bại lộ ra sự ấu trĩ của cậu ta.
Người chơi 【 Nghiên 】thể hiện sự “Ghét bỏ” đối với người chơi 【 Tôi yêu mềm mại 】.
Người chơi 【 Nghiên 】 thực hiện hành động “Khinh thường” đối với người chơi【 Tôi yêu mềm mại 】.
Người chơi 【 Nghiên 】 gửi gói biểu cảm “Quỳ xuống cho gia” cho người chơi【 Tôi yêu mềm mại 】.
Người chơi 【 Nghiên 】 đối với người chơi 【 Tôi yêu mềm mại 】……
Đứa trẻ này bị chèn ép quá lâu, thật vất vả mới có một lần trở mình, tự nhiên muốn nhục nhã đối phương một lần.
Hiện tại Cố Quyết rất đau đầu, anh không muốn nói chuyện với trẻ nhỏ, anh càng nói sợ rằng cậu ta càng vui sướng, cho nên Cố Quyết một chữ cũng không trả lời, trực tiếp rời khỏi vị trí hiện tại.
Toàn bộ quá trình Nguyễn An An đều nhìn hết thảy.
Thời điểm cậu nhóc Nguyễn Nghiên giơ ngón tay cái dốc ngược xuống với nhân vật【 Tôi yêu mềm mại 】, cô quả thực tức giận tới mức muốn chui sang nắm lỗ tai tiểu tử kia, dạy cậu khi đối diện với anh rể, cái gì gọi là lễ phép, cái gì gọi là thể thống.
Nhưng dường như Cố Quyết cũng không quá để ý.

Tiết tấu hô hấp của anh bằng phẳng, sườn mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, hình dáng anh tuấn đẹp trai, không rõ hỉ nộ, chỉ là…… Đột nhiên có chút trầm mặc.
Nguyễn An An nuốt nước miếng.
“Anh thua, có phải là do bị câu chuyện của em ảnh hưởng hay không?”
“……”
Cố Quyết trầm mặc ba giây “Em ——”
Anh nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó mới lấy ra một lý do thoái thác thích hợp “Có thể là bởi vì hôm nay em kể câu chuyện...... Rất đặc sắc.”
Nguyễn An An chớp chớp mắt.
Đây nghĩa là tốt hay xấu?
Thôi đi, coi như là nghĩa tốt.

Nguyễn An An hắng giọng nói, tổng kết: “Em nói hai câu chuyện này, kỳ thật em cảm thấy ‘những điều tiểu thuyết viết đều lấy ví dụ từ đời thực’, cách nói này quả thực quá chính xác…… anh xem, rõ ràng tình tiết thoạt nhìn không thể tưởng tượng như vậy, thế nhưng hiện thực lại thật sự phát sinh!”
“……” Cố Quyết “Ừ” một tiếng.
Thầm nghĩ: Đúng vậy, đây còn không phải là chúng ta sao.
Sau đó anh lại nghĩ tới.
Cuộc sống của bọn họ, dường như còn phức tạp hơn cô gái trong truyện rất nhiều lần.
Bởi vì nam chính trong truyện thực sự là người nghèo hàng thật giá thật.
……
Sau khi Cố Quyết thua pk không có tâm tư chơi game, Nguyễn An An cũng nhìn ra được, hai người chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Cố Quyết tắt đèn, ngồi xuống mép giường, Nguyễn An An vừa nằm xuống vừa nói thầm: “Đêm nay hình như anh không thích nói chuyện......”
“………”
Không phải anh không thích nói chuyện, anh bị câu “Nam chính vui muốn điên luôn” dọa sợ luôn rồi.
Nguyễn An An còn đang suy đoán: “Có phải bởi vì thất bại dưới tay em trai em nên anh canh cánh trong lòng hay không?”
Cố Quyết tắt đèn bàn, không trả lời, trầm mặc xoay người lên giường.
Một loạt hành động này ở trong mắt cô càng giống như cam chịu.
Mục đích Nguyễn An An kể chuyện không phải vì muốn đánh lạc hướng, trợ giúp Nguyễn Nghiên giành thắng lợi.
Tuy rằng cô cũng không xác định rốt cuộc có đạt được mục đích thật sự hay không ……
Nguyễn An An an ủi anh: “Ây dà, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, anh không cần quá để ý. Anh xem, cậu ta thách đấu anh một trăm lần thì anh thắng tới 99 lần, lần này coi như...... Ưm!”
Chuyện đầu tiên sau khi Cố Quyết xốc chăn lên nằm xuống chính là thủ sẵn cằm cô để hôn xuống.
Không duy trì quá lâu, nhưng cũng không nhanh không chậm mà hôn từ giữa môi đến khóe miệng, xong xuôi mới buông ra.
“Không tức giận, anh tức giận với trẻ con làm gì.” Cố Quyết nói “Hôm nay, chủ yếu là không muốn lãng phí thời gian trong trò chơi …… anh sợ chơi tới quá muộn, sáng mai em sẽ dậy trễ.”
—— nói những lời này thuần túy là bởi vì thói quen.
Cố Quyết nói xong mới ý thức được.
Thân là cháu gái Lâm Tùng Bách, ở Lâm thị, đến muộn một vài tiếng thì tính là cái rắm gì.
“………”
Loại cảm giác này khi thì mơ hồ khi thì thanh tỉnh, thật sự khó có thể hình dung.
Người bên cạnh nhỏ giọng nói một câu “Đồ lưu manh”.
Ba chữ này lập tức kéo lý trí Cố Quyết trở lại.
“Đồ lưu manh” trong miệng Nguyễn An An, ở chỗ anh chẳng khác nào “Em có thể”.
Cảm xúc trầm thấp lúc trước của Cố Quyết dần trở thành hư không, hôn lên vành tai cô, anh nói: “Bảo bối, tự em tính xem mình đi công tác bao nhiêu ngày rồi.”
“……”
Hình như là hơn một tuần, mười ngày thì phải.

Nghẹn khuất tới mức ......
Cô vẫn còn nhớ thương con trai “Bổn Bổn……”
“Bổn Bổn ra ngoài rồi.” Người cha vô lương tâm nói.
“…… Vậy lát nữa anh nhớ phải đón con về phòng.”
“Yên tâm.”
Anh hôn lan tràn sang địa phương khác, Nguyễn An An dần dần nhắm hai mắt lại.
……
“Hôm nay có mệt không?”
Nửa giờ sau, Cố Quyết đột nhiên chống thân mình hỏi cô.
Nguyễn An An không còn lời nào để nói, thở hồng hộc trợn trắng mắt: “Sao trước lúc đó anh không hỏi em vấn đề này ? Hiện tại hỏi thì có ích gì? Nói giống như……” Cô cắn chặt răng, đỏ mặt “Em nói mệt anh sẽ dừng lại vậy.”
Cố Quyết cười cười, không nói chuyện, chuyên chú làm nốt công việc dang dở.
Mỗi lần vận động đối với Nguyễn An An mà nói chẳng khác gì dược liệu thôi miên, lại là một đêm mộng đẹp.
Sau khi đi công tác về không cần lập tức đi làm, có hai ngày nghỉ ngơi. Thông thường là một ngày, sang ngày thứ hai nhân viên nào cảm thấy thân thể không thoải mái mới có thể xin nghỉ.
Nhưng thân phận của Nguyễn An An đặc thù, không thể nghỉ ngơi.
May mắn Cố Quyết thật sự khống chế tốt thời gian, cô ngủ rất khá. Thời gian giấc ngủ cũng đủ, cho nên buổi sáng dậy ngủ cũng không quá khó khăn.
Trên đường Nguyễn An An đến công ty, trước tiên cô gửi văn kiện vào nhóm những nhân viên nòng cốt trong dự án “Phồn Lâm”, tự thuật lại đại khái cuộc trò chuyện tối hôm qua cùng Cố thị. Sau khi tới công ty, còn có không ít người chạy tới hỏi cô văn kiện cô có phải cô vừa gửi không.
Giám đốc bộ phận truyền thông là kích động nhất “Vốn dĩ không ai nghĩ rằng bên kia sẽ kéo dài lâu như vậy mà vẫn không đáp ứng, phương án tuyên truyền của chúng ta tuy rằng độc lập, nhưng rõ ràng là hợp tác hiệu quả càng tốt hơn...... Tin tức này của cô thật đúng là mưa rơi đúng lúc!” Đồng ý người phụ trách liên lạc là Candy, giám đốc bộ phận truyền thông hỏi xong liền quay đầu “Candy vất vả rồi.”
Nguyễn An An cũng đang muốn đi theo khen một câu.
Lại không nghĩ rằng giây tiếp theo, Candy lại giành trước một bước mở miệng: “Cảm ơn giám đốc quan tâm, tôi không vất vả gì, ngay từ đầu đối phương vẫn luôn không đưa ra một đáp án cụ thể, là tôi liên lạc với thư ký Trâu.”
Nguyễn An An có chút kinh ngạc nhìn cô ấy.
Candy tiếp lời giám đốc truyền thông, tiếp tục cười nói “Nhưng Nguyễn tổng vừa ra tay, chuyện hợp tác này đã thành công.”
Trong nháy mắt giám đốc truyền thông lĩnh ngộ ý tứ trong lời nói này, ngay sau đó vỗ mông ngựa tới mức rung trời.
Giám đốc truyền thông đi rồi, giọng nói của Candy còn âm vang ở văn phòng.
“Nguyễn tổng nhớ cùng đưa ‘Phồn Lâm’ ra thị trường nha.”
“Tôi sẽ cố gắng” Nguyễn An An cười gật đầu “Cảm ơn.”
......
 Lịch làm việc buổi sáng khá dày, tham dự một cuộc họp, kế hoạch thay thế được đề xuất là kế hoạch được ưu tiên thực hiện. Vì thế tất cả số liệu mà mọi người sử dụng để mô phỏng trong thử nghiệm《 Lục giới 》đều có thể sử dụng làm tư liệu tham khảo.
Hơn nữa hợp tác với Cố thị, việc thu thập số liệu sẽ càng thuận tiện hơn, chỉ trong một buổi sáng mà tiến độ làm việc không nhỏ.
Thời điểm nghỉ trưa, Nguyễn An An nhắn tin vào nhóm chat.
Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Có đây không có đây không? @Khương Di không ăn gừng @Ân Viện không hôn nhân 】

Năm phút sau hai người kia mới trả lời, một người bảo cô có rắm mau thả, một người khác nói nếu muốn khoe ân ái thì tự giác lui ra.
Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Không khoe ân ái! Không phải! Là chuyện quan trọng! 】
Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Không phải tớ vẫn luôn lo lắng tới ngày ngả bài cùng anh ấy sao? Tối hôm qua tớ thử anh ấy một chút, kể hai mẩu chuyện 】
Chuyện xưa quá dài, Nguyễn An An gửi tin nhắn thoại qua.
Khi cô đang gửi tin nhắn, Khương Di lại nói trước một bước.
Khương Di không ăn gừng: 【 À, chuyện chị họ tớ tớ quên chưa nói với cậu 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Sau khi nam sinh đó bước chân ra ngoài xã hội, chị họ tớ chuẩn bị theo đuổi cậu ta lần nữa. Chị ấy nói, trước kia lúc hai người yêu nhau, nam sinh kia từng nói, tương lai cậu ta sẽ ở lại thành phố F để phát triển, cho nên vốn dĩ chị họ tớ làm một công việc nhàn tản trong công ty Khương gia tại Thanh Thành, lúc này lại khuyên can mãi mới khiến bác tớ điều chị ấy đến thành phố F, đây không phải là vì để thuận tiện cho việc theo đuổi hay sao. 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Sau đó chị họ tớ tới thành phố F, lật tung cả thành phố lên cũng không thể tìm ra cậu nam sinh đó, mãi sau đó chị ấy mới nhận được một bước ngoặt quan trọng, đó là tin nhắn. 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Cậu ta nói, ‘Anh tới Thanh Thành tìm em.’ thời điểm chị họ điện thoại cho tớ, chị ấy trực tiếp òa khóc. 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Đương nhiên, cuối cùng kết cục của câu chuyện này chính là, bởi vì chị họ tớ không ngừng xin điều tới điều lui, thiếu chút nữa bị bác tớ đánh gãy chân trục xuất khỏi gia môn. 】
Nguyễn An An: !!!
Ai có thể nghĩ tới, câu chuyện đi cùng tình yêu của cô và Cố Quyết, cho đến hiện tại vô luận nhìn từ khía cạnh nào cũng là kết cục BE. Thế nhưng! Sau hơn một năm! Kết cục lại biến thành HE !!!
Bất kể là tiểu thuyết hay phim truyền hình Nguyễn An An từng xem, điều kiên quyết là phải kết thúc HE, nhìn thấy kết quả như vậy cô tự nhiên vui vẻ vô cùng, cô liên tục gửi vài gói biểu cảm “Rải hoa”: 【 Chúc mừng chúc mừng! 】
Ân Viện không hôn nhân: 【 Chúc mừng chị họ. Tuy nhiên test thử của mềm mại …… Vì sao tớ lại cảm thấy vô cùng có hương vị giấu đầu lòi đuôi? 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Phụt, tớ cũng có cảm giác này, chồng cậu ấy cũng không ngốc……】
???
Nguyễn An An không phục.
Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Kỹ thuật diễn của tớ không chút sơ hở nhé, không tiếp thu phản bác, cảm ơn. 】
Cao điểm công việc của Nguyễn An An vào tháng 9 tháng 10.
Mà năm nay Cố Quyết cũng đi công tác một lần, lần thứ hai là khoảng trước sau lễ Giáng Sinh, anh trở về Mỹ một chuyến.
Có những tài liệu anh phải tự mình ra mặt, cùng sắp xếp công việc trước khi nhân viên nghỉ lễ Giáng Sinh, vô số các cuộc họp lớn lớn bé bé đang chờ đợi nhiều không đếm xuể.
Thời gian đi công tác của Cố Quyết và Nguyễn An An không trùng hợp, cho nên lần này anh cũng không cần mang theo Bổn Bổn lên máy bay chịu tội, nó ở nhà thoải mái dễ chịu ngây ngốc cùng Nguyễn An An.
Mỗi lần anh đi công tác, hành lý đều do Nguyễn An An thu thập.
Cố Quyết không muốn mang theo bất cứ thứ gì, rốt cuộc bên kia cũng là nhà anh, nhưng Nguyễn An An nói anh chỉ là một thực tập sinh đi theo công ty đi công tác mà ngay cả một vali hành lý cũng chẳng mang theo, không khỏi quá không thích hợp, vì thế cô khăng khăng phải thu dọn hành lý cho anh.
Người trong nhà đều biết tính tình sợ phiền toái của Cố Quyết, kéo theo một vali hành lý thật sự không quá phù hợp với tác phong của anh. Vừa vào phòng không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“A Quyết?” Bên ngoài chính là Cố phu nhân.
Cố Quyết đứng dậy đi mở cửa.
Cố phu nhân: “Mẹ thấy lần này con kéo vali trở về , giống như đi du lịch vậy, mẹ có chút tò mò không biết trong đó có đồ vật gì không thể để người khác nhìn thấy hay không, nên đặc biệt tới kiểm tra một chút.”
“……” Cố Quyết nghiêng người nhường ngồi “Mẹ cứ tùy ý kiểm tra, nhưng quần áo của con là bạn gái con gấp, không thể vứt bừa bãi.”
Cố phu nhân trừng mắt nhìn anh: “Cả ngày không có câu nào dứt ra khỏi hai từ bạn gái, con có bản lĩnh thì chạy đến trước mặt ba con mà nói .”
“……”
Nói cái gì?
—— Ba, người bạn gái mà ba vẫn cảm thấy do con hư cấu thực ra chính là cô gái mà ba muốn giới thiệu cho con.
—— Lúc ấy thà chết chứ không muốn gặp, là đầu óc con bị lừa đá, hiện tại một ngày không nhìn thấy cô ấy con cũng không chịu được.
……
Ngại ngùng, tạm thời anh vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để ném mặt mũi đi.

Cũng may Cố phu nhân không tiếp tục đề tài này, bà lấy ra một chiếc hộp nhỏ, thì thầm: “Kem dưỡng da thực vật, thuần thiên nhiên……” Cố phu nhân cười “Con bắt đầu dùng mấy đồ vật của phụ nữ từ khi nào vậy?”
Cố Quyết ngẩn người, ngay sau đó nhận ra cái hộp này “A, cái này của bạn gái con, chắc lúc thu dọn hành lý không cẩn thận bỏ nhầm vào.”
“Hả?” Nhắc tới bạn gái, vốn dĩ anh tính toán tiếp tục khơi gợi hứng thú của Cố phu nhân.
“Mẹ xem người trẻ tuổi các con, hiện tại đều dưỡng da bằng cái gì……” Bà hứng thú bừng bừng mở hộp ra, sau đó bỗng dưng sửng sốt.
Cố Quyết nhận thấy được biểu tình biến hóa của bà, đi qua hỏi: “Làm sao vậy? Nhãn hiệu này không tốt sao?”
“Không phải không tốt……” Cố phu nhân mang chiếc hộp đó ra cho anh xem “Nơi này viết giá niêm yết 100 tệ.”
Cố Quyết hoàn toàn không hiểu gì về nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ, nhưng làn da trên mặt Nguyễn An An vẫn luôn đặc biệt mềm mại, xúc cảm sờ lên rất tốt, cho nên từ trước tới nay anh vẫn luôn cảm thấy đồ vật cô dùng có công hiệu không tồi.
Thế nhưng lại có giá 100 tệ.
Còn không đắt bằng một chiếc mặt nạ của Cố phu nhân.
Cố Quyết tức khắc hạ quyết tâm quay đầu lại phải nghiên cứu mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ một chút, đổi cho cô một bộ mỹ phẩm cao cấp ——
“Nhưng mà ……” Giọng nói của Cố phu nhân kéo suy nghĩ của anh trở về “Kem bên trong, không phải của nhãn hiệu này.”
Cố Quyết: “…… Hả?”
“Bên ngoài hộp là thảo dược không sai, nhưng bên trong chính là The Ginza……”
“Bạn gái con rõ ràng là dùng chung một nhãn hiệu mỹ phẩm với mẹ, mùi hương giống nhau, chất kem cũng giống, chỉ có bao bì là khác.” Cố phu nhân nói “Gần đây mẹ đang dùng một loại kem chống lão hóa khác, cho nên lập tức có thể nhìn ra.”
“Nhưng vì sao phải cho vào trong hộp 100 tệ……” Bà vô cùng nghi hoặc.
Cố Quyết cũng rất nghi hoặc. 
Mỹ phẩm dưỡng da của Cố phu nhân, đương nhiên là đảm đương nổi hai chữ đắt đỏ.
Cho nên thứ bên trong chiếc hộp này……
Trước đó một giây còn đang suy nghĩ đổi mỹ phẩm dưỡng da cho bạn gái, Cố Quyết: “……”
Chiếc hộp 100 tệ, thậm chí còn không thèm bóc giá.
Giống như cố tình vậy.
Kỳ thật anh sẽ hoàn toàn không phát hiện ra những chi tiết này, thế nhưng suy xét kỹ lưỡng.
Cố Quyết lại nghĩ tới dường như mình cũng có không ít “Công tích vĩ đại”.
Cái gì mà dạy thêm vất vả, căn hộ hiện tại hai người đang sống cũng là anh mua đứt, rồi sau đó còn nói với cô về tiền thuê nhà……
“A Quyết?” Cố phu nhân gọi vài tiếng người bên cạnh cũng không trả lời, bà dứt khoát đi đến trước mặt anh phất phất tay “Con ngẩn người làm gì vậy?”
“……”
“Không có gì.” Cố Quyết phục hồi tinh thần, rũ mắt nhìn lọ kem niêm yết giá 100 tệ kia, thấp giọng đáp “Con đang nghĩ, bạn gái con, không dễ dàng gì ……”
Cố phu nhân: “???”
Cố phu nhân không hiểu ra sao: “Đứa nhỏ này, nói mê sảng cái gì vậy……”
Cố Quyết cười một tiếng, không giải thích, nhìn xuống mặt đất, lông mi thật dài bao trùm xuống dưới.
“Mẹ…… con kể cho mẹ hai câu chuyện nhé?”
Cố phu nhân: “Chuyện gì?”
Cố Quyết nhắm mắt: “……《 Bạn gái tôi có rất nhiều tiền 》, và……《 Cặp vợ chồng đoạt giải Oscar 》.”

 Chương 67

Nhìn bộ dáng Cố Quyết không giống như nói giỡn, Cố phu nhân ngẩn người: “…… Con nói cái gì?”


“Đấy là tên của câu chuyện” Cố Quyết đi đến bên người bà, vòng qua vali hành lý, ngồi xuống mép giường “Con tự mình trải qua.” 


“……?”


Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Cố phu nhân, Cố Quyết quyết định —— nói với bà việc này, nhờ bà hỗ trợ đưa ra chủ ý…… ví dụ như thời cơ và phương thức thẳng thắn.


—— Cố Quyết đã rối rắm ước chừng hai tháng rồi.


Hai người bọn họ, lúc trước có thể nói là không hiểu lẫn nhau, từ ngày biết thân phận thật sự của Nguyễn An An, người biết chân tướng, lưng đeo tất cả bí mật cũng chỉ còn lại mình anh.


Loại tâm tình này cũng không dễ chịu.


Quả thực có thể nói là tra tấn.


Trước kia suy nghĩ xong hết, cái gì mà đợi cô tốt nghiệp xong sẽ cầu hôn, thừa dịp thời điểm cô cảm động sẽ nói ra thân phận thật sự của mình và nguyên nhân giấu giếm thân phận …… Toàn bộ kế hoạch của Cố Quyết đều bị quấy rầy, anh không thể đeo bí mật này trên lưng nghẹn lâu như vậy…… Càng miễn bàn tới Nguyễn An An căn bản không cần “Tốt nghiệp”.


Điểm mấu chốt chính là……


Khi anh biết thân phận thật sự của Nguyễn An An, anh khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ, chủ yếu sự khiếp sợ đến từ kỹ năng diễn xuất thành thạo và sự ngu ngốc của chính anh.


Sau mấy ngày này, nhìn vợ mình ở trước mặt mình diễn kịch giả nghèo, Cố Quyết lại cảm thấy cô quả thực quá đáng yêu.


Nhưng người cảm thấy đáng yêu, là anh.


Nếu hai người trao đổi thân phận, cô trở thành người biết trước…… Tình huống tất nhiên sẽ hoàn toàn không giống nhau.


Rốt cuộc anh cũng không lớn lên trong một gia đình tồi tệ để hình thành một bóng ma tâm lý.


Cố Quyết cũng không phải chưa nghĩ tới việc tìm hiểu về gia đình cô, tìm được khúc mắc trong lòng cô, rồi sau đó sẽ nghĩ đối sách xa hơn.


Đầu tiên, Nguyễn gia và Lâm gia đều là gia đình có tiền, điều này không có gì phải nghi vấn, bởi vì Nguyễn gia đích xác có hậu bối tên Nguyễn Nghiên.


Nhưng tra xét lâu như vậy, con gái Lâm Tùng Bách từ mười mấy năm trước đã không có bất luận tin tức gì, sinh tử chưa rõ, mấy tờ báo bát quái trước kia cũng căn bản không thể tra được. Lâm gia bên này không thể điều tra rõ ràng, anh lại quay sang điều tra Nguyễn gia, mà kết quả điều tra chính là gia đình đương nhiệm của Nguyễn gia - Nguyễn Chính chỉ có một cô con gái, tên là Nguyễn Lâm, vợ ông ta cũng hoàn toàn không mang họ Lâm.


…… Nói tóm lại, con đường này gần như không thể thực hiện được.


Chắc hẳn phụ nữ phải là người hiểu phụ nữ nhất.


Cố phu nhân vẫn luôn là người có địa vị tối cao tại Cố gia, Cố Quyết cho rằng, ngoại trừ bà có chỉ số thông minh cao ra —— thì lúc trước anh nói mình có bạn gái, cũng chỉ có Cố phu nhân và cô của anh tin. Mà hai người đàn ông trong nhà không biết là ai tẩy não cho lại kết luận rằng anh tự bịa đặt ra bạn gái.


Cho nên nói chuyện với mẹ chắc hẳn sẽ không uổng phí sức lực hơn.


Sớm muộn gì Cố Quyết cũng phải ngả bài với người nhà, mà lá bài này mở ra người nhà anh nhất định sẽ hân hoan đồng ý, anh suy nghĩ một lát, tìm một lý do mở đầu: “Chuyện này bắt nguồn từ nhiều năm trước, lần con trai Bổn Bổn của con bị ném khỏi nhà……”


Cố Quyết nói ngắn gọn, ví dụ như tới đoạn hai người gặp nhau anh liền nói thẳng “Khi nhìn thấy cô ấy cho Bổn Bổn ăn, từ ánh mắt đầu tiên con đã coi trọng cô ấy”, giai đoạn yêu đương trực tiếp dùng một câu “Con theo đuổi cô ấy, đuổi được rồi” để thay thế, giai đoạn sống thử cũng cố gắng lược thật ngắn gọn.


Thậm chí anh còn không điên cuồng khoe ân ái như ngày thường.


Nói đơn giản như vậy, tốc độ nói rất nhanh, không đến năm phút đã phơi bày tiền căn hậu quả và quá trình ra ngoài ánh sáng.


Sau khi Cố phu nhân nghe xong, cúi đầu nhìn vào lọ kem dưỡng da 100 tệ trong tay.


“…… Cho nên mới có cái này?” Bà chỉ vào hộp kem. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---


Cố Quyết gật đầu.


“Các con…… Hiện tại đang sống trong căn hộ 100m2 ?”


Cố Quyết gật đầu.


“Con vì theo đuổi cô ấy mà chạy đến đại học C làm sinh viên năm 3?”


Cố Quyết gật đầu “Hiện tại đã sang năm bốn rồi.”


“……”


Trong phòng nhất thời lâm vào cảnh chết lặng.


Rồi sau đó ——


“Phụt……” tiếng cười khẽ vang lên.


“Thực xin lỗi” Cố phu nhân nhấp môi, nhìn anh, khuôn mặt mặc dù có tuổi nhưng vẫn tinh xảo mỹ lệ như cũ có chút run rẩy, thanh âm cũng run run “Từ nhỏ mẹ đã được thầy giáo lễ nghi dạy là, không thể dễ dàng cất tiếng cười to ——”


“—— trừ phi thật sự không nhịn được cười.” Nói xong, bà lập tức cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Con trai tôi quả thực quá ngốc! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”


Cố Quyết: “............”


Hối hận, hiện tại anh vô cùng hối hận.


Cố phu nhân cười tới mức khóe mắt ươn ướt, bà giơ tay cọ cọ “Lát nữa mẹ nhất định phải gọi điện thoại cho cô con...... Ai u, cười chết tôi......”


Cố Quyết đen mặt.


Nhưng lời đã nói ra, cũng không thể bị mẹ cười nhạo một cách vô ích được.


Cố phu nhân cười ước chừng ba phút, không hề bị gián đoạn. Ngày thường bà là người thật sự chú trọng hình tượng, đã rất lâu rồi Cố Quyết không nhìn thấy bà cười như vậy, lần này e là bà đã bị ấn tượng sâu sắc về tình yêu Oscar của người trẻ tuổi.


Anh chờ bà bình tĩnh trở lại, đen mặt hỏi: “Cho nên giờ phải làm sao? Mẹ giúp con nghĩ xem, con phải nói như thế nào để cô ấy không tức giận?”


“Cái này sao, con cứ tìm đúng thời cơ mà nói” Cố phu nhân xoa xoa khóe mắt, nói “Ví dụ như con làm hành động gì đó khiến con bé thực sự cảm động, nếu sinh nhật con mà con bé không biết tặng quà gì cho con…… con có thể xin một tấm ‘kim bài miễn tử’.”


Cố Quyết: “……?”


“Mẹ chỉ đang làm phép thử tương tự thôi…… con có thể nói với con bé, không nghĩ ra muốn tặng quà gì cho con cũng không sao, về sau đáp ứng con một điều kiện là tốt rồi —— về phần điều kiện gì, con còn chưa nghĩ ra.” Cố phu nhân nói “Con xem, điều kiện này không phải có thể lấy ra dùng khi phạm sai lầm hay sao?”


“A……” Cố Quyết bừng tỉnh đại ngộ.


Ý cười trên mặt Cố phu nhân vẫn chưa rút đi, bà vỗ vỗ cánh tay anh “Con gái đều dễ dàng mềm lòng, nếu các con ở bên nhau lâu như vậy, con cũng nên có chút tự tin chứ.”


—— đương nhiên.


Cố phu nhân còn chưa nói xong, cho dù có hứa hẹn cho kim bài miễn tử thì con gái nhà người ta cũng có thể trở mặt không nhận.


Cố Quyết đã nghĩ tới việc về đoàn viên với vợ vào ngày lễ Giáng Sinh, nhưng công việc chất chồng như núi, cuối cùng phải gấp rút trở về Thanh Thành mới kịp giữa trưa ngày Giáng Sinh.


Bởi vì không quen mang hành lý nên trên đường rất nhiều lần anh muốn ném nó xuống giữa đường.


Thời điểm mở cửa vào nhà, trước mắt Cố Quyết xuất hiện một sinh vật lông xù xù.


Bổn Bổn gần như lấy tốc độ 100m lao từ phòng cửa về phía anh, tới chỗ huyền quan, sàn nhà trơn, phanh không kịp, đầu đụng trúng chân anh.


Nó ngưỡng cằm, mở to mắt , kêu vô cùng vang dội: “Meo w!!!”


Chân Cố Quyết không có cảm giác gì, Bổn Bổn đại khái cũng không đau, chỉ là hành động có vẻ cực kỳ đáng yêu mà thôi.


Nguyễn An An vốn định ra ngoài đón anh cũng cảnh tượng này làm cho ngây ngốc, cô chậm rãi đi đến cạnh cửa “Oa…… em nhìn ra, nó thật sự nhớ anh muốn chết đấy.”


Cố Quyết tươi cười đóng cửa, rồi sau đó cúi người, bế con trai lên.


Lần này đi công tác để xử lý sự vụ tồn đọng, thời gian khá dài, trước kia chỉ ba bốn ngày là có thể trở về, lần này vượt quá một tuần.


Cũng may là Nguyễn An An ở nhà, đổi thành bất cứ ai cũng không thể giữ được Bổn Bổn.


Trong trí nhớ của Cố Quyết, sau khi anh nhặt trở về, anh gần như chưa bao giờ rời khỏi nó lâu như lần này, nhiều năm như vậy cũng mới chỉ hai lần. Lần đầu tiên là lần Bổn Bổn bị hãm hại, bị bắt rời khỏi nhà, lần thứ hai chính là lần công tác này.


Thật trùng hợp, cả hai lần đều có Nguyễn An An ở cạnh nó.


Cô xứng đáng là mẹ ruột của Bổn Bổn.


Mẹ ruột Bổn Bổn đang đứng bên cạnh hai người, ôm cánh tay xem cảnh tượng “Phụ tử tình thâm”, sau đó đột nhiên không kịp đề phòng mà bị giữ chặt cánh tay, đi lên phía trước một bước.


Cố Quyết dùng một tay ôm con trai, đầu Bổn Bổn dựa vào khuỷu tay anh, một bàn tay khác rảnh rỗi kéo cô qua.


Ngay từ lúc bị kéo qua Nguyễn An An liền ý thức được hành động của anh, hôn tạm biệt, hôn gặp lại, hôn chào buổi sớm, hôn chúc ngủ ngon, tất cả đều phải đi theo trình tự…… Nhưng cô không dự đoán được Cố Quyết sẽ hôn lâu như vậy.


Hơn nữa, toàn bộ hành trình đều được tiến hành dưới cái nhìn chăm chú của Bổn Bổn, sau khi Nguyễn An An ý thức được điểm này, cô lặng lẽ mở mắt. Vừa lúc nhìn thấy Bổn Bổn ghé đầu sang bên cạnh Cố Quyết, vô cùng an phận, đầu hơi nghiêng, nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt.


“……”


Nguyễn An An giơ một bàn tay ra, xòe năm ngón tay, che trước mắt Bổn Bổn.


Nhiều ngày không gặp, tất phải có một nụ hôn sâu. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---


Khác với ngày xưa, nụ hôn này cực dài.


Sau khi Cố Quyết buông tay cô ra, anh hỏi cô: “Có nhớ anh không?”


Nguyễn An An thối lui một chút, mặt hồng hồng, hơi thở vẫn còn dồn dập “……Cũng  ổn”


Anh đi công tác mười mấy ngày nay cô cũng không hề nhàn rỗi, mắt thấy sắp tới thời gian đưa sản phẩm ra thị trường, gần đây hầu như mỗi ngày đều tăng ca, cho tới hôm nay cuối cùng cơ bản cũng ổn định, lúc này cô mới có thể trở về trước giờ tan tầm nghênh đón người nào đó.


Chỉ có buổi tối về đến nhà, trong nhà một người một mèo…… cộng thêm lúc đi ngủ sẽ nhớ người nào đó.


Thật ra cũng không quá nghiêm trọng.


Hiển nhiên Cố Quyết rất không vừa lòng về đáp án này.


—— anh trực tiếp dùng hành động để biểu lộ cái nhìn của mình, thả Bổn Bổn lên sàn nhà, rồi sau đó dùng cả hai tay vòng quanh cô, lại lần nữa tiến hành rồi một hồi hôn sâu.


Một lần thì không sao, nhưng hai lần Nguyễn An An thật sự có chút đứng không vững.


Cô mê mê hoặc hoặc mà trợn mắt, cảm nhận được hơi thở của anh ở bên tai, thanh âm đê đê trầm trầm “Trả lời lại một lần nữa, có nhớ anh không?”


Nguyễn An An nhắm mắt, cắn răng.


“………… Nhớ, cực kỳ nhớ, nghĩ đến quả thực muốn chết.”


Cố Quyết cười nói: “Lúc này mới ngoan.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---


……


Mỗi lần mặc kệ Cố Quyết đi công tác trở về hay là mình đi xa trở về đều tiểu biệt thắng tân hôn. Đối với Nguyễn An An mà nói, gặp lại không chỉ mang ý nghĩa ngọt ngào mà còn là một cơ hội khảo nghiệm thể lực của bản thân.


Cẩn thận tính toán một chút, quả thật số lần vận động của Cố Quyết không quá thường xuyên, có lẽ anh sợ cô ăn không tiêu, nếu thật sự nhịn không được cũng sẽ không cưỡng ép cô mà bắt cô phải học chương trình học mới, học tập những kỹ thuật liên quan khác.


Nhưng mỗi lần đi xa trở về, tất nhiên sẽ không tránh khỏi một hồi mây mưa, thời gian cũng lâu hơn một chút so với bình thường.


Mà lần này, dường như phá lệ kéo dài hơn.


Nguyễn An An thở hổn hển, đồng thời Cố Quyết cũng trầm tư.


Cố Quyết không thể nghĩ ra được mình nên dùng lý do gì để tới xin một tấm “kim bài miễn tử”.


Thời điểm anh vất vả cần cù cày cấy, cố ý thả chậm tốc độ, cọ điểm này một chút, xoa điểm kia một chút, đồng ruộng ướt át tràn lan, độ ấm càng ngày càng cao.


Cuối cùng giọng nói của Nguyễn An An lạc hẳn đi, mang theo một chút giọng mũi.


Ngay từ đầu cô còn tương đối uyển chuyển: “Hôm nay vì sao anh lại kỳ quái như vậy?”


Sau đó Nguyễn An An trực tiếp nắm lỗ tai anh, khóe mắt chóp mũi đều bị trêu chọc đến đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nhanh lên cho em!”


“……” Cố Quyết không tiếng động cười một tiếng, rồi sau đó dỗ dành cô nói “Vậy em đáp ứng anh một chuyện, được không?”


Cô hít hít cái mũi, ồm ồm nói “Chuyện gì?”


“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, cho em nợ trước.” Cố Quyết cường điệu nói “Tóm lại, em nhất định phải đáp ứng.”


“……”


Đây là cái yêu cầu quỷ quái gì.


Nguyễn An An nhịn rồi lại nhịn.


Cuối cùng không quá năm giây, móng tay tiến vào da thịt anh “Ô ô em đồng ý…… anh nhanh lên!”


Kim bài tới tay tâm tình thập phần sung sướng.


“Tuân mệnh.”


……


Sáng sớm hôm sau.


Thông thường, nếu buổi tối trong lúc vận động giữa hai người xảy ra một số đoạn hội thoại không quá hài hòa—— ví dụ như tối hôm qua, người nào đó còn cố ý thả chậm động tác, điều đó khiến cho Nguyễn An An thức dậy vào ngày hôm sau vô cùng tức giận, cơn giận được thể hiện bằng tay đấm chân đá không giới hạn cùng ngôn ngữ châm chọc.


Đương nhiên, dưới cái nhìn của Cố Quyết thì đó đều là tình thú nho nhỏ.


Cố Quyết đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, lại không nghĩ tới sáng nay cũng không bị gà bay chó sủa như trước kia, ngược lại phá lệ bình thản.


“Ừm……” Nguyễn An An còn chưa kịp mở to mắt đã cười khan hai tiếng, “Ha ha,  tối hôm qua…… em mơ một giấc mơ kỳ quái.”


Cố Quyết: “Mơ cái gì?”


Nguyễn An An tránh khỏi vòng ôm ấp của anh, thoải mái dễ chịu duỗi cái eo lười.


Rồi sau đó bắt đầu nói.


“Không biết vì sao, em mơ thấy một khu vườn…… ừ, hình như là biệt thự?” Nguyễn An An giơ tay xoa xoa đôi mắt, “Có anh, còn có hai đứa trẻ chơi đùa vây quanh chúng ta, Bổn Bổn cũng lăn lộn vô cùng vui vẻ……”


“Có một số chi tiết em không nhớ rõ, hình như còn nói gì đó, em quên…… Tóm lại, giấc mộng kia thật đẹp thật ấm áp.”


Cố Quyết: “Vì sao còn có hai đứa trẻ?…… Nông dân chuyên trồng hoa sao?”


“???” Nguyễn An An ngơ ngác, thiếu chút nữa muốn đánh người “Mạch não của anh làm bằng gì vậy! Đó rõ ràng con chúng ta!!”


“……”


Cô nói: “Gương mặt của hai đứa trẻ kia em quên mất rồi, nhưng chắc hẳn là một bé trai một bé gái”


Cố Quyết hỏi: “Vì sao lại là vườn hoa?”


“Không biết……” Nguyễn An An suy đoán “Em vẫn luôn không có hứng thú gì cả…… hay là sự yêu thích từ trong tiềm thức?” Dừng một chút, cô nói “Không nói nữa, còn vườn hoa gì chứ, có thích cũng vô dụng, hiện tại rõ ràng chúng ta đang ở chung cư……”


“……”


Không, thích đương nhiên sẽ hữu dụng.


Cố Quyết nghĩ đến năm nay anh mới mua nhà bên khu biệt thự Lâm Giang cạnh bờ sông, anh định dùng làm phòng tân hôn sau khi kết hôn.


Biệt thự Lâm Giang, tên cũng như ý nghĩa, được xây dựng bên bờ sông. Nhà của Cố Quyết là độc nhất vô nhị toàn Thanh Thành, tầm nhìn trống trải, phong cảnh tốt vô cùng.


Vốn dĩ là khoảng sân trống không, anh cũng chưa nghĩ ra nên làm gì, cảm thấy để như vậy cũng khá tốt.


Nhưng hiện tại…… anh lại có ý khác.


Cố Quyết tìm một số hình ảnh trên internet, lại mô tả ngắn gọn kết cấu của vườn hoa, đánh dấu khu vực, chia sẻ cho trợ lý đặc biệt: 【 Mất bao lâu để xây dựng xong khu vườn như vậy ở ngôi nhà của tôi bên khu biệt thự Lâm Giang? 】


Cái gọi là trợ lý đặc biệt, chính là chuyện rách nát gì cũng giải quyết được.


Trợ lý trả lời rất nhanh: 【 Nếu theo tiến độ bình thường thì một tháng có thể hoàn thành. 】


Cố Quyết cười.


【 Vậy không bình thường thì nửa tháng hoàn thành à. 】


【……】


Buổi tối, sau khi Cố Quyết rời khỏi nhà liền lái xe tiến vào nội thành.


Từ ngày lãnh chứng, đã rất lâu rồi Cố Quyết không tụ tập cùng mấy đứa con trai.


Trước tết Nguyên Đán, mỗi năm bọn họ đều tụ tập, lần trước thời gian tụ hội được ấn định vào khoảng bảy tám giờ tối, cũng chính là thời gian Cố Quyết đi dạy thêm, lần này cũng vậy.


Vừa đúng lúc hai tuần sau anh muốn làm một chuyện lớn, cũng coi như là tiến hành nghi thức thần bí nào đó.


Địa điểm là nơi mấy người hay ngồi, từ tối đến rạng sáng bắt đầu nhảy Disco, trước 12 giờ là quán bar.


Tới nơi, có người chuyên dẫn đường đưa anh vào phòng bao quen thuộc, trong đó đã có ba người đang ngồi, lại giống như…… Không chỉ dừng lại ở ba người.


Mà nhiều ra một cô gái, tóc dài, nhìn không rõ mặt. Dường như nhận thấy được tầm mắt của người nào đó, cô ta lập tức quay đầu lại.


Gương mặt này…… Không có gì đặc biệt, mấy người đang ngồi đều có em họ chị họ, Cố Quyết không thấy một chút tương tự từ những người này.


Vậy cũng chỉ có thể là ai đó đưa tới .


Nhưng…… mẹ nó nếu là người khác mang đến, ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác như vậy là chuyện bình thường à?


Cố Quyết bị loại ánh mắt này dính lấy thật sự không thoải mái, anh không nhìn cô ta nữa, vòng qua ghế dài, ngồi vào chỗ dành cho riêng anh.


Anh nghiêng đầu hỏi Tiết Chiêu: “Cô gái kia là ai đưa đến?” Rồi sau đó cười cười “Ông đây là người đã có gia thất, mị lực so với các soái ca độc thân bọn cậu còn lớn hơn?”


“Tôi nói cho cậu biết, nếu một cô gái mặt dày đòi đến đây bằng bất cứ giá nào, thật sự là cái gì cũng không rảnh lo……” Tiết Chiêu nói “Hình như Kỷ gia có dự án hợp tác gì đó với nhà cô ta, Kỷ Khiêm biết cô ta, cô ta nhanh chóng chạy tới tiếp đón, lẩm nhẩm lầm nhầm nói vài câu, biết được người bọn tôi đang đợi cậu, cô ta lập tức tỏ vẻ muốn ngồi cùng……”


“Nói tóm lại, Kỷ Khiêm biết ba cô ta, vì vậy không thể nói xin lỗi không cho ngồi, chỉ đặt thêm một chỗ ngồi mà thôi. Nhưng cô gái này có thể nói là mặt dày mày dạn một hai nhất định phải ngồi cùng chúng ta.”


Cố Quyết nhíu nhíu mày, “Tên là gì.”


“Nguyễn Lâm.”


……


Một người xa lạ chen vào giữa những người thân thiết, vậy tất nhiên là không khí tràn đầy xấu hổ.


Nhưng Cố Quyết cũng không định để bầu không khí đầy sự xấu hổ này lây lan quá lâu.


Thời điểm Nguyễn Lâm tự giới thiệu, đôi mắt liên tục nhìn về phía anh, đại khái là thấy anh không có phản ứng, vì thế đành báo ra tên tuổi của ba mình. Kỷ Khiêm ở bên cạnh bổ sung “Ừ, đây là tiểu công chúa Nguyễn gia.”


Tiểu công chúa Nguyễn gia ……


Cố Quyết chịu đựng cảm xúc chán ghét, tự giới thiệu “Xin chào, Cố Quyết.”


Anh vừa dứt lời, trong nháy mắt sắc mặt Nguyễn Lâm trở nên cứng đờ.


Là chị em tốt của cô nghe được cuộc nói chuyện của nhân viên quán bar, rồi sau đó gửi tin nhắn cho cô nói đêm nay Cố nhị thiếu muốn tụ hội cùng bạn bè ở chỗ này.


Nguyễn Lâm biết làm như vậy rất không rụt rè, nhưng không chỉ riêng cô, mà số người ở Thanh Thành muốn leo lên Cố gia nhiều không thể đếm được. Cố nhị thiếu vẫn luôn được lan truyền một cách vô cùng kì diệu, tuổi còn trẻ đã sáng lập ra cho Cố thị một công tích vĩ đại, sống ở nước ngoài lâu năm, chưa từng lộ diện, không thích tham gia tiệc tối……


Ưu tú đến cực điểm, cực kỳ thần bí. Có rất nhiều người chỉ vì nghe lời đồn mà đều vô cùng thích anh.


Tên đầy đủ của anh, thế nhưng lại là Cố Quyết ——?


Nguyễn Lâm là một trong những người tham gia đánh cờ ly, sao có thể không biết tên của mấy người xếp ở vị trí thứ nhất, trên diễn đàn đại học nháo đến ồn ào huyên náo, trong nhóm của Nguyễn An An có một người tên Cố Quyết.


Nếu cô ta nhớ không lầm…… thì đó là bạn trai của Nguyễn An An.


Nhưng Nguyễn Lâm không biết đối phương có bộ dáng gì, lúc ấy cô ta mải nổi nóng nên cũng không muốn tra cứu quá nhiều.


Cái tên này, hiện tại, vì sao lại thành tên của Cố nhị thiếu ——?


Cố Quyết không quản vì sao sắc mặt đối phương đột nhiên trở nên khó coi.


Lúc trước anh điều tra tin tức mấy năm gần đây của Nguyễn gia, không có bất luận dấu hiệu gì cho thấy Nguyễn Chính có hai cô con gái…… Nói cách khác, thông tin chính xác không hề bị rò rỉ.


Hơn nữa dựa trên tất cả những thông tin từ lời nói của Nguyễn An An thì vị trước mắt này và ba mẹ của cô ta cùng liên hợp lại bắt nạt vợ anh.


Cố Quyết có chút buồn bực.


Mỗi lần trong tầm tay anh có thứ tiện hành động thì người cần giáo huấn lại hết lần này tới lần khác đều là phụ nữ.


Nếu là đàn ông, cho dù người đó có là trưởng bối thì anh cũng có biện pháp thu thập —— ví dụ như giả say đánh nhau, ít nhất là không thể thiếu được mấy trận đòn.


“Thật trùng hợp” Cố Quyết nói “Tôi đã kết hôn rồi, vợ tôi cũng họ Nguyễn.”


“……”


Đồng tử Nguyễn Lâm co rụt lại.


—— đã kết hôn?


Cố Quyết quan sát bộ dáng cô ta, nội tâm trào phúng.


Vừa rồi, Nguyễn Lâm thấy anh tỏ vẻ không quan tâm còn đặc biệt nói ra tên tuổi của ba mình, thời điểm nói ba mình là Nguyễn Chính còn ẩn ẩn sự kiêu ngạo.


Khi người này nhắc tới ba, kết hợp với loại ngữ khí này thật xứng với cái tên Kỷ Khiêm đặt cho “tiểu công chúa Nguyễn gia”.


Vậy Nguyễn An An ở đâu?


Cố Quyết chậm rãi nói: “Tuy nhiên tôi không biết Nguyễn Chính cô vừa nói là ai, tôi về nước được mấy ngày, cũng không có ai nói cho tôi biết……” Anh lay một chút rượu vang đỏ trong ly, khóe môi mỉa mai “Thì ra Thanh Thành, còn có một Nguyễn gia?”


……


………


Thì ra Thanh Thành, còn có một Nguyễn gia.


Đổi thành bất cứ ai nói những lời này, đều có thể là làm bộ giả vờ không quen, nhưng Cố Quyết thì không phải.


Cố nhị thiếu nói không quen biết, đó chính là thật sự không quen biết.


Anh không thừa nhận, ngày hôm sau những lời này sẽ trở thành chuyện chê cười lan truyền trên phố.


Lời này vừa nói ra, dưới bầu không khí ồn ào náo động, bên này phảng phất như hình thành một không gian độc lập, lặng ngắt như tờ.


“Phốc ——”


Ba giây sau, Tiết Chiêu không nghẹn được ý cười.


Sắc mặt Nguyễn Lâm cũng không biết là do bị ánh đèn quán bar chiếu vào hay vì nghẹn khuất, thoạt nhìn sặc sỡ đầy màu sắc tới độ có thể triệu hoán thần long.


Cô ta đứng dậy, thẳng sống lưng tạm biệt cùng Kỷ Khiêm, xoay người đi như bay.


Kỷ Khiêm cũng không thích cô gái xuất hiện đột ngột sau đó lại khăng khăng muốn ngồi chung một bàn này, cậu ta nén cười tiễn người đi hai bước. Thời điểm quay trở về thì toàn bộ ghế lô đã cười nghiêng ngả một mảnh.


“Ha ha ha ha ha ha…… Cố cẩu, cậu cũng không cần như vậy đi? Tương lai ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, việc gì phải khiến người ta xấu hổ như vậy? Nguyễn gia sao lại đắc tội với cậu rồi?”


“Đúng vậy, bởi vì cô ta nhận được chút tin tức? Mấy lần trước cũng không thấy cậu như vậy.”


“……”


Cố Quyết uống ngụm rượu, không giải thích.


Nếu chỉ đơn thuần là tới ghép bàn, sau đó rời đi trong nháy mắt, anh đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ châm chọc người ta.


Nhưng trường hợp này lại khác.


Khiến vợ anh chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, thế nhưng còn muốn ở chỗ này chứng minh cảm giác tồn tại, chiếm được hoà nhã, đắc chí mà khoe khoang về cha mình.


Không trị cô ta, anh trở về nhà cũng thấy ngượng.


“Đừng nói tới cô ta nữa.” Cố Quyết nói sang chuyện khác “Chắc tôi sẽ sớm…… ngả bài cùng vợ tôi.”


“…… A? Ngả bài? Ngả cái gì bài?” Tiết Chiêu sửng sốt “Hai người đều kết hôn rồi, còn có bài gì chưa ngả à?”


“Có phải cậu bị ngốc hay không” Chu Thần Sơ đạp cậu ta một cước “Nghèo, sinh viên đại học, không phải Cố công tử của chúng ta vì tình yêu nên mới quay về học đại học sao?”


Tiết Chiêu “À” một tiếng, quay đầu nhìn Cố Quyết “Ý cậu là muốn nói thật?”


Cố Quyết “Ừ” .


Anh không nói tình huống bên Nguyễn An An cho bọn họ nghe, chỉ nói đại khái tính toán của mình.


“Cậu biết cái gì gọi là ‘hỏa tá tràng’ không ?” Tiết Chiêu nói “Khoảng thời gian trước tôi và vợ tôi trong trò chơi thiếu chút nữa ly hôn, thật vất vả mới dỗ dành lại được…… Một đám cô nương trong bang đều nói tôi gọi là ‘truy thê hỏa tá tràng’.” Cậu ta cười nói, “Cậu giải thích cẩn thận, đừng để lật xe, bằng không đến lúc đó cũng hỏa tá tràng*?”


*Tình huống gay cấn/kịch liệt/drama


Kỷ Khiêm rót đầy ly rượu nâng cao: “Đánh cuộc Cố cẩu lật xe!”


Chu Thần Sơ nâng chén: “Đánh cuộc lật xe!”


Tiết Chiêu cũng đi theo ồn ào: “Con trai tôi tất sẽ lật xe!!!”


“……”


Cố Quyết hết chỗ nói, anh không thèm để ý: “Các cậu một đàn miệng quạ đen.”


Từ tháng 10, Lâm thị và Cố thị hợp tác tới nay, về công về tư Cố Quyết đều trợ giúp “Phồn Lâm” rất nhiều.


Nhiều hành động của anh khiến bí thư và người phụ trách nảy sinh nghi hoặc nhưng cũng không tìm ra lỗi. Rốt cuộc anh khống chế rất tốt, vẫn nằm trong phạm vi hợp tác đôi bên cùng có lợi, chỉ là “lợi ích” lần này không giống với tác phong của Cố Quyết.


Cố Quyết tự nhận nếu tính toán những đóng góp của mình dành cho “Phồn Lâm”, vậy hiện tại mình cũng coi như một nửa cổ đông, chính là loại cổ đông phía sau màn.


Kế hoạch của anh chính là khi tiến trình dự án đã kết thúc hoàn mỹ, trước khi sản phẩm được đưa ra thị trường, thời điểm tâm tình Nguyễn An An vui vẻ nhất ……sẽ gặp mặt nói chuyện với cô.


Lễ Giáng Sinh qua đi, mãi cho đến tết Nguyên Đán Nguyễn An An mới đỡ bận rộn.


Vấn đề sản phẩm và ước tính rủi ro về cơ bản đã hoàn thành một cách hoàn hảo, thời gian còn lại mỗi ngày đều điều tra nghiên cứu địa hình.


Trước đó Nguyễn An An nghĩ rằng tuy rằng hợp tác cùng Cố thị, nhưng trong quá trình đó có thể xuất hiện sai sót hoặc thành quả không như ý hay không. Rốt cuộc sự hợp tác này giai đoạn trước đã kéo dài thật lâu mới cho câu trả lời chính xác, tuy rằng kết quả rất tốt, nhưng suy nghĩ một chút liền ít nhiều cảm thấy giống như Cố thị đang là bàn đẩy của Lâm thị vậy.


Nhưng từ khi hợp tác cùng Cố nhị thiếu, hơn nữa add WeChat, tất cả mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán của cô.


Mỗi lần có vấn đề cần xử lý thì bên kia đều gọn gàng dứt khoát trực tiếp phái người phụ trách hoặc một đoàn đội tới Lâm thị tham dự vào tiến trình. Nguyễn An An cũng không hiểu lắm, có thể Cố tổng là kiểu người một khi đáp ứng hợp tác sẽ toàn lực ứng phó … vậy.


Nhóm sản phẩm đầu tiên của “Phồn Lâm” được chia làm ba loại.


Rẻ nhất và tiện lợi nhất chính là một bộ mắt kính. Thấu kính màu cam, vẻ ngoài thời thượng đơn giản, có thể sử dụng để xem phim và các chương trình truyền hình, cũng có thể sử dụng cho việc nhìn màn hình di động 


Loại thứ hai và thứ ba là tai nghe gắn ngoài và tai nghe tích hợp.


Đây cũng là thiết bị có thể kết nối với máy tính và trải nghiệm chuyên sâu trò chơi《 Lục giới 》.


Dưới cảm nhận của một số người, đeo mắt kính VR này giống như đeo mắt kính 3D, nhưng nó không chỉ dừng lại ở đó.


3D là 3 chiều, nhưng VR không chỉ là 3 chiều mà người sử dụng còn lạc vào trong cảnh, đắm chìm trong thể nghiệm.


Ví dụ như đặt ở 《 Lục giới 》, không thích hợp pk, bởi vì cảnh tượng quá mức chân thật, rất khó tạo phản ứng tức thì như pk thông thường, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thao tác và tỷ lệ thắng.


Nhưng thiết bị VR lại cực kỳ thích hợp giải trí.


Ở trong trò chơi, chỉ có một số người thực sự dành thời gian ngâm mình ở đấu trường, họ đi đi lại lại trên bản đồ, vào thư quán để trả lời câu hỏi và làm nhiệm vụ, trồng đủ loại hoa trong trang viên của mình, thậm chí còn luyện nguội kỹ năng ở hậu viện …… Rất nhiều sự tình có thể làm, mà bản đồ sinh hoạt mỗi một khu đều được bao gồm bên trong lĩnh vực VR. 


Đặc biệt là thời điểm thích một trò chơi, ai lại không muốn lạc vào trong cảnh tự mình thể nghiệm một lần cơ chứ?


Dù sao Nguyễn An An đã tự mình làm chuột bạch thử nghiệm rất nhiều lần rồi.


Thời gian dự định đưa ra thị trường là ngày 16 tháng 1.


Trải qua suy tính nhiều mặt, đấy chính là thời điểm kết thúc kỳ thi cuối kỳ.


Như thể tình cờ, trùng hợp vào ngày kỷ niệm kết hôn của Nguyễn An An. Rốt cuộc lúc trước cô và Cố Quyết cũng quyết định lãnh chứng ngay sau kỳ nghỉ đông.


Vào ngày đưa sản phẩm ra thị trường, Lâm thị tổ chức tiệc tối, Nguyễn An An nhất định phải tham dự. Sau khi ấn định ngày cô tính sẽ nói chuyện trực tiếp với Cố Quyết ……


Hơn nữa không chỉ là vấn đề thời gian mà Nguyễn An An cũng không đợi được Cố Quyết tốt nghiệp. Lễ vật “Bạn gái tôi rất có tiền” này không bằng tặng luôn vào trước ngày kỷ niệm kết hôn đi, rồi sau đó đưa anh đến tiệc tối gặp mặt Lâm Tùng Bách, nói cho Lâm Tùng Bách ván đã đóng thuyền, cô đã sự thật kết hôn.


Cô quyết định thẳng thắn vào đêm trước ngày kỷ niệm kết hôn, cũng chính là ngày mười lăm.


Cũng tình cờ là sáng ngày 15, Cố thị đưa ra đề nghị mở cuộc họp ngắn trong hội sở tư nhân vào buổi tối.


Nguyễn An An đáp ứng không chút do dự.


Gần đây, ấn tượng  của cô đối với Cố nhị thiếu liên tục tăng lên vài cấp bậc ——


Khi cô đang bận rộn ở công ty, là Khương Di và Ân Viện nói cho cô biết dạo gần đây Thanh Thành lưu truyền tin tức, nói Nguyễn gia Nguyễn Lâm ỷ vào bối cảnh của mình mà muốn bấu víu vào Cố nhị thiếu, ai ngờ bị hỏi ngược lại —— “Thì ra Thanh Thành còn có Nguyễn gia?”


Khương Di nói xong, ở trong nhóm chat “Haha” tràn ngập màn hình.


Đích xác vô cùng hả giận.


Nguyễn An An lập tức cảm thấy lúc trước mình không nên trừ điểm của anh ta nhiều như vậy.


Một người có tuệ nhãn đồng ý hợp tác cùng Lâm thị, trong giai đoạn hợp tác lại là một trợ thủ vô cùng thông minh …… Còn sản xuất ra trò chơi trực tuyến lợi hại thú vị và khiến người trầm luân như vậy.


Hiện tại đối với cuộc gặp mặt này Nguyễn An An chỉ có chờ mong, cô còn đề cập tới chuyện này ở trong nhóm.


Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Đêm nay tớ sẽ đi gặp Cố nhị thiếu, đại khái …… với tư cách là đối tác đi, tớ sẽ giúp các cậu kiểm nghiệm xem rốt cuộc danh hiệu “giấc mơ của các cô gái ở Thanh Thành” này có thật hay không. ok】


Khương Di không ăn gừng 【??? Chúa ơi, tớ muốn xem ảnh chụp! 】


Ân Viện không hôn nhân: 【+11111】


Nguyễn An An hết chỗ nói, gõ chữ từ chối: 【 Bọn tớ gặp mặt để nói chuyện đứng đắn! Công việc! Hiểu không? Ảnh chụp cái gì, tớ là người công tư phân minh, tin tưởng Cố nhị thiếu cũng vậy. / mỉm cười /】


Khương Di không ăn gừng: 【 Nhưng tớ thật sự quá tò mò…… con mẹ nó, nếu không phải cậu đã có chồng, tớ rất muốn ghép hai người lại với nhau. Cậu xem bên phía ông ngoại cậu và Cố gia vô cùng môn đăng hộ đối, anh ta châm chọc Nguyễn Lâm như vậy, lại tận hết sức lực giúp cậu…… Chậc chậc chậc 】


Nguyễn An An gõ chữ: 【…… Chậc, ông ngoại tớ thật sự nghĩ tới chuyện gán ghép chúng tớ thành một đôi = =】


Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Nhưng tớ chỉ thích chồng tớ thôi, nghĩ cũng đừng nghĩ, cho dù Cố nhị thiếu có đẹp trai thì nhất định cũng không đẹp trai bằng chồng tớ. 】


Hai người gửi tới mấy dấu ba chấm thật dài.


Kỳ thật, chuyện này nhiều nhất chỉ xem như một đoạn nhạc nhỏ, thứ khiến Nguyễn An An thật sự kích động không phải chuyện này.


Đêm nay, cô chuẩn bị một quà cho Cố Quyết.


Cũng chính là sản phẩm lần này đưa ra thị trường của “Phồn Lâm”, toàn bộ quá trình cô đều tham dự vào quá trình chế tác, còn khắc hai chữ GJ ở bên trong…… một thiết bị độc nhất vô nhị, đặc biệt dành cho anh.


Nguyễn An An muốn tặng cho anh, lại kể cho anh…… một câu chuyện.


Chỉ hơi chút tưởng tượng thôi đã cảm thấy lo lắng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tim đập thình thịch.


Cô nhìn chiếc hộp trên bàn làm việc, cắn cắn môi, lấy thêm can đảm.


Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Ngày mai tớ sẽ nói sự thật cho chồng tớ ô ô ô ô ô, tớ không lo, một chút cũng không lo lắng…… trước đó tớ đã lấy dẫn chứng từ tiểu thuyết và bạn học cùng cao trung rồi, tớ cảm thấy anh ấy có thể chấp nhận…… anh ấy thích tớ như vậy, anh ấy nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận qwq】


Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không có cách nào chia rẽ vợ chồng tớ, thật sự, huống chi là loại chuyện vui này, đúng hay không? 】


Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Đúng!!! 】


Ân Viện không nhân duyên: 【…………sb】


Khương Di không ăn khương: 【………… Ha hả 】


Nhóm chat nháy mắt trở nên nguội lạnh.


Bình thường Nguyễn An An tới công ty đều một thân quần áo bình thường, nhưng trong văn phòng của cô cũng có vài bộ trang phục chuyên nghiệp. Buổi chiều trước khi tan tầm, Candy nhắc nhở cô về buổi gặp mặt với Cố nhị thiếu trước nửa tiếng, Nguyễn An An đi vào, chọn một bộ váy đen trắng, sau đó đứng trước gương trang điểm một chút.


Thời điểm đẩy cửa ra ngoài, trước mắt Candy sáng ngời.


Vóc dáng Nguyễn An An không tính là cao, hơn nữa ngày thường đều ăn mặc nhàn tản, nhìn qua vô cùng tuổi trẻ, giống một cô gái nhỏ.


Trang phục chuyên nghiệp rất ưa dáng, sau khi thay váy, dáng người cô lập tức có vẻ phập phồng quyến rũ, đen trắng đan xen, hơn nữa môi đỏ tươi sáng, xinh đẹp vô cùng.


Tiếp xúc phải ánh mắt Candy, cô nhoẻn miệng cười: “Hiện tại chúng ta xuất phát đi.”


……


Chờ lát nữa trực tiếp về nhà, Nguyễn An An cũng mang theo món quà cô muốn tặng cho Cố Quyết đặt vào ghế sau.


Trên đường có hơi kẹt xe, cũng may địa điểm mà đối phương đưa ra cũng cách công ty không xa, mười lăm phút là đến nơi.


Bình thường Nguyễn An An chỉ tới sản nghiệp của ba nhà Lâm - Khương - Ân, mà hiện tại nơi này là sản nghiệp của Cố gia, hội sở này một lần cô cũng chưa tới.


Xuống xe, vào cửa, Nguyễn An An đi theo người dẫn đường, đi thang máy tới tầng cao nhất, người phục vụ kéo cửa phòng bao cho cô “Cố tổng ở bên trong chờ ngài, mời vào.”


Nguyễn An An gật đầu nói cảm ơn, rồi sau đó cất bước đi vào .


Bên trong có hai người đều mặc tây trang. Người bên trái hơi thấp hơn một chút, đang ôm một chồng văn kiện, trên sống mũi là một cặp kính vàng, người này đã tới Lâm thị một lần, Nguyễn An An biết anh ta là người phụ trách mối liên hệ giữa hai bên.


Mà người ở bên phải ……


Phảng phất như bộ váy đen trắng trên người Nguyễn An An là kiểu trang phục cặp với anh. Toàn thân thuần màu đen, viền túi trước ngực màu trắng, chỉ cần một trang trí nhỏ thôi cũng khiến cho bộ quần áo trở nên độc đáo mà giản dị.


Áo sơ mi trắng cùng âu phục màu đen khiến mặt mày anh trở nên thanh tuấn tuyệt luân, cổ áo không có cà vạt, chỉ đơn giản mở một cúc áo, không để lộ xương quai xanh nhưng lại nhìn thấy cần cổ thon dài phía dưới. Đó là bộ phận mà cô thích nhất, gợi cảm mê người.


Dưới ánh đèn, làn da anh trắng nõn, đôi chân thon dài thẳng tắp.


Trước nay Nguyễn An An chưa từng thấy, cũng không biết được, anh mặc tây trang…… Lại đẹp như vậy.


Giây tiếp theo, trong nháy mắt khi nhìn thấy anh cười, Nguyễn An An hoảng hốt cho rằng mình đang nằm mơ.


Người trong phòng này……


Người đàn ông mặc tây trang vô cùng tuyệt đẹp này……


Là, anh trai sinh đôi, của Cố Quyết sao??????


Nhưng mà hiện thực không cho Nguyễn An An thời gian phản ứng.


“Nguyễn tổng” Người phụ trách đeo kính vàng đi về phía trước vài bước, duỗi tay giới thiệu nói “Vị này chính là Cố Quyết, Cố tổng.”


“…………”


Dưới chân Nguyễn An An là đôi giày cao gót cao 8cm, nếu không phải chất lượng tốt, đoán chừng có thể sẽ bị cô giẫm gãy ngay tại chỗ.


Đại não cô vang lên mấy tiếng ong ong.


—— vị này chính là Cố Quyết, Cố tổng.


Người dùng dầu gội đầu Hafeisi.


Nghèo đến nỗi không thay nổi màn hình di động.


Mỗi ngày đều sống cùng cô trong căn hộ một trăm mét vuông.


Mua cho Bổn Bổn con cá 288 tệ cũng phải so đo nửa năm.


……


…………


“An An…… Tìm thời gian, chúng ta dọn đến khu biệt thự Lâm Giang đi” Cố Quyết bước chân dài, đi đến trước mặt cô, đôi mắt xinh đẹp chuyển động, cười nói “Anh cho người thiết kế riêng cho em một vườn hoa rồi, chắc chắn em sẽ thích.”


Nguyễn An An: “…………………………”


Thì ra sinh viên nghèo thanh thuần mỹ mạo! Chỉ! Có! Mỹ! Mạo! Là! Thật!!


Còn ! Lại!Tất! Cả! Chỉ! Là! Kịch! Bản!!!!!



 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi